Lại nói về phủ Khai Phong hơn nửa tháng trước.
Bạch thiếu gia, đúng, chính là cái vị thiếu gia tự xưng Bạch Ngọc Đường, kỳ thực tên là Bạch Vân Cẩm, đang thở phì phò chạy đến phủ Khai Phong.
Phải nói nó còn không biết phủ Khai Phong ở đâu. Mười tám năm nay, cha mẹ chỗ nào cũng cho nó đi, chỉ riêng thành Biện Lương là không cho nó đến. Đương nhiên, kỳ thực mỗi lần nó đi đến đâu, là hết lần này đến lần khác lại gặp rắc rối đến đó.
Có điều mặc dù không biết đường, nhưng sự tình ở phủ Khai Phong cha mẹ nó một điểm cũng không kể thiếu với nó. Cho nên nói đi nói lại, nó vẫn vô cùng quen thuộc với từng con đường ở thành Khai Phong này.
Ba rẽ hai quẹo, nó liền đến trước cửa phủ Khai Phong.
Thiếu gia trong lòng đắc ý. “Thiếu gia ta quả nhiên là khác với tất cả mọi người! Chưa từng đến cũng tìm được!” Bèn dương dương tự đắc muốn đi cửa chính. Nhưng suy nghĩ một chút cảm thấy không ổn. Mình không phải là đến thăm Bao đại nhân, mình tới là để lột da con mèo giả kia! Bèn nhìn một chút bức tường phủ Khai Phong không phải đặc biệt cao nhưng vẫn cao hơn các viện lạc khác hơn phân nửa, nhún mũi chân nhảy lên đầu tường.
Với khinh công của Cẩm Mao Thử Bạch thiếu gia chúng ta, một chút tường thành ấy mà còn phải nói?
Thế là nó nhìn trái nhìn phải. Cuối cùng cũng nhìn thấy căn phòng sáng đèn vốn thuộc về cha mẹ nó.
Đương nhiên, ngươi phải biết nam hiệp Triển đại nhân, cùng Bạch Ngọc Đường (hết cách rồi, bây giờ hắn đã đem tên cho nhi tử) Thử đại nhân của chúng ta kỳ thực cũng vô cùng nhớ nhung phủ Khai Phong, vì vậy họ thường xuyên nhắc đến trước mặt nhi tử. Thế nên, vị Thử tiểu gia thông tuệ hơn người của chúng ta khẳng định nhìn ra gian phòng vốn của Triển đại nhân là ở chỗ nào.
Khụ, còn nói lời thừa. Nói thẳng ra thì Bạch thiếu gia của chúng ta không lo lắng chút nào, nhảy một cái tiến vào viện của Triển hộ vệ, sau đó đẩy cửa một cái rồi đi vào.
Bên trong không có ai.
Đương nhiên là bên trong có người nó cũng không sợ.
Nó đánh giá bốn phía một hồi. “Người ở phủ Khai Phong thật là có ân tình ý vị. Cha mẹ rời đi đã nhiều năm như vậy, nơi này vẫn được quét tước sạch sẽ. Lại còn thắp đèn!” Nói xong nó đặt mông ngồi lên giường, sau đó ngửa mặt nằm xuống.
Có một làn hương hoa nhàn nhạt. Đúng rồi, mẹ đã nói, Công Tôn bá bá luôn dùng các loại hoa của mình làm hương phấn. Nói nơi này toàn là đại lão gia, mùi không tốt, vì vậy thường rắc khắp nơi. Xem ra cha mẹ không ở đây, gian phòng vẫn được trông nom rất tốt như thế a!!! Tiếp tục cảm khái trong lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nó đã nghĩ tới chỗ không nên nghĩ tới.
“Có phải mẹ mang thai ta ở đây không a?” Ngồi dậy, cẩn thận nhìn tới nhìn lui trên giường. Để mong có thể tìm thấy chứng cứ gì đó, mang về sau này uy hiếp mẹ, không cho mẹ nổi giận với mình nữa. Bởi vì Bạch thiếu gia nó không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi mình mẫu thân đại nhân của nó. Chỉ cần mẹ trợn mắt thì Bạch thiếu gia đã chẳng còn gì để nói.
Chớ hoài nghi Bạch thiếu gia của chúng ta nhỏ tuổi, nó năm nay cũng mười tám, mấy chuyện nam nữ, à không, nam nam gì đó thì không hiểu a! Huống chi với tính tình không biết đạo thu liễm của Bạch Ngũ gia, cùng tính khí thiên hạ này ta to lớn nhất của Bạch thiếu gia chúng ta, chỉ sợ mấy chuyện khuê phòng kia đã không ít lần bị bắt gặp. Tất nhiên, Bạch Ngũ gia dưới sự phẫn nộ của Miêu đại nhân, phải dốc lòng giảng giải một hồi cho nhi tử đó là sự tình gì (để lão Bạch dạy thằng bé thì đầu nó hỏng là phải rồi =.=). Kỳ thực cuộc sống a… tháng ngày a… đều là vừa bình thản mà lại nhiều… khúc chiết…
Bạch thiếu gia vừa tìm, vừa tự đỏ mặt.
