Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

chương 96

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Minh Trí bá đạo chiếm lấy đôi môi Rin quyến luyến không rời, không cho cô một cơ hội dứt ra được. Anh thương nhớ người phụ nữ này quá lâu và chỉ muốn cô luôn ở bên cạnh mình.

Rin nhận nụ hôn của Minh Trí một cách cưỡng ép. Lúc đầu chỉ muốn đẩy anh ra nhưng anh càng hôn cô lâu hơn. Rin cũng không từ chối nữa mà nhẹ nhàng đáp trả Minh Trí, cô không hiểu vì sao mình lại đáp trả nụ hôn ấy nhưng nó giống như một thói quen, mùi hương trên cơ thể anh làm cô mê hoặc. Rin hoàn toàn bị lôi cuốn nó, tim cô đập rộn ràng, cô nhận ra mình đang hoàn toàn chủ động khi đưa tay ôm lấy người đàn ông lúc đầu bá đạo với mình.

Minh Trí cảm nhận được sự đáp trả từ Rin thì đưa môi rời khỏi đôi môi đỏ mộng của cô. Nhìn gương mặt đáng yêu đang đỏ ửng liền châm chọc: " Em xem, em dễ dãi như vậy, con trai ở cùng em chắc chắn không ổn."

- Anh... - Rin giật mình thoát khỏi u mê, cô đang bị anh hạ nhục.

- Nếu em còn muốn gặp con trai thì nhanh chóng dọn đến Trần gia sống cùng tôi. - Minh Trí đưa gương mặt mình gần lại Rin mà nói.

- Tôi sẽ gửi đơn kiện anh, chúng ta gặp lại ở tòa án. - Rin tránh né Minh Trí rồi nói.

- Minh Trí tôi lại sợ hãi trước một Hà My bé nhỏ hay sao. - Minh Trí mỉm cười đáp.

Rin vội mở cửa nhưng cửa đã khóa lại, cô nhìn về phía Minh Trí.

- Anh mau mở cửa, tôi không muốn ở lại nơi này. - Rin tức giận nói.

- Em nghĩ nơi này có thể tự tiện đi vào, rối tự tiện đi ra sao. - Minh Trí đứng khoanh tay dựa vào phía sau chiếc ghế.

- Anh... muốn gì. Không lẽ nhốt tôi ở đây sao? - Rin cố gắng mở cửa nhưng không được.

Minh Trí đi tới phía Rin, ôm cô vào trong lòng mình siết chặt:" Trịnh Hà My, em phải nhớ rõ một điều. Nếu em không thuộc về tôi, thì không ai có thể có được em." - Nói xong, Minh Trí đưa tay phía sau Rin định mở cánh cửa ra vào.

- Trần Minh Trí, anh cũng nhớ rõ một điều. Anh sẽ không bao giờ có được tôi, hiện tại và tương lai đều chán ghét anh. - Rin nhìn Minh Trí đáp.

- Em thật sự chán ghét. - Minh Trí dừng lại, cánh cửa vẫn đóng chặt.

- Đúng, chính là tôi chán ghét kẻ hóng hách như anh, nghĩ mình có thế lực liền ức hiếp kẻ yếu. - Rin mắng.

Minh Trí trong lòng tức giận, cô gái này vì chuyện anh làm với Phạm gia mà lo lăng. Không phải là đã quá quan tâm tới tên Phạm Tuấn Kiệt kia rồi sao. Minh Trí

dùng đôi mắt như tia lửa nhìn vào mắt Rin, đôi bàn tay đặt vào vùng eo nhỏ nhắn của Rin mà nắm chặt:" Không những tôi dùng thế lực ức hiếp kẻ yếu, tôi còn muốn dùng cả con người này mà ức hiếp em."

Không đợi Rin trả lời, Minh Trí lần này dùng tức giận mà chiếm lấy đôi môi cô. Bàn tay không còn nhẹ nhàng mà xé nát bộ đầm màu trắng cô đang mặc.

