2.
Có lẽ là ta khúm núm nhiều năm, chưa bao giờ lớn tiếng chất vấn như thế. Nhị di nương bị sặc nhất thời á khẩu không trả lời được, nhìn áo khoác Thẩm Sơ Ngưng càng nhìn càng quen mắt.
Cuối cùng chỉ vào ta tức giận nói: “Trưởng bối nói chuyện, sao ngươi dám ở đây xen vào! Ta thấy có vẻ như ngươi không muốn cái miệng này nữa rồi!”
Ta nghe vậy trong lòng cười lạnh, làm bộ tủi thân trốn bên chân Thẩm lão phu nhân: “Di nương giáo huấn chính là, di nương muốn Lăng Sương nhận, Lăng Sương tất nhiên không nên ngụy biện. Chỉ là hôm qua Lăng Sương được tổ mẫu nhờ vả, sau lễ cập kê đi cùng Thải Hoàn đến phòng bếp chuẩn bị khuôn đào mừng thọ cho tổ mẫu dùng sau này, điều này các trù nữ đều có thể làm chứng.”
Tiện đà ta ghé vào đầu gối lão phu nhân nức nở: “Nhưng với động thái ngày hôm nay, sợ là Nhị di nương nhất định muốn tìm người trút giận. Ngày thường ta đã khiến muội muội và di nương không vui, nếu cứ nhất định muốn ta nhận tội vậy Lăng Sương sẽ làm!”
Lão phu nhân được ta nhắc nhở, lúc này mới nheo mắt lại, bà đưa tay sờ sờ đầu ta, thở dài: “Không nói ta cũng đã quên, hôm qua đúng là ta gọi nhị nha đầu đến phòng bếp, nhị nha đầu này nếu đã đến phòng bếp, làm sao có thể chạy tới hồ đẩy người được chứ? Huống hồ mấy ngày trước không phải nói đã làm áo khoác mới sao? Sao đại tiểu thư và nhị tiểu thư đều không mặc vào? Nghĩ lại mấy năm nay lão già ta lớn tuổi, lười quản gia, không ngờ một di nương như ngươi ngược lại rất lợi hại đó.”
Năm năm này tuy rằng ta cẩn thận dè dặt, ai cũng không gặp, duy chỉ ân cần chu đáo với mỗi lão phu nhân này.
Mắt bà không tốt, ta thường xuyên tới đọc kinh thư cho bà. Hoặc là vội vàng chép kinh Phật, bóp vai đấm chân đưa điểm tâm cũng không bỏ sót.
Năm năm qua tuy rằng không lấy được đồ gì tốt, nhưng nghĩ đến phần tâm ý này, ngày sau nếu có xảy ra chuyện gì, bà còn có thể niệm tình cũ. Quả nhiên, giờ đã tới rồi.
Lão phu nhân Thẩm gia trong nguyên tác sau khi thân mẫu của nữ chính qua đời thì chấp chưởng việc quản gia, sau đó bệnh nặng một trận, Nhị di nương bận trước bận sau có mặt, Thẩm lão gia liền để cho Thẩm lão phu nhân ủy quyền, vừa nhìn là biết Thẩm lão phu nhân cũng không cam nguyện.
Lão phu nhân nói một phen khiến Nhị di nương á khẩu không trả lời được. Lúc này Thẩm lão gia mới đánh giá quần áo của Thẩm Sơ Ngưng và ta, lại nhìn áo khoác mới vừa làm trên người Thẩm Mộng Nhi.
Có gì nữa mà còn không hiểu? Ta nhìn sắc mặt Thẩm lão gia, thấp giọng nức nở nói: “Nhị di nương nói, đằng nào thì ta và trưởng tỷ đều phải lập gia thất, tiêu số tiền này làm cái gì. Hôm nay ta và tỷ tỷ chịu chút ấm ức không tính là gì, ngược lại phụ thân và tổ mẫu ngàn vạn lần đừng tức giận, huống chi ngày mai phụ thân còn phải vào triều báo cáo, nếu bị truyền ra ngoài……”
Thẩm Sơ Ngưng vẻ mặt dại ra nhìn ta, hiển nhiên không kịp phản ứng, Nhị di nương ngược lại trực tiếp tức giận: “Hai tiểu tiện nhân các ngươi…… Ngày thường sao không thấy các ngươi lợi hại như thế, vừa mặc áo cũ, vừa nhảy hồ, hợp lại diễn kịch à?”
