Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

chương 39: xuất viện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ân Duệ nằm mơ, giấc ngủ của hắn luôn luôn thâm trầm và yên lặng, rất ít khi xuất hiện cảnh trong mộng, nhưng hôm nay có thể là vì thay gối đầu nên hắn đã nằm mơ, mà đặc biệt là hắn mơ thấy Phàm của hắn.

Hắn mơ thấy hắn đang ở trong phòng tối nhìn Phàm trong tranh, sau đó bức tranh kia ( ” o “Powered by Text-Enhance) lại trở nên sống động, bên trong bước ra một người, toàn thân bạch y, im lặng cúi đầu ngồi ở chỗ kia, cho dù hắn chưa bao giờ gặp Phàm nhưng hắn biết đó chính là Phàm của hắn.

Ân Duệ ngơ ngác nhìn bóng người ngồi ở chỗ kia, lại phát hiện Phàm mặc bạch y đang ngồi ở nơi đó lại đột nhiên đứng dậy, chậm rãi đi về phương xa, từ đầu đến cuối không hề nhìn về phía hắn, Ân Duệ nóng vội, đứng dậy đuổi theo, đuổi theo một lúc lâu, rốt cục kéo lại góc y mệ của Phàm, Ân Duệ dùng sức kéo, người nọ thủy chung vẫn đưa lưng về phía hắn cuối cùng cũng xoay người, nhưng lại hé ra một khuôn mặt trống trơn.

Ân Duệ há mồm thở phì phò ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện trời đã sáng trưng, ban đêm đã trôi qua, Ân Duệ đột nhiên nhớ đến cái gì đó, vội vàng mở ra ngăn chứa bí mật bên trong vách tường, đến khi hắn nhìn thấy lá thư nằm bên trong thì nét mặt mới dịu xuống một chút.

Cầm lấy lá thư bên trong, Ân Duệ chậm rãi mở ra đọc, khi nhìn thấy những lời oán giận cái gối mới không được thoải mái thì trên mặt của Ân Duệ mới lộ ra một nụ cười, hắn đề bút hồi âm, “Không thoải mái thì có thể bảo người lót thêm một lớp bông, nhưng không được đổi.”

Tuy rằng hắn không nhìn thấy vẻ mặt của Phàm nhưng có thể tưởng tượng khi Phàm đọc được dòng này thì nhất định sẽ có một chút không cam lòng, nhưng cũng sẽ không cãi lời hắn. Phàm rất ít khi phản bác ý kiến của hắn, có lẽ sẽ viết vài câu chuyện giảng thuật về đạo kính trên nhường dưới cũng không chừng.

Khóe miệng của Ân Duệ hơi nhếch lên, chỉ cần nghĩ đến phản ứng của Phàm thì một ngày của hắn sẽ tràn đầy chờ mong. fynnz.wordpress.com

Nhưng nụ cười trên mặt vẫn không duy trì được bao lâu, Ân Duệ lại bất giác nghĩ đến cảnh trong mơ tối hôm qua. Mong muốn bắt lấy người kia nhưng vẫn như cũ không thể nhìn thấy khuôn mặt, khi ấy sẽ có tâm tình gì? Cho dù là bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt cũng không bằng cảm giác lúc đó.

Phàm, rốt cục trông như thế nào….

……

“Phàm, ngươi trông như thế nào?”

“Ừm, ta….rất tuấn tú.” Viết xong những lời này, Bạch Phàm cảm thấy xấu hổ mà chà xát mồ hôi lạnh trên trán.

“Cụ thể một chút đi?”

“Một đôi mắt, một cái mũi.”

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, làm bừng sáng gian phòng, Bạch Phàm lại nằm trên chiếc giường lớn mà không muốn ngồi dậy, hắn nghiêng người, trùm kín chăn qua khỏi đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút chuyện của mình….Ân Duệ hình như gần đây thường xuyên hỏi vấn đề kia, là vì tò mò hay sao….Cũng đúng, hắn đã biết rõ diện mạo của Ân Duệ, trong khi Ân Duệ lại hoàn toàn không biết hắn trông như thế nào, dù sao cũng ở chung mười năm, làm sao mà lại không hiếu kỳ cơ chứ.

Nếu có thể thì hắn thật sự muốn đem hình chụp cho Ân Duệ xem, nhưng mà, Bạch Phàm rầu rĩ nắm tóc, hắn không thể mang được bất cứ thứ gì.

Nếu không thì vẽ một bức tranh…..Vẻ mặt của Bạch Phàm càng thêm rối rắm, nếu nói về cầm kỳ thư họa, lúc trước Ân Nam Hàn đều thỉnh người dạy bọn họ. Đáng tiếc con người không có ai hoàn mỹ, hắn chơi cờ rất thiên phú, cũng có thể phổ nhạc, nhưng nhắc đến hội họa thì hoàn toàn rối tinh rối mù. Mà Ân Duệ lại rất am hiểu về thư họa, đối với nhạc phổ lại không xuất sắc bằng hắn, hai người cùng chung một thân thể, vì quan tâm cho đối phương nên mỗi khi lão tiên sinh dạy học thì bọn họ đều lộ ra bộ dáng không am hiểu, làm cho lão tiên sinh cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, tiểu công tử đã cố gắng nhưng thiên phú hạn chế, cả đời này e rằng khó có thể đạt thành.

Cũng may Ân Nam Hàn coi trọng võ nghệ của hắn nhất cho nên những phương diện khác chỉ cần biết sơ sơ, không đến mức phải chui xuống hố là được.

