Minh Trí đang một mình ngồi trong phòng làm việc lặng lẽ suy tư, ánh mắt anh nhìn ngắm hình ảnh của Rin trên màn hình máy tính. Nụ cười của Rin cứ từ từ mà đi sâu vào trong tâm trí của anh, anh đang suy nghĩ vì sao ngày trước khi gặp Rin trong lòng chắc chắn đã có cô ấy thì mới để hình cô trong máy như vậy nhưng tại sao lại không nói ra để đến khi gặp nguy hiểm thì hai người đã không thể nhận ra nhau. Bây giờ khi anh đã tìm được Tố Uyên thì chuyện của anh và Rin có thể xem như không có sao, liệu đến khi cô nhớ ra mọi việc sẽ đau đớn hay hận anh đến chết.
Tố Uyên từ bên ngoài đẩy cửa vào, trên tay bưng một tách cafe nóng đi tới bên Minh Trí, thấy cô đi tới anh đưa tay vội tắt đi màn hình máy tính trước mặt. Nhưng hành động đó không qua được con mắt của Tố Uyên, nhưng cô ta vẫn từ tốn đi tới tươi cươi xem như không hề nhìn thấy điều gì.
- Trí, anh uống thử cafe em pha xem. Vị có giống như ngày xưa. - Tố Uyên đưa ly cafe nóng hổi lên bàn trước mặt Minh Trí.
- Cảm ơn em, sao em vẫn chưa nghĩ ngơi sao. Phòng của em thiếu thứ gì cứ việc bảo người làm trang bị. - Minh Trí cầm ly cafe lên ngửi mùi hương nhẹ nhàng rồi nói. - Đúng là chỉ có Tố Uyên mới có thể pha đúng ý anh như vậy.
- Trí, vì sao em không thể ở cùng phòng với anh? - Tố Uyên nắn đôi vai của Minh Trí mà nụng nĩu nói.
- Em muốn ở cùng phòng với anh sao? - Minh Trí khẽ quay lưng lại nhìn Tố Uyên.
- Anh thật kì... - Tố Uyên quay mặt đi ra vẻ ngượng ngùng.
- Anh chỉ lo em không đồng ý, anh dự định đợi đến khi chúng ta đính hôn sẽ cùng em ở một phòng. - Minh Trí quay ghế ra phía sau nắm lấy tay Tố Uyên.
- Nhưng người ta về nhà mới rất sợ không dám ngủ một mình. - Tố Uyên nũng nịu.
- Quyết định vậy đi, em sẽ chuyển qua phòng cùng anh.
- Trí, em thật sự rất nhớ anh khi không thể bên cạnh anh. - Tố Uyên sà vào lòng Minh Trí thút thít.
- Anh xin lỗi vì đã quên mất em, thôi nào chúng ta về phòng nghĩ ngơi đã trễ quá rồi.
Minh Trí đưa Tố Uyên về phòng rồi ôm cô vào lòng nhưng không còn cảm giác ấm áp khi xưa, trong đầu anh luôn có hình ảnh của Rin. Nụ cười của cô cứ in sâu in sâu vào trong tâm trí của anh. Minh Trí khẽ lắc đầu như muốn xua đi hình ảnh đó nhưng hình ảnh đó đã ăn sâu vào tâm trí anh.
Tố Uyên nằm cạnh Minh Trí với mục đích muốn anh và cô đêm nay sẽ quấn lấy nhau nên cô đã chủ động mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ mỏng manh khiêu gợi. Nhưng xem ra vẫn không ăn thua gì, Minh Trí ngoài ôm cô vỗ về cô ngủ thì không có một hành động nào như gợi lên sự ham muốn của đàn ông. Tố Uyên thấy những biểu hiện khác thường của Minh Trí thì trong lòng tức giận nhưng không tỏ ra mà ngọt ngào nói.
- Trí, anh có yêu em không?
- Sao em chưa ngủ?
- Anh trả lời em đi.
- Có!
- Vậy vì sao lại không muốn động vào em.
Minh Trí im lặng không trả lời
Tố Uyên giả khóc nghẹn ngào
- Chúng ta khó khăn lắm mới có thể gặp lại, vậy mà khi nằm cạnh anh thì lại nhận được sự thờ ơ của anh. Có phải vì em không quyến rũ và xinh đẹp nên không được sự cưng sủng của giám đốc đại nhân ư.
