- Đo thế nào? Để tôi tự mình đo cho cô ấy!
========
Duy Khánh đúng giờ đã lôi Kì Hân dậy. Anh nhét cô lên xe rồi lái đi.
Cô còn nửa tỉnh nửa mơ không biết đây là đâu thì xe dừng lại. Duy Khánh không nói một lời kéo cô đi xuống.
Trước mặt người là một tòa nhà tầng. Toàn bộ bên ngoài đều được sơn màu trắng. Cửa kính trong suốt. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy hàng trăm mẫu váy khác nhau.
Duy Khánh cầm tay cô đi vào trong tòa nhà.
Bên trong, có một người đang đứng đợi cô và anh.
Nhìn thấy Duy Khánh, anh ta dang hai tay ra chào hỏi.
- Khánh, đây là hôn thê của cậu?
Duy Khánh né cái ôm của người kia, gật đầu một cái.
- Này, cậu cũng thật là... thôi, bây giờ bắt đầu đo nhé?
Duy Khánh gật đầu một cái. Anh ta định kéo tay Kì Hân thì bị anh cản lại.
- Nhân viên nữ?
Người kia gãi gãi đầu:
- Còn sớm như vậy...
Duy Khánh hừ một tiếng, sau đó nhướng mày:
- Đo thế nào? Để tôi tự mình đo cho cô ấy!
Mặt hai người nào đó hiện len ba vạch đen.
Hahaa ~ Cái này... cũng thật hài hước đi..
=======
Duy Khánh dẫn cô đi ăn trưa, sau đó trở về căn nhà kính ban nãy..
Anh dẫn cô lên tầng , sau đó cô bị quay như chong chóng. Kì Hân bị lôi đi trang điểm, làm tóc. Cô thấy vô cùng khó chịu. Ngược lại, Duy Khánh an nhàn ngồi một bên, vắt chân bắn Zombie.
Đến giờ tối, William R.S - nhà thiết kế ban sáng đưa cho Duy Khánh một chiếc hộp được thiết kế tinh sảo.
Duy Khánh đưa hộp cho Kì Hân, bảo cô vào thay. Còn mình thì đứng đợi ở ngoài.
Đến lúc cô bước ra, chính anh cũng bị làm cho ngây ngốc...