Nhị Kiến Khiêu Tình

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Đồng Ánh Diêu!"

Đồng thời với cửa phòng làm việc bị đá bay ra, tiếng rống giận dữ của hắn cũng theo đó mà đến, chấn động tới mức dường như tất cả nhân viên của công ty đều ngóng về phía văn phòng của Đồng Ánh Diêu. Mà chen đến trước nhất để nhìn là bà bầu Lương Như Phượng, bộ dáng giống như phóng viên đài SNG chuẩn bị đến hiện trường tường thuật trực tiếp. Nhìn Lí Tắc Hàn giận dữ ngút trời, khóe miệng Đồng Ánh Diêu hơi run rẩy. "Hi, trưởng phòng Lí."

Đây không phải lần đầu tiên Lí Tắc Hàn gầm rú tên của nàng như vậy, nhưng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn tức giận như thế. Thoạt nhìn hình như hắn thật sự rất tức giận.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải Tiểu Hủy đến văn phòng của hắn tìm hắn tỏ tình sao? Vì sao hắn lại tức giận đến như vậy. Đã không thể dùng "hỏa long phun lửa" để hình dung rồi, là siêu cấp đáng sợ hỏa long. Lí Tắc Hàn thật sự bị nàng chọc giận rồi.

Nàng cướp đi khách hàng của hắn, hắn giận thì giận nhưng thấy nàng nói có lý thì cũng sẽ không so đo với nàng nữa. Dù sao đây cũng là vì danh dự của công ty.

Nhưng lần này… Cô gái này thật sự muốn hắn bóp chết nàng sao?

Đồng Ánh Diêu cảm thấy mí mắt giật thật nhanh, đặc biệt là mắt trái. Nhưng, bên phải giật thì tai nạn, bên trái giật thì phúc đến, hay là bên trái giật thì tai nạn, bên phải giật thì phúc đến đây? Lát nữa sẽ là vận may kéo tới hay là chết rất khó coi đây? Nhìn đã người đàn ông đã hóa đá trước mặt, nàng hắng giọng:

"Trưởng phòng Lí, có chuyện gì sao chứ? Tức giận như vậy, gần đây hình như tôi không có giật khách hàng của anh nha." Lí Tắc Hàn xanh mặt. Bước một bước dài liền tiến lên nắm lấy tay nàng."Đi theo tôi."

"Đi, đi đâu?" Bởi vì thân hình quá mức khác biệt, hơn nữa sức của đàn ông rất mạnh, cho nên Đồng Ánh Diêu bị kéo đi về phía trước.

Khi đi qua hành lang văn phòng, Lương Như Phượng đứng trước một đám người, giống như phóng viên phỏng vấn mà hỏi: "Ánh Diêu, có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

"Mình cũng không biết." Tiếp tục bị kéo về phía trước.

"Trường phòng Lí không nói gì sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy sao mình có thể đưa tin được?"

"……."

Khi đi qua một ngã rẽ khác, Tiểu Mã khuyên: "Anh Hàn, em biết bây giờ anh rất tức giận, nhưng dù sao cũng đừng làm ra tai nạn chết người nha!"

Đồng Ánh Diêu trợn mắt, hắn muốn lấy mạng của nàng?

Lí Tắc Hàn kéo nàng tới phòng làm việc của Hạ Kế Quang. Phòng làm việc của sếp Hạ rất hiện đại, chẳng những có thiết bị cách âm, ngay cả cửa phòng cũng phải nhập mật mã mới có thể tiến vào. Mà mật mã thì toàn bộ công ty cũng chỉ có sếp Hạ cùng hắn biết. Sếp Hạ từng nói nếu anh ấy không có ở đây, hắn có thể tiến vào phòng làm việc lấy tài liệu bất cứ lúc nào, muốn mượn dùng cũng được. Hai ngày nay sếp Hạ không có mặt, đúng lúc để cho hắn sử dụng.