- Ngoan, nín nào Tố Uyên. Anh xin lỗi. - Minh Trí hiểu những gì Tố Uyên nói, nhưng trong lòng không hiểu sao không tìm được cảm giác ham muốn bên cạnh Tố Uyên từ khi biết về Rin.
Minh Trí sợ Tố Uyên buồn tủi sau đó liền nâng cầm Tố Uyên đặt lên một nụ hôn, Tố Uyên thấy vậy liền chủ động ôm chặt lấy Minh Trí mà cởi ra lớp ảo ngủ trên người anh mà động chạm vào da thịt rắn chắc trên người Minh Trí.
Minh Trí nhắm mắt đắm chìm vào nụ hôn với Tố Uyên nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh của Rin. Anh bắt đầu hưng phấn kích thích trên bàn tay nhỏ của Tố Uyên, Minh Trí càng hôn mãnh liệt hơn và từ từ đưa bờ môi mình đi xuống phía cổ và sau đó nhanh chóng lột bỏ chiếc váy ngủ ren màu đỏ khiêu gợi của Tố Uyên.
Khi đôi môi anh đụng phải điểm ửng hồng nhô lên trên người Tố Uyên thì cô ta bắt đầu kích thích mà nói: Trí, em yêu anh.
Tố Uyên nào biết câu nói của cô đã đưa Minh Trí từ cõi say mê mà quay về thực tế làm đổ bễ kế hoạch mà cô đang dựng trong đầu. Minh Trí vừa nghe giọng nói ngọt ngào kích tình từ cô mà giật mình buông Tố Uyên ra khỏi tay. Bao nhiêu ham muốn kích thích bỗng dưng tan biến.
- Anh... anh xin lỗi. - Minh Trí buông lời rồi mặc lại chiếc áo ngủ mà bước ra khỏi phòng ngủ.
- Trí, anh đi đâu? Chúng ta đang rất vui vẻ cơ mà. - Tố Uyên bất ngờ mà gọi to.
Minh Trí không trả lời mà tiếp tục đi thẳng về phía phòng làm việc, sau đó khóa trái cửa bên trong không muốn ai quấy rầy.
Tố Uyên ngồi một mình trong phòng ngủ mà tức giận, vì sao ý đồ của cô sắp thực hiện hoàn thành lại thì anh ta lại bỏ đi như vậy. Chẳng lẽ thân thể của cô lại không được đẹp mắt, Tố Uyên không tin vào điều đó, cô từng được bao nhiêu người khen là xinh đẹp chứ. Trong lòng tức giận nhưng không dám làm gì vì sợ Minh Trí nghĩ cô là loại người không đàng hoàng dụ dỗ anh ta nên cô đành nằm xuống mà yên giấc ngủ.
Rin và Pi ngày sang ngày sống cùng nhau tại biệt thự hoa hồng trắng nhưng Rin không hề biết cô chính là chủ nhân căn biệt thự này nên trong lòng muôn lo lắng kiếm tiền để lo cho cuộc sống sau này khi mà chủ nhân căn biệt thự này quay về cô và Pi sẽ có tiền mà sinh sống nơi khác.
Bé con trong bụng của Pi đã được tháng rồi nên Rin càng lúc càng lo lắng hơn. Đôi khi Rin tự hỏi cha của đứa bé này là ai trong khi Pi chưa hề có bạn trai nào, nhưng Rin không hỏi Pi thêm một lần nào vì sợ tâm trạng Pi sẽ buồn hơn.
- Rin, xem ra cậu có thể đi chầm chậm được rồi. - Pi vừa đỡ Rin đi trong bài vật lí trị liệu.
- Cảm ơn cậu, nhờ cậu mà mình có thể vượt qua những ngày phải ngồi một chổ rồi. - Rin thật rất biết ơn Pi.
- Cậu nói gì vậy? Chính cậu là người đã giúp đỡ mình rất nhiều khi ở Trần gia. - Pi xúc động nhớ lại chuyện cũ nên lỡ lời.