Thẩm lão gia buồn bực thở ra một hơi, nghe vậy trở tay tát một cái khiến Nhị di nương ngã xuống đất: “Hay cho Liễu Hương Vân ngươi, giao việc nhà vào tay ngươi quản, ngươi chính là quản như vậy à? Ngươi có biết tiểu tử Đàm gia đến Tấn Châu kia có lai lịch thế nào hay không? “
“Hắn chân trước vừa tặng sính lễ cho Sơ Ngưng, ngươi chân sau ngay cả áo khoác cũng không nỡ cho nàng mặc, ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì! Ngươi muốn Đàm gia ngày sau nhìn Thẩm gia ta như thế nào? Độc phụ… Quả nhiên là độc phụ! Ta thấy việc quản gia này ngày sau vẫn nên để mẫu thân nắm giữ đi, đỡ phải đi ra ngoài bị người ta nói Thẩm phủ ta hà khắc đích nữ, hãm hại thứ nữ!”
Nhị di nương ý thức được tính nghiêm trọng, lập tức nhào tới: “Lão gia! Thiếp không có! Đều là hai đứa bọn nó…”
Thẩm lão gia trừng mắt, lại tát một cái khiến mặt bà ta lệch qua một bên: “Hay lắm! Hét lớn hơn nữa đi, kéo hết mọi người tới nhìn xem việc xấu trong nhà! Ta mới nhậm chức tam phẩm, còn chưa ra cửa đã bị người chọc vào xương sống, còn không biết xấu hổ!Llúc trước ta thật sự là mắt bị mù, mới để cho một kẻ như ngươi ở lại trong phủ!”
Mắt thấy Thẩm lão gia muốn lấy gậy, Nhị di nương sợ vỡ mật, ôm mặt quỳ trên mặt đất dập đầu. Ta vội vàng tiến lên ngăn cản: “Phụ thân, viện bên cạnh có người ngoài ở đây…”Thẩm lão gia nghe vậy, lúc này mới thu lại lửa giận, ném cây gậy vào người Nhị di nương. Nhị di nương suýt chút nữa bị dọa ngất, nhào xuống đất cuộn người.
Mà Thẩm Mộng Nhi trốn ở xa xa, thậm chí cũng không đi lên đỡ một cái. chắc hẳn trong lòng hai người này vẫn còn đang nghi hoặc, chỉ là sự tình giữa thứ nữ và đích nữ sao đột nhiên lại cháy đến người hai bọn họ rồi.
Nhưng chuyện này đều không liên quan đến ta. Ta cúi đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi cũng may Thẩm lão gia đã dừng tay lại, nội dung tiểu thuyết không thể bị thêm thắt lung tung.
Lỡ đâu bà ta bị đ ánh chet, ai biết sẽ xảy ra biến cố gì. Tuy rằng không quá giống với nội dung tiểu thuyết, nhưng chuyện di nương này bởi vậy mà mất quyền quản gia lại không thay đổi.
Trái phải không có thay đổi quá lớn, ta còn tránh được một tai họa.
—Truy cập mỗi ngày để ủng hộ nhà dịch của truyện này nhé!!! —
4.
Trên đường trở về, ta nhìn Thẩm Sơ Ngưng vội vã đi ở phía trước, lập tức đuổi theo: “Trưởng tỷ xin dừng bước! Muội muội có lời muốn nói.”
Thẩm Sơ Ngưng không làm nên chuyện, thấy ta đuổi theo không khỏi đề phòng: “Ngươi và ta thì có chuyện gì để nói?”
Ta vẻ mặt khiêm tốn hành lễ: “Trưởng tỷ hôm qua rơi xuống nước, nói không chừng thật sự là không thấy rõ, hoặc là nghe được lời đồn gì chăng? Nhưng mong trưởng tỷ minh giám, muội muội hôm qua thật sự ở phòng bếp, cũng không hề đến hồ.”
Thẩm Sơ Ngưng đánh giá sắc mặt của ta: “Thật sự không phải ngươi? Không đúng, ta nhớ rõ ngươi vì biểu thiếu gia…”
Vừa nghe biểu thiếu gia, trong lòng ta lập tức sáng tỏ. Nàng thật sự đã đọc truyện của ta!
Ta vội vàng tiến lên nắm lấy tay nàng: “Trưởng tỷ, người biểu thiếu gia yêu thích là tỷ, hôm nay người nhận sính lễ của biểu thiếu gia cũng là tỷ. Năm năm nay ta ngay cả cửa cũng không ra, gặp cũng chưa gặp qua hắn, làm sao lại vì hắn mà đẩy tỷ xuống nước được chứ? Huống hồ trưởng tỷ và biểu thiếu gia còn là một cặp trời sinh…”
Ta còn đang ba hoa khoác lác, ai ngờ Thẩm Sơ Ngưng lại hất tay ta ra, vẻ mặt chán ghét: “Ngươi thôi đi! Tương lai ta muốn làm Thái tử phi, ai mà thèm lấy một tên biểu ca không có danh tiếng kia chứ?”
Nói xong nàng nhìn ta từ trên xuống dưới, cười khúc khích: “Thẩm Lăng Sương, đừng giả vờ với ta, ta biết ngươi thích biểu thiếu gia kia. Nếu ngươi thích ta sẽ tặng cho ngươi! Ngày mai ta sẽ đến nói với phụ thân, dù sao nếu không phải ta gả thì cũng là ngươi gả, đối với phụ thân cũng không có gì khác nhau.”
Ta nghe mà nhất thời sửng sốt. Nàng muốn gả cho Thái tử? Chờ đã, thứ nàng ta đọc, thật sự là truyện của ta sao? Không phải thấy phải trả tiền, nên đã đọc bản lậu rồi chứ?
Ta nhếch khóe miệng: “Trưởng tỷ nói đùa rồi, người người đều biết Thái tử điện hạ kia đi săn thú bị què chân, sợ trở ngại trong việc hoàng tự, đoán chừng tương lai trữ vị này sẽ…”
Ta còn chưa nói xong, đột nhiên “chát” một tiếng. Trên mặt một trận đau rát. Ta kinh ngạc ngẩng đầu, Thẩm Sơ Ngưng giơ tay tát ta một cái!
Thẩm Sơ Ngưng từ trên cao nhìn xuống ta, trong mắt mang theo vài phần trào phúng: “Hay cho Thẩm Lăng Sương ngươi, dám nghị luận chuyện hoàng gia, không sợ rớt đầu à? Đương kim Thái tử phong thần tuấn lãng, ngày sau nhất định sẽ là một minh quân, ngươi chỉ là một nữ phụ sống không đến chương mười, cũng xứng đứng ở đây nói với ta những chuyện này à?”
Không thể nào, thật sự là xem trúng bản lậu rồi hả?
Thẩm Sơ Ngưng ôm cánh tay cười nhạo: “Vì ngươi sống không được mấy ngày nữa, nói cho ngươi biết cũng không sao. Không tới mấy ngày nữa thánh chỉ ban hôn sẽ xuống, mà hôn thư biểu thiếu gia của ngươi sẽ không là gì nữa cả. Ta khuyên ngươi mấy ngày nay vẫn nên yên phận một chút, chỉ cần không tìm đường chet, ta ngược lại có thể cho ngươi sống thêm vài chương.”
Nói xong, Thẩm Sơ Ngưng phất tay áo bỏ đi, chỉ còn lại ta sững sờ tại chỗ. Một lúc sau, ta cúi đầu, thật sự nhịn không được nhếch khóe miệng.
Rất tốt! Nữ chính thông minh ta trông đợi không đến, lại đợi được một kẻ đọc phải bản lậu 250.
Thái tử trong truyện của ta bởi vì què chân, tính tình bất thường, thô bạo. Về sau tuy rằng có cưới một Thái tử phi, nhưng đó cũng là ép cưới.
Thái tử phi bởi vì Thái tử hung ác, cả ngày buồn bực không vui, cuối cùng nửa năm sau Thái tử chet, nàng cũng bị ép tuẫn táng theo.
Năm đó vì chuyện này, toàn bộ kinh thành cấm vui chơi giải trí, tửu lâu của nữ chính vì chuyện này mà phải đóng cửa, trong mộng cũng thầm mắng chửi mười tám đời tổ tông của Thái tử.
Mà bây giờ Thẩm Sơ Ngưng lại nói với ta nàng muốn gả cho Thái tử? Quả nhiên là rất tốt! Ta cười lạnh một tiếng, đứng dậy. Ai ngờ vừa ngước mắt đã nhìn thấy góc áo màu trắng lộ ra.
Ta lập tức bình tĩnh lại, ôm mặt làm bộ đang khóc chạy về viện của mình. Nha đầu Thải Hoàn thấy mặt ta sưng lên, đau lòng khóc ròng: “Nhị di nương ngày thường hà khắc còn chưa tính, sao lão gia trở về còn khiến người chịu ấm ức như này chứ?”
Ta còn đang suy nghĩ chuyện Thẩm Sơ Ngưng và Thái tử, không thèm để ý phất tay áo: “Việc nhỏ, không cần lo lắng. Đúng rồi, Thải Hoàn, đi lấy số tiền mấy năm nay ta viết thoại bản kiếm được ra đây, hai ta phải kiểm kê cẩn thận lại một chút.”
Thải Hoàn thấy sắc mặt ta bình tĩnh, không hề giống như là chịu ấm ức, lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi lấy rương tiền. Đây là quy tắc mà hai chúng ta đã ước định.
Mỗi ngày trời vừa tối, hai ta sẽ thắp đèn ngồi xổm trước bàn đếm tiền.
“Tiểu thư, sao mỗi ngày người đều phải đếm một lần vậy? Ngân phiếu mấy năm nay người để dành, sợ là ngày sau xuất giá cũng đủ đựng đến mấy cái rương luôn rồi.”
Ta nuốt nước bọt đếm tiền:” Gả cái gì mà gả, Thải Hoàn, ngươi hãy chờ ta lấy khế ước bán thân của ngươi từ chỗ tổ mẫu về, hai tháng nữa chúng ta sẽ chạy trốn.”
Tay Thải Hoàn dừng lại, sau đó trừng to mắt nhìn ta:” Tiểu thư, người đ iên rồi sao?”
Ta ha hả cười:” Ta không đ iên, nhưng Thẩm Sơ Ngưng thật sự đ iên rồi.”
“Sao có thể? Nô tỳ thấy đích tiểu thư sau lần rơi xuống hồ này, lời nói cũng lưu loát hơn rồi.”
Ta thầm nghĩ còn không bằng lúc trước, lắc đầu: “Không phải đâu. Nếu hai ta không chạy sớm một chút, sợ là cả nhà phải ch ôn cùng Thái tử gia đó.”
“Tiểu thư sao lại nói như vậy?” Thải Hoàn đương nhiên không biết, lần này Thẩm lão gia có thể thuận lợi hồi kinh thăng chức, tất cả đều là nhờ phúc của vị Thái tử gia mới lập này.
Nếu không phải lúc trước ông ta đứng đúng phía, luôn đi theo Nhị hoàng tử bây giờ là Thái tử gia, không chừng giờ còn ở phía nam làm một tri châu ngũ phẩm kìa.
Hiện tại Nhị hoàng tử đã được lập làm Thái tử, ông ta đương nhiên nhảy dựng lên bị Thái tử gia kéo tới trước mắt, đồng liêu ban đầu đều phải vội vàng kéo ông ta lại. Chỉ có điều, Thẩm lão gia này thật sự là một kẻ ích kỷ.
Đừng thấy ông ta hôm nay nhìn như có tiền đồ tươi sáng, thực chất ông ta chỉ muốn bán nữ nhi để đổi lấy vinh quang mà thôi.
Biểu thiếu gia Đàm Vân Trúc kia chính là con đường đầu tiên ông ta trải cho mình. Đàm gia chính là gia tộc giàu nhất Tấn Châu, trong tay không ít sinh ý hoàng gia, Tấn Châu cách kinh thành không xa, Đàm gia lại là biểu huynh đệ phương xa của mẫu thân Thẩm Sơ Ngưng.
Nếu hai người thành hôn, thân càng thêm thân, chắc chắn cũng sẽ có cửa hàng ở kinh thành. Ngày sau Thẩm Tự Kiên đả thông nhân mạch, chẳng phải sẽ có tiền trợ lực cho Thái tử rồi sao?
Chỉ là nguyên văn chuyện tốt này lại để Thẩm Lăng Sương chiếm, tuy nhiên cũng đều là nữ nhi Thẩm gia gả ra ngoài, cũng không ảnh hưởng gì với ông ta.
Huống chi ông ta bây giờ đã thăng lên quan tam phẩm, Thẩm Sơ Ngưng vẫn là trưởng nữ, đương nhiên còn có thể trèo lên cao hơn, cho nên chuyện sửa hôn nhân rất dễ dàng được đáp ứng.
Tuy nhiên ở phần sau của nguyên tác, Thẩm Sơ Ngưng mặc dù trêu chọc vô số hoa đào nhưng không có lòng yêu đương, trực tiếp mở cửa hàng làm ăn. Nhưng bây giờ thì sao, đừng nói buôn bán nữa.
Thẩm Sơ Ngưng này đúng là quyết tâm muốn gả cho Thái tử gia, nàng ta ch ôn cùng hắn cũng không quan trọng, vấn đề là trong nguyên tác Thẩm Tự Kiên đủ sáng suốt nên luôn bo bo giữ mình, sẽ không bị liên lụy.
Nhưng hôm nay Thẩm Sơ Ngưng nhất định phải gả cho Thái tử, ngày sau Thái tử vừa chet, Thẩm gia chắc chắn sẽ bị liên lụy. Đến lúc đó cả nhà bị lưu đày, vậy kết cục của ta còn không phải là chet à! Phải sớm chạy trốn thôi.
Viết xong thoại bản, ngân phiếu cũng đã kiểm kê rõ ràng. Bốn Thẩm ba mươi lượng, khoảng cách một ngàn lượng vẫn còn xa. Ta khép rương lại, nhét chìa khóa vào trong ngực: “Thải Hoàn, ngươi phải nhớ kỹ, ngày sau thấy Thẩm Sơ Ngưng thì hãy quay đầu bỏ chạy, một câu cũng đừng nói, cách Thải Điệp xa một chút.”
Thải Hoàn không rõ: “Vì sao vậy? Tiểu thư.”
Ta tháo búi tóc, xoay người bước về phía giường của mình: “Cái này còn phải nói, đương nhiên là để tránh họa.”