Lại qua vài ngày, Bạch Phàm không còn phát hiện loại áp lực nặng nề trong thư của Ân Duệ nữa, điều này làm cho hắn cũng nhịn không được mà trở nên thả lỏng, đứa nhỏ Ân Duệ kia ( ” o “Powered by Text-Enhance) khi gặp phải chuyện gì cũng đều đặt trong lòng mà không chịu nói, bất quá hiện tại chuyện làm cho Ân Duệ không vui có lẽ đã trôi qua.
Gần đây cũng không biết vì sao Ân Nam Hàn thay đổi thái độ, không còn bắt hắn phải tập các bài nền tảng nữa, mà bắt đầu dạy hắn luyện tuyệt kỹ, tuy rằng khổ một chút nhưng trong lòng của Bạch Phàm rất vui, dù sao đây là bản lĩnh xuất chúng của Ân Nam Hàn, nếu có thể học tốt thì sẽ trở thành cao thủ đệ nhất võ lâm, thậm chí là tuyệt đỉnh cao thủ. Hơn nữa Ân Nam Hàn làm như vậy có nghĩa đã thừa nhận hắn, hắn không còn lo lắng một ngày nào đó Ân Nam Hàn lại sinh ra một tiểu hài tử khác rồi tùy tiện vứt bỏ Ân Duệ.
Đồng thời chợt tăng thêm gánh nặng cũng làm cho Bạch Phàm càng hạ quyết tâm, hắn không thể tiếp tục như vậy, công việc của hắn không thể mang lại cho hắn thêm nhiều tiền mà lại chiếm dụng phần lớn thời gian của hắn, nếu tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị qua mặt rất xa, hiện tại độ thuần thục về quyền pháp và kiếm thuật của hắn và Ân Duệ cũng đã kém nhau rất nhiều, về sau sẽ càng lúc càng lớn, hai người trong cùng một thân thể nếu có chênh lệch quá lớn thì sẽ dễ dàng xuất hiện sơ hở, hơn nữa cứ tiếp tục như vậy thì cũng quá nguy hiểm, thế giới của Ân Duệ cũng không phải là một xã hội hòa bình.
Nếu cuộc sống của hắn đã lệch quỹ đạo thì vì sao hắn còn phải kiên trì đi trên con đường giống đại đa số mọi người, cứ chín giờ sáng đi làm rồi năm giờ tan ca đã không còn thích hợp với hắn.
Cược thạch lần trước đã mở ra một con đường mới cho Bạch Phàm, phải biết rằng cược thạch đối với người khác là cược mười thua chín, nhưng đối với hắn mà nói thì không còn nguy hiểm như vậy, người khác muốn cược bên trong có ngọc thạch hay không, còn hắn thì lại cược phẩm chất của ngọc thạch bên trong như thế nào, có vết nứt hoặc tỳ vết nào hay không.
Hơn nữa Bạch Phàm biết rõ nếu hôm nay hắn không làm như vậy thì về sau sớm muộn cũng sẽ phải làm, bởi vì bốn trăm ngàn đồng từ trên trời rơi xuống sau khi trải qua hơn một tháng tiêu hao để ngâm dược đã tốn hơn ba trăm ngàn, chi tiêu ngâm dược của hắn vô cùng nhiều, tuy rằng có thể tạm thời giảm bớt phần chi tiêu đó nhưng không có cách nào giải quyết vấn đề triệt để, một năm rưỡi sau, khi hắn xài hết phần tiền đó thì hắn có thể làm được gì bây giờ, nếu sớm hay muộn cũng phải quyết định thì vì sao không bắt đầu ngay khi trên tay còn một chút vốn liếng.
Sau khi hạ quyết tâm, Bạch Phàm tìm đọc rất nhiều sách nghiên cứuvề bề mặt của ngọc bích và đá thô, ban đêm cũng sờ soạng một lượt các món đồ cổ đặt trong phòng của Ân Duệ, hắn phát hiện không chỉ có ngọc bích mới khiến nội lực di chuyển tự nhiên mà các loại ngọc khác cũng như vậy, hơn nữa ngọc thạch càng thuần khiết hơn, nội lực di chuyển bên trong càng lưu loát hơn, nhưng ngoại trừ như vậy thì cũng không thể tra ra cái gì khác, cho dù đem một viên pha lê đặt cạnh một viên ngọc thạch để dò xét thì nội lực biểu hiện bên trong vẫn giống hệt nhau, không có nửa điểm khác biệt, nhưng giá trị trên thị trường của hai loại này phải gọi là kém một trời một vực.
