Đó là một thanh âm như thế nào đây?
Bởi vì Tâm Khẩu Bố Y là đại thần, cho nên luôn thần thần bí bí khó lường. Tài liệu của anh trên internet rất ít, trước mắt chỉ biết anh là nam, chưa lập gia đình, có lẽ yêu thích chính là nữ…cho dù số lượng tác phẩm không nhiều lắm, nhưng lại khiến cho mọi người muốn ngừng mà không được, nhớ mãi không quên.
Nhớ lúc trước, khi Úc Sóc cho cô nghe đoạn độc thoại của anh, không có GM, không có bất kỳ thao tác xử lý âm thanh nào, nhưng lại trầm ổn như vậy, giống như một đoạn độc thoại trong tiểu thuyết ngôn tình, dễ dàng khiến cho Trình Ti Tư nhớ thương, từ đó trầm luân trong cv tiếng nói, không tự kềm chế được.
“Đúng rồi, Ti Tư, mi đã làm xong bài tập cần nộp chưa?”
Còn đắm chìm trong giọng hát rung động vừa rồi, Úc Sóc đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
“A nha, còn chưa.”
“Vậy mi xong đời rồi…” .
Úc sóc ngồi ngay trên ghế của mình, quay đầu lại cười hắc hắc, nhìn Trình Ti Tư có chút hả hê. .
“Vì tình bằng hữu ta nhắc nhỡ, Khâu Tân học trưởng nói, tối nay là kì hạn cuối cùng, người nào quá hạn, thì coi như rớt môn này.”
Trong đầu Trình Ti Tư đột nhiên hiện lên khuôn mặt lạnh như băng của ai đó, thử ngĩ xem, đây là chuyện anh tuyệt đối có thể làm ra được, cả người Trình Ti Tư nhịn không được run lên, không dám lề mề nữa, vội vàng tắt kịch truyền thanh, vừa mở phần mềm máy tính ra, vừa hỏi: “Đề bài là gì?”
“Thu một đoạn kịch truyền thanh hoặc một ca khúc, cũng có thể tự biên soạn một ca khúc, trong thời gian quy định, không cho phép pha trộn nhiều tạp âm, phải là do chính mi làm.”
“Trời. Khó như vậy? .”
“Điều đó là đương nhiên, bằng không Khâu Tân học trưởng làm sao có thể cho chúng ta thời gian một tháng chuẩn bị, còn không phải đau lòng cho những học đệ học muội khóa dưới như chúng ta a.” .
Nhìn hai mắt Úc Sóc lại bắt đầu hiện lên vô số hình trái tim, Trình Ti Tư nhíu mày, bỗng nhiên có loại ý nghĩ muốn dẹp yên sự vọng động của cô cô.
Bởi vì khóa âm tần này thuộc về một môn khảo sát cuối kì, từ khi lên năm thứ hai, cô làm sao còn chú trọng mấy thứ này. Một tháng trước khi kết thúc môn học, sau khi Khâu Tân nói cho các cô, thời gian một tháng để hoàn thành bài tập, cô lập tức vứt chuyện này ra khỏi đầu, bây giờ nhìn lại, cô đúng là xong đời.
“Mi nói xem, tên Khâu Tân này, sao lại không đoan đoan chính chính ở bên ngoài lập sự nghiệp của mình. Tại sao còn muốn trở lại hành hạ chúng ta? anh rất rãnh rỗi nên nhàm chán hay phòng làm việc đóng cửa rồi? .”
“Uy uy, ta nói mi chú ý một chút a. Dám chửi bới thần tượng của ta cùng toàn bộ trường học ngay trước mặt ta, mi muốn nhập thổ vi an (xuống mồ) trước thời gian sao?”
Úc Sóc cảnh cáo trừng mắt nhìn cô một cái, Trình Ti Tư trả lại cái liếc mắt xem thường, nhưng cô cũng biết những lời nói này của Úc Sóc không hề sai. Khâu Tân người này, chính là bảo vật quý báo của trường học, phải biết rằng chuyện lớn gì cũng có thể không làm, nhưng chính là không thể không làm theo lời anh.
. . . . . . . . . . . . .
Khâu Tân, nam, chủ trì hệ phát thanh của sinh viên năm , nhân vật đứng đầu trong giới. Không kể đến ban đầu lúc thi tốt nghiệp trung học, anh đứng đầu toàn trường, mới năm thứ nhất, anh đã nắm trong tay tất cả các giải thưởng lớn nhỏ, ngay cả giải thưởng cao nhất của giới phát thanh, cái loa vàng, anh cũng chỉ cần thi một lần là đạt được, trở thành người trẻ tuổi nhất đạt giải này.