Rin hoảng hốt với thái độ của Minh Trí, anh ta lại lộ nguyên hình là một con sói dữ, một đại ác ma rồi. Rin tự trách mình lại chọc giận anh ta, hiện tại khó lòng thoát khỏi.

Minh Trí bế Rin vào bên trong phòng nghĩ của tổng giám, đặt cô trên chiếc giường rông. Căn phòng này không thua kém gì khách sạn VIP, mọi thứ đều đẹp hoàn hảo, chiếc giường này chỉ có một người nằm vì sao lại bái trí rộng như vậy, đúng là có ngụ ý riêng.

Minh Trí vẫn hôn môi Rin, cuồng nhiệt trên người cô. Rin khẽ nhắm đôi mắt lại, nước mắt lăn dài xuống. Hiện tại cô không biết cô với người đàn ông này vì sao trở thành như vậy. Nếu như yêu cô thật lòng, vì sao anh không để cô thở được trong cuộc sống này, vì sao cứ đặt cô dưới thân anh mà cướng ép không buông. Rin nhắm đôi mi lại, nước mắt lã chã rơi.

Bàn tay Minh Trí dừng lại trên cơ thể Rin, khẽ lau đôi mi đẫm lệ kia.

- Rin, đừng khóc. - Minh Trí nhìn dòng nước mắt của Rin liền dừng lại.

- Đại ác ma, anh buông tha tôi sao? - Rin mở mắt ra nhìn người đàn ông phía trên mình.

- Vì sao em thích chống lại tôi. - Minh Trí hỏi.

- Tôi không muốn ở gần anh, tôi luôn sợ hãi khi nhìn thấy anh.- Rin khẽ đáp.

- Nếu như không nhìn thấy tôi, em vui không? - Minh Trí buông Rin ra, đứng dậy quay mặt đi mà hỏi.

- Chắc chắn cuộc sống của tôi sẽ bình yên, tôi và con trai sẽ sống như trước đây rất là hạnh phúc. Chính anh đã khiến cuộc sống của tôi đầy bi thương. - Rin nhìn phía sau Minh Trí mà nói.

- Được, tôi sẽ buông em ra. EM hãy đến Trần gia đón Tuấn Khôi, từ nay chúng ta là hai người xa lạ. Em nhất định phải sống hạnh phúc, nếu không đừng trách tôi. - Minh Trí bước đi ra ngoài, đôi mắt người đàn ông quyền lực kia hình như đã rơi một giọt lệ, nhưng cô gái kia chỉ nhìn hình bóng phía sau Minh Trí, không thề nào nhìn thấy nét đau thương của anh.

Minh Trí đi ra ngoài, đi ngang qua phòng Thiên Kim liền nói cô mang một bộ quần áo của mình vào cho Rin sau đó gương mặt anh trở nên xám xịt mà bỏ đi ra khỏi RoYal.

Thiên Kim nhanh chóng đi vào bên trong, cô đoán hai người họ bên trong lâu như vậy chắc đã có chuyện xảy ra. Bên ngoài hy vọng hai người họ thảo luận sẽ nhanh chóng quyết định cùng nhau nuôi Tuấn Khôi, nhưng có vẻ chuyện đã đi quá xa cô suy nghĩ rồi.

Rin lấy tắm chăn đắp ngang người, che đi những dấu vết trên người do người đản ông kia để lại. Thiên Kim đi vào nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của em gái liền nhanh chóng đi tới.

- Rin, chuyện gì đã xảy ra với em. - Thiên Kim lo lắng.

- Chị, em thắng rồi. Em đã thắng rồi. - Rin mỉm cười chua xót, cô không hiểu vì sao khi nhìn thấy bóng dáng Minh Trí bỏ đi trong lòng cô liền dâng lên một cảm giác kì lạ.

