Nhìn thành quả lao động cả một buổi chiều của chính mình, Tạ Duẫn Ninh rất có thành tựu liền cảm khái: Quả nhiên, nếu như chỉ vài chuyện không quan trọng, chỉ cần nghiêm túc mà làm, vẫn có thể thành công.
Đúng, hắn đã thành công nấu ra một nồi cháo trắng trắng mềm mềm vẫn rất đặc.
“Lần này cuối cùng cũng được rồi.” Hắn nhỏ giọng lầm bầm, lấy cái muỗng múc một muỗng vào bát, chính mình uống một hớp trước.
Mặc dù chưa nói tới có ăn ngon hay không, nhưng mà cũng không có mùi khét như những nồi cháo trước.
Ước chừng cảm giác được đồ ăn có thể vào miệng, bụng cũng bắt đầu kêu lên.
Hắn theo bản năng mà sờ sờ bụng.
Lại nói tiếp, dường như hôm nay còn chưa có ăn cái gì cả?
Đứng sau lưng hắn, bên ngoài cửa thuỷ tinh nhìn hắn, con ngươi của Tạ Diệc Đông cũng mờ mịt một chút.
Thế là, hắn mở tủ lạnh lấy ra một lon dưa muốn mở ra, đặt lên bàn — Hắn cũng không có dự định ngược đãi chính mình.
Một nồi cháo lớn như vậy, cũng đủ cho Tạ Diệc Đông ăn, chính mình ăn bớt một chút cũng chẳng có liên quan gì đâu.
Lại nói tiếp, chính mình ngược lại rất ít ăn đồ ăn ở bên ngoài, bất luận là chính mình lúc trước hay là bây giờ, phạm vi hoạt động dường như cũng không lớn.
Coi như là lúc trước sinh hoạt của chính mình có chút loạn thất bát tao, cũng luôn cảm thấy, việc cơm nước như vậy nên xem như là so với động tác của chính tôi không thích hợp tiến hành ở nơi không quen thuộc đó.
Lại nói tiếp, thật ra thì ở một vài phương diện nào đó tôi trái lại có vài nguyên tắc lạ lùng.
Tạ Duẫn Ninh vừa suy nghĩ miên man, vừa một miếng rau dưa một muỗng cháo mà ăn “cơm trưa”.
Nhưng mà, Tạ Diệc Đông sao lại ngủ lâu như vậy chứ? Không phải là hôn mê luôn rồi sao?
Tạ Duẫn Ninh ngậm cái muỗng, theo bản năng xoay đầu nhìn phương hướng phòng của Tạ Diệc Đông.
Lúc này không nhìn thì còn tốt, vừa nhìn khiến cho hắn xém chút nữa phun cháo ra ngoài.
Tạ Diệc Đông chân thực đang đứng ở bên ngoài cửa thuỷ tinh của phòng bếp nhìn chính mình!
Y đã đứng bao lâu rồi?
Tạ Duẫn Ninh sửng sốt rút cái muỗng đang ngậm trong miệng ra — Trời ơi, dáng vẻ hiện tại của tôi không có chút hình tượng nào, phòng bếp thì lộn xộn như vậy…
Tạ Diệc Đông không phải là đang tích góp sự phẫn nỗ muốn điên lên đi.
Thấy Tạ Duẫn Ninh đang nhìn chính mình, Tạ Diệc Đông mở cửa thuỷ tinh, lách qua những dụng cụ nhà bếp loạn thất bát tao mà đi vào, nâng một cái ghế ngã xuống đất lên, ngồi đối diện với Tạ Duẫn Ninh.
Tạ Duẫn Ninh ngây ngốc nhìn động tác của Tạ Diệc Đông.
Tạ Diệc Đông vươn tay, chỉ chỉ cháo trước mặt Tạ Duẫn Ninh, lại chỉ chỉ chính mình.
Tạ Duẫn Ninh lập tức hiểu ý: “Em lập tức múc cho anh.” Vừa nói, vừa đứng dậy.
“Tôi muốn cái này.” Tạ Diệc Đông lần nữa chỉ vào bát cháo của Tạ Duẫn Ninh.
“Hả?” Tạ Duẫn Ninh kinh ngạc nhìn Tạ Diệc Đông: “Nhưng mà, cái này em đã ăn qua rồi, anh…” Lời nói phía sau, dưới sự uy áp của Tạ Diệc Đông đã tự động tiêu tan.
“Cậu ở đâu ra mà nhiều lời thừa như vậy chứ.” Tạ Diệc Đông không nhẫn nại mà nhìn Tạ Duẫn Ninh, sau đó lại nhìn sang rau dưa: “Sau lại ăn cái này? Cậu chán sống rồi hả?”
“A?” Tạ Duẫn Ninh cũng nhìn nhìn rau dưa, sau đó nói: “…Cháo không phải là ăn cùng với rau dưa sao?”
Tạ Diệc Đông một lần nữa khinh thường mà liếc y một cái, đứng dậy: “Các thực phẩm rác rưởi này tôi sẽ không ăn.” Vừa nói, vừa đi trước bàn bếp.
Tạ Duẫn Ninh ngây ngốc nhìn động tác của Tạ Diệc Đông — Người này không phải muốn tự làm cơm tối chứ!
“Cậu đến nhà tôi làm phản sao?” Tạ Diệc Đông tỉ mỉ nhìn, mới phát hiện tình trạng của phòng bếp so với lúc trước càng thê thảm hơn.
