- Duy Phong, cậu …. – Thư kí Hoàng chưa nói hết câu thì đã thấy Duy Phong ra hiệu im lặng.
Anh đưa mắt nhìn về phía sofa.
Thư kí Hoàng cũng nhìn theo, suýt nữa thì phì cười , rồi rón rén tới cạnh bàn Duy Phong :
- Từ khi nào thế ?
- Lúc họp xong, trở lại đã thấy như vậy.
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính :
- Sắp tới cậu sẽ mệt rồi đấy.
Anh ko nói gì, ánh mắt thật ấm áp nhìn người đang ngủ thật ngoan trên ghế sofa.
- Nguyễn Huy dặn cậu phải mang cô bé về trước giờ . Nhớ nhé.
Dặn dò xong, thư kí Hoàng lại rón rén đi ra.
Anh nhìn đồng hồ, cũng đã gần giờ rồi. Để cô ấy ngủ thêm một lát vậy.
Lúc anh vừa mở cửa bước vào thì đã thấy Vy Anh ngủ trên sofa, hai chân thì buông hẳn xuống ,sách thì rớt xuống sàn.
Anh đã phải thật cẩn thânh cời giày, lấy áo đắp cho cô ấy.
Nhưng anh vừa phải nghiên cứu hợp đồng vừa phải quan sát người ấy. Biết ngay mà, chỉ được một lúc lại quạy cựa, áo của anh lại rơi xuống sàn.
Sofa rộng là vậy nhưng nếu anh ko tới đỡ kịp thì cô ấy đã rớt mấy lần rồi ! Ngủ kiểu gì lạ vậy ko biết !
giờ ′…
Anh đã thấy Vy Anh tỉnh dậy nhưng giả vờ ko để ý .
Việc đầu tiên là …vứt áo anh sang một bên rồi ngồi dậy.
Hai chân đưa đưa dưới sàn nhà.
Nhìn anh một lúc với đôi mắt còn mơ màng …rồi ngoảnh đi…phớt lờ anh. Hai chân lại như tìm kiếm gì đó. Được một lúc thì nhăn mặt, la lên một cách khó chịu :
- Mẹ ơi ! Dép của con ở đâu vậy ?
Mặc dù anh là người giỏi chịu đựng nhưng vẫn phải phì cười.
Nghe thấy tiếng cười , tôi sững người, rồi từ từ …từ từ đưa mắt nhìn anh , mấp máy môi :
- Anh Duy Phong.
Đến khi nhận thức được những gì vừa xảy ra , tôi chỉ kịp a lên một tiếng rồi ngay lập tức vùi đầu vào sofa.
Chết mất thôi !!! Chết mất thôi !!!
Làm thế nào bây giờ, muốn chết mất !!!
Tại sao lại để lộ hết mọi thói xấu ra trước anh như thế này. Cái thói quen gọi mẹ tìm dép là từ nhỏ cơ ! Vì tôi hay mơ và tưởng tượng thấy anh nên cứ nghĩ lúc nãy cũng chỉ là ảo giác. Chết mất !
Trời ơi, làm ơn cho con biến mất đi . Mà lúc nãy hình như tôi còn vứt áo anh nữa chứ !
Aaaaaaaa….
Cảm nhận được anh đang tiến lại gần, tôi càng vùi đầu sâu hơn, nói một cách thật tội nghiệp :
- Anh Duy Phong, anh xem như chưa có việc gì xảy ra nhé !
- Được. Nhưng ở đây em chỉ có giày chứ ko có dép đâu.
- …
Đã bảo anh là xem như có gì cơ mà …
- Tối qua em ko ngủ – Tôi cố gắng vớt vát hình tượng.
- Ừ. Bây giờ dậy đi nào .
Làm sao mà có thể hết xấu hổ nhanh vậy được, thế nên tôi vẫn còn nằm im, ko nhúc nhích :
- Anh Duy Phong. Nếu anh ko nhìn em thì em sẽ dậy.
Anh cười một tiếng :
- Được.
Tôi ngồi dậy, từ từ hé mắt, chỉ thấy thân hình cao lớn của anh đang quay lưng về phía tôi.
