Nhè Nhẹ Như Mật

chương 14: nắm cổ tay

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuy rằng Đường Tư Tư rất thích cảm giác sóng vai đi cùng Tống Dịch, nhưng cô cũng biết, trong trường học nữ sinh chú ý tới Tống Dịch không ít. Tống Dịch cơ bản không thích tiếp xúc với nữ sinh, nếu hiện tại cô đi vào phòng cùng Tống Dịch khẳng định sẽ khiến cho người khác chú ý, tiện đà còn có khả năng truyền ra tin đồn không tốt.

Mọi người khẳng định sẽ không cho rằng Tống Dịch có ý với cô, bản thân cô cũng không dám cho là như vậy.

Nhưng suy xét thấy Tống Dịch cho tới bây giờ đều chưa từng đi chung với nữ sinh, vì để Tống Dịch không dính vào mấy tin đồn đãi không cần thiết nên khi sắp đi vào trường học, Đường Tư Tư dừng bước nói với Tống Dịch: “Lớp trưởng, cậu đi vào trước đi, tớ phải mua đồ.”

Tống Dịch nâng cổ tay xem đồng hồ, thời gian cách tiết tự học buổi tối không còn nhiều.

Xem xong ngước lên nhìn cô, “Muốn mua cái gì?”

Đường Tư Tư nghĩ nghĩ, tìm cớ, “Bút bi.”

Tống Dịch không biết ý của cô, sườn mặt hơi hơi nâng lên, ý bảo cô vào trường học, “Tớ có.”

Lại kéo dài thời gian sẽ đến muộn, Đường Tư Tư đành phải ăn ngay nói thật, “Tớ và cậu cùng nhau về phòng học không tốt lắm, tớ sợ người khác hiểu lầm, sẽ tạo thành lời đồn không tốt cho cậu”

Tống Dịch không hề cho cô kéo dài thời gian, cũng không hề cho cô thời gian suy nghĩ, duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, lôi kéo cô vào trường học.

Bởi vì mặc áo ngắn tay, bàn tay Tống Dịch chặn một nửa cổ tay áo, một nửa nắm ở trên da.

Cái loại cảm xúc ấm áp tê dại lại tới nữa, thật muốn phát điên.

Đường Tư Tư chỉ có thể để anh lôi kéo, sau đó hỏi anh một câu: “Cậu không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”

Tống Dịch liếc nhìn cô một cái, bộ dáng không vừa lòng, ngữ khí bình đạm hỏi lại cô: “Mỗi ngày cậu ngồi trên xe đi học về nhà cùng Tề Châu, không sợ bị người khác nhìn thấy?”

Chuyện này đâu có giống, hoàn toàn không phải một chuyện.

Đường Tư Tư định giải thích, nhưng không biết nên giải thích thế nào, lại nghe anh nói: “Mọi người đều đang chuẩn bị cho tiết tự học, sẽ không có ai nhìn đến cậu.”

Hình như khi nói lời này ít nhất ánh mắt vẫn đảo qua đường lớn, trên đường sạch sẽ lạnh lẽo, một người bóng người cũng không có. Đường Tư Tư nhẹ nhàng thở ra, để mặc anh kéo cánh tay đi vào trường học.

Kết quả vừa bước chân qua cổng hai bước, tầm mắt nhìn thấy cách đó không xa ở chỗ rẽ, đi ra hai bạn học nữ.

Đường Tư Tư liếc mắt một cái lập tức nhận ra Cố Vân Như, đi bên cạnh cô ta là Tưởng Tinh Đồng.

Hai người đều ăn mặc xinh đẹp váy liền áo, nhưng khí chất của Cố Vân Như kém hơn.

Cố Vân Như và Tưởng Tinh Đồng nhìn thấy cô và Tống Dịch liền dừng bước chân, đứng ở chỗ rẽ không nhúc nhích.

Tống Dịch lại làm như không thấy, nắm cánh tay Đường Tư Tư theo đường cong trượt xuống, nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp kéo cô đi qua Cố Vân Như và Tưởng Tinh Đồng.

Đường Tư Tư bị Tống Dịch kéo cổ tay lực chú ý cũng đã không còn đặt ở trên người Cố Vân Như, lực chú ý của cô đều tụ lại trên cổ tay bị Tống Dịch lôi kéo, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của anh.

Lông mi hơi chớp, có gió thổi qua đuôi lông mày, chóp mũi thổi qua mùi hương nhàn nhạt.

Cô hoảng hốt, cảm giác như mình đang đạp lên đám mây màu sắc rực rỡ, mỗi một bước đều bồng bềnh phiêu phiêu.

