Tang lễ của Pi qua đi, căn nhà trống trãi một mình Rin cô đơn khiến cô càng suy nghĩ nhiều hơn về cuộc đời ngắn ngủi. Rin nhớ đến cha mẹ, đến em trai Tuấn Hà.
Em trai Tuấn Hà sau khi trị bệnh đã hoàn toàn bình phục và tiếp tục đến trường như bao bạn bè, Rin khẽ nhấc điện thoại mà gọi cho mẹ cô.
- Alo?
- Mẹ, là con. Gia đình ta vẫn khoẻ chứ.
- Rin, chúng ta vẫn khoẻ. Lâu rồi con đã không về thăm nhà, con có khoẻ không?
- Con khoẻ, em trai con đã khoẻ hẳn chưa mẹ?
- Tuấn Hà nhờ được điều trị tại bệnh viên tốt nên sức khoẻ rất nhanh hồi phục, hiện nay đã hết hẳn rồi.
- Thật tốt mẹ ạ, con luôn hy vọng Tuấn Hà mạnh khoẻ. Ba mẹ cũng phải nghĩ ngơi nhiều, cuộc đời này ngắn ngũi lắm con sợ mất đi những người thân yêu bên cạnh. - Rin nói giọng nghẹn ngào.
- Có chuyện gì đã xảy ra với con sao? - Mẹ Rin nghe giọng nói ức lên từng hồi mà lo lắng.
- Bạn thân ở cùng con vừa qua đời, con cảm thấy thật cô đơn. - Rin khóc uất trong điện thoại.
- Không phải con ở cùng với thiếu gia Minh Trí sao? - Mẹ Rin hỏi.
- Vì sao mẹ nghĩ con ở cùng anh ta? - Rin cảm thấy ki lạ vì cô đã ra khỏi biệt thự Trần gia một thời gian khá lâu rồi.
- Minh Trí thiếu gia là người chu cấp cho Tuấn Hà trả viện phí và sinh hoạt khi còn trong bệnh viện sau một thời gian ngắn không còn nhận được chu cấp của Trịnh gia. Có một cậu thanh niên trẻ tuổi thường đến và nói cho mẹ biết rằng con đang sống cùng thiếu gia Minh Trí.
- Thanh niên trẻ tuổi sao? Mẹ có hỏi tên? - Rin bất ngờ hỏi.
- Hình như tên là cái gì đó Hậu, mẹ cũng chỉ gặp vài lần rất lâu trước đây. - Mẹ cô nhớ lại ma trả lời.
- Dạ, con sẽ gọi lại cho mẹ bây giờ con có một chút việc cần giải quyết.
- Rin, mẹ có một chuyện nhờ con.
- Dạ, mẹ nói đi ạ.
- Mẹ muốn gửi Tuấn Hà lên TP học và ở cùng con.
- Vì sao ạ, em ây hiện chỉ mới học lớp .
- Tuấn Hà ở trường thường xuyên bị bạn bè ức hiếp, mẹ muốn thay đổi môi trường mới để nó có thể học tốt hơn.
- Sao, bị ức hiếp sao? Mẹ phải báo với giáo viên chứ không thể để em ấy cứ thế mà chuyển đi.
- Bọn họ là con nhà giàu trong vùng, nhà chúng ta như thế nào con cũng biết. Đồng tiền to hơn lẽ phải Rin à.
Rin nghe những lời mẹ cô nói mà trong lòng chua xót, tiền là vạn năng sao. Cô khẽ nói: Khi nào mẹ sẽ mang em lên TP. Hiện con cũng đang ở nhờ nhà một người quen, có em lên sống cùng thì thật tốt.
- Mẹ cảm ơn con, hai ngày nữa mẹ sẽ dẫn Tuấn Hà lên.
- Dạ, chào mẹ ạ.
Rin cúp điện thoại mà suy nghĩ về những lời mẹ cô nói khi nãy. Là Trần Hậu đã về gặp mẹ cô và giúp cho gia đình cô chữa bệnh cho Tuấn Hà sao, vì sao anh ta làm như vậy? Bước xuống giường đã mấy ngày qua cô nhốt mình trong phòng, Rin đi về hướng di ảnh của Pi lấy chiếc khăn trắng kế bên mà kĩ luõng lâu sạch bụi bẩn, sau đó khẽ cười: Pi, mình đến thăm bé con và đi công việc bên ngoài một tý. Cậu ở nhà đừng buồn nhé, chúng ta mãi mãi bên nhau.
Rin đón một chiếc xe taxi đi đến bệnh viện thăm bé con. Vì là sanh non nên bé con rất nhỏ bé va yếu ớt nên được các bác sĩ nuôi trong lòng kín chỉ có thể nhìn từ bên ngoài vào. Rin đứng yên nhìn vào khá lâu sau đó khẽ mỉm cười khi thấy bé con thật giống hệt như Pi. Rin đi ra khỏi bệnh viên, đem điện thoại trong túi mà bấm số gọi.
- Alo, là Hà My tiểu thư sao? - Trần Hậu nhận được cuộc gọi từ Rin thì bất ngờ rồi ngập ngừng nghe máy.