- Anh ta chấp nhận giao trả con trai cho em ư. - Thiên Kim há hóc bất ngờ, Trần tổng mà cô biết lại chịu thua em gái mình rồi ư.

- Đúng vậy, anh ta hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Cuộc sống của em và con trai sẽ bình an như trước đây, không còn phải lo lắng suy nghĩ.

- Thật sự em muốn như vậy sao, em cũng biết trước đây em và Minh Trí yêu nhau thế nào mà. Vì sao luôn cự tuyệt anh ta. - Thiên Kim khẽ hỏi, cô không tin Rin không có một chút cảm giác gì với Minh Trí.

- Chị, em... em không biết. Trước tiên em muốn rời khỏi nơi này, sau đó đến nhà anh ta đón Tuấn Khôi. - Rin khẽ nói.

- Được, chi mang quần áo cho em thay. Xem ra anh ta đã rất giận dữ, em lại thích chọc cọp dữ rồi. - Thiên Kim nhìn bộ váy bị xé nát liền lắc đầu.

- Em đang lo lắng, có lẽ Tuấn Khôi đã biết Minh Trí là cha ruột của mình. Thằng bé sẽ không chịu rời xa cha, Tuấn Khôi luôn hy vọng có một người cha.

- Rin, chị nói điều này. Em hãy sống lạc quan lên một chút, nhìn mọi thứ gần lại một chút. Trần Minh Trí là đã hơn năm qua đều chờ đợi em, em nghĩ một người đàn ông thành đạt như anh ta nếu không yêu em vì sao phải chờ đợi. Biết bao nhiêu cô gái dùng mọi cách đến gần nhưng anh ta đều từ chối cả, chỉ vì không muốn khi em quay lại một lần nữa bị em hiều nhầm có quan hệ với phụ nữ khác. Chuyện của Lâm Hân khiến Minh Trí rất sợ dính liếu tới phụ nữ mà khiến em đau lòng đến mức bỏ đi. Em mất hết đi kí ức, quên đi Minh Trí như vậy, chị cảm thấy Trầng tổng thật sự đáng thương.

Rin im lặng lắng nghe Thiên Kim nói, trong lòng lại là một cảm xúc khó hiểu. Nhưng nếu anh ta yêu cô, vì sao luôn muốn cô tự mình đáp trả anh mà anh không hề bày tỏ trước.

Thiên Kim đưa Rin về lại biệt thự Trần gia. Cảm giác thân quen trong căn nhà này, Rin nhìn thấy bàn thờ hình một cô gái rất quen mắt, bàn thờ được chăm chút kỹ lưỡng, xem ra cô gái này có quan hệ đặc biệt với Minh Trí.

Rin đứng trước bàn thờ, cô nhìn kĩ càng cô gái trong hình. Gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn đáng yêu. Cô ấy vì sao còn trẻ tuổi như vậy mà đã ra đi, Rin thắc mắc trong lòng, cảm thấy cô gái này với mình có lẽ có quen biết, trong rất thân quen.

- Chị, cô ấy là ai? - Rin hỏi Thiên Kim, ánh mắt vẫn nhìn về hướng bàn thờ.

- Chị chưa kể cho em về Pi, là bạn thân của em. Cuộc đời của em, trải qua rất nhiều bi đắc và cô gái này cũng vậy. Chị không biết nhiều về cô ấy, chỉ biết đây là một cô gái tốt và luôn bên cạnh em mỗi lúc em khó khăn nhất. - Thiên Kim cũng nhìn về di ảnh của Pi mà nói.

- Vì sao bàn thờ cô ấy lại đặt nơi này, cô ấy có liên quan gì đến Minh Trí hay sao? - Rin thắc mắc.

- Ngày xưa, em ở cùng Minh Trí tại biệt thự này. Khi Pi mất đi em quá thương nhớ nên mang di ảnh cô ấy về nơi này. - Thiên Kim không muốn nhắc lại quá nhiều bi thương, quá khứ hãy để nó trôi đi.