Nhưng thằng nhóc này một chút cũng không phát hiện, mười tám năm, nhận thức của nó với cha mẹ vẫn không thay đổi chút nào. Ý nghĩ này nếu thật sự bị mẹ nó, không, không phải người mẹ sinh ra nó, mà là người mẹ bị nó gọi đến mức không thể không thừa nhận mình là mẹ —— Triển nam hiệp biết… Trời đất chứng giám, tiểu tử này chết chắc rồi…
Kỳ thực căn bản không phải là bởi người ở phủ Khai Phong quá hoài niệm, đương nhiên người phủ Khai Phong đều hoài niệm. Chỉ là căn phòng này tuyệt đối không phải vì nhớ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới dọn dẹp sạch sẽ như vậy. Mà là bởi người ở chỗ này, đương nhiên là vị hộ vệ trẻ tuổi cũng gọi Ngự Miêu Triển Chiêu kia.
Đúng lúc Bạch thiếu gia đang đỏ bừng mặt tìm kiếm chứng cứ… khụ… lúc cha mẹ mang thai nó, thì Triển hộ vệ đi vào.
Bạch thiếu gia phẫn nộ quay đầu, hai má hồng hồng đôi mắt trợn to trông đáng yêu mê người. “Ngươi là ai?” Nhìn từ trên xuống dưới cũng không bằng thiếu gia ta anh tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc tuấn lang bất phàm.
Triển Chiêu sửng sốt. Hắn tự nhận đi lại trên giang hồ cũng đã được nhiều năm, sao lại chưa từng thấy trên đời có người nào đẹp mắt như vậy? Thế là hắn sững sờ hỏi một câu: “Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi ngài là vị nào?”
Bạch thiếu gia ngồi ngay ngắn trên giường, xoa xoa mũi. “Ngươi vẫn chưa trả lời bổn thiếu gia, ngươi là ai?” Sao dám vào phòng của cha mẹ ta?
Kỳ thực nó một chút cũng không hiểu rõ tình hình.
Triển Chiêu không nói gì, vốn dĩ hắn không giỏi nói chuyện lắm, càng không cần phải nói hắn vừa trông thấy người trẻ tuổi này liền cảm thấy nghẹn lời. “Cái kia… Tại hạ… Triển Chiêu.”
Bạch thiếu gia há hốc mồm, sau đó nỗ lực mấy lần mới khép lại nổi. Hắn… Hắn… Hắn… Bộ mặt này của hắn mà gọi Triển Chiêu???? Cha ơi!!! Mẹ ơi!!! Mọi người mau đến xem a, thiên hạ còn có kẻ không biết liêm sỉ là gì tồn tại như thế này a!! Thế là sau khi hai người sững sờ nhìn nhau đủ nửa khắc, Bạch thiếu gia cuối cùng cũng nhớ tới mục đích của nó.
“Ngươi ngươi ngươi không cho phép ngươi gọi Triển Chiêu, cũng không được kêu Ngự Miêu!” Âm thanh vô cùng kích động, cố ý ưỡn thẳng ngực, một bộ dáng cao cao tại thượng.
Triển Chiêu bị tiếng gào bất thình lình dọa sợ hết hồn, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh như trước hỏi một câu: “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi còn chưa nói cho ta ngươi là vị nào đây?” Ngay cả tên ta cũng không biết, làm sao có thể thương lượng vấn đề với ngươi chứ?
Hoá ra hắn còn tưởng rằng trong lời này của Bạch thiếu gia chúng ta còn có chỗ có thể thương lượng…
Một lần cũng là làm, hai lần cũng là nói, cùng lắm về nhà bị mẹ nhốt hai ngày, dù sao có cha cầu xin cũng không thiệt thòi tới thiếu gia ta. Thế là vỗ cây quạt một cái, còn huơ huơ trước ngực. “Bổn thiếu gia họ Bạch, song tên Ngọc Đường, người đặt biệt hiệu Cẩm Mao Thử!” Kỳ thực nên gọi là biệt hiệu cha tặng mới đúng chứ thiếu gia!
Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường? Triển Chiêu nghe thấy danh tự này, nhất thời ngây ra. “Bạch Ngọc Đường? Cẩm Mao Thử?” Hắn lấy ánh mắt mười hai vạn phần kinh ngạc mà nhìn Bạch thiếu gia.
Bạch thiếu gia vô cùng tự đắc, thấy cái tên kêu Triển Chiêu này nghe mình báo danh xong thì bị dọa đến mức ngây người, thực sự là thoải mái a! Bèn vô cùng quả quyết trả lời một câu, “Chính là thiếu gia ta!”
“Ây…” Đây là chuyện gì vậy? Mình tên Triển Chiêu thì người ta tên Bạch Ngọc Đường cũng có gì kỳ quái a? Hắn liền gật gật đầu, lập tức khôi phục dáng vẻ ban đầu, “Bạch thiếu hiệp, không biết ngài đêm khuya vào phủ Khai Phong làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn giống Triển mỗ đền đáp triều đình, bảo vệ thanh thiên?”
“Không rảnh tán dóc với ngươi! Bạch thiếu gia ta hôm nay tới là để khiến ngươi xóa bỏ cái phong hào Ngự Miêu kia, sau này không được phép gọi Triển Chiêu nữa!” Thấy vẻ mặt hệt như khúc gỗ thế này, thực sự là bực bội! Chỉ có mẹ mới có vẻ mặt khiến người ta không thoải mái như vậy. Cho dù mẹ sẽ đánh đòn, sẽ nhốt người, nhưng mẹ cười là ưa nhìn nhất, đương nhiên, nếu so ra, vẫn là thiếu gia ta cười ưa nhìn nhất!
