Xế chiều …Ánh tịch dương nhẹ nhàng đáp xuống căn biệt thự tráng lệ.
Trong bể bơi rộng lớn, làn nước xanh rẽ một đường thẳng tắp .
Vy Anh với gương mặt ngái ngủ, lê chân đất dạo trên lớp đá lành lạnh…
- Anh Duy Phong, anh có ở đây chứ ?
Không có tiếng trả lời … Vy Anh ôm khăn tắm, áo choàng tắm mà mẹ Hoàng đưa cho, mắt ngơ ngác nhìn quanh quất.
Rõ ràng là mẹ Hoàng bảo anh ấy vừa bể bơi mà, sao lại không thấy gì hết nhỉ !
Mặt nước tĩnh lặng tuyệt đối, chung quanh không một bóng người.
Không gian vắng vẻ xung quanh khiến Vy Anh bắt đầu cảm thấy sợ, cô hét lên :
- Hoàng Duy Phong, anh có ở đây không hả ? Có hay không thì anh cũng phải lên tiếng đi chứ !
Vy Anh thở hắt ra, men rượu vẫn còn chưa tan hẳn làm cô chóng mặt, lững thững đi tới bể bơi rồi ngồi bệt gần tay vịn, cẩn thận đặt đồ của Duy Phong sang một bên, hai chân cô thò hẳn xuống nước, đung đưa đầy thích thú.
Chợt sống lưng Vy Anh trở nên cứng đờ, mặt biến sắc, còn chưa kịp hét lên thì đã bị một bàn tay nắm lấy chân mà lôi hẳn cô xuống bể …
Vy Anh chìm nghỉm trong làn nước mát . Ở đây , ngoài cô ra thì không còn ai khác, cô lại không biết bơi trong khi nước bể rất sâu, ngập lút đầu cô.
Sẽ chết đuối mất …
Ý nghĩ đó khiến Vy Anh hoảng loạn vùng vẫy và cứ nhắm chặt mắt thay vì nín thở …
Có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy người cô, nhấc hẳn lên khỏi mặt nước.
Vy Anh hít lấy hít để những ngụm không khí rồi ho sặc sụa, mặt mũi đỏ gay.
Duy Phong đỡ lấy Vy Anh, ngạc nhiên hỏi :
- Không biết bơi ?
Thần trí dần hồi phục, Vy Anh hướng vẻ mặt ranh mãnh của anh mà gắt gỏng :
- Em biết. Là do bất ngờ quá thôi ! Anh lần sau đừng đùa như thế nữa !
Duy Phong bóc trần lời nói dối của cô cũng không hề có phản ứng gì trước thái độ phách lối ấy, chỉ ôm Vy Anh cười.
- Ngủ nhiều thật !
Tay Vy Anh bám lấy tấm lưng trần lạnh lẽo, người cô ướt sũng , ho hết cơn rồi mới để ý kĩ tới anh …
Mái tóc đen của anh ướt đẫm, từng giọt nước rủ xuống vai,dáng người cao ráo lúc này hiện ra thật rõ rệt, nơi vòm ngực rắn chắc có một vết thương lớn, màu da non phớt hồng.
Vy Anh nhìn chằm chằm vào nơi ấy, giọng nói pha lẫn sự đau thương :
- Anh bị nghiêm trọng thế này à ?
Duy Phong không ngăn tay ai kia đang tự do động chạm vào vết thương lớn, ánh mắt anh nhìn cô thấp thoáng những nét trầm tư.
Rồi đột nhiên, anh cảm nhận được hơi thở ấm áp đang vương khắp ngực mình.
Anh nín cười, cúi đầu quan sát Vy Anh còn đang chu miệng thổi lên vết thương kia.
- Anh có thấy bớt đau không ?
Nhận được câu ừ hử của anh, cô càng ra sức thổi không hề biết đến cơ thể anh đang dần nóng lên.
Duy Phong đột nhiên nâng người Vy Anh đặt lên thành bể , anh nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.
Vy Anh im lặng, ôm lấy vai anh, nhướn người lên, môi nhẹ nhàng chạm vào môi anh…
Ngồi trên chiếc giường lớn, Duy Phong duỗi thẳng chân, mắt dán vào laptop, người cúi xuống thật thấp .
- Anh phải biết tự chăm sóc mình đi chứ ! Tại sao lại cứ để tóc ướt thế này ! Anh có biết là rất bị ốm không ?