Nguyên nhân là vì Ân Nam Hàn chỉ cần hắn giỏi võ, còn những thứ khác có thể thương lượng sau, hơn nữa được Ân Duệ giúp đỡ che đậy cho nên hắn khả năng hội họa của hắn chỉ dừng lại ở trình độ dùng bút lông vẽ một mảnh lá sen và thêm hai con cá. Về phần tranh chân dung thì đòi hỏi phải có một trình độ cao cấp, khi hắn vẽ con người nếu không phải mặt mũi mất cân đối thì sẽ là lệch miệng hoặc lé mắt, dùng loại trình độ này để tự vẽ tranh chân dung của mình thì Bạch Phàm cảm thấy đây là một loại áp lực rất lớn.

Trong nháy mắt Bạch Phàm dâng lên suy nghĩ muốn buông tha cho việc này, nhưng ngay sau đó trong đầu của hắn lại hiện lên hình ảnh Ân Duệ cẩn thận bọc thêm lớp bông cho cái gối gốm sứ, mỗi đêm đều chuẩn bị thức ăn mà mình thích, thậm chí đại đa số vật dụng trong phòng đều bày trí theo ý thích của mình, ngày thường chỉ cần lơ đãng nói ra một chuyện gì đó ở trong thư thì Ân Duệ đều giúp hắn toại nguyện, còn về phía hắn, chẳng lẽ ngay cả một chuyện nhỏ nhoi là Ân Duệ muốn biết bộ dáng của hắn mà hắn cũng không thể làm được hay sao.

Bạch Phàm ngồi bật dậy, bởi vì mỗi ngày luyện chữ viết cho nên trong phòng của hắn luôn chuẩn bị sẵn bút và mực nước, mở ra một trang giấy, Bạch Phàm nhìn vào gương, cố gắng vẽ chân dung của mình, nhưng cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng vẽ ra một hình người, khuôn mặt không hề có một điểm giống hắn, trên lỗ mũi bởi vì hạ bút quá mạnh nên lộ ra một cục đen sì. Bạch Phàm nóng nảy, vo tròn Bạch Phàm trong giấy thành một cục rồi vỗ trán than thở.

Cứ như vậy mà bó tay hay sao, thật sự bó tay hay sao. Trước mặt của Bạch Phàm dường như xuất hiện ánh mắt rưng rưng nước của Ân Duệ, được rồi, rưng rưng nước là do hắn tự ảo tưởng, hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt của Ân Duệ, nhưng hắn phát hiện nếu hắn bỏ cuộc thì thật sự sẽ mang cảm giác rất tội lỗi. Quên đi, coi như là quà tặng Ân Duệ, vì Ân Duệ, hắn sẽ đi học vẽ.

Bạch Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút, vẽ chân dung bằng tranh thủy mặc rất khó đạt được độ tương tự cao, muốn luyện tập thì cũng phải phí không ít công sức, nhưng nếu vẽ phác họa thì hình như đơn giản hơn một chút, hơn nữa vẽ đẹp thì quả thật có thể đạt đến trình độ giống như hình chụp bình thường.

Sau khi hạ quyết tâm, Bạch Phàm gọi điện thoại cho trợ lý, “Alô, tiểu Vương, ừ, cậu giúp tôi tìm một họa sĩ vẽ phác họa, trình độ không được quá kém, có thể tự chọn giờ học, đến nhà của tôi giảng dạy….”

Sau khi dặn dò xong, Bạch Phàm thư giãn hai hàng lông mày, đi vào phòng tắm rửa mặt rồi lười biếng bước ra ngoài cửa, “Tiểu Tuấn, đã chuẩn bị bữa sáng chưa?”

Mấy ngày trước bọn họ đã xuất viện, vết thương của Bạch Phàm khôi phục khá nhanh, bác sĩ dặn không được vận động kịch liệt, phải ăn nhiều thức ăn bổ máu một chút, còn lại thì không có gì đáng ngại.

Cuộc sống sau khi về nhà so với nằm viện thì có một chút thay đổi, đầu tiên là xung quanh biệt thự được trang bị hàng rào điện, các cửa ra vào cũng có đặt máy quay, hệ thống bảo an được tăng lên một bậc, ngoại trừ những chướng ngại vật này thì trong sân còn nuôi một con chó săn hung dữ, chỉ cần ngửi được hơi thở của người sống thì sẽ lập tức sủa cảnh báo.

Đương nhiên thay đổi lớn nhất chính là Bạch Phàm có thêm một người ở chung, vệ sĩ tiểu Tuấn của hắn. Bạch Phàm vốn đã quen với cuộc sống một mình không thích bị quấy rầy cho nên khi có thêm vệ sĩ thì cảm thấy hơi khó chịu, nhưng sau vài ngày sai khiến thì Bạch Phàm liền phát hiện mình rất dễ thích ứng, ít ra không cần phải tự mình chuẩn bị bữa sáng.

Nghe Bạch Phàm gọi, Công Nghi Tuấn sầm mặt đi ra từ nhà bếp, dùng một động tác không quá nhẹ nhàng mà đặt đĩa trứng chần nước sôi một cái rầm lên bàn.

Bạch Phàm xem như không nhìn thấy thái độ không tự nguyện của Công Nghi Tuấn, nhìn xuống quả trứng chần nước sôi không tính là dễ coi ở trên bàn, hắn lắc đầu, vẫn vụng về như cũ.

Truyện Chữ Hay