Triển Chiêu cảm thấy khí trời bên ngoài đột nhiên trở nên rất tốt, hắn rất muốn đi ra ngoài ngắm trăng. “Vậy… Nếu như Bạch thiếu hiệp không có chuyện gì, Triển mỗ muốn ra ngoài nhìn trời một chút.” Liền cất bước đi ra phía ngoài. Người như vậy có lẽ không để ý tới là tốt nhất…
Còn muốn trốn? Nói không lại thiếu gia đã muốn trốn? Thế là Bạch thiếu gia lắc người một cái đã ra tới ngoài sân, “Này… Triển… Mèo thối! Ngươi rốt cuộc có nghe lời thiếu gia ta nói hay không hả?”
Triển Chiêu xoa xoa trán, “Bạch thiếu hiệp Triển mỗ nghe thấy. Chỉ là mặc dù ngươi muốn học Bạch Ngũ gia, cũng không cần học người ta cả mèo chuột đấu nhau a?” Đây chính là giai thoại giang hồ. Hắn tên Triển Chiêu không giả, nhưng hắn cũng không nghĩ đến việc có thể làm Ngự Miêu, làm tứ phẩm hộ vệ. Mặc dù hiện tại hắn cũng đủ cả, nhưng hắn cũng không muốn bồi thằng nhóc này chơi cái gì mèo chuột tranh đấu. Huống chi hắn không muốn trải nghiệm một hồi tiết mục trộm tam bảo, tức chết mèo…
“Sai! Là chuột mèo tranh đấu!!! Là chúng ta chuột giỏi không đấu với mèo!” Không đúng không đúng! Nói tới chỗ này Bạch thiếu gia theo bản năng nhìn bốn phía một chút, may mà mẹ không thể xuất hiện, nếu mẹ mà nghe thấy nhất định sẽ phát hỏa! Có điều chuyện này có thể trách thiếu gia ta sao? Lúc mẹ phạt cha, cha đều nói như vậy với mình, nói chúng ta chuột giỏi không đấu với Mèo con y! Xem đi, cha nói khẳng định không sai! Có điều hình như dùng ở đây là vô cùng không thích hợp. Liền lập tức đổi giọng. “Không đúng! Ngươi… Ngươi quản thiếu gia ta cái gì. Nói chung sau này ngươi không được kêu Ngự Miêu, cũng không được gọi Triển Chiêu.”
Triển Chiêu vô ngữ, “Triển mỗ từ nhỏ đã gọi Triển Chiêu, ngươi không cho ta gọi Triển Chiêu vậy ta phải gọi là gì?”
Bạch thiếu gia suy nghĩ một chốc, “Triển đại, Triển nhị tùy ngươi chọn. Không thì gọi Triển ngũ, Triển lục cũng được!”
Triển Chiêu muốn hét lên, đây là hài tử nhà ai bỏ đi vậy? Nhưng hắn vẫn theo bản năng kìm nén nội tâm đã dần dần bị bức đến phát hỏa kia lại. “Xưng hào Ngự Miêu kia là hoàng thượng ban. Nếu như Bạch thiếu hiệp nghe không lọt tai, không bằng cùng ta đi đến chỗ hoàng thượng thương lượng một chút?” Kỳ thực xem ý tứ hoàng thượng cũng nhất định rất muốn tìm thêm một Bạch Ngọc Đường nữa chứ? Nếu phải dốc sức vì hoàng thượng, tìm người hẳn cũng là công lao.
“Ngươi bớt nói nhảm! Xưng hào và danh tự này ngươi đổi hay không đổi?” Đến chỗ hoàng thượng á? Tuyệt đối không được! Cha đã nói, cha mẹ không trở về Khai Phong chính là vì trốn hoàng thượng. Cha nói hoàng thượng có ham muốn ăn nam hài xinh đẹp, vạn nhất vừa thấy mình sẽ bẻ tay bẻ chân đem ra nướng ăn thì sao, không được không được, tuyệt đối không được!
Triển Chiêu thở dài một tiếng, “Triển mỗ không thể có lỗi với tổ tông, bởi vậy tên không thể thay đổi. Danh hào kia là hoàng thượng ban tặng, không có sự cho phép của hoàng thượng Triển mỗ cũng không có quyền đổi. Vì vậy Bạch thiếu hiệp, xin đừng làm khó dễ Triển mỗ nữa.”
—)(%¥(¥… —%(—…)—, nói chuyện với cái con mèo đầu gỗ mực thước này, quả thực đúng là… lấy gỗ đánh đàn! “Nếu rượu mời không uống, vậy thì đến so cùng thiếu gia ta. Nếu ngươi thắng thiếu gia, thiếu gia sau này sẽ không đến bắt ngươi đổi tên nữa, nếu ngươi thắng không được, ngươi cũng đừng hòng làm quan!”
Được lắm cái tên nhóc cố tình gây sự! Triển Chiêu tốt xấu cũng là đại hảo thanh niên hai mươi bảy tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, mà vừa nãy cũng mới có hỏa! Hết nhẫn lại nhịn, nói rồi lại nói, mà tất cả đều không có hiệu quả, chỉ có thể cùng Bạch Ngọc Đường này đánh một trận.
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đang ngủ say.
Đột nhiên một trận binh khí va chạm đánh thức hai người.
Bao Chửng dụi dụi mắt, “A Sách, ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không?”
Công Tôn Sách ngồi dậy khoác thêm y phục. “Hình như là có người đánh nhau.”