Thời điểm nhìn thấy Tống Dịch nắm tay một nữ sinh tiến vào cổng trường, mặt Tưởng Tinh Đồng cứng ngắc. Lại nhìn Tống Dịch dắt nữ sinh kia đi qua trước mặt mình, hoàn toàn không nhìn thấy cô ta, vẻ mặt của Tưởng Tinh Đồng thoắt cái đã sụp đỗ hoàn toàn, đứng tại chỗ vừa xấu hổ vừa ấm ức, thậm chí là không thể tin được.

Sửng sốt một hồi lâu, cô ta mới quay đầu nhìn Cố Vân Như bên cạnh, hỏi: “Vừa rồi là Tống Dịch?”

Cố Vân Như nhíu chân mày lại, gật đầu.

Tưởng Tinh Đồng lại nhìn bóng dáng nam sinh nữ sinh đã đi xa, tiếp tục hỏi: “Nữ sinh đó là ai?”

Cô ta nhấp miệng, sau một lúc lâu mới nói: “Học chung lớp với Tống Dịch, tên Đường Tư Tư.”

Tưởng Tinh Đồng nhíu chân máy: “Tống Dịch và cô ta ở bên nhau?”

Cố Vân Như lắc đầu, “Không biết.”

Nói xong nhìn Tưởng Tinh Đồng sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức bổ sung một câu: “Tớ cảm thấy chắc là không có đâu, Đường Tư Tư bình thường như vậy, Tống Dịch sao có thể thích được?”

Tưởng Tinh Đồng đột nhiên dậm chân, cực kỳ tức giận, “Không thích thì tại sao lại nắm tay? Cậu thấy Tống Dịch có thân cận với nữ sinh nào như vậy chưa? Cậu ấy ngày thường nói một câu với nữ sinh cũng thấy lười!”

Sau khi nói xong, nhăn khuôn mặt đi vào khu dạy học.

Tiếng chuông cũng vừa lúc vang lên, khắp nơi truyền lại tiếng giáo viên và học sinh khẩn trương chạy vào phòng học.

Cố Vân Như đi theo phía sau Tưởng Tinh Đồng, trong lòng giống như ăn phải ruồi vô cùng khó chịu, tư vị nói không nên lời.

Một màn vừa rồi thật quá khó để tìm ra lý do khác, tất cả mọi người đều biết rõ Tống Dịch là người thế nào, anh cơ hồ từ cấp hai bắt đầu đã bị nữ sinh toàn trường cho là thần tiên.

Mà sở dĩ bị mọi người cho là như vậy hoàn toàn đều vì cá tính của anh lãnh đạm.

Rất nhiều người thích anh, nhưng dám đứng đắn thổ lộ với anh cũng không có mấy người.

Cũng chỉ có Tưởng Tinh Đồng tự tin xinh đẹp thành tích tốt, mới có thể dám biểu đạt tâm ý với anh, nhưng trước nay anh chưa từng liếc mắt tới Tưởng Tinh Đồng.

Tưởng Tinh Đồng mỗi lần thổ lộ hoặc là tặng lễ vật thất bại, đều sẽ vô cùng tức giận mắng anh tính tình lãnh đạm, nói anh khẳng định là muốn sống cô độc hết quãng đời còn lại.

Nếu là tính tình thật sự lãnh đạm còn chưa tính, còn có lý do “anh không thích nữ sinh” để an ủi chính mình, kết quả bây giờ người tính tình lãnh đạm ở trước mặt cô ta dắt tay nữ sinh khác.

Chuyện phát sinh quá đột ngột, tương phản cũng quá lớn, vượt qua phạm vi tâm lý thừa nhận của Tưởng Tinh Đồng.

Tưởng Tinh Đồng không chấp nhận được sự thật, Cố Vân Như cũng không chấp nhận được.

Chuyện này mặc kệ là ai chỉ cần là nữ sinh, đại khái đều sẽ không chấp nhận được. Nam thần trong lòng các cô, hình tượng nam sinh hoàn mỹ vẫn luôn đặt ở trên cao, đột nhiên lại giống các nam sinh khác, cũng bắt đầu yêu đương với nữ sinh, làm sao mà chấp nhận được?

...

Trong lòng Đường Tư Tư khiếp sợ, cho nên dọc theo đường đi đều ngốc ngốc, giấu giếm vui sướng dưới đáy lòng.

Trong lòng miên man suy nghĩ, nếu bị anh nắm tay như vậy mãi mãi thì thật là tốt.

Lòng bàn tay anh chứa độ ấm đặt trên cổ tay cô, đáy lòng phấn khởi rung động, sau đó khuôn mặt tự nhiên mà hồng lên.