Vy Anh quì đầu gối lên nệm, vừa giúp anh sấy tóc vừa phàn nàn.
- Xong rồi này ! Anh xem đi, lần sau lúc tắm xong, anh phải tự sấy tóc thật khô như thế này nhé. Ướt một chút cũng không được, anh nhớ kĩ nhé !
Duy Phong ừ hử một tiếng, những ngón tay thon dài lướt thật nhanh trên con chuột ảo.
Vy Anh cất máy sấy về lại phòng tắm rồi đến ngồi cạnh bên, lặng lẽ ngắm nhìn anh làm việc.
Từ lúc ăn tối xong đến bây giờ, anh vẫn chỉ im lặng, cứ thế mang vẻ mặt điềm tĩnh không nhìn Vy Anh cũng không tỏ rõ thái độ.
Vy Anh cảm thấy lạ, mặc dù anh vốn kín tiếng nhưng đối với cô thì không đến nỗi thờ ơ thế này.
Là anh có tâm trạng hay đang bực cô đây ? Dù thế nào cũng đừng im im như vậy chứ …
Vy Anh định về phòng để lên mạng xả với Trúc Vũ nhưng nghĩ lại thì trong chuyện này , cô là người có lỗi , nên đợi anh làm việc xong rồi tính vậy.
Thêt là Vy Anh quyết định ngồi yên trên giường, vật lộn với thời gian.
Duy Phong liếc cái người đang hết nằm rồi lại ngồi kia, giọng lạnh tanh :
- Chuyện hôm nay là sao thế ?
Vy Anh vừa nghe thấy anh lên tiếng thì ngồi bật dậy, túm ngay lấy tay anh.
- Anh, em xin lỗi !Em sai rồi. Em không muốn biến mình thành như thế đâu. Chẳng qua là …
- Tuổi trẻ nông nổi ? – Duy Phong đặt tay lên mái tóc nổi loạn của Vy Anh,gương mặt điển trai rất đỗi thản nhiên, không hề có chút tức giận.
Vy Anh bị anh chặn trước, lúng túng đáp :
- Vâng, em nông nổi, hư hỏng ! Em xin lỗi, rất xin lỗi, rất rất xin lỗi ! Hoàng Duy Phong vĩ đại, anh sẽ tha thứ cho em phải không ?
Duy Phong nghiêng đầu nhìn Vy Anh, ngữ khí thoát ra vô cùng nhẹ nhàng :
- Vy Anh này,em uống rượu ?
Vy Anh nín bặt … mặc dù chỉ là nhầm lẫn nhưng tội lỗi của cô vẫn rõ rành rành như thế …
- Em tưởng đó là cocktail !
Duy Phong gật đầu rồi không nói gì thêm, mắt lại dời sang màn hình lap top.
Vy Anh ôm anh, dựa người vào anh, mặt mày bí xí, nhỏ giọng đáng thương :
- Em biết anh giận em, bực em nhưng em thật sự là đã không muốn như thế. Tại thư kí Hoàng có việc quan trọng nên em mới giúp. Anh ấy đã giúp em và anh rất nhiều, lần này là lần đầu anh ấy lên tiếng nhờ vả, em không thể từ chối. Anh cũng đừng giận anh ấy , nhé ?
Duy Phong gập laptop lại lia về phía cuối giường,anh đưa tay nâng mặt Vy Anh lên, cúi đầu cắn cắn bờ môi mềm mại.
- Vy Anh, em rất tùy tiện !
Vy Anh đỏ mặt rồi nói một hơi không ngừng nghỉ .
- Em biết, em biết ! Em rất tùy tiện. Để anh Duy Phong bận như thế mà vẫn không được yên, vẫn phải lo cho em. Em xin lỗi ! Chuyện này em sẽ không có lần thứ hai, vậy nên em xin anh đừng giận. Ai cũng có thể giận nhưng anh thì không ! Bởi anh là CEO tối cao,là thủ lĩnh nắm trong tay vạn người ! Tâm trạng anh mà không được tốt thì sẽ rất rất nhiều người không vui ! Nên …- Vy Anh nắm lấy khoảng ngực áo của anh kéo xuống, hôn nhanh lên môi anh – Em hi vọng anh sẽ không vì em mà giận hay bực mình.