Bao Chửng hắc tuyến, “Trên mái nhà!”
Công Tôn Sách cũng hắc, “Rơi ngói!”
Đột nhiên Bao Chửng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, “A Sách, cảm giác này thật tốt. Ngươi nói có phải là Triển huynh đệ và Bạch Ngọc Đường trở về không?”
Công Tôn Sách lườm ngài một cái, trong lòng thầm nghĩ, tốt cái rắm, rơi mất ngói ngươi không phải tìm người sửa à? Ngươi không phải dùng tiền à?! “Coi như là họ trở về cũng tuyệt đối sẽ không luận võ ở trên nóc nhà hơn nửa đêm như vậy.” Ngẫm lại thiên hạ làm gì có kẻ nào nhàm chán như ngươi và hoàng thượng!!!!
“Ra xem một chút đi.” Bao Chửng cũng đứng dậy mặc y phục, sau đó kéo Công Tôn Sách một cái. “Dậy a!”
Công Tôn Sách chửi rủa trong lòng, cũng không thể không rời giường, mang giày vào. Miệng lải nhải, “Hơn nửa đêm không cho người ta ngủ, nếu để ta thấy là kẻ nào ở đây quấy rối, ta không nhồi cho hắn mấy bát hắc thang là không được!”
Ra đến ngoài, Bao đại nhân lập tức đưa mắt lên nhìn nóc nhà.
Chỉ thấy trên nóc nhà có hai bóng người một đen một trắng đang đánh nhau.
“A Sách, có phải là ngươi nên chữa mắt cho ta không? Hình như ta bị hoa mắt rồi. Sao lại nhìn thấy Triển huynh đệ?” Bao Chửng nhìn Bạch thiếu gia trên nóc nhà, tự nhiên cho rằng hoa mắt.
“Ta thấy ngươi nên chữa… đầu… Bao Chửng, không phải ngươi hoa mắt, ta cũng nhìn thấy!” Công Tôn Sách lần đầu tiên cảm thấy mình sản sinh ảo giác, ông bèn liều mạng dụi mắt, nhưng sau đó càng nhìn càng rõ ràng.
Thế nhưng tiếng mái ngói vỡ nát vẫn như cũ giục Công Tôn Sách tỉnh táo lại sớm hơn Bao Chửng một bước, “Triển hộ vệ! Mau dừng tay!” Ông cũng không biết gọi ai, nói chung gọi Triển hộ vệ khẳng định không có sai.
“Bạch thiếu hiệp, Công Tôn tiên sinh cùng Bao đại nhân cũng đều ra rồi. Mau dừng tay!” Triển Chiêu đem kiếm thu lại, thực sự không muốn đánh nữa. Công phu của Bạch Ngọc Đường này quả thực là tuyệt vời, nếu không phải mình học nghệ mười mấy năm, khẳng định sớm đã bị đánh gục.
Nghe thấy Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đi ra, Bạch thiếu gia lúc này mới ngừng tay. Sau đó thò cổ xuống dưới quan sát, một người mặt đen sì, một người mặt trắng nõn. Thì ra Bao đại nhân đúng là mặt đen, Công Tôn tiên sinh đúng là mặt trắng a!!! Thế là Bạch thiếu gia vội vã nhảy xuống, bước đến trước mặt Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh. Vô cùng có lễ phép bái một cái. “Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh!” Mặc dù Tứ thiếu gia Bạch gia nó đứng lên dám đánh trời, ngồi xuống dám đánh đất. Nhưng mà cha mẹ đều nói, nó phải lễ phép với Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh. Bởi vì họ là bằng hữu của cha mẹ, cũng là trưởng bối của mình.
Bao Chửng lúc này chỉ thiếu lão lệ tung hoành. Ngài kéo tay Bạch thiếu gia một cái, “Triển huynh đệ! Rốt cuộc ngươi cũng chịu về thăm chúng ta một chút!”
Khóe miệng Bạch thiếu gia giật giật, “Bao đại nhân… Ngài nhận lầm người…”
Công Tôn Sách cũng giật giật khóe miệng, “Bao đại nhân, ngươi nhìn cẩn thận. Đứa nhỏ này năm nay nhiều nhất cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, ngươi nên chữa mắt đi.”
Vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, Bao Chửng liên tục than thở. “Giống! Quá giống! Hài tử, ngươi tên là gì?”
Nói tên là gì mới được đây? Nói tên của mình? Không được! Con mèo thối kia ở đằng sau sẽ nghe được, đại trượng phu đi không thay tên ngồi không đổi họ, làm sao có thể vứt bỏ bản thân mình. Thế là lại to gan hơn nữa, dứt khoát trả lời thêm một lần. “Ta họ Bạch, gọi Bạch Ngọc Đường.” Xem, thiếu gia ta trả lời quá thẳng thắn!
“Cái gì??!!!” Lần này đến lượt Công Tôn Sách suýt khóc. Không phải chứ? Có một Triển hộ vệ chẳng giống Ngự Miêu còn chưa đủ, giờ còn thêm một Bạch Ngọc Đường dáng dấp y chang Triển Chiêu? Ông trời ơi! Người có phải là muốn cảnh cáo ta thiên giới có sự dị thường, sắp xuất hiện yêu nghiệt a!! Công Tôn Sách bèn ngẩng đầu lên nhìn trời, may mà mặt trăng không đỏ.