- Trần gia...? Chúng ta từng ở nơi có tên là Trần gia sao? - Rin ngạc nhiên nhìn Pi
- À, không, mình nhầm, không có gì đâu. - Pi vội nói lảng tránh đi.
- Cậu có chuyện gì giấu mình sao? - Rin nghi ngờ hơn khi Pi tỏ vẻ lảng tránh như vậy.
- Không có chuyện gì cả, thôi hôm nay đến đây là được rồi mình còn đi tưới hoa nữa. - Pi vội nói rồi đỡ Rin ngồi xuống mà nhanh đi về phía vườn hoa.
Rin nhìn theo hướng Pi mà trong lòng nghi ngờ hơn bao giờ hết: Pi có chuyện gì giấu mình sao, Trần gia là nơi nào vì sao mình lại không nhớ rằng từng sống nơi đó chứ. Rin cố gắng suy nghĩ nhưng càng nghĩ thì đầu cô càng nhức nhố, Rin ôm đầu đau đớn chóng mặt ngất ngã xuống đất, đầu cô đập mạnh xuống sàn.
Rin mơ thấy một chàng trai đi đến bên cô, thì ra là tên nhà giàu khó ưa đó. Anh ta cứ thế mà càng lúc càng tiến về phía cô, sau đó nắm lấy đôi bàn tay của cô rồi bế cô lên mà đưa cô vào một vườn hoa hồng trắng tuyệt đẹp. Trong lòng cô có cảm giác vô cùng bình yên và hạnh phúc khi được anh bế trên tay mang đi đến nơi ngọt ngào này.
- Rin, đi theo anh.
- Anh là ai?
Người đàn ông kia không trả lời, đôi môi cứ thế mà chiếm lấy đôi môi của cô. Một cảm giác thật quen thuộc như đã từng trải qua, Rin say mê trong nụ hôn với anh ta nhưng bên tai lại nghe tiếng gọi.
- Rin, đừng đi với anh ta, anh ta chỉ mang lại đau khổ cho cậu. - Pi từ phía xa mà nói.
- Pi, cậu quen anh ấy sao? - Rin nhìn qua Pi rồi nhìn sang Minh Trí.
- Nghe lời mình, đừng nhận lời theo anh ta. - Pi nói như hét lên
- Rin, tin tưởng anh, hãy đi theo anh. - Minh Trí nhìn cô âu yếm nói.
Rin nhìn Pi rồi nhìn Minh Trí, từng lời nói của hai người cứ vang lên trong tai cô, cô nhắm mặt lại những hình ảnh ngày xưa như một bộ phim ngắn tái hiện lại trước mắt Rin. Hai dòng nước mắt cô chảy xuống, cô mở mắt ra nhìn thấy Pi đang lo lắng mà nhìn cô.
- Rin, cậu có sao ?
- Đây là đâu Pi? - Rin mệt mỏi, đầu rất đau mà hỏi.
- Đây là bệnh viện, tớ đi tưới hoa vào trong thì thấy cậu nằm trên sàn nhà. Mình liền gọi Trần Hậu đến đưa cậu vào đây?
- Ừ, Pi à, mình vừa mơ thấy Minh Trí. - Rin rướm nước mắt mà nói.
- Rin, cậu đã nhớ ra Minh Trí sao? - Pi hoảng hốt hỏi.
- Mình không giận cậu vì đã giấu mình, cậu đúng Pi à, ở bên cạnh anh ấy mình chỉ có đau khổ. - Rin buồn bã nói.
- Chuyện này đề sau đi Rin, cậu thấy thế nào rồi. - Pi nắm lấy tay Rin hỏi.
- Tớ không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Rin im lặng nhắm mắt lại, cô nhớ đến cô gái bên cạnh Minh Trí ở bệnh viện, rồi nhớ đến gương mặt cô gái trong máy tính của anh. Tuy có đôi nét đã già dặn hơn nhưng đó chính là nét mặt của cô ấy. Thì ra đó chính là người anh ấy yêu, vì vậy nên mới lạnh lùng với cô. Nước mắt Rin tự rot ra khỏi khoé mi, lòng đau như cắt nhưng cô cũng khẽ nói trong tận đáy lòng.
- Minh Trí, anh và em sinh ra có lẽ không phải dành cho nhau.