- Tôi là Nguyễn Hà My là một cô gái nhà nghèo, không phải một tiểu thư giàu có. - Rin nghe Trần Hậu gọi mình là tiểu thư liền khó chịu.
- Vâng, Hà My cô gọi tôi có việc gì xảy ra sao? - Trần Hậu biết Rin không thích gọi liền thay đổi.
- Tôi muốn gặp anh. - Rin gương mặt không cảm xúc mà nói.
- Được. - Trần Hậu đáp
- Tôi đang ở bệnh viện nơi bé con đang ở, hẹn gặp anh ở cafe xxx gần bệnh viện.
- Ok, hẹn cô p nữa tôi sẽ có mặt.
- OK.
Rin ngồi trong quán cafe gần bệnh viện đợi Trần Hậu để hỏi rõ việc vì sao anh ta lại biết mà giúp gia đình cô như vậy. Chi phí chữa bệnh của Tuấn Hà không nhỏ, chỉ là một tài xề của Minh Trí anh ta làm sao có thể giúp đỡ nhiều như vậy. Rin đang lo sợ một điều, là sẽ lại mắc nợ Trần Minh Trí.
Trần Hậu từ bên ngoài bước vào trong quán cafe nhỏ thì liền nhìn thấy Rin đang ngồi một mình nhìn ra ngoài dòng người đang bon chen đi lại bên ngoài. Ánh mắt của cô không một chút cảm xúc, cho đến khi Trần Hậu ngồi phía đối diện thì Rin mới biết sự có mặt của anh trong quán cafe nhỏ này.
- Cô tìm tôi? - Trần Hậu nhẹ giọng lên tiếng.
- Anh thật đúng hẹn. - Rin cười nhẹ nhàng nhìn đồng hồ vửa điểm đúng p sau cuộc nói chuyện vừa rồi. - Tôi có chuyện cần anh phải nói sự thật.
- Tôi chưa bao giờ nói dối cô… - Trần Hậu đáp
- Chuyện gia đình tôi ở quê, là anh hay Minh Trí giúp đỡ cha mẹ chữa bệnh cho em trai. - Rin không một chút cảm xúc mà nói.
- LÀ trước kia Minh Trí thiếu gia biết Trịnh gia phá sản sẽ không còn chu cấp cho cậu ấy nữa nên đã giao việc này lại cho tôi. - Trần Hậu trả lời.
- Dù sao cũng cảm ơn anh ta đã nghĩ cho gia đình tôi, và cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua. - Rin khẽ nói ánh mắt nhìn Trần Hậu mà cười buồn.
- Cô vẫn khoẻ chứ? - Trần Hậu khẽ hỏi khi nhìn thấy Rin càng ngày càng ốm đi.
- Tôi vẫn khoẻ. - Rin cúi mặt đáp.
- Thời gian tới cô sẽ tính như thế nào?
- Tôi sẽ đón bé con về chăm sóc. Có lẽ tôi không giỏi trong việc chăm sóc con nít nhưng tôi sẽ làm bằng tất cả tình yêu của tôi dành cho bé con. - Rin nghĩ đến bé con thì trong lòng dịu bớt phần nào
- Vì sao cô không để cho Ken biết nó là con của cậu ấy. - Trần Hậu khẽ hỏi.
- Anh cũng biết đó là con của Ken sao, chuyện này có lẽ chỉ một mình tôi là không biết cho đến khi Pi mất đi. Cậu ấy luôn lo lắng và bên cạnh tôi khi tôi cần nhưng tôi lại không hề quan tâm đến cảm xúc của Pi.
- Là do tôi điều tra lai lịch nên biết được, vì sao cô không để cha con họ nhận nhau.
- Anh ta xứng sao, anh ta mãi mãi sẽ không bao giờ xứng đáng làm cha của bé con.
- Rin, vì sao cô biết Ken là cha đứa bé?
- Là trươc khi ra đi Pi đã nói với tôi.
- Vì sao trước khi mất đi Pi lại nói với cô, không phải vì muốn cô giúp cô ấy nói với Ken sao?
- Ngay lúc ấy có Ken và cô ấy đã không nói cho anh ta biết. Tôi tin Pi cũng muốn một mình nuôi bé con mà không nói cho Ken biết.
- Vậy tuỳ cô quyết định, vì dù sao con gái của Pi để lại cũng đã là con gái của cô.
Rin im lặng không đáp trả lời Trần Hậu hiện giờ trong tim cô chai lỳ không còn một chút tình cảm nữa. Cái tình yêu của cô đã khiến cô mất đi một người bạn thân thiết, mất đi bao nhiêu thứ và chịu bao nhiêu uất ức. Hiện giờ Rin chỉ muốn dàn hết tình yêu vào bé con, thiên thần nhỏ đáng yêu mà Pi đã để lại cho cô không phải cô đơn.
Minh Trí ngồi trong phòng làm việc xem qua các hợp đồng và bảng báo cáo của các công ty con. Bên ngoài Ngọc Diệp mang một ly cafe đi vào phá trước mặt Minh Trí khẽ cười nói:
- Giám đốc, uống một chút cafe. - Ngọc Diệp mặc một bộ vest với ciếc váy ôm sát vào mông gợi cảm.
