Thời gian quay trở lại cuộc gặp gỡ lần đó ở hiện trường hoạt động trên dường dành riêng cho người đi bộ.
Khi đó trải qua sự trưng cầu ý kiến chả hiểu ra sao cả của Khâu Tân, Trình Ti Tư mờ mịt đi trở về nhóm người, đi tới bên người Tiết Mẫn, đầu óc lại vẫn xoắn xuýt chuyện anh tại sao lại hỏi cô có thể khiêu vũ hay không?
Trình Ti Tư có loại dự cảm, kế tiếp chắc canh có chuyện gì phát sinh, quả nhiên. . . . . . .
“A. Nút Áo lão Đại.” .
Chỉ thấy Khâu Tân lên đài, trực tiếp hướng chỗ Vân Song đang ngồi bên cạnh sân khấu đi tới, anh cúi người ở bên tai cô nói nhỏ, không biết là nói cái gì, vẻ mặt Vân Song thay đổi một chút, mặc dù vẫn mặt không chút thay đổi như cũ, nhưng trong mắt dâng lên hứng thú.
Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Khâu Tân nắm tay Vân Song đi tới giữa sân khấu, một chùm đèn chiếu sáng chiếu trên người bọn họ, âm nhạc vang lên. Trên sân khấu hai người đối diện với nhau, nam thân thể cao ngất, nữ cao quý ưu nhã, thi lễ với nhau, sau đó hơi mở một bước, bắt đầu khiêu vũ.
Phục Nhi Tháp, đây là một loại khiêu vũ hữu nghị thịnh hành ở cung đình Anh Quốc vào thế kỷ , ở Trung Quốc cũng ít người hiểu được cách nhảy, lại càng không cần phải nói nhảy tốt.
Khâu Tân cùng Vân Song trên sân khấu, chỉ trong một cái chớp mắt làm cho tất cả mọi người xuất hiện hoảng hốt, mặc dù trang phục của hai người đều là đồ hiện đại, nhưng làm cho người ta có cảm giác giống như quý tộc Châu Âu cổ xưa, kỹ thuật nhảy trang trọng mà thần thánh.
Hai người trên sân khấu nhảy rất chuyên tâm, dưới sân khấu người xem đến si mê.
Chẳng qua là lúc Trình Ti Tư đắm chìm trong vũ đạo của bọn họ, bỗng nhiên trực giác cảm thấy không khí phía sau không đúng, cô nghi ngờ quay đầu, nhìn thấy có tám người xa lạ mặc đồng phục làm việc hậu trường không biết từ lúc nào đứng phía sau cô.
Tình huống gì?
Còn chưa kịp suy nghĩ, trong loa đột nhiên truyền tới giọng của Khâu Tân, suy nghĩ của Trình Ti Tư lập tức bị hấp dẫn trở về trên sân Khâu.
Tạo hình sau cùng, Khâu Tân đỡ eo Vân Song, cúi đầu xuống từ từ nhích tới gần cô, khóe miệng mỉm cười phong độ, làm cho Vân Song được gọi là mỹ nhân lạnh lùng cũng phải đỏ cả hai má, hiển thị rõ một bộ dáng tiểu mỹ nhân thẹn thùng, hơi mở ánh mắt cũng không dám nhìn anh.
Khâu Tân nhìn ra cô ngượng ngùng, nụ cười khóe miệng không thay đổi, kề bên tai cô, trầm giọng mở miệng.
“So gorgeous.”
Ca ngợi rất đơn giản, Trình Ti Tư ở dưới sân Khâu lại có thể nghe rõ tiếng hút không khí từ bốn phía. Cô đương nhiên biết bọn họ là vì sao, bởi vì cô ngay giờ phút này cũng ngây người.
Thì ra, đây chính là ưu tú của anh sao? Thật sự là. . . . . . quá chấn động rồi.
Trình Ti Tư cũng không biết tại sao, lại có chút hối hận, sớm biết sẽ không đẩy người nào đó lên đài rồi.
Lúc cô đang tự mình suy nghĩ sao mình lại có tâm tình kỳ quái như vậy, Khâu Tân lại nói tiếp một câu ngay sau đó: “Nhưng công chúa của tôi, không phải là cô.”
Anh vừa dứt lời, đám người yên lặng sau vài giây, nhất thòi ong ong tiếng thảo luận không ngừng, làm cho Vân Song trên sân Khâu vốn có bộ mặt tràn đầy hạnh phúc sắc mặt lập tức cũng thay đổi.
Chẳng qua là không đợi cô nói chuyện, Khâu Tân đỡ eo cô nhẹ nhàng đem cô hướng bên cạnh đẩy sang, không mất ưu nhã xoay tròn liền làm cho Vân Song tự mình đến một bên, Vân Song sau khi thoáng đứng lại thẹn quá hóa giận, đang muốn xoay người lại phát tác, lại nghe thấy phía dưới sân Khâu phát ra một trận kinh hô, cô vội vàng quay đầu, phát hiện Khâu Tân lại không để ý độ cao của sân khấu, hướng khán giả phía dưới tiêu sái nhảy xuống.
Vân Song trừng lớn hai mắt, cứ như vậy trơ mắt nhìn người đàn ông đầu tiên làm cho cô biết cái gì là tim đập thình thịch, đang hướng tới nữ sinh chung quanh bị làm ra một cái không gian hình tròn, một mình đứng ở chỗ đó rõ ràng bị dọa sợ lạnh nhạt đến gần.
OK, Trình Ti Tư hoàn toàn chập mạch rồi.
Mãi cho đến khi Khâu Tân đứng ở trước mặt mình, đưa tay ở trên đầu cô vỗ vỗ, cũng lộ ra nụ cười đẹp cô còn chưa từng thấy qua, Trình Ti Tư mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Nha. Rốt cục anh đã hướng cô triển khai trả thù?.
“Học, học học trưởng, anh, anh, anh, tôi, tôi sai lầm rồi, năm đó không nên…một cái tát kia thật không phải là. . . . . .” (⊙v⊙). .
Căn bản không cho cô giải thích xong, anh anh anh. . . . . . Lại đột nhiên có thể cứ như vậy một tay ôm cô.. Sau đó, sau đó là giọng nói tình cảm vô cùng thông qua cái micro nhỏ truyền vào tai mọi người.
“My princess.”
My princess. . . . . . pricess. . . . . . princess. . . . . . .
Trong đầu Trình Ti Tư tựa như lắp đặt bức tường vọng âm, vang vọng vô tận hai cái từ này…….
“Lần này là điệu Tăng-gô. 《Por Un z 》.” .
Trong đám người không biết là tiếng kinh ngạc của ai. Trình Ti Tư căn bản không kịp suy nghĩ, đã bị Khâu Tân nhẹ nhàng đỡ eo, cũng nâng một cánh tay của cô lên đặt ở trên vai anh, cầm một cánh tay khác của cô, dẫn dắt cô linh hoạt dẫm ra một chuỗi bước chân.
Ông trời ơi. Trình Ti Tư bây giờ đầu óc choáng váng, tim đập nhanh kịch liệt, cho nên nhảy lỗi sai chồng chất.
“Buông lỏng.” Khâu Tân dán lên gương mặt của cô, nhẹ nhàng chậm chạp giọng nói đang ở bên tai của cô.”Đi theo tiết tấu của tôi.”
Trình Ti Tư cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhưng trước mắt tâm tư hỗn độn, như thế nào cũng không có cách nào tự nhiên ứng đối.
“Không nên sợ, có ta ở đây.”