Duy Phong bật cười …Vy Anh mới theo chân thư kí Hoàng có một ngày mà đã thế này rồi. Anh ngả mình xuống giường , không quên kéo theo Vy Anh.
- Sao lại nhiều chuyện thế ?
Vy Anh nằm cạnh anh đầy ngượng nghịu, nắm lấy tay anh vẻ đáng thương .
- Em chỉ không muốn anh buồn thôi mà.
Duy Phong nghiêng người, một ngón tay đặt lên trán Vy Anh trầm giọng :
- Tuyệt đối không được đi đâu nếu chưa có sự cho phép của anh !
Vy Anh gật đầu thật mạnh, mặt dụi dụi vào ngực anh, nghĩ ngợi gì đó một lúc rồi nhìn anh đầy căng thẳng.
- Anh này, lúc em say, em đã không làm gì anh chứ ?
Duy Phong gác chân lên nhau lười biếng đáp :
- Cắn , hôn và sàm sỡ.
Vy Anh đang ngồi bất động thì bị anh lôi xuống nhét vào chăn.
- Ngủ ! Mệt rồi !
Vy Anh mặc dù là không muốn nằm thêm nữa nhưng lại sợ anh nên ngoan ngoãn ôm anh , không cựa mình hay xoay người.
Duy Phong tắt đèn, phút chốc căn phòng đã rơi vào bóng đêm.
Mắt Vy Anh chưa thích nghi hẳn , chỉ thấy lờ mờ những đường nét cao ngạo trên gương mặt lạnh lẽo của anh.
Cảm nhận được hơi thở nam tính từ anh đang dần dần nhẹ bẫng, Vy Anh liền vươn tay … cởi loạt cúc áo đầu của anh ra, sau đó khẽ áp lòng bàn tay lên vết thương lớn kia …
Duy Phong nhíu mày , rồi hướng ánh nhìn cảnh cáo về phía Vy Anh.
Vy Anh thấy anh như thế thì nhổm người dậy đè má anh ra hôn.
- Anh ngủ tiếp đi. Em không làm gì đâu. Em chỉ xem anh đỡ chưa thôi.
Duy Phong gỡ tay Vy Anh , giọng khàn khàn nhắc nhở :
- Đừng chạm vào anh !
Vy Anh tức giận trở mình, quay lưng về phía anh vẻ hờn dỗi .
- Anh sợ em gì chứ ! Muốn xem anh thế nào thôi mà !
Duy Phong ôm Vy Anh từ phía sau, đầu tựa lên mái tóc mềm mượt.
- Vy Anh muốn làm gì anh cũng được nhưng đừng khiến anh không kiểm soát được mình !
- Em không hiểu anh nói gì cả ! – Vy Anh ngơ ngác, cảm nhận được mùi thơm dịu nhẹ đang lan tỏa mạnh liệt.
Vy Anh đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên một cách kì lạ, Duy Phong mang theo hơi thở mờ ám tiến sát gần cô …tay anh nắm lấy tay cô đặt lên lưng mình, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô …
Vy Anh không có chút phản ứng, tay để trên lưng anh cứng đờ, toàn thân trở nên cứng ngắc.
- Ngủ ngon !
Duy Phong đột ngột phá lên cười rồi ném mình sang một bên.
Vy Anh nhận ra là anh đang cố tình dọa dẫm mình thì vô cùng bất mãn. Lôi tuột chăn sang, cuộn mình lại, để mặc người kia đanh dùng ánh mắt ma mãnh nhìn cô.
Lúc cô nhắm chặt mắt lại thì bên tai phát ra chất giọng trầm ấm của anh.
- Anh lạnh !
Vy Anh vẫn tỉnh bơ giữ chăn.
“ Kệ anh ta, lạnh thì tự chỉnh điều hòa ! ”
Duy Phong trước thái độ dửng dưng của người nào đó thì cười một tiếng rồi cũng khép mi lại …
Không gian chìm trong khoảng lặng.
Thi thoảng có tiếng ho dữ dội vang lên.
Ánh trăng len lỏi qua rèm cửa trắng đơn nhã, chiếu lên dáng người cao lớn của Duy Phong , cứ một lúc, anh lại đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, định chui vào chăn nhưng sợ Vy Anh thức dậy, lại không muốn tắt điều hoà vì sợ Vy Anh nóng nên cứ nằm yên,chợp mắt được một chút thì lại bừng tỉnh khi Vy Anh cựa mình …
Thấy Vy Anh vẫn ngủ say, anh mới yên tâm nhắm mắt.