- Tôi có gọi cafe sao?- Minh Trí khẽ nhìn lên hỏi.
- Dạ không, chỉ là em thấy giám đốc căng thẳng nên mang cafe vào đây cho anh .- Ngọc Diệp cúi thấp người đặt cafe lên bàn làm việc của Minh Trí làm toàn bộ vòng của cô hé lộ.
Minh Trí chán ghét nhìn qua rồi tiếp tục nhìn vào bảng hợp đồng trước mặt mà nói: Nếu không có gì quan trong thì cô ra ngoài đi, sau này tôi không gọi thì đừng tự tiện bước vào.
- Dạ, em xin lỗi. - Ngọc Diệp cúi mặt quay lưng bước ra ngoài.
Ngọc Diệp ra ngoài gương mặt trở nên nóng giận, kì công trang điểm thật đẹp và may một bộ vest thật gợi cảm cũng không thể quyến rũ được tên đàn ông này. Ngọc Diệp thầm nói trong lòng: Rồi anh sẽ phải là của Ngọc Diệp tôi.
Sau khi Ngọc Diệp ra ngoài, Minh Trí liền bỏ bãng hợp đồng lên bàn, tay khẽ lướt qua chiếc điện thoại với hình nền là một cô gá đang cười với nụ cười thật đáng yêu. Anh đã coppy từ máy tính tấm hình của Rin để vào trong điện thoại để có thể mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn cô gái nhỏ này. Minh Trí cảm thấy thật cô lỗi với Rin nên anh không thể đến gặp cô mà chỉ biết vùi đầu vào công việc, biết mình yêu cô nhưng không thể đến gần.
Minh Trí bực bội trong lòng liền rời phòng làm việc, anh lên chiếc xe hơi màu đen đạp ga chạy một vòng cũng không thể xác định rằng sẽ đi đâu. Anh bỗng nhìn lại thì ra đây chính là con đường tới biệt thư hoa hồng trắng liền vội dừng xe lại mà lái xe ngược lại. Phía bên đường có một cô gái đang đi bộ trên con đường cây xanh mát, Minh Trí nhìn thấy Rin liền dừng xe rồi xuống xe đi theo cô phía sau.
Rin đang đi bỗng có cảm giác có người theo mình phía sau thì quay mặt lại, nhìn thấy Minh Trí liền chợt giật mình toan bỏ chạy nhưng cô biết làm sao có thể chạy thoát khỏi anh ta. Tốt nhất đừng chọc giận anh ta thì anh ta sẽ không phát điên làm trò với cô.
- Anh đi theo tôi? - Rin đứng lại nhìn về hướng Minh Trí,
- Cô xem, con đường rộng như vậy cô đi trước tôi đi phía sau không thể tính là đi theo. - Minh Trí trả lời.
- Vậy mời anh đi trước. - Rin đứng lại đưa tay mời
- Ôi, tôi lại thích cảnh vật nơi đây nên muốn dừng lại một chút để ngắm.
- Vậy cứ tự nhiên, tôi đi đây. - Rin liền bỏ đi.
Minh Trí vội chạy theo Rin, Rin tức giận quay lại mắng.
- Tên chết tiệt này, đừng có đi theo tôi.
- Rin, tôi nhớ em. - Minh Trí không kiềm nổi liền đi tới gần mà ôm cô giữa đường.
- Mau buông tôi ra, buông ra - Rin dùng tay đấm vào lưng Minh Trí để anh buông cô ra
- Hãy để cho tôi ôm em một chút, chỉ một chút thôi. - Minh Trí cứ thế mà ôm cô vào lòng.
- Vì sao anh cứ xuất hiện bên cạnh tôi, tôi sợ nhất là yêu anh. Minh Trí, làm ơn hãy tránh xa tôi ra. - Rin vừa nói nước mắt rơi dài.
- Xin lỗi vì đã là em đau.
- Minh Trí, buông tôi ra. Tôi và anh là hai đường thẳng song song không một điểm cắt, hai đoạn thẳng chỉ có thể nhìn thấy nhau mà thôi.
- Rin, tôi yêu em. - Minh Trí buông cô ra, nắm lấy hai tay Rin nhìn thẳng vào đôi mắt cô mà nói.
- Tôi hận anh. - Rin đẩy tay Minh Trí ra khỏi tay cô rồi nói tiếp. - Tình yêu của tôi đã chết, tôi không cần tình yêu của anh.
Rin nói rồi quay mặt đi, nước mắt từ khoé mắt đã rơi lăn dài xuống gương mặt.
- Em chắc chứ. - Minh Trí tức giận giằng lấy bàn tay Rin.
- Anh… anh làm tôi đau… anh muốn làm gì…. buông tôi ra…. - Rin bị Minh Trí nhấc bỗng lên mà mang đi.
Minh Trí mở cửa chiếc xe ra rồi quăng cô vào trong, sau đó lên xe rồi cho xe chạy đi về phía biệt thự Trần gia.