- Em …dậy rồi.
Anh vẫn chưa ngoảnh lại :
- Giày anh để dưới bàn. Đã thấy chưa ?
- Em…đi vào rồi.
Lần này anh quay người lại, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt thú vị :
- Vy Anh ở nhà rất hay gọi mẹ ?
Tôi ngước nhìn trần nhà, thật sự là muốn trốn :
- Em ko tìm thấy gì thì hay gọi mẹ. Vì mẹ biết tất cả vị trí của mọi thứ trong nhà.
- Anh muốn gặp mẹ của em.
Tôi mở to mắt nhìn anh :
- Anh Duy Phong, tại sao anh lại muốn như thế ?
Anh mỉm cười :
- Em nghĩ là tại sao ?
Tôi ấp úng :
- Anh Duy Phong, em…chưa cho mẹ biết gì cả. Mẹ muốn em tập trung vào việc học.
Nếu biết, mẹ sẽ ko hài lòng.
- Ừ, anh biết. Nhưng anh sẽ làm cho mẹ yên tâm .
- Em…Mẹ sẽ ko đồng ý đâu.
- Được rồi. Đừng nghĩ nhiều.
- Bây giờ em phải về.
Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần đến bữa tối rồi, có lẽ mẹ đã về nhà từ lâu.
Anh lấy ba lô cho tôi, ánh mắt có tia cười cầm chiếc áo khoác mà tôi vứt lên :
- Anh đưa em về.
Anh bận như vậy, làm phiền anh cả chiều rồi, bây giờ ko được phép cướp thời gian của anh nữa. Tôi lập tức từ chối :
- Em tự về được một mình mà.
- Ko còn nhiều thời gian đâu.
- Nhưng mà…
- Chúng ta đi thôi. – Ko kịp để tôi nói xong, anh đã nắm tay tôi kéo đi.
Tôi chợt nhận ra chưa bao giờ mình có thể làm trái với lời anh.
Lúc tới đầu ngõ khu vực nhà ở , tôi nói với anh :
- Anh Duy Phong, tới đây em tự vào được rồi.
Anh dừng xe, quay sang nhìn tôi :
- Vy Anh này, đây là một trong những lí do anh muốn gặp mẹ .
- Em hiểu – tôi cắn cắn môi. Mẹ chắc chắn là sẽ phản đối . Bây giờ, chưa nên để mẹ biết gì cả. Nhưng như thế, tôi lại có cảm giác tội lỗi.
Anh chợt nghiêng người tháo dây bảo hiểm ra cho tôi :
- Đừng lo lắng gì cả. Nếu mẹ và em chưa sẵn sàng. Anh sẽ đợi.
Một cảm giác ấm áp hiện rõ. Tôi cứ tưởng như chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm rồi vậy. Ở bên anh, dù có thế nào thì tôi cũng chỉ cảm thấy bình yên và an toàn.
- Anh Duy Phong này, sao em đi xe với anh thì ko bị say nhỉ ?
- Cái này anh chịu rồi.
- Anh Duy Phong, hôm nay em thật sự rất vui. Nhưng ko làm phiền anh chứ.
Anh gật đầu, giọng nói đầy thản nhiên :
- Có. Rất phiền.
Tôi lúng túng đang ko biết nên nói gì thêm thì anh cười :
- Nhưng anh thích sự phiền phức đặc biệt.
Câu nói này …Tôi có cảm giác như liên quan tới sự ồn ào đặc biệt mà thư kí Hoàng từng nói. Lại là một từ chuyên môn sao ?
- Anh Duy Phong, anh về nhà cẩn thận nhé.
Anh gật đầu :
- Ngủ ngoan. Mai tôi đưa em đi tới một nơi.
Chưa kịp hỏi nơi nào thì đã thấy chiếc xe lao vút đi. Hình như anh cũng ưa tốc độc.
Đến trước cửa nhà, tôi đã thấy Trúc Vũ đang giữa xe đạp của tôi ,vẫy tôi lại :
- Vy Anh, sao bây giờ cậu mới về ?