Công Tôn Sách chưa từng có cảm giác mình vô lực quá mức như vậy, nhìn hai người đình chỉ ẩu đả cùng Bao Chửng rốt cục cũng đình chỉ hoài cựu, ông đau đầu. Hơn nữa trước nay chưa từng đau đến vậy, thế nên lại không tự chủ được nhìn trời một lần nữa.
Đưa ba người vào phòng khách, Công Tôn Sách xoa xoa trán hỏi: “Vậy… Bạch… Bạch thiếu hiệp.” Không quen a không quen, nhưng cũng không thể gọi người ta là ‘Này’ chứ? Vì vậy tiếp tục nói: “Ngươi và Triển hộ vệ vừa rồi vì chuyện gì mà động thủ?”
Bạch thiếu gia một mặt thành khẩn, đối với chuyện này mà nói nó cảm thấy vô cùng có lý. Đương nhiên Bạch thiếu gia làm chuyện gì cũng đều cảm thấy có lý, chí ít lúc nó phạm lỗi thì cha nó sẽ thay nó tìm lý. Vì vậy vào giờ phút này nó cũng không hề giấu giếm trả lời: “Bởi vì tên hắn kêu Triển Chiêu, phong hào kêu Ngự Miêu. Việc này phạm vào điều kiêng kị của nhà ta.” Cha mẹ cũng nhất định không thích, đương nhiên chính là phạm vào điều kiêng kị nhà nó. Nhưng hình như nó còn chưa từng hỏi ý kiến cha mẹ nó…
Bao Chửng trên mặt lộ ra nụ cười, làm làn da càng đen hơn trông dĩ nhiên có chút trẻ con. “Bạch… Khụ… Ý Bạch thiếu hiệp là ngươi không thích Triển hộ vệ gọi Ngự Miêu?” Quả nhiên nhìn mặt Triển Chiêu mà gọi Bạch thiếu hiệp không thể quen được.
Vị Bạch thiếu gia của chúng ta hiển nhiên trả lời tương đối thẳng thắn, “Bao đại nhân ngài nói đúng một nửa. Sai một nửa.”
Công Tôn Sách cảm thấy khẩu khí này sao lại quen đến vậy, liền không suy nghĩ nữa hỏi: “Đúng nửa nào sai nửa nào?”
Bao Chửng cảm kích nhìn Công Tôn Sách, trong lòng than thở. Không hổ là A Sách nhà ta, quả nhiên hiểu rõ tâm tư ta nhất.
Lúc này Công Tôn Sách lườm ngài một cái, đồng thời trong lòng tự mắng: Ta đây gọi là thừa thãi! Sao cũng học theo mấy lão già này hoài cựu! (Muốn biết cảm giác này thế nào, đi xem sơ qua Thiếu Bao một hồi)
Trả lời vấn đề tất nhiên là Bạch thiếu gia của chúng ta, “Đúng là ta ghét hắn gọi Ngự Miêu, sai là ta cũng ghét hắn gọi Triển Chiêu!”
“Ây…” Bao Chửng cùng Công Tôn Sách đồng thời vô ngữ. Xem ra vụ này so với hơn hai mươi năm trước, có xu thế thăng cấp.
“Tại sao?” Bao Chửng hỏi.
“Bởi vì…” Bạch thiếu gia ngừng lại. Nói thế nào? Nói cái kẻ gọi Triển Chiêu này cùng mẹ mình chung một cái tên một phong hào, mình thực sự khó chịu? Không được, đổi đi. Hồi trước cha nói thế nào hôm nay thiếu gia ta cứ nói thế ấy đi! Bèn trở nên lẽ thẳng khí hùng. “Bởi vì ta biệt hiệu Cẩm Mao Thử, hắn gọi Ngự Miêu ta đương nhiên ghét!” Lý do thỏa đáng, chính trực, hơn nữa rất quang minh chính đại.
Công Tôn Sách cảm thấy trái tim có dấu hiệu ngừng đập, còn Bao Chửng lại mừng đến trước mắt nở hoa.
Liền nghe thấy Bao đại nhân của chúng ta hài lòng hỏi: “Ý ngươi chính là đấu với hắn để bắt hắn xóa bỏ phong hào?”
Công Tôn Sách lườm Bao Chửng một cái, “Bạch thiếu hiệp. Bây giờ tam bảo trong phủ Khai Phong lâu năm không sửa chữa đã sớm hỏng không ra cái hình thù gì rồi. Mấy ngày trước Lô Trân gửi thư nói Hãm Không đảo đang tu sửa, phỏng chừng ngươi cũng không mượn được tức chết mèo. Ngươi đổi chút đồ chơi đi?”
Lần này Bạch thiếu gia vô ngữ. Vị thiếu gia của chúng ta có thể không nghĩ tới trộm tam bảo, tức chết mèo gì gì đó. Liên quan đến những việc này đương nhiên là nó đều biết, chỉ là đó là lịch sử định tình của cha mẹ, nó làm sao lại muốn dùng trên người con mèo giả này? Bèn giật khóe miệng, “Công Tôn tiên sinh. Ta không có ý đó… Ta cũng không… có nhiều thời gian như vậy…” Giờ cũng đã hơn một tháng, cha mẹ cũng không biết khi nào sẽ trở về từ chỗ Nhị ca, mình đào đâu ra nhiều thời gian đến thế?