Vy Anh sau một giấc ngủ chập chờn thì lơ ngơ ngồi dậy , đưa mắt nhìn quanh rồi không kìm được mà thốt lên …
Chết ! Lúc nãy định ôm chăn một lát rồi chia lại cho anh, nhưng ngủ quên mất …
Vậy là … Vy Anh than thầm rồi nhanh tay phủ chăn lên người anh, sau đó ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của anh như … đền bù.
Hm … áo anh chưa gài lại, Vy Anh hơi giật mình rồi muốn đưa tay gài cúc áo kia nhưng ngay khi bàn tay trái của cô vừa đưa ra thì một thứ ánh sáng vụt loé lên …
Vy Anh sửng sốt nhìn chằm chằm vào nơi phát sáng đó …là ngón tay áp út của cô, hay chính xác hơn là chiếc nhẫn trên đấy .
Cô thất kinh, từ bao giờ thế này …
Vì quá hoảng hốt nên cô không để ý tới hình dáng của chiếc nhẫn mà hét ầm lên.
Duy Phong giật mình mở mắt…mặc dù là anh không hề ngủ …
- Em sao thế ?
Anh khó hiểu nhìn Vy Anh đờ đẫn quan sát bàn tay giơ lên trong không trung, cô kích động , giọng nói rất nhỏ :
- Anh …đeo cho em cái này à ?
Duy Phong ừ hử một tiếng, không hiểu sao chỉ là chiếc nhẫn mà lại khiến Vy Anh có phản ứng như thế …
- Anh …có ý gì ? – Vy Anh chậm chạp mở miệng, ánh sáng từ nhẫn thu hút ánh nhìn của cô.
- Cầu hôn.
Duy Phong đá đá chiếc chăn đi nơi khác, lời nói ra thản nhiên như không.
Vy Anh sững sờ …cô dù có gần anh thế nào cũng không thể nào nào không hoảng hốt trước chuyện này …
Cô nhìn anh, run giọng :
- Anh cầu hôn em ? Em chưa chấp nhận mà ! Sao anh có thể đeo nhẫn cho em vậy ?
Duy Phong à lên một tiếng rồi ngồi dậy, tháo nhẫn ra rồi chìa về phía Vy Anh , ánh mắt tĩnh lặng , chất giọng trầm ấm pha lẫn cơn buồn ngủ :
- Marry me ?
” …”
Vy Anh không biết nên vui hay buồn đây … Ai đời lại có người cầu hôn kiểu này …
Cô sắp khóc đến nơi, khổ sở nói :
- Anh, hoa đâu ? Bữa tối lãng mạn đâu ? Tại sao anh không quì xuống đưa nhẫn cho em ? Tại sao thế ? Nếu không được như thế thì anh cũng có thể hỏi em với thái độ khác không ?
Duy Phong lại ừ hử thêm một tiếng nữa, nhướn mày nhìn Vy Anh :
- Yes or no ?
- …
Vy Anh nín bặt, không thể nói thêm được điều gì…
Duy Phong kéo tay cô, đeo thẳng chiếc nhẫn vào ngón áp út bằng động tác rất dứt khoát, trước khi ném mình xuống giường , khóe miệng anh nâng lên nét cười ranh mãnh nhìn ai đó vẫn còn đang đờ đẫn :
- Vợ, ngủ ngon !
- …
Trong màn đêm yên tĩnh có một chuỗi tiếng hét chất đầy phẫn nộ, vang lên :
- Em không thèm lấy anh ! Hoàng Duy Phong, em có chết cũng không lấy anh ! Anh không biết thế nào là lãng mạn à ! Cầu hôn mà thế à ? Em không đồng ý ! Em không đồng ý ! Mau tháo nhẫn ra cho em !Này, Best CEO, tại sao anh không trả lời em hả !tại sao anh tháo nhẫn được còn em thì không hả ? Anh có nghe em nói không ? Không trả lời em chứ gì ! Được rồi, anh ngủ đi , cứ ngủ đi ! Em thề , anh ngày nào cũng sẽ gặp ác mộng ! Rồi anh sẽ phải trả giá vì điều này ! Em mách bố Nhật , bố sẽ không gả em cho anh ! Đồ đểu !
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương