Nhị Thủ Vương Phi

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm tỉnh lại, ta phát hiện Đổng Phi Hà không có ở cạnh bên người, ta hoảng sợ nghĩ đến nàng trong đêm qua vừa bị ta “Tàn phá” đã sợ nàng sợ hãi bỏ trốn, cho nên vôi vàng đứng lên không ngừng tìm kiếm.

Không nghĩ tới nàng lại nằm trên ghế ôm một đống xiêm y cuộn mình ngủ.

Tuy rằng đang vào mùa xuân như khí trời ban đêm vẫn còn lạnh lẽo, có lẽ vừa lạnh vừa mệt mỏi nên trên nét mặt đang ngủ say của nàng vẫn không bình ổn, đôi mày hơi hơi nhăn nhăn, biểu hiện cho thấy nàng không được thoải mái.

Ánh dương ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt tú lệ của nàng, ta bất tri bất giác ngồi ở xuống bên cạnh ngắm nhìn nàng đang say giấc.

Tối hôm qua ta không khống chế được chính mình, ta chỉ muôn khi dễ nàng, mặc dù nàng không phải khuynh quốc khuynh thành đại mỹ nhân, nhưng mà nàng có điểm độc đáo của riêng nàng đủ để hấp dẫn ta dấy lên tình dục.

Đáng tiếc tính tình của nàng không được hoạt bát, ta không thích những cô nương tĩnh lặng như vậy …

Ta nhịn không được sờ sờ cái mũi nàng một chút. nữ nhân này hại ta sinh khí tức mấy ngày, ta nhất định phải mỗi đêm đều phải bắt nàng lấy thân thể bồi thường cho đến khi nào nàng chết mới thôi.

Cũng may đối với nàng cảm giác cũng không tệ lắm xem ra cũng giảm bớt đi tâm tình không thoải mái của ta, nhưng mà ta vẫn hi vọng nàng sẽ là một mình nữ tử làm cho ta vừa lòng, tính tình có thể thay đổi hoạt bát hơn một chút sẽ càng hoàn mỹ hơn.

Ta muốn thê tử của chính mình có thể cùng ta khi cười thì thật cười to, nơi nơi vui đùa ầm ĩ khi ta náo loạn nàng phải náo loạn cùng ta, cổ vũ cho ta như xem ra đối với Đổng Phi Hà tựa hồ không phải loại nữ nhân có tính cách như thế.

Nghe đồn nàng, chân chính là một danh môn thục nữ……

“Ô!” Bị động tác của Ứng Trị nàng bừng tỉnh mở mắt ra.

“Thích ở chỗ này ngủ a`!” Ta đứng lên, ôm lấy Đổng Phi Hà đi trở về trên giường, cúi đầu lại nhìn thấy hai mắt nàng gắt gao nhắm lại, ta vội nhìn lại chính mình đang… Chính mình đang trần truồn, ta không khỏi cười nói:

“Không phải ai cùng đều có cơ hội nhìn thấy thân thể bất phàm của Gia, ngươi hãy mau mở ra mắt xem nhiều một ít đi.”

Nàng lúc này không chỉ có hi vọng chính mình tạm thời bị mù, càng hi vọng chính mình tai bị điếc để không nghe được những lời Ứng Trị nói.

“Tính tình của ngươi thật đúng là…Ban đêm không ngoan ngoãn ở trên giường, có lẽ do Gia hầu hạ ngươi còn chưa hết sức, cho nên ngươi có dư sức lực thừa dịp Gia nghỉ ngơi đi làm chuyện dư thừa.”

Ta nhận ra được Đổng Phi Hà hiện đang hờ hững giận dỗi, ta ngẫm nghĩ lại tối hôm qua ta tựa hồ đã muốn dùng hết sức, nhất định đã làm cho nàng rất sợ.

Hazi`!.. Không phải nam nhân nào cũng đều có năng lực lớn như ta à ── Ta đây chình là người trong truyền thuyết có thiên phú bẩm sinh à! Có thể vì thế mà thê tử của ta, bị ta làm sợ hãi nên tạo ra một chút hành động dư thừa, thôi thì ta nên rộng lượng bỏ qua cho nàng vậy, ai bảo ta lại có bẩm sinh đại cường như thế!

Nàng khóe miệng run rẩy, chịu đựng một bụng đầy khí đã muốn phát nổ.

“Phụ mẫu ngươi luôn dạy ngươi phải ôn nhu, hiền thục ngươi lại thế! Xem ra Lưu Thuận Nghiêu đi tìm tình nhân khác đó cũng có nguyên nhân à!.”

Nàng nghe được những lời của hắn nàng thật không thể nhịn được nữa, ngữ điệu cứng rắn trả lời:

“ Vào lúc giữa đêm ta bị ngài đá xuống giường!”

Ta giật mình, sau một lúc lâu sau phủ nhận. “Không có khả năng!”

“Vậy tại sao có giường vừa lớn, vừa êm, vừa thoải mái lại không nằm, chạy đến mà nằm ngủ ở ghế làm cái gì?”

“Ưhm..thì….” Ta sửng sốt như vẫn lấy lại bình tĩnh.

“Như thế nào lại không cẩn thận như vậy……”

“ Đây cũng chình là nghi vấn của ta.” Nàng đánh gãy lới vô nghĩa của hắn.