“Hửm? Bạch thiếu hiệp có việc gấp?” Bao Chửng nghe ra ý tứ nó muốn rời đi, trong lòng kêu không muốn. Hiếm khi cuối cùng cũng được gặp lại mặt Triển huynh đệ, lại để nó diễn nửa đoạn mèo chuột đấu nhau, ngài sao sẽ cam lòng để chuyện xưa mới xuất hiện này biến mất nhanh như vậy?
Phải nói là mình sợ bị mẹ đánh đòn nên mới không có nhiều thời gian, vậy mặt mũi còn không ném thẳng đến Nam Thiên môn sao? “Hành tẩu giang hồ. Đương nhiên là muốn đi phù khốn tể nguy. Thiên hạ có nhiều chuyện bất bình như vậy, đương nhiên ta không có nhiều thời gian lãng phí ở đây với hắn!” Chỉ vào Triển Chiêu, một mặt chính nghĩa. Thế nhưng có lẽ chính nó cũng không biết, vẻ mặt và ánh mắt trên khuôn mặt bé nhỏ này, đủ khiến tất cả bách tính trong thành Khai Phong mất máu mà chết. Đương nhiên vị Triển hộ vệ mới hai bảy tuổi của chúng ta không phải người bình thường, lúc này mặt Bạch thiếu gia có đẹp hơn nữa hắn cũng không muốn ngắm, chỉ cảm thấy mỗi một câu nói của người này đều khiến người ta phát ngán. Nhưng thấy Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đang cực lực giúp mình giải quyết chuyện này, hắn chỉ liếc Bạch thiếu gia một chút, cũng không lên tiếng. Kỳ thực hắn không biết, đó là Công Tôn Sách rất muốn giải quyết chuyện này nhanh một chút, mà Bao đại nhân thì lại không nghĩ như vậy.
Bao Chửng đột nhiên vỗ bàn một cái, khiến ba người bên cạnh sợ hết hồn. “Nói hay lắm! Bạch Ngọc Đường, ngươi có muốn so bì với Triển hộ vệ hay không? Nếu ngươi thắng, ta sẽ đi cầu hoàng thượng để người bỏ danh hào Ngự Miêu này đi. Nếu ngươi thua thì phải ở lại phủ Khai Phong làm người hầu!”
Rắc một tiếng, tay vịn trên ghế Triển Chiêu bị nứt.
“Ai da ~!” Trà nóng trong tay Công Tôn Sách đổ xuống đùi.
Mà hai người này đều đồng thời trợn to hai mắt nhìn Bao đại nhân, cuối cùng người mở miệng chính là Công Tôn Sách. “Bao… Khụ… Bao đại nhân!” Không thể không biết ngại ngùng mà kêu tên, tốt xấu gì bên cạnh cũng có hai người trẻ tuổi. “Ngươi làm sao có thể để bọn họ tư tranh đấu ẩu?”
Triển Chiêu điên cuồng gật đầu. Triển mỗ không nên hồ đồ với cái thằng nhóc con này!
Bao Chửng vuốt vuốt chòm râu, giơ ngón trỏ phải lên xua xua. “Lời này của Công Tôn tiên sinh sai rồi. Bao Chửng chính là mệnh quan triều đình nắm giữ pháp lý, đương nhiên sẽ không để bọn họ tư tranh đấu ẩu. Muốn phân thắng bại cũng không nhất định phải dùng đến binh đao.”
Câu này cũng khơi lên hứng thú của Bạch thiếu gia, “Vậy ý của Bao đại nhân là gì?” Bạch thiếu gia cảm thấy ở trước mặt vị Bao đại nhân này, sự kiêu ngạo của mình dường như bị một vật vô hình ép xuống. Không quá thoải mái, thế nhưng cũng không thể không thừa nhận đây là uy nghiêm a!
Kỳ thực nó không hề biết, đó là kết quả dạy dỗ của cha mẹ nó. Bao đại nhân Bao đại nhân Bao đại nhân, mỗi một lần nhắc đến cái tên này vẻ mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều là hoài niệm và kính trọng, Bạch thiếu gia nghe nhiều thấy nhiều đương nhiên là cũng bị cảm hóa. Thứ gọi là uy nghiêm… có đôi lúc đơn giản chính là cảm giác người ta truyền cho mà thôi…
Hiếm thấy ý nghĩ của Triển Chiêu cũng giống với Bạch thiếu gia như thế, liền hắn cũng gật đầu tỏ ý hỏi.
Bao Chửng khụ một tiếng. “Mấy ngày trước đây sứ giả Cao Ly bị giết, cống phẩm bị cướp, vụ án này hoàng thượng đang cấp bách điều tra. Nhưng vẫn không có đầu mối gì. Bây giờ các ngươi nếu đã so bì, không bằng so một phen xem ai phá được vụ án này trước.”
Bao Chửng a Bao Chửng! Ngươi đây gọi là khéo sai khiến người ta a! Công Tôn Sách không thể không khen ngợi tâm tư Bao đại nhân nhà ông, chơi cũng có thể lừa người vào trong ván cờ. Xem ra Bạch Ngọc Đường này tuy dáng vẻ vênh váo hung hăng, nhưng một chút đã biết chỉ là một hài tử chưa từng trải qua thị phi. Lần này nhất định là sẽ dính bẫy.