- Em đi đã năm rồi, thế mà anh ta vẫn chăm sóc cho bàn thờ cậu ấy như vậy. Xem ra Pi thật sự là người tốt. - Rin mỉm cười đi lại phía đối diện di ảnh của Pi :” Pi, mình xin lỗi đã quên mất cậu, nhưng mình tin ngày xưa chúng ta đã rất thân thiết với nhau.”

Người làm nhận được lệnh của Minh Trí cũng nhanh chóng đưa Tuấn Khôi xuống nhà gặp Rin. Cô ôm con trai vào lòng, chỉ một ngày không gặp nhưng cô cảm thấy thời gian trôi quá dài dãng như vậy.

- Con trai, vì sao lại bỏ rơi mẹ như vậy hả. - Rin ra vẻ hờn dỗi.

- Mẹ, baba nói người chính là cha ruột của con. Con rất vui mừng mẹ ạ, baba chính là thần tượng của con. Con muốn mẹ, baba và con cùng nhau sống cùng nhau. Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc nhất. - Tuấn Khôi dựa vào lòng Rin mà nói.

- Tuấn Khôi, chúng ta về nhà ông bà ngoại thôi. Baba của con và mẹ không thể chung sống được. - Rin buồn bã ôm con, cô biết Tuấn Khôi nếu biết Minh Trí là cha ruột sẽ không dể dàng rời bỏ.

- Nhưng con muốn ở cùng baba và mẹ nữa, mẹ đửng giận baba nữa mà.

- Con về cùng mẹ trước. - Rin nắm tay tuấn Khôi kéo đi.

Rin vừa cầm tay Tuấn Khôi thì điện thoại cô reo vang, là số từ biệt thự hoa hồng trắng. Mẹ cô gọi thông báo rằng hiện tại rất nhiều phóng viên đang quay quanh cửa hàng của cô, cha mẹ cô đều không thể đuổi họ về được đành đóng cửa từ bên trong mà không cho họ vào. Hiện tại họ đã dày đặc từ bên ngoài, bên trong cũng không thể ra ngoài. Ngay cả Anh Tú muốn ra ngoài để đến trường cũng không thể nào bước qua khỏi đám phóng viên quay quanh.

- Chị, hiện tại không biết vì sao có rất nhiều phóng viên bao vây nhà mình rồi. Có lẽ không thể đưa Tuấn Khôi về nhà trông hôm nay. Nhưng để thằng bé lại nơi này, lỡ như hôm sau anh ta đổi ý thì làm sao? - Rin khó nghĩ.

- Vậy để Tuấn Khôi sang nhà chị đi. Dù gì Thiên Bảo và Tuấn Khôi học cùng một trường, chị sẽ đưa đón thằng bé. Em về nhà trước đi, ba mẹ chắc đang lo lắng không hiểu chuyện gi đã xảy ra. Có lẽ bọn phóng viên đã điều tra được việc người phụ nữ của Trần tổng đang ờ nơi đó rồi. - Thiên Kim suy đoán.

- Thật sự rất là phiền mà, vậy giờ chị đưa Tuấn Khôi về nhà chị giúp em. Khi nào giải quyết ổn thoả em sẽ đến đón con trai. - Rin giao Tuấn Khôi cho Thiên Kim.

- Được rôi, em mau ra về đi. - Thiên Kim cũng dắt Tuấn Khôi ra xe.

Rin đón một chiếc taxi nhanh chóng về biệt thự hoa hồng trắng.

Thiên chở Tuấn Khôi lái xe trên đường, hai dì cháu trò truyện vui vẻ. Thiên Kim không để ý chiếc xe màu đen đang dõi theo phía sau bọn họ.