- Tớ…
Ko để tôi nói hết câu, Trúc Vũ đã chắn ngang :
- Cậu ko cần nói, cậu đi với anh Duy Phong chứ gì ? – vẻ mặt của Trúc Vũ lúc ấy là rất gian tà .
- Cậu đúng là ma rồi .
- Haha – Trúc Vũ cười môt tiếng rồi nhìn xung quanh, kéo tôi lại to nhỏ – tớ và anh Huy đều đã bảo hai mẹ là hai đứa mình chiều nay tới văn phòng giúp anh Huy chép tài liệu. Nhớ nhé.
- Nhưng mà …
- Nhưng gì nữa. Tớ bảo sao thì cậu nghe vậy đi.
- Ý tớ là sao cậu lại ở đây ?
Trúc vũ tảng lờ nhìn đi nơi khác .
- Cậu cũng trốn mẹ đi chơi với Mạnh Vũ giờ mới về đúng ko ?
Tuy cô Trúc chấp nhận việc hai người đó quen nhau nhưng ko có nghĩa đi chơi được nhiều như thế. Tuần này, hai người họ đi mấy buổi rồi còn gì.
Trúc Vũ tảng lờ, dí xe đạp vào tay tôi :
- Haha, giờ hai đứa mình vào nhà đi. Lát mẹ tớ hỏi thì có mẹ cậu làm chứng là tớ về cùng cậu.
- Ok.
- Con trai yêu vẫn chưa ngủ à ?
- Con làm nốt mấy việc đã.
- Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi. Ko được ham việc quá cơ mà.
Trước những lời dặn dò được nhắc đi nhắc lại của mẹ, anh chỉ biết lắc đầu.
- Duy Phong này, con ko muốn kể với mẹ chuyện gì sao ?
Giọng anh đột ngột trầm xuống :
- Hai người theo dõi con.
Tiếng cười lớn của bố anh vang lên :
- Haha, con còn chối nữa ko. Con trai, ta ko nghĩ con mà cũng có lúc nói dối đấy.Haiz. Thất vọng quá.
Anh thở dài một tiếng. Anh thừa biết mấy ngày nay cứ có người lén lút đi theo sau, chụp ảnh.
Anh ko sợ những nhà báo hay gì khác bởi vì chỉ cần họ để lộ một mẩu tin liên quan tới anh mà ko được cho phép thì xem như… bị chôn vùi. Kể cả tờ báo có danh tiếng lớn như thế nào đi nữa.
Nhưng mấy hôm nay đi chung với cô bé mới bị theo sau nên anh cũng ko xử lí. Anh biết chỉ có hai người ấy mới dám làm những chuyện này.
- Con định hai người về rồi mới nói.
- Cô bé ấy tên là gì ?
- Vy Anh.
- Vy Anh à ?
- Này cậu lại đây, xem Vy Anh…
Anh ngắt lời bố :
- Hai người ko được điều tra lí lịch cô ấy. Lúc nào về nước con sẽ giới thiệu với hai người.
- Haha. Ta quen rồi. Sorry con trai.
- Bố mẹ thuê người theo dõi thì chuyên nghiệp một chút. Vy Anh biết, cô ấy sẽ sợ đấy.
- Haiz. Con à. Như người ta là chuyên nghiệp nhất rồi đấy. Ta thuê cơ mà. Ngay cả thủ tướng, tổng thống người ta còn từng theo dõi.
- Dù sao, cũng đã bị con phát hiện.
Bố anh vẫn ko chịu thua :
- Con thì bỏ qua. Vậy con cứ xem như ko thấy gì. Còn cô bé đó, haha, sẽ chẳng bao giờ biết đâu.
Anh vẫn dứt khoát :
- Nhưng con ko muốn bị theo dõi nữa.
- Con trai, hai người chúng ta cũng chỉ muốn biết tình hình của hai con thôi mà.
Anh kiên quyết :
- Ko. Nếu hai người ko muốn anh ta bị kiện thì cứ tiếp tục.
Nói xong anh tắt máy, chẳng cần để ý đầu dây bên kia hét lên :
- Con đúng là tàn nhẫn. Ko theo dõi nữa là được chứ gì.
- Con chờ xem, con trai. Ta sẽ mách con dâu của ta .
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương