- Kì tiểu thư, có ai bảo với em là em rất đẹp chưa?...
(Ri: Chương này động tâm thật hay giả thì Ri kb nhé : hihii )
=====
Duy Khánh kéo cô ra ngoài. Hai mắt anh dán chặt lên người cô.
Vốn dĩ ở ngoài vườn rất tối, chỉ có một bóng đèn dựng ở một góc. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu lên người cô. Cả khuôn mặt cô nửa sáng nửa tối vô cùng mị hoặc.
Duy Khánh thở dài. Anh dồn cô vào góc tường. Sau đó một tay ôm lấy eo cô, một tay để sau ót cô. Anh cúi xuống, chiếm lấy đôi môi anh đào của cô.
Kì Hân hoảng hốt mở to mắt. Khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng lên.
Duy Khánh tham lam chiếm hết vị ngọt trong miệng cô. Môi cô rất mềm, lại rất ngọt. Bây giờ anh mới biết cô gái này có sức công phá lớn như vậy..
Anh bỏ cô ra. Hai tay ôm đằng sau lưng cô. Kì Hân cứ thế dựa vào lồng ngực vững chãi của anh.
Duy Khánh thì thầm vào tai cô:
- Kì tiểu thư, đã có ai nói với em là em rất đẹp chưa?
Má Kì Hân lại bị câu nói này làm đỏ lên. Cô mím môi.. Tên này hôm nay bị chập mạch hay saoo?...
Im lặng một lúc, anh tiếp tục:
- Nếu tôi nói... tôi yêu em thì sao?
Cô há mồm, khó hiểu nhìn anh. Còn cứng họng chưa trả lời được thì có ai đó cướp lời cô:
- Im lặng là đồng ý!
Kì Hân phồng má. Trong lòng lại đầy cảm giác ngọt ngào.
Ở xa, có ai đó đã nhìn thấy toàn bộ cảnh này. Nam nhân kia cười chua xót, xiêu vẹo bước đi...