Thiên Kim dừng xe tại một siêu thị lớn. Hôm nay cô sẽ trổ tài nấu nướng cho ông xã và đứa trẻ ăn. Thiên Kim nắm tay Tuấn Khôi bước xuống xe tiến về phía siêu thị.

Trong bãi đậu xe ít người, hệ thống camera bị một vật che phủ. Thiên Kim và Tuấn Khôi bị hai chiếc xe kia đưa đi nhanh chóng, chiếc xe của cô vẫn nằm gọn trong bãi gửi xe.

Trần Hậu nhìn trên đồng hồ đã hơn h tối, Thiên Kim vẫn chưa về đến nhà. Điện thoại cô không hề liên lạc được, trước đến nay chưa hề có chuyện này. Trần Hậu như ngồi trên đóng lửa, trong lòng vô cùng lo lắng, cộng thêm con trai Thiên Bảo luôn mè nheo hỏi mẹ khiến Trần Hậu càng lo lắng hơn.

Tiếng chuông cửa vang lên, Trần Hậu ra mở cửa thì nhìn thấy Thiên Kim đứng trước cửa, muốn mắng cô một trận vì đi về trễ không báo trước với anh nhưng chưa kịp mắng thì cô gái trước mặt đã nói.

- Anh rễ, chị và Tuấn Khôi đâu rồi, vì sao em gọi mãi không được. - Rin lo lắng tìm đến tận nhà Thiên Kim.

- Là Hà My sao? - Trần Hậu ngỡ ngàng, xem ra hai cô gái này thật sự không thể phân biệt. - Anh cũng đang đợi chị em, cô ấy đi đâu đến giở chưa về, lại còn dắt theo Tuấn Khôi sao?

- Đúng vậy, em và chị ấy chia tay nhau từ trưa. Đến lúc em về biệt thự hoa hồng trắng giải quyết đám phóng viên đến chiều tối, sau đó gọi điện hỏi thăm Tuấn Khôi thì không thể liên lạc được.

Trần Hậu khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên nỗi bất an. Cô gái này dù ham chơi đến mức độ nào, cũng không thể bỏ con trai quý giá của mình. Trần Hậu gọi điện cho đàn em của mình điều tra tin tức.

Sau một lúc không lâu, điện thoại Trần Hậu reo lên.

- Alo, đại ca.

- Nhanh nói đi.

- Dạ, chiếc xe của vợ anh đang nằm bên trong siêu thị A.T, nhưng người thí không thấy. Camera lúc chị ấy đi vào bị vật đen che phủ nên không biết chị ấy đi hướng nào. Có lẽ chuyện này không đơn giản, bên bảo vệ họ nói lúc chị ấy đi vào bên trong có một chiếc xe màu đen khác cũng vào theo nhưng sau đó không lâu thì lại đi ra. Biển số của chiếc xe kia em cũng đã thu thập rồi, nhưng nó lại là biển giả nên hiện tại chưa tìm ra chị ấy được.

- Được, cậu tiếp tục truy tìm cho tôi. - Trần Hậu nghe xong báo cáo của đàn em thì cúp máy, ánh mắt như có ngọn lửa sáng bừng.

- Hừ, tên nào lại dám động đến vợ của đại ca, đúng là ăn trúng gan hùm rồi. - Tên đàn em của Trần Hậu nhìn chiếc điện thoại lắc đầu.

Trần Hậu một lần nữa gọi cho Minh Trí nhưng hiện tại điện thoại Minh Trí đã khoá máy, biệt thự Trần gia Minh Trí cũng không quay về. Không ai biết liệu anh đang ở đâu khi con trai đang gặp nguy hiểm.

- Anh rễ, đã tìm được chị và con trai em chưa? - Rin lo lắng hỏi.

- Người của tôi đang tìm kiếm. Em về biệt thự hoa hồng trắng trước đi, có tin tôi sẽ báo. - Trần Hậu đáp.