Quả nhiên hệt như Công Tôn Sách dự liệu. “Bao đại nhân, thảo dân đồng ý chấp nhận loại đấu pháp này!” Phải biết là từ nhỏ nó đã yêu thích mấy chuyện phá án các loại. Đương nhiên những thứ này cũng đều là cha mẹ kể cho nó nghe, con trai mà, đều có hứng thú đặc biệt đối với chuyện như vậy. Đặc biệt hơn là vị Cẩm Mao… Tiểu Thử này của chúng ta còn tự nhận cả võ nghệ lẫn trí tuệ đều cao hơn người bình thường mà nhỉ?
Thế nhưng Triển Chiêu lại không muốn, “Bao đại nhân. Chuyện này can hệ trọng đại, làm sao có thể để một hài tử nhúng tay vào?”
“Mèo thối! Ngươi nói ai là hài tử?” Bạch thiếu gia nổi giận. Nhất thời mắt trừng to lên.
“Ngươi năm nay mấy tuổi?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.
“Mười tám, ngươi không phục sao?” Ưỡn thẳng lưng lớn tiếng trả lời.
“Kém ta chín tuổi không phải hài tử thì là gì?” Triển Chiêu nhận được đáp án càng xác định này hài tử thối này là muốn ăn đòn đây.
“Ngươi mới hai mươi bảy?” Bạch thiếu gia đột nhiên kinh hãi.
“Làm sao? Có vấn đề sao?” Triển Chiêu không rõ.
Bạch thiếu gia trên dưới nhìn hắn một chút, “Không có vấn đề. Có điều thiếu gia ta lần đầu tiên trông thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi hơn ba mươi ấy.” Kỳ thực nó nói rất thành khẩn, như thực sự biểu đạt ý tứ trong lòng mình.
Triển Chiêu muốn mắng người, nhưng chung quy hắn cũng không mắng ra. Thứ nhất đó không phải là tính khí của mình, thứ hai quả thực là mình cũng trưởng thành rồi. Bỏ đi, việc gì phải so đo với một thằng nhóc. “Bao đại nhân, chuyện này xin ngài thận trọng.” Dứt khoát không để ý tới nó.
Bao Chửng đời nào chịu buông tha một việc thú vị như vậy, liền lập tức nghiêm mặt: “Bản phủ đã nói không có đạo lý thay đổi. Nếu Bạch Ngọc Đường đã đáp ứng, ngươi còn sợ nó?”
Bao đại nhân a! Phép khích tướng không phải dùng thế này, cũng không nên dùng ở trên người mình chứ? Triển Chiêu lần đầu tiên cảm thấy vị Bao đại nhân phủ Khai Phong này không hề đơn thuần chút nào. (Ngươi đây có thể trách ai? Là ai nói với ngươi Bao đại nhân đơn thuần?) Nhưng cho dù nói thế nào thì không đáp ứng cũng phải đáp ứng. Hắn bèn nhắm mắt gật gật đầu.
Bao Chửng vui vẻ, “Nếu đã vậy các ngươi cũng nghỉ ngơi đi thôi. Bạch Ngọc Đường, để cho công bằng, trước khi vụ án được phá ngươi nhất định phải ở lại phủ Khai Phong.” Đến chỗ của ta rồi có muốn đi cũng không dễ như vậy.
Không đi thì không đi! Còn chưa từng ở lại phủ Khai Phong này đây! Bạch thiếu gia kỳ thực rất hưng phấn, chỉ tay vào Triển Chiêu: “Ta muốn ở phòng của hắn.”
“Phụt ~~~!” Lần này Công Tôn Sách phun hết cả trà ra. Khá lắm, lẽ nào gọi Bạch Ngọc Đường thì đều hung hãn như vậy? Năm đó Bạch tướng quân người ta tốt xấu vẫn là sau khi hai người quen hơn một năm mới ở chung một chỗ, sao tiểu tử này lần đầu tiên gặp mặt đã muốn ở trong phòng người ta? Không nhìn ra a không nhìn ra, diện mạo thì y hệt Triển Chiêu, vậy mà tâm hồn sao lại đen tối như thế?
Kỳ thực tâm hồn đen tối phải là Công Tôn tiên sinh ngài mới đúng chứ? Ý nghĩ của Bạch thiếu gia chúng ta thật ra rất là trong sáng. Nơi đó vốn là nơi lúc xưa cha mẹ nó từng ở, vậy thì đương nhiên là nó phải ở đó. Hơn nữa nó vào đó ở, đương nhiên con mèo giả kia sẽ bị nó đạp ra ngoài. Thế thì có gì không trong sáng?
Triển Chiêu cũng sững người, “Bạch Ngọc Đường, ngươi sao có thể ở phòng ta? Triển mỗ không quen ở chung với người khác!” Không biết vì sao mà mặt hắn hơi đỏ. Có lẽ là sau khi đến phủ Khai Phong, nghe được sự tình có liên quan đến nam hiệp và Bạch Ngũ gia. Vốn tưởng rằng hai người này là kẻ thù hoặc là bằng hữu, nhưng không hề ngờ rằng lại là phu thê. Bạch Ngọc Đường này vừa gặp mặt lần đầu đã muốn ở phòng của mình, nó có ý gì?
Đừng trách vị Triển hộ vệ này của chúng ta tâm địa không trong sáng, người ta cũng là một đại hảo thanh niên. Phủ Khai Phong là chốn thanh tâm quả dục cỡ nào thì ai cũng biết, hơn nữa hắn từ nhỏ đã tu hành trên núi, đâu có trải qua… khiêu khích (tha lỗi cho ta dùng từ này, bởi vì không tìm được từ thích hợp) của người khác như vậy. Khụ… Vì có vết xe đổ như vậy nên hắn có muốn cũng không thể không kỳ quái.