Lại tiếp tục nghiên cứu thêm vài ngày, Bạch Phàm thừa dịp nghỉ phép mà tự mình đi đến tỉnh Y của thành phố R. Lần này đặt chân lên thành phố R, Bạch Phàm cơ hồ dành tất cả thời gian dừng ở thị trường giao dịch ngọc bích và đá thô, nhưng hắn cũng không tiêu tiền một cách phung phí, hắn dừng lại nhiều nhất ở chỗ bán đá vụn, đá vụn đều là những loại đá thô có một chút phẩm chất không tốt hoặc là đá thô sản xuất ở bên ngoài Trung Quốc, tỷ lệ xuất hiện ngọc bích rất thấp, nhưng giá lại rất rẻ.
Bạch Phàm không ngại vất vả mà lần lượt lựa chọn từ trong một đống đá thô, cuối cùng lấy ra hơn ba mươi hòn đá thô nhưng chỉ tốn không đến một ngàn đồng, số đá thô này có lớn có nhỏ, bản yết giá cũng không cố định, rẻ nhất chỉ tốn một trăm đồng, mắc nhất cũng không vượt quá tám trăm đồng.
Bởi vì hơn ba mươi hòn đá đều có chứa ngọc bích, tuy rằng không biết phẩm chất bên trong như thế nào nhưng chuyện này sẽ làm cho người ta cực kỳ sợ hãi. Cẩn thận nhìn một chút, Bạch Phàm thuê một máy tách thạch, tự mình hành động, tuy rằng muốn tách thạch phải có kinh nghiệm, nếu tách không tốt sẽ ảnh hưởng đến giá trị của viên ngọc, nhưng Bạch Phàm càng không hy vọng mình sẽ trở thành chuột bạch trong phòng thí nghiệm nếu bị người khác biết hắn có năng lực đó.
Dựa vào nguyên tắc tách thạch trong trí nhớ cùng với phương pháp học được trên thị trường giao dịch đá thô, Bạch Phàm lần lượt tách ra hơn ba mươi hòn đá thô này. fynnz.wordpress.com
Bạch Phàm trải qua mấy ngày nay học tập cùng với da mặt dày mà không ngừng quấy rầy cô bán hàng trong cửa hàng đá quý, hiện tại hắn đã có thể nhận ra phẩm chất của các loại ngọc.
Sau khi phân loại từng viên ngọc đã được tách ra, Bạch Phàm tính toàn thành quả lần này, trong đó có hơn mười viên là cẩm thạch, bề mặt trắng hơn so với các loại gạch vụn một chút nhưng kém ngọc bích rất nhiều, giá trị không lớn, còn ngọc bích thì hắn mở ra được tám viên, trong đó chỉ có ba viên là có phẩm chất tốt, các viên còn lại không phải là màu sắc quá mờ thì bề mặt có vết rạn hoặc tỳ vết. Ngọc màu nâu vàng và màu vàng thì có hai viên, hai loại ngọc này cũng không có giá trị lớn mà chỉ tương tự với các loại khác, có thể tìm thấy rất nhiều trong thị trường đá quý. Còn lại hai viên hồng ngọc, tuy hồng ngọc có màu sắc hoan hỉ, rất được yêu thích trên thị trường, nhưng Bạch Phàm tự biết hai viên mà mình tách ra cũng không có phẩm chất cao, giá trị cụ thể còn phải tái đánh giá thì mới biết được.
Chân chính làm cho Bạch Phàm vui mừng chính là hắn tách ra được một viên ngọc bích thuộc loại thủy, không có quá nhiều vết rạn, tuy rằng không bằng loại băng mà lần trước hắn gặp, cũng không to như trước nhưng Bạch Phàm biết chỉ cần một loại ngọc bích có thuộc tính thủy thì lần này hắn có thể kiếm được không ít tiền.
Mấy này sau, Bạch Phàm về đến thành phố Z mà hắn đang công tác, nếu thử nghiệm thành công, với cách thức chịu một ít phí tổn tương đối nhỏ mà đổi lại một lượng lớn lợi nhuận, hắn cũng không cần thiết tiếp tục làm công việc mà chẳng thể giúp hắn được gì ngoại trừ tiêu phí thời gian của hắn, Bạch Phàm đệ đơn xin thôi việc.
Khi quản lý nhận được thư xin thôi việc thì vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn tưởng là Bạch Phàm không hài lòng đối với lương bổng, nếu bất mãn thì có thể đề xuất tăng lương. Bạch Phàm rất cảm kích đối với vị quản lý luôn giúp đỡ hắn trong công việc, nhưng hắn vẫn kiên quyết xin thôi việc.