- Khi nào có tin tức của họ, anh nhất định phải báo, em rất lo lắng. - Rin ra về căn dặn.

- Tôi biết rồi. - Trần Hậu trong lòng vô cùng căng thẳng.

Thiên Kim hôm nay an phận làm vợ của Trần Hậu, hằng ngày đi làm ở RoYal sau đó quay về chăm sóc Thiên Bảo. Một kẻ thù bên ngoài cũng không có, vậy vì sao cô lại bị bắt cóc. Nếu như tống tiền thì lại chọn nhầm đối tượng, Trần Hậu quả thật là đại ca trong thế giới ngầm nhưng luôn giấu mặt. Bên ngoài anh chỉ là một tài xế của Minh Trí, khả năng tống tiền là không thể.

Trần Hậu dỗ dành con trai đi ngủ, sau đó lại không an tâm nên đua Thiên Bảo sang nhà ông bà ngoại gửi lại để anh yên tâm hơn mà đi tìm Thiên Kim.

Trần Hậu đi đến khách sạn RoYal, phòng VIP gõ cửa. Anh hiểu rõ thiếu gia, mỗi khi gặp chuyện không vui luồn một mình đến nơi này uống rượu, nhìn từ trên cao xuống phía dưới để suy nghĩ.

Trần Hậu bước vào nhìn thấy Minh Trí trên tay cầm ly rượu, ánh mắt buồn bà nhìn xuống những ánh đèn đường phía dưới, có lẽ tâm trạng không được tốt.

- Thiếu gia, có chuyện rồi. - Trần Hậu nói.

- Nói đi. - Minh Trí không nhìn lại mà nói.

- Thiên Kim và Tuấn Khôi mất tích rồi. - Trần Hậu đáp.

Minh Trí khẽ chau mày, không phải bảo Rin đón con trai đi đi rồi, vì sao lại bị mất tích cùng Thiên Kim.

- Đã tìm được người bắt? - Minh Trí nói.

- Chuyện này không đơn giản thưa thiếu gia, chúng có kĩ thuật cao và không hề để lại dấu vết gì.

- Được rồi, chuyện lần này xem ra liên quan đến cả tôi và cậu rồi. Xem kẻ nào lại dám động tới con trai của Trần Minh Trí tôi.

Nói rồi, Minh Trí đặt ly rượu xuống bàn, cùng Trần Hậu nhanh chóng đến nơi anh em tụ hộp.

- Đại ca, chuyện này thật sự không thể tìm được. Thành phố rộng lớn, họ mất tích không một dấu vết nào cả.

- Liên hệ với các băng nhóm khác. Huy động tất cả lực lượng mà tìm cho ra hai người bọn họ. - Trần Hậu tức giận hét, hai người bọn họ không được xảy ra bất cứ chuyện gì.

- Trần Hậu, cậu bình tĩnh đã. Suy nghĩ xem Thiên Kim có kẻ thù nào không? - Minh Trí hỏi.

- Năm năm qua, cô ấy đi làm về nhà chăm sóc gia đình, không ra ngoài giao du với ai thì lấy đâu ra kẻ thù.

- Nếu Thiên Kim không phải mục tiêu chính, thì là Tuấn Khôi, không phải là nhắm vào tôi sao? - Minh Trí suy nghĩ, trong thương trường kẽ thù của anh thỉ không đếm hết, không thể xác định là ai.

- Thiêu gia, hoặc là bọn chúng nhầm lẫn giữa Hà My và Thiên Kim, chị em bọn họ giống nhau như nước. - Trần Hậu suy đoán.

- Ý cậu nói, họ muốn bắt cóc mẹ con Rin. - Minh Trí nhíu mày, nếu mục tiêu đích thị là Rin thì chỉ có nhà họ Kim, đích thị là Kim Mai. - Cho người bao vây nhà họ Kim, theo dõi từng cử chỉ của bọn chúng, đặc biệt là Kim Mai, con gái của Kim Thành.