Bạch thiếu gia bị Triển Chiêu làm cho tức đến mức tí thì thổ huyết. “Ta phi! Thiếu gia ta mới không muốn ở chung với ngươi! Ta muốn chính là gian phòng kia! Nơi đó thuộc về ta, ngươi tùy tiện tìm chỗ khác đi! Trên đường, trong hầm cứ tùy tiện, nói chung đừng ảnh hưởng đến thiếu gia ta!”
Công Tôn Sách mồ hôi rớt đầy trán. Bao Chửng hài lòng hết sức. Triển Chiêu trán thêm mấy đường hắc tuyến.
Chỉ có điều đều nhìn ra, thiếu gia dê non này nhất định là chữa không được. Triển Chiêu theo nguyên tắc dỗ hài tử cũng chiều theo nó. Đương nhiên hắn cũng không thể ngủ trên đường hay trong hầm được. Tuy rằng phủ Khai Phong không quá lớn, nhưng tốt xấu cũng không phải chỉ có mấy gian phòng kia. Bây giờ nơi này đã không cường thịnh được như trước đây, vì vậy hắn có thể treo mình mà ngủ, dùng thế võ mà ngủ, dù sao cũng có rất nhiều nơi để ngủ.
“Nếu đã an bài xong, về ngủ đi!” Công Tôn Sách buồn ngủ muốn chết. Ngày mai đứa nào dám thưa kiện trước buổi trưa thì phạm nhân kia nhất định sẽ bị tăng thêm hình phạt!
Giữa lúc Bạch thiếu gia và Triển Chiêu định lui, Bao Chửng đột nhiên hỏi một câu: “Bạch Ngọc Đường, vì sao ngươi lại ghét cái danh tự Triển Chiêu này?” Đây là điểm bất đồng duy nhất của thăng cấp mèo chuột tranh đấu, ngài rất có hứng thú.
“Ai nói ta ghét danh tự này?” Bạch thiếu gia kinh hãi kêu lên! Ở trong lòng nó, Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, Bạch Vân Cẩm, ba cái tên này là êm tai nhất thiên hạ. Sao nó có thể ghét được!
“Vậy vì sao ngươi lại ghét Triển hộ vệ gọi Triển Chiêu?” Công Tôn Sách nghi hoặc.
Bạch thiếu gia nhìn Triển hộ vệ bên cạnh một chút, “Hắn điểm nào giống với Triển Chiêu?” Hỏi vặn lại.
“Ây…” Bao Chửng cùng Công Tôn Sách vô ngữ. Triển hộ vệ bây giờ công phu cũng rất tốt, vô cùng trung thành, năng lực phá án cũng không yếu, đối với tất cả mọi người cũng đều rất hòa thuận, ngoại trừ những thứ đó ra… cũng đúng là không có điểm nào giống Triển Chiêu năm đó cả!
“Bạch thiếu hiệp quen biết Triển Chiêu?” Công Tôn Sách hỏi. Triển Chiêu trong này tất nhiên là Triển Chiêu năm đó.
“Ây… Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh. Ta đi nghỉ ngơi đây!” Nói xong Bạch thiếu gia cất bước đi ngay. Vấn đề này không thể trả lời. Dù sao thì tình huống tạm thời, trước khi vụ án được phá mình không thể bị bại lộ thân phận.
Thấy hai người đi rồi, Bao Chửng thán: “Nó khẳng định biết Triển huynh đệ.”
Công Tôn Sách gật đầu, “Kẻ ngu cũng nhìn ra rồi.”
“Ngươi nói nó là ai?” Bao Chửng không quan tâm đến hai chữ kẻ ngu này, bởi vì ngài biết Công Tôn Sách cũng sẽ không chụp lên đầu người khác hai chữ kẻ ngu ấy.
“Dáng dấp giống Triển Chiêu, lại họ Bạch. Ngươi tự suy nghĩ đi.” Công Tôn Sách ngáp một cái, rồi đi về phía phòng ngủ.
“Thật hay giả?” Bao Chửng nghe ra ý tứ trong lời nói của Công Tôn Sách, vốn đang trong hưng phấn lại càng thêm hăng hái vô cùng.
Công Tôn Sách lườm ngài lần thứ N trong ngày, “Ta làm sao biết!” Sau đó nắm lấy móng vuốt đen đột nhiên xuất hiện trên vai mình biểu thị kháng nghị nghiêm trọng, “Bao Chửng ta đếm đến ba, ngươi buông tay ra cho ta!”
Thế nhưng gần đây Bao Chửng lại cảm giác mình mới tròn mười tám tuổi xuân a! “A Sách, không phải ngươi nói không biết thật hay giả sao? Chúng ta đến thử coi!” (khụ, ‘thanh tâm quả dục’ gớm~~~)
“Ngươi! Cút! Xa! Ra! Cho! Ta!” Đây hẳn là lần rống lên cuồng bạo nhất trong chừng năm mươi năm cuộc đời của Công Tôn Sách.
Nam nhân a! Bao đại nhân cũng là nam nhân bình thường a…
(Kết thúc thú vị buồn nôn phía trên, lôi đến các vị thật ngại quá. Các vị vẫn có thể tưởng tượng hai người Bao Sách thành hai vị trong Thiếu Bao trước đây, như vậy có thể không lôi! Chỉ có điều ta xin lỗi Phi Tinh tướng quân…)