Đón gió, hơi nóng tan đi một ít lại bắt đầu nhộn nhạo.

Dọc theo đường hai người cũng không nói chuyện, Tống Dịch có mấy lần xúc động, muốn trượt tay xuống nắm lấy bàn tay cô, bao lấy lòng bàn tay mười ngón tay đan vào nhau, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Đến đầu khu dạy học, anh buông tay Đường Tư Tư ra, quay đầu nhìn cô một cái, sau đó xoay người nói với cô: “Cho cậu hai phút, dừng lại một chút rồi chúng ta đi lên.”

Đường Tư Tư ngốc nghếch nhìn anh: “Sao lại dừng?”

Tống Dịch nhìn bộ dáng này của cô, hai tròng mắt sạch sẽ sáng ngời nhiễm chút hơi nước, gương mặt trắng nõn phấn hồng, tóc mai phất phất ở bên tai, cổ trắng như tuyết, cơ hồ muốn anh nhịn không được cúi người cắn lên một ngụm.

Cảm xúc ở lòng bàn tay còn xót lại, câu dẫn dây thần kinh của anh.

Anh dời ánh mắt, làm bản thân thoạt nhìn bình thường, tiếng nói lại hơi khàn: “Hóng gió, mặt cậu đỏ quá.”

Đường Tư Tư không hề ngốc, nghe anh nói như vậy, vội vàng xoay người đưa lưng về phía anh, để gió thổi lên mặt, giơ tay sờ sờ khuôn mặt quả thật rất nóng, phải để gió thổi tan độ nóng, sau đó đi theo anh lên lầu.

Đến lầu bốn, trực tiếp đi từ cửa sau tiến vào phòng học, động tác rất nhẹ, nhưng vẫn làm cho Kiều Thước và mấy nam sinh khác quay đầu lại nhìn thoáng qua. Chỉ nhìn một cái, chẳng ai chú ý nhiều.

Kiều Thước cầm bút hơi cúi đầu nhìn ngón tay ép xuống cuốn sách, vãnh tai nghe động tĩnh phía sau.

Triệu Tấn Bác đã cầm sách vở tiết tự học phải dùng đem đi, còn tự chủ trương lấy sách vở cho Đường Tư Tư, cho nên hiện tại Đường Tư Tư chỉ cần trực tiếp ngồi vào chỗ ngồi của anh ta.

Đường Tư Tư mặc kệ trong phòng học có động tĩnh khác hay không, cũng mặc kệ những người khác có chú ý đến cô hay không, cô ngồi xuống lấy tập vở chép bài.

Mặt khác lại nghĩ nên lấy bài tập nào ra làm.

Tỷ như cô học toán không giỏi lắm, thời gian tiết học bốn mươi phút căn bản không đủ, vậy sau khi học phải lợi dụng thời gian làm bài tập thật nhiều mới có thể không bị kéo chân sau.

Cô làm xong bài tập văn, toán, tiếng Anh, vật lý, hóa, vừa vặn hết một tiết.

Tan học nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng eo thẳng tắp hơi vặn vặn cổ.

Cô thấy tố chất tâm lý của mình khá tốt, kích động cũng sẽ không kích động đến nổi ảnh hưởng đến việc học tập. Nói khó nghe chút thì có chút vô tâm không tim không phổi, vui mừng như thế nào, khổ sở càng là như vậy.

Tống Dịch vào phòng học ngồi không quá năm phút đã nhìn thấy cô nghiêm túc làm bài, cũng liền phát hiện cô có đặc tính này.

Vốn là đang sợ lực khống chế của anh không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cô, bây giờ phát hiện mình đã nghĩ nhiều rồi. Con bé này lúc nên đỏ mặt thì đỏ đến không tàng không dịch, lúc nên học tập cũng có thể xem anh ngồi bên cạnh như không tồn tại.

Cho nên, đối với cô mà nói, lực dụ hoặc của anh đều giống nhau?

Âm thanh chuông tan học ngừng, Tống Dịch phải đi hợp theo ban, tùy ý để sách vở qua một bên, lúc chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài một quyển bài tập vật lý đưa tới trước mặt anh.

Đường Tư Tư cầm bút chỉ chỉ khối vuông, khóe miệng hơi cười hỏi anh: “Có thể giúp tớ phân tích lực này không?”

Tống Dịch liếc cô một cái, không đứng dậy, tiếp nhận bút trong tay Đường Tư Tư, “Trọng lực, lực duy trì, sức kéo, lực ma sát một, lực ma sát hai……”

Truyện Chữ Hay