- Thiếu gia nghi ngờ nhà họ Kim sao, không phải RoYal vừa giúp đỡ họ thoát khỏi khó khăn sao? - Trần Hậu thắc mắc.

- Đàn bà có nhiều loại, nguy hiểm nhất là loại si mê thứ của người khác sẽ sinh ra thù hận, mặc dù có thể không đạt được nhưng chắc hẳn sẽ phả bỏ.

- Thiếu gia, xem ra chính là cô ta rồi.

-Chỉ là suy đoán,nhưng Trần Minh Trí tôi thương trường này chưa bao giờ đoán sai. - Minh Trí nói xong, đi ra phía xe dự định về lại khách sạn, quay đầu lại nói. - Trần Hậu, tuyệt đối không để cho Rin biết tôi xen vào chuyện này. - Nói xong liền bỏ đi.

Trần Hậu nhìn theo chiếc xe lao đi trong gió, thiếu gia nói vậy không lẽ muốn buông Rin ra thật. Bao nhiêu năm qua chờ đợi ngày người phụ nữ để trong tim quay lại, hôm nay cô ấy quay lại thì lại muốn buông tay hay sao?

Trần Hậu cũng lên xe chạy đến nhà họ Phạm đậu xe phía trước, mọi người torng giới gian hồ đều sôi sục lên vì chuyện của Trần Hậu, phu nhân của đại ca bị bắt cóc, chuyện này nếu như ai tìm được manh mối ắc hẳn sẽ lập công lớn mà được đại ca để mắt tới.

Rin ở trong biệt thự hoa hồng trắng như ngồi trên đóng lửa, cô lo lắng gọi mãi cho Trần Hậu nhưng anh chỉ nói rằng hiện đang truy tìm và cô hãy yên tâm ở nhà đợi tin. Con trai và chị gái bị mất tích, cô làm sao có thể ngồi yên nơi đây.

Những khi gặp khó khăn, cô luôn cảm thấy mình quá đơn độc. Cô hiện tại chỉ một mình mà lo lắng, Rin cảm thấy mình thật bất lực. Bỗng nhiên trong đầu nhớ đến Minh Trí, anh ta có thế lực như vậy, Tuấn Khôi lại là con trai anh ta, liệu anh ta có giúp đỡ hay không. Lần trước anh ta đã nói không liên quan đến cô nữa, cô cũng yêu cầu điều đó từ anh. Hiện tại gặp khó khăn lại đến tìm anh sao, có phải cô quá ích kỉ hay không. Nhưng con trai là quan trọng nhất, dù Minh Trí có ra yêu cầu gì để ra tay cứu con trai mình, Rin đều có thể chấp nhận.

Rin nhấn số điện thoại của Minh Trí, bấm nút gọi. Bên kia nghe tín hiệu nhưng đã huỷ cuộc gọi. Rin kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa.

- Alo? - Minh Trí nghe máy.

- Là tôi. - Rin đáp.

Minh Trí im lặng.

- Xin anh, có thể cứu Tuấn Khôi được không? - Rin khóc nấc lên trong điện thoại, sợ rằng Minh Trí không chấp nhận.

- Tôi đã nói, tôi và em không còn quan hệ gì, vì sao tôi phải giúp em. - Minh Trí khẽ nói.

- Tuấn Khôi là con trai của anh mà, anh hãy cứu lấy thằng bé. Anh muốn tôi làm điều gì tôi đều có thể chấp nhận. - Rin vội nói.

- Hiện tại, em không còn giá trị trong lòng tôi. - Minh Trí buông lời, khẽ tắt máy.

Rin khóc nấc lên nghe tiếng ngắt điện thoại, trong lòng cảm thấy cực kì tồi tệ. Câu nói không còn giá trị trong lòng của anh, vì sao khiến cô đau lòng như vậy.

Truyện Chữ Hay