Ta không thể nói thêm gì nữa chỉ có thế nói: “Về sau hãy chú ý thêm một chút!.”

Gì thế…Hắn đây là kêu nàng chú ý sao?! Đôi mắt nàng mở thật to ── Tình tình nàng trước đây đâu thế vậy mà không biết vì sao, chỉ cần cùng Ứng Trị ở cùng một chỗ, nàng sẽ rất dễ dàng trở nên kích động không giữ được bình tỉnh!

“Ngươi ngủ thêm một lúc nửa đi đến giữa trưa cùng ta vào cung gặp Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng hậu…… “ Đợi chút chờ cho nàng yên ổn nằm lại giường ta kéo chăn đắp cho nàng.

Về phần là ai đá ai xuống giường, thì chúng ta hãy quên đi…

“Không cần đợi cho giữa trưa.” Nàng đã muốn bị hắn làm hại tâm phiền ý loạn, làm thế nào có biện pháp ngủ tiếp?

“Nghe lời, đây cũng vì tốt cho ngươi không ngẫm lại ngươi tối hôm qua mệt mỏi một đêm như thế nào!.”

“Đó là do ai hại ta mệt như vậy?” Nàng nhịn không được lên tiếng.

“Chậc!” Ta ngạc nhiên nhìn chăm chú ánh mắt của nàng.

“Không cần la lớn như thế, ta thấy tính tình ngươi căn bản không giống như mọi người nói ngươi ôn hòa, hiền lành à!.”

Ta tuy rằng miệng nói những lời đùa cợt như trong lòng cũng rất chờ mong chính mình sẽ phát hiện ra được tính tình của nàng, có thể tính tình sẽ không giống như lời mọi người từng nói ── Ta thích khuê nữ từ nhỏ được dạy qua lễ nghĩa như bản tính lại hoạt bát giống như ta như thế mới sinh động,đặc sắc.

“Tam gia, van cầu ngài im lặng một chút!” Nàng nâng lên ánh mắt long lanh lệ lên khẩn cầu.

“ Nếu Ngài không rầy rà, ta cũng không có đáp lại như thế!”

Tâm tình ta đang tốt nghe câu nói của nàng bỗng nhiên lại biến xấu đi. “Ngươi đây là ở chê Gia ầm ỹ?”

Nàng đã học được bài học mới vừa rồi, nàng nên tốt nhất ngoan ngoãn im lặng nói cũng không nên nói, trực tiếp co đầu rút cổ bất động vào chăn.

Ta tức giận, đang muốn đi ra ngoài thưởng thụ không khí trong lành buổi sáng giảm đi buồn bực trong lòng vừa đi gần đến cữa mới phát hiện chính mình còn chưa mặc vào xiêm y ── Tuy rằng ta có thân hình vô cùng hoàn mỹ nhưng người bình thường sẽ không đủ tư cách nhìn thân hình ta à! Vì thế chỉ có thể mặc chỉnh tề xiêm y mới ra ngoài được để tránh có người thừa cơ hội xem trộm… Hi`…!.

Sau khi mặc chỉnh tề xiêm y, đi đến gương xem chình mình anh tuấn khuôn mặt tâm tình ta cũng trở nên tốt hơn chút nên vội đi trở về đến bên gường lôi kéo chăn.

“Ngươi đã không chịu nghỉ ngơi, chúng ta liền tiến cung.”

Nàng nghe vậy chậm rãi ngồi dậy, lơ đãng nhìn thoáng Ứng Trị đã mặc xong xiêm y nàng thấp giọng hỏi:

“ Xiêm y của ta không biết để chỗ nào, có thể giúp ta kêu nha hoàn lại đây hầu hạ không?”

Khi Ứng Trị vừa cất tiếng kêu, ngoài cửa lập tức có động tĩnh.

Chỉ trong chớp mắt, hai tiểu nha hoàn mang vào phòng rất nhiều xiêm y mới cùng trang sức.

Nàng thấy Ứng Trị còn ngồi bất động ở bên giường nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

“Ngươi không ra ngoài một chút để ta thay xiêm y sao?”

Ta cười nhạo nhìn nàng. “Ngươi có cái gì mà ta không thấy qua?”

Sau khi hắn nói xong Nàng phát hiện bọn nha hoàn đang cười trộm, nhịn không được nàng lại trừng mắt với hắn.

Tối hôm qua trước khi ngủ nàng ra quyết định phải đối đãi lạnh lùng với hắn, kết quả hắn mới mở miệng, tâm nàng liền không trần tỉnh được thật sự không hiểu nên tự trách mình không đủ năng lực giữ lấy tâm mình hay là Ứng Trị hắn có công lực đã kích nhiễu loạn tâm người quá mạnh mẽ?

Ta ở trong lòng quở trách Đổng Phi Hà khuyết điểm sĩ diện, giả đứng đắn……Như thôi cũng nên để cho nàng có mặt mũi dù sao nàng cũng là Vương phi của ta, sau này cũng phải giúp ta mà quản lý Vương phủ hạ nhân cũng nên để nàng có thể diện trước bọn họ thôi thì vì ta giữ lại tôn nghiêm cho nàng.

Ngoài phòng, ánh mặt trời đã lên cao.