Thôi việc, bàn giao công tác, sửa soạn lại hành lý, mấy ngày nay Bạch Phàm rất bận rộn, cuối cùng nhớ đến tỉnh Y dù sao cũng không thể gần nhà như thành phố Z, Bạch Phàm lại ghé thăm cha mẹ một chút.
Giải quyết hết thảy việc nhà, Bạch Phàm lẻ loi một mình đi tỉnh Y, đó là một nơi gần biên giới của đất nước. Hắn thuê một căn hộ riêng, tự mình mua máy tách thạch và dành nguyên một gian phòng để phục vụ cho việc tách thạch. Trong tay chỉ có mấy trăm ngàn đồng, Bạch Phàm dứt khoát gia nhập vào ngành đá quý.
Tỉnh Y thành phố R tuy rằng vẫn ở trong nước, nhưng thành phố này đối với Bạch Phàm mà nói là cực kỳ xa lạ, thành phố R có dân tộc thiểu số chiếm hơn phân nửa tổng dân cư, tràn ngập phong cảnh của các nước khác, nhưng cảnh sắc ngoại quốc như vậy lại làm cho Bạch Phàm cảm thấy càng thêm cô độc. Hiện tại có thể nói hắn thật sự là lẻ loi một mình, khi học Đại học bởi vì La Suất tỏ tình mà chạy trối chết, số điện thoại cũng thay đổi, thậm chí bởi vì chuyện này mà ngay cả những đứa bạn khác cũng mất liên lạc, cứ như vậy mà chặt đứt quan hệ với quá khứ, dùng di động cũng chỉ có thể liên hệ với cha mẹ của mình, nhưng Bạch Phàm trước giờ luôn là người độc lập, trước kia không có việc gì thì hắn sẽ không tùy tiện gọi điện thoại về nhà, chuyện chuyển công tác cũng là hắn gạt cha mẹ, càng không muốn cha mẹ lo lắng, cho nên lần này cũng không hề tiết lộ, rất may hắn còn một người bạn rất chân thành ở trên mạng.
Người anh em quen biết trên diễn đàn võ cổ điển quả thật kêu lúc nào cũng sẽ có mặt, bất cứ khi nào gửi tin nhắn thì đều nhanh chóng nhận được hồi âm, theo thời gian quen biết dần dần gia tăng, hai người ngoại trừ thảo luận võ học thì còn tán gẫu một chút đề tài về cuộc sống, Bạch Phàm không biết người nọ nhỏ tuổi hơn hay lớn tuổi hơn mình, nhưng hắn đã sớm láu cá mà tự xưng mình là Phàm ca. Còn người anh em không biết tên có lẽ cũng bị những lời lý luận giải thích của Bạch Phàm thuyết phục cho nên rất ngoan ngoãn mà xưng hắn là Phàm ca.
Đừng xem thường chữ ca này, nhiều khi người chiếm cứ xưng hô như vậy cũng có thể chiếm cứ quyền chủ động.
Sau khi hai người quen biết được hai tháng thì người nọ đột nhiên đưa ra yêu cầu, “Phàm ca, chúng ta gặp nhau đi.”
Lúc ấy Bạch Phàm hơi sửng sốt một chút, lập tức đánh trống lãng, tùy tiện ứng phó cho qua, anh bạn kia e rằng cũng hiểu được ý tứ của Bạch Phàm, sau đó hai người tuy vẫn bảo trì liên hệ như trước nhưng không còn đề cập đến yêu cầu gặp mặt.
……
Cược thạch là một ngành nghề vừa điên cuồng mà lại tràn đầy cám dỗ, chính vì cái mà mọi người gọi là một nhát nghèo một nhát giàu, cho nên vô số người ảo tưởng chỉ một đêm có thể phất nhanh.
Nhưng Bạch Phàm biết ước nguyện ban đầu của mình là cái gì, là vì có nhiều thời gian tự do hơn, vì có thể kiếm được một cuộc sống đầy đủ không lo thiếu thốn tiền bạc trong việc chi tiêu nước ngâm dược, hắn có thủ đoạn của riêng mình, không hề tham lam mà chỉ chậm rãi tích cóp, hắn cũng không phải vì một đêm phất nhanh mà đến nơi này, Cho nên mặc dù cái nghề này điên cuồng như thế nào thì hắn vẫn luôn bảo trì một chút thanh tỉnh cho chính mình.