Nhập mật mã, Lí Tắc Hàn kéo Đồng Ánh Diêu đi vào văn phòng của Hạ Kế Quang, sau đó nhấn nút tự động đóng cửa.

Mãi cho đến khi đi vào văn phòng, Lí Tắc Hàn mới buông tay Đồng Ánh Diêu ra. Nàng sờ cổ tay của mình, tê hết cả rồi.

Hắn xoay người, đôi mắt đen tràn ngập lửa giận nhìn nàng. "Vừa rồi trợ lý Tiểu Hủy của cô nói với tôi, là cô khuyến khích cô ta đến tỏ tình với tôi, chuyện này có thật không?"

Thì ra là vì chuyện này, nhưng đây không phải chuyện tốt sao? Rốt cuộc tại sao hắn phải tức giận như vậy? "Là thật, Tiểu Hủy nói với tôi cô ấy thích anh, tôi cho rằng cô ấy nên cho anh biết." Nàng cư nhiên thừa nhận! Lí Tắc Hàn quát: "Rốt cuộc cô coi tôi là cái gì? Tôi là bạn trai của cô, mà cô lại kêu người khác tới theo đuổi bạn trai mình, như vậy là sao? Đồng Ánh Diêu, cô thật sự thích chọc tôi tức giận đến như vậy sao?"

"Tôi mới không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy?" Nàng cảm thấy vô tội. "Tôi làm vậy cũng là vì anh nha."

"Vì tôi?" Hắn trừng nàng: "Chuyện này sao lại vì tôi!"

"Lí Tắc Hàn, tôi biết bởi vì anh không cẩn thận lên giường với tôi, vì muốn chịu trách nhiêm với tôi mà không thể không đề ra việc thử kết giao. Nhưng tôi thật sự không cần anh chịu trách nhiệm. Hơn nữa chúng ta chỉ là thử kết giao, có lẽ ngày mai chúng ta liền chia tay. Tiểu Hủy thích anh, lỡ như anh cũng thích cô ấy, vậy không phải hai người đã bỏ lỡ rồi sao? Cho nên tôi mới có thể khuyến khích cô ấy đi tỏ tình với anh."

"Tôi không thích Tiểu Hủy!" Hắn tức giận rống lên. "Hơn nữa ai nói tôi vì chịu trách nhiệm mới không thể không kết giao với cô?"

"Không phải vì chịu trách nhiệm, chẳng lẽ anh thích tôi sao, sao có thể được!"bg-ssp-{height:px}

"Đúng vậy, anh thích em!" Hắn trả lời mạnh mẽ. (Haiz, đến lúc đổi đại từ nhân xưng rùi!)

"Cái gì?" Đồng Ánh Diêu ngây người vài giây.

"Đồng Ánh Diêu, anh thích em." Lí Tắc Hàn lập lại một lần nữa.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn: "Anh đang nói giỡn với tôi phải không?"

"Nhìn anh giống nói giỡn lắm hay sao?" Đúng là không giống! Giờ phút này khuôn mặt tức giận của hắn thoạt nhìn thật sự rất chăm chú, cũng rất nghiêm túc. Nhưng nếu không phải nói giỡn, vậy thì là cái gì?

"Lí Tắc Hàn, sao anh có thể thích tôi được?"

"Tại sao anh không thể thích em?"

"Cho tôi xin, chúng ta cũng quen biết mấy năm rồi, bây giờ anh mới nói thích tôi, như vậy không phải rất kỳ lạ sao?"

"Đúng là rất kỳ lạ, nhưng quả thực anh rất thích em."

Đồng Ánh Diêu kinh ngạc, không nói gì. Nàng thật sự không biết nên nói gì? Cảm thấy lời của hắn rất hoang đường, nhưng vẻ mặt cùng khẩu khí của hắn lại làm cho nàng cảm thấy không phải hắn đang nói dối…

"Tuy rằng chúng ta là vì uống say mà phát sinh quan hệ, nhưng không phải anh say tới mức không ý thức được. Anh rất rõ ràng người anh ôm là em cho nên mới vì chuyện này mà cảm thấy bực bội. Biết rõ là em nhưng lại vẫn muốn hôn em, ôm em, cảm thấy em thật đáng yêu." Lí Tắc Hàn thấy nàng há hốc mồm, hắn tức giận trừng mắt, biểu tình của nàng không khỏi quá khoa trương. "Sau đó anh tìm được đáp án, anh thích em."

Miệng Đồng Ánh Diêu há lớn đến mức có thể nuốt hai cái quả trứng.

"Anh cũng biết sau khi quen biết sáu năm mới thích em là hơi kỳ lạ. Nhưng thích là thích, đây là chuyện không thể khống chế." Sự tán thưởng trong nửa năm qua sớm đã vô hình biến thành thích." Anh cũng cân nhắc đến lời của em, chúng ta thường khắc khẩu, không thích hợp ở bên nhau. Cũng nghĩ tới có thể em sẽ không thể tiếp nhận chuyện anh thích em, cho nên anh mới đề nghị thử kết giao. Có lẽ chúng ta chỉ là có vài chỗ không hợp chứ chưa chắc không thích hợp ở bên nhau. Ít nhất chúng ta rất hiểu đối phương, không phải sao?"

Lí Tắc Hàn đi đến trước mặt nàng, sờ mặt của nàng. "Anh đã quyết định hủy bỏ ‘thời gian yêu thử’, chúng ta chính thức kết giao."

"Cái gì? Chính thức kết giao?" Một phút trước nàng còn đang suy nghĩ đề nghị chia tay, bây giờ hắn liền nói muốn chính thức kết giao, trong lòng Đồng Ánh Diêu có chút không kịp thích ứng.

Nàng đẩy bàn tay đang làm nhiễu loạn tâm tình của mình ra, hít sâu vài hơi rồi nói: "Lí Tắc Hàn, bây giờ anh đột nhiên nói thích tôi, làm cho tôi có chút không thể tiếp nhận, đừng nói gì đến chính thức kết giao…"

"Em chán ghét anh sao?"

"Cái gì?" Lời nói bị cắt đứt, lại đột nhiên bị hỏi như thế, nàng hơi sửng sốt.

"Em chán ghét anh sao?" Thấy nàng không nói gì, Lí Tắc Hàn cảm thấy tự nhiên không hiểu sao mình hồi hộp hẳn lên. Trong phút chốc hắn thật sự rất lo lắng nàng sẽ nói nàng không thích hắn, sau đó cự tuyệt hắn.

"Tôi…" Nhìn gương mặt anh tuấn đang hết sức nghiêm túc kia, không biết vì sao, Đồng Ánh Diêu không thể nói ghét hắn, Lúc này bàn tay đáng ghét kia lại sờ lên mặt của nàng, nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve hai má của nàng, trêu chọc lòng của nàng.

Nhìn thấy nàng không chán ghét hắn, Lí Tắc Hàn ngoài thở phào nhẹ nhõm ra còn rất vui mừng, ít nhất nàng không cự tuyệt hắn. "Chúng ta chính thức kết giao được không?"

Nàng khẽ cắn môi, không biết mình có nên gật đầu hay không.

Tay hắn nâng cằm của nàng lên, hôn đôi môi mềm mại kia. "Đồng Ánh Diêu, anh thích em." Nói xong, che môi của nàng lại.

Hắn thích nàng! Đồng Ánh Diêu cảm thấy đầu óc trống rỗng. Là bị lời tỏ tình của hắn hù dọa hay là vì nụ hôn nhiệt tình khiến nàng hít thở không thông giờ phút này?

Không biết, nhưng hắn tỏ tình, sợ hãi thì có sợ hãi nhưng cảm giác cũng không tệ lắm. Nàng không biết mình có thích hay không hắn, nhưng nàng biết mình tuyệt đối không chán ghét hắn chút nào.

Còn nữa, nghe được giọng nói êm tai đó nói thích nàng, lòng của nàng có chút vui mừng không hiểu nổi.

Truyện Chữ Hay