Trước đó ta nghĩ đến chính mình chắc chắn sẽ bị hôn nhân gây phiền chán cùng một tân nương không đúng như điều kiện ta đặt ra thật sự tâm tình ta hoàn toàn không thể thoải mái.

Tuy trong Vương Phủ mọi người đều chuẩn bị tốt trang hoàn cho hôn lễ long trọng như ta luôn cảm thấy không vui. Như sau hôn lễ ngày hôm sau ta lại cảm thấy không đến nổi tệ lắm cả thể xác lẫn tinh thần đều được thư giãn, thậm chí còn vui vẻ.

Tuy rằng Đổng Phi Hà là có rất nhiều khuyết điểm làm cho ta bất mãn nhưng ta cũng không cảm thấy chán ghét nàng.

Đặc biệt trải qua đêm qua, nàng nằm trong lòng ta bất lực mặc tình ta dẫn dắt, mỗi một phản ứng của nàng đều làm cho ta vừa lòng đến bất kể những khuyết điểm của nàng đối với ta càng thêm thích thú càng làm sự ham muốn của ta đối với nàng càng gia tăng.

Như trong lòng nàng vẫn còn nhớ thương Lưu Thuận Nghiêu, đều này làm cho ta mọi khi nghĩ đến cảm thấy thật không thoải mái, càng không quên được những câu nói trước kia của nàng đối với ta nói, nàng luôn miệng nói không muốn lấy ta, không thích ta, ta cưới nàng mục đích quan trọng nhất muốn giáo huấn cho nàng biết hậu quả dám không cần đến ta.

Ta cũng đã chuẩn bị xong tốt phương thức giáo huấn cho Vương phi của ta, nàng hãy từ từ chờ chậm rãi hưởng thụ đi!

Thanh âm tiếng mở cửa vang lên, Ta xoay người liền nhìn thấy trước mắt ta hiện lên nàng đang trong một thân xiêm y thanh lam chầm chậm đi tựa như cánh hoa sen trong hồ nhè nhẹ lay động trong gió thanh nhã thoát tục.

Nàng cúi đầu, cố giữa tâm tình nhàn tĩnh, mặc dù trong lòng biết có người đang ngạc nhiên trước vẻ đẹp của mình như nàng thật sự không cao hứng nổi.

Từ khi nhìn thấy nàng trong phòng bước ra tâm ta trở nên mê loạn, chỉ biết chăm chú nhìn vào nàng phải mất một lúc lâu mới thu hồi được tầm mắt, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy ấm áp hòa lẫn sung sướng, không tự chủ được vươn tay về hướng thướng Đổng Phi Hà.

“Tay!” Ta không kiên nhẫn nhắc nhở nàng để nàng chạy nhanh đến cầm tay ta.

Nàng nghi hoặc liếc hắn một cái.

Nàng nhìn trái nhìn phải bọn hạ nhân, hắn ý bảo nàng cầm tay hắn sao?.

Ta nhìn hành động của nàng khinh thường liếc mắt, khó chịu vẫy vẫy ống tay áo, một mình đi đến xe ngựa gia đinh trong phủ đã sớm chuẩn bị xong từ lâu.

“Ngươi không cần làm dáng vẻ thế.” Vào xe ngựa ngồi còn không có ngồi xong. Ta liền giáo huấn.

“Thẳng thắn thành khẩn một chút, nhân sinh trên đời nên sống tự tại, không phải lúc nào cũng nhìn ánh mắt sắc mặt của người khác, ngươi không thấy phiền Gia nhìn ngươi thế cũng cảm thấy thay ngươi phiền. Ngay cả trước mặt hạ nhân đều phải băn khoăn nhìn đến ánh mắt của bọn họ, ngươi làm chủ tử hay bọn họ là chủ tử?”

“Trước mặt người ngoài Ngài nên nghĩ đến thân phận của mình ngôn hành cử chỉ phải phù hợp địa vị của Ngài……”

Ta thật kinh ngạc khi nghe nhũng lời quở trách của nàng.

Ta còn quan sát đánh giá sắc mặt nàng, đối diện với ta nàng vẫn trầm tĩnh ngồi đối diện ta, tư thái đoan chính, nét mặt giống như pho tượng, cao quý bình tĩnh, bất quá khi ta nhìn thấy được hai tay nàng đã nắm chặt đến đầu vai khẽ run ta mới phát hiện được nàng là cố gắng giữ bình tĩnh.

“ Nhũng chuyện của ngươi được người đời lưu truyền cảm thấy không được đùng lắm.”

Nàng là một nhân vật nổi danh được dân chúng luôn mang ra nhiệt liệt thảo luận.

“Tóm lại mà nói, đối với cách nói chuyện của ngươi hiện giờ mà nói ta đều nhất trí có thể cho rằng ngươi cũng thật là nữ tử ôn hòa hiền thục lại văn nhã a` nha!.”

Nàng cảnh giác nhìn Ứng Trị, nàng quả thật đúng là một người biết lễ nghĩa, biết đọc sách thánh hiền. Đâu cần phải nhờ đến hắn nói nàng mới biết được mình ôn hòa hiền thục.

“Ngươi thật đúng là kiêu ngạo.” Ta đã nhìn ra được tật xấu của nàng.