Nghe nói năm thứ hai đại học, anh cùng với một đám anh em chung chí hướng thành lập công ty riêng, học kì sau đó đã thu lời hơn vạn tệ, trên căn bản tất cả học phí cùng tiền sinh hoạt của anh đều do anh tự chi trả…
Nếu không đề cập đến những thành tích huy hoàng này, thì những lời đồn về học trưởng phong vân này vẫn còn rất nhiều. Chẳng hạn như, tại sao anh không lên lớp, không tham gia thi cử, nhưng lại có thể đứng đầu các khóa học, cho dù là học bổng của trường hay là học bổng quốc gia, đều có một phần của anh? Có một lão sư không thể kiềm nén được khi nghe sinh viên hỏi đến, rốt cuộc nói lộ ra, khiến cho mọi người có cơ sở suy đoán.
“Từ lúc thầy bắt đầu đi dạy tới bây giờ, Khâu Tân là người đầu tiên, cũng là người duy nhất chỉ nói hai câu có thể làm cho người ta tâm hoảng ý sợ, mặt đỏ tới mang tai.”
Một câu nói, khiến cho người nghe sinh ra vô hạn mơ màng.
Nghe người ta nói, năm nhất đại học, trong một lần thi trắc nghiệm, Khâu Tân rút trúng đề là lời thoại kịch bản, lại không nghĩ rằng chỉ một lần, một mình anh có thể làm cho cả cục diện càng trở nên rối loạn, không thể thu thập được. Thế cho nên sau này, cuộc thi trắc nghiệm thu hình bị các thầy giáo loại trừ, nói là sợ các học sinh trong trường tạo thành bạo động, cho nên nói như thế nào cũng không cho chụp ảnh.
Mọi người đều nói những học trưởng đi trước, hoặc là thanh âm đặc biệt, hoặc là tướng mạo ưu việt, dù sao phải có một mặt trác tuyệt xuất chúng, mới có thể đi trên con đường này. Mà Khâu Tân ngoại trừ hai cái này ra, so sánh với các học trưởng đi trước khác, còn có một ưu thế không người nào sánh kịp, đó chính là biểu cảm.
Có người biết chuyện đã từng bùng nổ, nếu như ngươi may mắn nghe được hoặc nhìn thấy Khâu Tân diễn kịch, mới biết cái gì gọi là “Kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.”
Cũng chính bởi vì lần trắc nghiệm đó, các thầy giáo chuyên nghiệp nhất trí cho rằng, kim lân chẳng lẽ không phải vật trong ao, Khâu Tân đã hoàn toàn vượt ra khỏi trình độ của học sinh, cho nên việc đi học cùng thi cử, cũng chỉ là mây trôi, họ để cho anh tự do phát triển, cũng vì thế anh mới có nhiều thời gian đi tham gia các loại tranh tài cùng làm việc trong công ty của mình. Nhưng cũng chính vì hoạt động ở trường của anh rất ít, cho nên sau năm thứ nhất, không ai được nhìn thấy anh biểu diễn, dù thế việc này cũng không chút ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ở trường học, các fan vẫn sùng bái, truy đuổi anh nhiệt tình.
“Aizz, đừng nói ta không nhắc nhở mi, mi có thể mơ ước bất luận kẻ nào, nhưng không được nghĩ đến Khâu Tân đại thần, bởi vì thực lực của anh ta không chỉ là số , ngay cả diễn đàn trường học cũng bình chọn anh ta là dễ nhìn lạnh tâm lạnh lòng, yêu nhất định phải bể khổ vô nhai nằm trong bảng người đàn ông cực phẩm , mấy năm nay anh đều an ổn đứng đầu bảng, mi nói xem nếu có tình cảm với anh thì làm sao chịu nổi, tình cảm kia sẽ không được an ổn a.”
Bảng soái ca mặt lạnh tâm lạnh. . . . . . Tuy nói mới đầu nghe Úc Sóc nhắc tới những thứ này, thật đúng là có chút không biết nên khóc hay cười, nhưng lần đầu tiên ở trên lớp học nhìn thấy vị học trưởng phong vân này, phản ứng đầu tiên của Trình Ti Tư là, trừ anh ra thì không còn ai khác.