Rãnh nước bị nghẹt, cái nồi dùng để xào rau bị Tạ Duẫn Ninh lấy đến múc đầy cháo — Bởi vì những cái nồi khác ngay cả đáy nồi đều bị cháy khét lẹt, cháo lỏng khắp nới, trong thùng rác ném những sản phẩm thất bại của Tạ Duẫn Ninh, hạt gạo vẫy đầy đất.
Tạ Duẫn Ninh cũng ý thức được điều này, nhỏ giọng thầm thì: “Em vốn định ăn xong sẽ dọn dẹp.”
Tạ Diệc Đông liếc Tạ Duẫn Ninh một cái: “Chờ.”
A?bg-ssp-{height:px}
Tạ Duẫn Ninh vẫn có chút áy náy nhìn Tạ Diệc Đông ngây người ra.
Sự tình xuất hiện tiếp theo khiến cho hắn chấn động, hắn thấy Tạ Diệc Đông mang tạp dề lên người, vô cùng thành thục nhanh chóng xử lý cục diện rối rắm mà chính mình tạo thành, sau đó nhặt rau rửa sạch bỏ vào trong nồi xào lại bỏ thêm vào một ít gia vị.
Không đến phút, phòng bếp đã khôi phục lại ngăn nắp sạch sẽ, ba đĩa đồ ăn dọn lên bàn.
Tạ Duẫn Ninh không có cách nào tin tưởng mà nhìn Tạ Diệc Đông cởi tạp dề lại ngồi trở về chỗ đối diện với chính mình.
“Ngẩn người cái gì.” Tạ Diệc Đông nhìn Tạ Duẫn Ninh đang há to miệng mà ngây ngốc.
Không, anh như vậy em làm sao chịu nổi a!
Anh…
Tạ Duẫn Ninh hoàn hồn, ấp a ấp úng cả nửa ngày, mới lúng túng nói ra: “…Anh là người bệnh. Em còn hại anh…” Cư nhiên biến thành tôi được chăm sóc, hết chỗ nói luôn rồi…
Tạ Diệc Đông cười lạnh một tiếng, “Có sức nói chuyện không bằng ăn hết những món này đi.” Ngay sau đó ngửi ngửi ống tay áo: “…Đều là mùi dầu mỡ. Tôi đi tắm.”
“Này!” Tạ Duẫn Ninh đen mặt, “Cơm tối của anh đâu?” Vừa rồi kiên quyết đem cháo của tôi đi là anh đó!
“Tắm xong rồi nói.” Tạ Diệc Đông uể oải mà trả lời, đi về phía phòng tắm, đi được vài bước, lại nói: “Còn có, nếu như cậu tuỳ tiện rời đi, thì đừng bao giờ đến đây nữa. Cho dù có đến, tôi cũng sẽ không gặp cậu.”
Cái gì gọi là tuỳ ý rời đi chứ?
Tạ Duẫn Ninh không nói gì.
Tôi ở nhà của anh ngay cả tự do của bản thân cũng không có sao? Trở vể cũng phải báo cáo?
Nhưng mà, từ lời nói đến suy nghĩ của Tạ Diệc Đông bây giờ, chắc hẳn đầu óc của y đã khôi phục lại rồi.
Nếu đã nói như vậy, tại sao không giống như những lần trước, vừa thấy tôi liền vội vàng rời khỏi?
Tạ Duẫn Ninh không hiểu mà nhìn bóng lưng rời đi của Tạ Diệc Đông.
“Còn có, cậu có thể ăn trước không cần đợi tôi.” Tạ Diệc Đông ném ra một câu như vậy, đi vòng qua góc tường có hoa văn kỳ lạ, không thấy bóng người nữa.
Rõ ràng chỉ là một toà nhà không lớn, Tạ Duẫn Ninh lại cảm thấy nơi mà Tạ Diệc Đông ở càng giống như mê cung…
Sau khi Tạ Diệc Đông rời khỏi, Tạ Duẫn Ninh nhìn vài đĩa thức ăn còn nóng hôi hổi ở trên bàn, cũng mất đi hứng thú ăn cơm, nhạt nhẽo mà nhìn, sau đó xoay người ra khỏi phòng bếp.
Giằng co cả buổi chiều, lúc này, tôi cũng mệt rồi.
Hắn trở lại phòng khách, ngã xuống sofa.
Cho nên nói a, chỉ là không cùng nhau ăn cơm, tôi rốt cuộc đang tiếc nuối cái gì chứ?
Vốn dĩ đãi ngộ như vậy không phải là tôi nên có sao?
Mặc dù không rõ vì sao người này đột nhiên trở nên thân mật dịu dàng như vậy, nhưng mà tôi vẫn không nên ôm hy vọng quá lớn, đúng không?
Nếu không một lúc nào đó trở về vị trí ban đầu một lần nữa, tôi có thể sẽ càng buồn hơn.
Con người vẫn là không nên có quá nhiều ham muốn thì tốt hơn.
Một khi khát vọng càng nhiều, thì sẽ không có cách nào sống tiếp được.
Mỗi ngày mỗi ngày đều cảm thấy không hài lòng.
Cho nên nói, thật ra thì Tạ Diệc Đông cũng cảm thấy như vậy, rất không hài lòng, cho nên mới thèm ngọt như vậy sao?
Tạ Duẫn Ninh đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Mỉm cười — Tuỳ thôi, tuỳ y bởi vì nguyên nhân gì.
Tôi cảm thấy, tôi vẫn thật sự nên giữ một khoảng cách với y thì tốt hơn.
Có cảm giác giống như một loại bản năng — Dường như, thái độ của Tạ Diệc Đông đối với chính mình cũng có gì đó không giống.
Cho nên, cảm thấy thật nguy hiểm.