“…… Ta không có.” Không phải nàng kiêu ngạo, mà là nàng từ nhỏ đã bị giáo dục nghiêm khắc cho nên yêu cầu đối với nàng phụ mẫu có yêu cầu cũng rất cao, nàng phải cố gắng học lễ nghĩa.

“ Như thật đáng tiếc có lẽ người lãnh hội lễ nghi không tiếp thu được, một người hiểu lễ nghĩa trước mặt phu quân tự xưng tiện thiếp, không cần mở miệng ra là ta ta,của ta thực không lễ phép, chỉ việc nhỏ ấy cũng không hiểu được không biết là do người dạy ngươi không đủ hay là do ngươi không lãnh hội hết.”

Nàng dùng tay vuốt những sợi tóc của mình không nhìn hắn, cố gắng giữa cho tâm mình không nên quên những quyết tâm của chính mình tối qua── Nàng muốn lạnh lùng đối đãi hắn, nàng không thể đến hắn ảnh hướng đến tâm mình, nàng muốn nắm vững tâm, không cho hắn khống chế tâm mình.

“Chính ngươi nhìn xem, khi đang nói chuyện cùng người khác lại, cố ý quay sang hướng khác không xem đối phương, hành động thế có lễ phép không.”

Nàng sắp kiên trì không nổi nữa, nàng tin tưởng mặc kệ là ai đối mặt Ứng Trị, nói hai ba câu trong lúc đó đều đã nổi trận lôi đình.

“Gia thẳng thắn thành khẩn nói cho ngươi, Gia rất phiền chán trước những người luôn giả mù sa mưa trước người, trước mặt một bộ dáng này, sau lưng liền thay đổi một bộ dáng khác, về sau đừng cùng Gia bày ra cái thái độ này.”

“Tiện thiếp không có!” Nàng lạnh lùng trả lời.

Ta cười nhạo: “Ngươi tính cách nếu giống như những lời đồn hiền thục thì lúc ấy cũng sẽ không rời đi Lưu gia.”

Lấy nàng thương của nàng chưa khép lại mang ra nói đối với hắn rất thú vị sao? “Vương gia, nói vậy Ngài chưa từng toàn tâm toàn ý thích qua một người.”

Ta trên mặt đùa cợt tươi cười nhất thời đọng lại.

Nàng lạnh lùng trừng hắn: “Nếu có, ngài sẽ hiểu được, thương một ngươi không phải cần chiếm đoạt một người!”

“Ngươi là nói cho gia, quyết định của ngươi hoàn toàn chính vì ngươi yêu Lưu Thuận Nghêu?”

“Không, tiện thiếp muốn nói cho ngài, nếu không thể giữ tốt nhất nên buông tay buông ra, nếu không nổi thống khổ đau thương nhất chỉ là chính mình.” Nói xong, nàng nhắm lại hai mắt.

Ta sửng sốt, nàng đây là đang ám chỉ ta nên thả nàng đi sao?

Nàng đều cùng ta đã bái đường, viên phòng, còn muốn rời đi ta sao?

Sau khi suy nghĩ ra vẫn đế dường như giống như uống nhầm thuốc trong lòng đều có đủ mùi vị, một lúc lâu trong đầu có nhiều ý tưởng, cuối cùng ra một quyết định trọng yếu ── Ta là sẽ không thả nàng đi!

Ta nâng lên tay ngón tay mơn trớn Đổng Phi Hà hai má, ta quyết tâm muốn giữu lại nàng cạnh bên mình mảnh mẻ hơn. “Gia sẽ làm cho ngươi quên Lưu Thuận Nghiêu.”

Trong giọng nói của hắn mang hàm xúc khiến nàng hoảng hốt mở ra mắt, chống lại hắn thần thái sáng láng nàng cả người cảm thấy không được tự nhiên, ngay cả né tránh hắn chạm đến cũng đã quên, tùy ý tay hắn chỉ chuyển khinh bạc môi nàng.

“Đã quên một việc!” Ta vừa nhớ tới vội gọi lại hạ nhân.

Xe ngựa dừng lại, nha hoàn đi đến ngoài của sổ xe, Ta nhấc lên rèm cửa sổ phân phó nói: “Mau trở về, đem Vương phi lạc hồng mang tới.”

Nàng nghe xong sợ hãi: “Ngài muốn làm cái gì?”

Ta buông rèm cửa sổ, nhìn thấy nàng khẩn trương bộ dáng làm ta không thể không nở nụ cười.

“Mang đi giao cho trưởng bối xem, ngươi cũng không phải lần đầu tiên thành thân, còn không biết loại này tập tục sao?”

Nàng vừa thẹn vừa giận, hắn cho dù có kinh nghiệm phong phú hơn nàng như đâu cần phải thế! Nàng phải chuẩn bị cách để đối phó hắn.

“Đây khăn tay cho ngươi.” Ta lấy ra một chiếc khăn tay, quăng đến trên tay nàng.

Nàng cầm chiếc khăn lên xem, chiếc khăn được cắt may tinh xảo khéo léo, nàng cảm thấy thật sự kỳ quái ──Theo sự hiểu biết của nàng thì rất ít có nam tử lúc nào cũng mang theo khăn tay bên mình, Ứng Trị có một ít sở thích thật đúng khác hẳn với người thường.

Chỉ trong chớp mắt, nha hoàn mang đến bằng chứng tượng trưng trinh tiết của tân nương đã được trịnh trọng bỏ vào hộp giao cho Ứng Trị.

Xe ngựa lại tiếp tục theo hướng hoàng cung chạy đi, Ta nhìn hộp đang cần trong tay vừa được hạ nhận đưa đến rồi lại liếc qua xem nàng, ta thấy nàng đang thẹn thùng tâm tình bổng trở nên vui sung sướng.

Đổng Phi Hà, nàng âm thầm thề rằng, hắn nếu dám mang lạc hồng ra giễu cợt nàng, nàng sẽ không nghĩ đến lễ phép càng sẽ không cố gắng kiềm chế tâm trạng nàng phải bình tĩnh mà nàng sẽ trực tiếp cùng hắn liều mạng.

Ứng Trị chỉ đăm chiêu nhìn nàng, không nói những câu chọc đến lòng người oán hận như dùng một loại ánh mắt có điểm thương yêu thâm trầm nhìn nàng, làm cho nàng cảm thấy phiền chán nhưng vẫn phải nhẫn nại im lặng.

Hiện tại vô luận như thế nào, nàng đều đã thành người của hắn, trừ khi trước kia nàng phản kháng bỏ trốn như nàng sẽ không làm điều ấy sẽ không làm buồn lòng phụ mẫu, nên phải nàng chấp nhận với vận mệnh. Mà sau khi đồng ý chấp nhận hôn sự này, nàng nghỉ rằng cuộc sống sau này đối với mình sẽ rất khó khăn vượt qua.

Nàng đột nhiên phát hiện, đối với hoàn cảnh hiện tại không có gì xấu so với ý nghĩ trước kia của nàng. Tình hình trước mắt nàng sẽ không làm cho song thân vì nàng mà lo lắng phiền não, càng không sợ thành viên nhà chồng không thích nàng, thậm chí đối với sự ân ái của Ứng Trị ……

Nàng cũng không thương tâm nhiều ── Thì ra cùng một người mình không thương ở cùng một chỗ cũng không có gì đáng sợ như trước kia trong suy nghĩ của nàng, ngược lại nàng còn cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Nàng không tự giác liếc mắt nhìn Ứng Trị, nàng nói với chính lòng mình cần phải làm một thê tử đoan trang cần phải giữ đúng thể diện một Vương phi và cần phải giữ thể diện cho hắn!

Nàng sẽ không làm cho hắn mất mặt, nhưng bắt nàng yêu say đắm hắn ── Thực thật có lỗi, nàng không làm được!

Vào cung, tiến đến thỉnh an qua Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng hậu…… Nàng ôn nhu ngoan ngoãn luôn ở cùng Ứng Trị bên người, nhìn hắn ở trước mặt trưởng bối cũng không biểu hiện có một chút cung kính lễ phép, Ứng Trị tùy ý giống như hắn mới chính là chủ nhân của hoàng cung, nàng không khỏi nhìn hành động cữ chỉ của hắn mà trong lòng thở dài.

Chỉ hàn huyên vài câu, những vị trưởng bối của hắn hiển nhiên cũng không muốn cùng hắn ở chung lâu nên cũng lần lượt rời đi, tuy nói vài câu như nàng thu nhận không ít lễ vật, chuyến đi này nàng có thu hoạch khá khá.

Tiếp theo nàng lại cũng Ứng Trị và Vinh Phi đi đến thẩm cung của Vinh Phi mới đến nửa đường bỗng nhiên nhìn thấy từ xa xa một dáng người đang chậm chậm bước đi tới.

Ta đứng ở giữa đường không nhúc nhích, nhìn về phương hướng trước đang có người tiến đến cất tiếng hô:

“Phía trước có phải hay không là Cửu đệ? ”

Nàng thấy Ứng Trị vừa cất tiến hô thì lập tức khiến cho người phía trước chú ý. Trong một thoáng, chỉ thấy người nọ nhảy giữa không trung, thân thể nhanh nhẹn xoay chuyển tư thế, dùng tốc độ nhanh như tia chớp chạy biến mất bóng dáng.

“── Đệ.”…“Cửu đệ”

Hai chữ vừa nói xong đồng thời phía trước đã không thấy bóng người.

Vinh phi cước bộ từ từ chầm chậm tiến về phía trước. Nàng liếc mắt nhìn Ứng Trị.

Nhìn đến hành động của người vừa vội bỏ chạy nàng đã hiểu được lời đồn trong truyền thuyết không phải chỉ là dọa người mà chính thực nghe đến danh Tam gia đã sợ hãi cần đầu bỏ chảy lấy người. Hoàn toàn đúng.

Khi đi đến thẩm cung của Vinh Phi, Vinh phi cho người hầu lui xuống, chỉ để lại đôi phu thê mới tân hôn cùng nàng.

“Cái này cho nương kiểm nghiệm.”

Ứng Trị đem hộp có đựng lạc hồng để lên bàn. Nàng thấy thế, e lệ trừng mắt nhìn Ứng Trị ── Loại chuyện này có thể im lặng giao ra là đươc, hắn lại quang minh chính đại đưa ra còn ở trước mặt nàng, hắn nghĩ đây là tác phẩm thi họa nổi tiếng à!

Vinh phi kiến thức rộng rãi, vừa thấy cũng biết bên trong là cái gì, xác định con dâu thuần khiết, nàng cao hứng hướng Đổng Phi Hà cười cười.

Nàng không khỏi hết hồn, nàng bắt đầu sợ hãi lạc hồng của nàng có thể hay không cứ như vậy truyền khắp toàn bộ hoàng cung, tựa như tác phẩm thi họa tác phẩm cho người xem thưởng thức.

“Phi hà, đây ta cho ngươi.” Vinh phi nhận thấy được con dâu cảm xúc phập phồng lo sợ, nàng lấy ra rất nhiều lễ vật đã chuẩn bị trước đó giao cho Đổng Phi Hà.

“Ứng Trị tính tình ngươi cũng hiểu biết, mong ngươi hãy cố gắng chiếu cố đến hắn, khuyên nhủ hắn về sau hạn chế gây chuyện.”

Nàng nào có bản lĩnh ảnh hưởng ngôn hành cử chỉ của Ứng Trị sao? Nàng âm thầm khổ nảo, nhìn kỹ lại dung mạo Vinh Phi mềm mại đáng yêu khuôn mặt, Ứng Trị anh tuấn dung mạo giũa hai người hoàn toàn không nhau nhiều, không giống như mẫu tử.

“Làm sao vậy?” Vinh phi gặp con dâu nhìn chằm chằm chính mình, cười vỗ vỗ vai Đổng Phi Hà.

Nàng cảm thấy ngượng ngùng, lắc đầu suy nghĩ vừa rồi lại hiển ra trên mặt.

Vinh phi vừa thấy liền đoán trúng vài phần.

“Ứng Trị dung mạo không giống Hoàng Thượng, cũng không giống ta, trong cung mọi người nói, hắn giống Tiên Hoàng.”

Tiên Hoàng là Ứng Trị gia gia ── Một vị Hoàng đế có thanh danh không tốt lắm, cùng em dâu tư thông, cuối cùng còn nghĩ mọi cách mang em dâu vào cung sủng ái mình nàng.

Vinh phi nhìn con cùng con dâu, cảm thấy cảm khái con nàng không chỉ có dung mạo giống Tiên Hoàng mà ngay cả cưới vợ cũng giống Tiên Hoàng đều cưới nử tử đã qua một lần gả, không biết có thể hay không cũng chỉ sủng một mình Đổng Phi Hà.

Sau khi Tiên Hoàng tạ thế những vị phi tần của người cũng không chấp quảng hậu cung đều tự nguyện xuất gia….

Tính tình Ứng Trị hơn phần lớn rất giống Tiên Hoàng. Vinh phi thở dài, con có tài, nhà mẹ đẻ nàng cũng có thế lực, vì Ứng Trị tranh đoạt ngôi vị hoàng đế rất có triển vọng ; Nhưng liền bởi vì Ứng Trị rất giống Tiên Hoàng, cho nên không cần tranh thủ cũng biết Ứng Trị là không có khả năng ngồi trên long ỷ ── “ long ỷ = ghế vua”

Theo ý kiến quan viên trong triều đình họ không muốn Hoàng đế có tình cách như con nàng!

“ Nhìn vào tình hình thực tế, sớm muộn gì cũng phải rời đi.”

Vinh phi ai oán liếc mắt nhìn con. Ứng Trị đã phong vương, tính tình cũng không an phận, sớm hay muộn sẽ bị Hoàng Thượng đuổi ra Kinh thành.

“Sau này đừng lại gây chuyện, phải biết quý trọng những ngày còn ở Kinh thành.”

“Không thể được.” Ta mở ra cây quạt phẩy phẩy.

“Rất nhiều chính vụ Nhi thần không thể không làm, nếu rời đi quán văn hiện tại chưa tìm được người thích hợp quản lý thay Nhi thần, với lại còn một ít việc quan trọng Nhi thần cần phải làm ví dụ: Như biên soạn sách sử cần có vài phần Nhi thần cần phải tự mình xử lý.”

Các huynh đệ ta đều chỉ biết đấu đa lẫn nhau, chỉ cậy vào việc dùng vũ lực giải quyết vấn đều, triều đình thực thiếu những người có học thức có tai hoa như ta. Cho nên muốn rời đi ta phải sắp xếp ổn thỏa.

Nàng nhìn thoáng qua thấy sắc mặt kiêu ngạo của hắn, nhịn không được muốn cười ── Bộ dạng hắn đắc ý tự mãn rất buồn cười, có lẽ cuộc hôn nhân mới của nàng cuộc sống sau này sẽ có rất nhiều thú vị.

“Ngươi biểu tình thế có ý gì?” Ta thường chú ý đến mọi phản ứng của nàng.

Nàng nhanh chóng cúi đầu không nói.

“Tốt lắm, ta đây việc gì cần nói cũng đã nói xong, các ngươi cũng sớm một chút trở về nghỉ ngơi, Ứng Trị, ngươi không có việc gì thì đừng ra phủ” Vinh phi xem con nàng càng xem càng phiền lòng, vẫn là nhắm mắt làm ngơ sẽ tốt hơn.

Phu thê nàng mang theo quà tặng, rời đi Vinh phi cung điện.

“Trước mặt người ngoài không cần im lặng trầm lặng như vậy, người như thế người khác lại nghĩ đến Gia ngược đãi ngươi.” Ra lệnh hạ nhận đi xa một chút, Ta mới có có cơ hội sẽ dạy bảo Vương phi của ta.

“…… Tiện thiếp không học được như Gia.”

Mặc kệ hắn nhiều đối phó như thế nào, nàng cũng sẽ giữ qui tắc của chình mình đặt ra ── Nàng sẽ đối phó với Ứng Trị bộ dáng lạnh lùng.

“Gia hiện tại có thể cảm nhận được Lưu Thuận Nghiêu cùng ngươi ở cùng một sẽ như thế nào!.”

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ, dễ dàng liền khơi dậy của nàng lửa giận, đánh nát sự ngụy trang lạnh lung của nàng, nàng cũng đã không còn nghĩ đến nguyên tắc.

“Hắn là khi rời đi tiện thiếp mới đi luyến ái, Gia là nam tử cũng có thể hiểu cảm thụ được tâm trạng nam nhân đứng núi này trông núi nọ.”

Ta khóe miệng giơ lên ── Nàng hiện giờ so với bộ dáng ngoan hiền trước kia ta càng thích hơn, ta thích nàng có thái độ gay gắt đối chọi với ta, ta đã hiểu được nên dùng đề tài nào để nhanh chóng chọc cho nàng giận, làm cho nàng mất đi bình tĩnh, nàng có bộ dạng thế ta thật rất thích nhìn à.

Chỉ cần nói vòng vòng về Lưu Thuận Nghiêu, ta có thể nhìn thấy được bộ dáng tức giận đáng yêu của nàng như mà thật sự đìêu đó ta cũng thực không thích lắm, như mà chỉ có thể nói đến Lưu Thuận Nghiêu mới làm cho nàng không giữ được bình tỉnh, ta vẫn chưa nghĩ ra được vần đề nào khác để chọc phá cho nàng dễ dàng mất đi bình tỉnh không khống chế được tâm

“Ngươi không thể dùng một chút tâm tư để của ngươi đặt vào trượng phu của người sao?”

“Một người đối với ngươi không để tâm đến, sao lúc nào ngươi cũng để tâm đến hắn.”

“Theo như ngươi nói như vậy, ngươi vĩnh viễn cũng không khả năng yêu thương ta sao?”

Nàng vừa nghe xong những lời Ứng Trị, lập tức ngây người.

Hai người còn chưa đi ra hoàng cung, cuốc bộ dừng lại bên hồ, những người hầu đi phía sau cũng thức thời lập tức rời đi xa xa.

Ta nghiêm trang, cúi đầu quan sát khuôn mặt nàng. Nàng có rất nhiều khuyết điểm, nếu trước cho ta chọn ta vĩnh viễn sẽ không chọn nàng, nàng đối Lưu Thuận Nghiêu ngốc đến buồn cười, hắn như thế mà nàng còn hâm mộ, ta thật không muốn chấp nhận sự hâm mộ của nàng đối với hắn.

Ta sinh trưởng trong hoàng cung, gặp qua rất nhiều lắm nữ nhân vì nam nhân thương tâm, thống khổ, tranh đầu với nhau sống chết cũng bởi vì muốn giành nam nhân nhưng ta chưa thấy qua nữ nhân giống Đổng Phi Hà trượng phu bị nữ nhân khác cướp đi nàng không tranh giành lại tự động thoái nhượng, không chút nào oán hận nữ nhân kia.

Ta tuy miệng cười nhạo sự si ngốc của nàng, trong lòng lại rất thích cách xử lý của nàng, nhưng mà nàng nếu có thể quên đi Lưu Thuận Nghiêu, đem tâm giao cho ta, ta sẽ càng thích nhiều hơn.

“Tam gia…… Ngài đến tột cùng là vì sao muốn kết hôn với ta?”

Nàng khó xử cúi đầu, nếu Ứng Trị muốn nàng phải trả công cho hắn bằng phải làm cho tâm nàng yêu say đắm hắn, nàng chỉ có thể cùng hắn nói lời xin lỗi.

“Cho mọi người một cái công đạo, bởi vì ta là người chính nghĩa mặc dù giúp người mà danh dự ta có bị phá hư đi cũng không sao.”

Nàng cười khổ “Cho nên ngài cũng không thích ta?”

“Ưhm!”

Ta chính là hành động theo cảm tình, khi nàng tìm tới phủ biểu lộ không chịu gả cho ta, ta mới có ý nghĩ muốn cùng nàng đối nghịch muốn cho nàng thấy hành động của nàng xem thường ta nên ta hoả tốc đem nàng cưới vào cửa.

“Ngài nếu hối hận, hiện tại có thể tìm một lý do hưu ta.”

Nàng không hề tự xưng tiện thiếp. Nếu Ứng Trị không nghĩ muốn nghịch tiếp nàng sẽ nguyện ý đi, rời đi Lưu gia ngày đó, nàng đã bỏ xuống đối ước vọng tương lai, nàng nhận định chính mình cuộc sống sau này sẽ khó tìm được hạnh phúc.

Cho dù nàng có nghĩ tới phải làm tốt vai trò Vương phi của hắn nhưng…… Nếu hắn chán ghét nàng, nàng cũng sẽ rời đi, nghĩ đã thông suốt nàng đột nhiên không có cảm thấy khổ sở nếu nàng hiện tại cần phải rời đi nàng sẽ rời đi.

“ Người khác khi dễ ngươi, ngươi sẽ không cảm thấy không cam lòng sao?”

Ta lại tức giận, nàng thực muốn rời đi ta, thành thân mới một ngày, nàng đã nghĩ ta sẽ chán ghét nàng sẽ vứt bỏ nàng, ta buồn bực nói: “Ngươi cũng không vì bị khi dễ mà tỏa ra một chút yếu đuối được a`?”

Nàng bật cười nhìn bộ dáng mất hứng của hắn, cười xong nàng phân tích lời hắn nói:

“Ngài xem, ta làm cho ngài xem không vừa mắt, ngài sớm hay muộn cũng chán ghét đến lúc đó có khi lại còn hận đến không muốn cho ta còn sống ở trên đời này.”

“Không!” Ta cường ngạnh nói: “Gia sẽ đem ngươi dạy dỗ đến thoát thai hoán cốt, đến khi Gia cảm thấy mỹ mãn mới thôi.”

=== ====> thoát thai hoán cốt = đại khái là hoàn đồng thành một người mới.

Nàng bị những lời hắn nói mù mờ, hắn muốn như thế nào nói nữa ngày chỉ nói ra những lời vô nghĩa, rốt cuộc muốn biểu đạt ý tứ gì nha?

“Ngài đến tột cùng muốn ta làm như thế nào?”

Ta không cần nghĩ ngợi, dùng mệnh lệnh yêu cầu:

“ Mang tình cảm ngươi đặt ở Lưu Thuận Nghiêu thu hồi lại hết, sau đó đặt vào Gia một mực yêu thương Gia!”

Nàng cùng hắn trên danh nghĩa vợ chồng nàng nghĩ thế cùng là tốt rồi, tùy tiện hắn có bao nhiêu thê thiếp, bao nhiêu phong tình nàng cũng mặc kệ.Tại sao lại bắt nàng khó xử thế, bắt buộc nàng trả giá bằng chân tình. Nàng cảm thấy thực buồn rầu.

Sau tân hôn Ứng Trị nghỉ ngơi ở nhà, không cần vào triều, cho nên có dư thời gian tìm đến nàng gây phiền toái. Mỗi ngày hắn đều đã mang nàng ra ngoài, mua thi họa, đến tửu lầu nghe hát xem kịch nghe kể truyện, hắn thích nhất cưỡi ngựa chạy như điên khi ở trên đường náo nhiệt, dẫn đến người qua đường đều ai oán giận dữ mà không dám nói nên lời.

Mỗi đêm hắn đều không ngại mệt mõi vất vả dùng tình dục phục tùng nàng, tại một thời điểm nàng cảm nhận được cảm giác thỏa mãn khi cả hai kết hợp lẫn nhau như đến một lúc nàng cảm nhận hắn sức lực đến không khống chế tựa như điên cuồng. Hắn hành hạ nàng đến khi phảng phất sắp đi vào ảo giác mê loạn, rồi hắn bức bách nàng nói ra những từ yêu đương như khi cảm giác vừa qua đi, hai người đều cùng lựa chọn biện pháp quên đi những khoảng khắc ân ái vừa qua.

Bọn họ đều hiểu được, thân thể hợp cùng nhau không có nghĩa là bọn họ sẽ yêu thương nhau, nàng cũng rõ ràng cảm giác được Ứng Trị muốn gì.

Nàng không biết phải làm sao, nàng hi vọng cùng Ứng Trị bảo trì khoảng cách quan hệ đạm mạc, kết quả mặc kệ phải đối mặt như thế nào, hắn vẫn dùng sợi dây thừng vô hình trói nàng tựa như mèo con, đem nàng chặt chẽ ở lòng bàn tay hắn, bức bách nàng tập thành thói quen, phải đáp lại hắn, thậm chí phải thích sự yêu thương của hắn.

Như vậy “Tra tấn” Nàng, hắn cảm thấy rất thú vị sao? Nàng thật sự không rõ, Ứng Trị vì sao lại bắt nàng phải yêu thương hắn?

“Vương phi, Gia muốn đánh đàn, thỉnh ngài đi qua.” Nha hoàn nhỏ giọng nhắc nhở nàng khi nhìn thấy nàng đang ngẩn ngơ ngồi nhìn phong cảnh ngoài ô cữa.

Nàng lấy lại tinh thần, nhìn đến trên bàn đã không còn đồ ăn sáng, trong lòng ai thán, cố ý chậm chậm đi.

Một thân áo bào trắng, đôi mắt đang khẻ nhắm, mái tóc dài thoáng ướt rối tung, thanh nhã tư thái tựa như một vị thế ngoại cao nhân.

Vừa nghe được tiếng bước chân của nàng, ta mở ra mắt, ngón tay chỉ về phía trước.

“Ngồi.”

Nàng ngoan ngoãn nghe theo sự phân phó, đối với chuyện hắn mỗi ngày sáng sớm đều phải tắm rửa, mà khi hắn tắm rửa gần một cái canh giờ, sớm muộn nàng đã quen …..

Truyện Chữ Hay