Xoay người lại, đi từng bước hướng về núi Vong Ưu, trong lòng Sở Thiên Hi tràn đầy tâm tình khó nói.
Thấy nàng ấy đến, Vân Trung Tử không ngạc nhiên, vẻ mặt như đã đoán trước.
- Sư phụ...
- Ừ, đã hộ tống Hoàng đế đi rồi?
- Hẳn là rời khỏi rồi? - Nhắc đến Sở Thiên Minh, Thiên Hi vẫn luôn có chút lo lắng.
Vân Trung Tử gật đầu, ngồi trên bồ đoàn, không nói thêm gì nữa.
- Sư phụ, chỗ này phải đổi thành địa giới của Đông Khởi rồi...
- Đông Phương Cữu sẽ không làm khó ta, con không cần lo lắng.
- Đồ nhi vô dụng...
Thiên Hi nói rồi, cúi đầu.
Vân Trung Tử nhẹ gật đầu, nói:
- Đây vốn không phải việc của con. Hiện giờ chiến loạn đã xong, trái lại bách tính có thể yên ổn sinh sống. Con đã hết mình vì Sở trung, không nên cưỡng cầu quá nhiều.
- Nhưng mà, đến cuối cùng vẫn là...
- Chuyện này cũng là đã định rồi, không phải lấy sức một người là có thể thay đổi.
Thiên Hi nghe sư phụ nói vậy, cũng không nhiều lời nữa, chần chừ giây lát, mới hơi kiêng dè mở lời:
- Sau này, e rằng Thiên Hi không thể thường tới thăm sư phụ...
Vân Trung Tử ngừng một chút, lập tức hiểu rõ, gật đầu một cái, hỏi:
- Là phải đi theo nàng à?
- Đồ nhi... - Thiên Hi cúi đầu đứng yên tại chỗ, không trả lời được một chữ.
Vân Trung Tử cười thản nhiên:
- Cũng tốt. Nếu tiếp tục chọc giận nàng, người chịu khổ chính là tộc Sở thị, chỉ sợ sẽ liên lụy đến bách tính. May mà, nó chưa từng làm con ủy khuất.
- Sư phụ... - Thiên Hi e thẹn đỏ mặt.
- Ở trước mặt sư phụ, không cần phải giấu diếm gì cả. Cũng không cần giải thích đây là đạo lý nghi thức xã giao. Nếu trong lòng con không cho phép, ta đoán Đông Phương Cữu kia cũng không dễ làm gì được con.
Nói rồi, Vân Trung Tử ngẩng đầu nhìn Thiên Hi, nói tiếp:
- Tâm tư của con, không phải sư phụ không biết. Từ lúc con đính hôn với Nam Cung Ngọc Thiềm, ba năm rồi ta chưa từng thấy con thư thả. Mà bây giờ, giữa chân mày đã có tinh thần. Tuy sư phụ không màng thế sự nữa, nhưng vẫn hiểu được nguyên do bên trong.
Thiên Hi đăm chiêu nhìn Vân Trung Tử, cũng cảm thấy bất an vì lời của sư phụ.
- Sư phụ biết con cố kỵ cái gì. Chuyện trên thế gian, không có lưỡng toàn. Tùy tâm hay là cầu danh, hoàn toàn do chính con. Nếu con đã lựa chọn, chung quy cũng nên buông bỏ vài thứ. Về mặt tư tâm mà nói, sư phụ vẫn mong con có thể như vậy. Dù sao, vì một cái hư danh mà mấy lần thương tổn lẫn nhau, đây cũng không phải cách vẹn toàn. Còn về thân phận của nàng, hoàn toàn phải xem con. Nếu thông suốt thì dù là tội ác tày trời cũng sẽ bỏ qua, ngược lại cố mấy cũng vô ích. Dẫu sao, sư phụ đã từng...
Vân Trung Tử dừng lại, thở dài nói:
- Thiên Hi, là phúc hay họa, đều có định số. Con... - Đang nói, chợt nhắm mắt lại.
- Sư phụ có chuyện cần dặn dò?
Vân Trung Tử lắc đầu:
- Đi đi, đi đi.
Sở Thiên Hi nhìn sư phụ vẻ muốn nói lại thôi, trong lòng càng thêm bế tắc, nhưng không tiện hỏi nhiều nữa. Hành lễ xong, quyến luyến, đi ba bước quay đầu một lần mà rời đi.
Vân Trung Tử tiếp tục ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn, dường như không có gì khác biệt với trước khi Thiên Hi tới.
Ra khỏi hang động Vân Trung Tử cư trú tĩnh tu, Sở Thiên Hi chậm rãi đi theo sơn đạo trở về. Đến chân núi, thấy Đông Phương Cữu đã xuống ngựa, đứng ở một nơi trống trải, chắp tay sau lưng đang ngắm nhìn cảnh trí ngọn núi. Thấy nàng ấy qua đây, Cữu xoay người lại, hơi hất cằm. Giọng nói có phần tìm tòi nghiên cứu:
- Xong rồi? Không nói với sư phụ nhiều chút sao?
Thiên Hi nhẹ cong khóe môi, chỉ gật đầu, chưa từng mở miệng.
- Ta cũng muốn đi gặp sư phụ của nàng một chút, không biết là thế ngoại cao nhân nào?
Thiên Hi nhìn ánh mắt của nàng, nói:
- Vậy sao vừa rồi không cùng đi?
- Hai người thầy trò từ biệt, ta không tiện cản trở. Về sau vẫn có cơ hội, sẽ gặp thôi.
Nói xong kêu thị vệ dắt "Địch Phong" đến, trước hết để Thiên Hi lên trước, còn mình thì nắm mấu trên yên ngựa phóng người nhảy lên. Hai tay luồng qua eo Thiên Hi kéo dây cương, quay đầu ngựa lại, nói:
- Bây giờ, vẫn còn chuyện quan trọng hơn đây! Giá!
"Địch Phong" tung bốn vó, ngẩng đầu chạy đi.
Điện Thừa Thiên của Sở cung tạm thời làm nơi nghị sự của Cữu, những tướng lĩnh cao thấp trong quân thường đến đây báo cáo công việc. Đối lập với công tác bình định xoa dịu Sở quốc, Cữu vẫn lưu tâm tình hình chiến đấu của Hàn Sĩ Chiêu đang chinh phạt Nam Minh. Đồng thời phái người Bạch Vệ Môn điều tra nội tình Thái tử Triết bị hại năm đó. Bắt đầu từ bộ tộc trên núi sử dụng loại tên độc kia, tìm hiểu cội nguồn, sau đó liên hệ đến người đứng sau lưng.
Sáng sớm ngày hôm ấy, trên Vọng Tinh Lâu, Cữu đứng dậy, buộc tóc lên, đội xong mũ miện, vội vàng đổi ngoại bào. Sở Thiên Hi yên lặng đứng ở một bên. Cữu vừa lấy y phục, vừa nhìn nàng ấy một chút.
- Lấy mấy cái kia cho ta. - Nói rồi bĩu môi nhìn cái bàn bên cạnh.
Thiên Hi quay đầu nhìn lại, là những vật dụng tùy thân của nàng như túi tiền, túi hương, khăn tay. Lập tức lấy từng cái đưa tới cho nàng. Cữu nhận từng cái, đeo ổn thỏa trên người.
Sau cùng là một mảnh ngọc bội bạch ngọc, mặt trên khắc Bàn Long tượng trưng cho hoàng tôn, nhẵn nhụi ôn nhuận, cực kỳ tinh xảo. Thiên Hi cầm trên tay cúi đầu ngắm nhìn. Cữu đang chỉnh cổ áo ngoại bào, không mấy lưu tâm nói:
- Nàng giữ cái đó đi! Nặng trịch đeo trên người cũng vướng víu, ta sẽ không đeo.
Nói rồi sửa sang từ trên xuống dưới thật chỉnh tề, đi xuống Vọng Tinh Lâu, dẫn người đi về điện Thừa Thiên.
Mới vừa vào điện thì có quan truyền lệnh vội vã chạy vào:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, có người mang tin tức của Hàn tướng quân đến.
- Truyền.
Chỉ chốc lát sau, một quân sĩ trẻ tuổi bước nhanh vào, cúi đầu vái lạy:
- Tham kiến Hoàng thượng.
- Bình thân. Tình hình chiến đấu thế nào?
- Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm trước đã công phá đô thành Nam Minh, một đường Nam Sở từ khu vực Đông Nam tới Tây Nam đều đã thuộc về địa phận Đông Khởi ta!
Cữu vừa nghe xong, đôi mắt phát sáng, chư tướng ở đó cũng nhao nhao vui vẻ, ai nấy đều vui mừng.
- Hoàng thất Nam Cung cũng đều bị bắt rồi?
- Bẩm Hoàng thượng, hôm phá thành, vua Nam Minh đã bị Hàn tướng quân giết chết, số hoàng tử vương tộc còn lại cũng đều bị giam giữ. Chỉ... - Đang nói chợt ngập ngừng.
Cữu nhíu mày.
- Duy chỉ Thái tử Nam Cung Ngọc Thiềm của bọn chúng đã tẩu thoát.
Cữu vừa nghe, lập tức trợn tròn hai mắt, tràn đầy phẫn nộ:
- Cái gì?!
Tên bẩm báo giật mình, vội vàng giải thích:
- Nam Cung Ngọc Thiềm vốn không ở trong hoàng thành Nam Minh, nghe nói mấy ngày trước đã đi về hướng Sở trung, Hàn tướng quân đã phái người truy lùng toàn bộ biên cảnh, dọc đường tới đây tiểu nhân cũng đã từng quan sát, nhưng vẫn không có tung tích.
Cữu cắn răng nắm chặt tay vịn long ỷ, giữa đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch, trong mắt hiện vẻ tàn khốc. Chốc lát, mới phun ra vài chữ từ kẽ răng:
- Được rồi, ngươi về đi. Nói với Hàn tướng quân, sắp xếp quân chính Nam Minh thỏa đáng, chờ các văn thần trong nước qua đây, trẫm sẽ thông báo hắn hồi binh.
- Vâng! - Quân sĩ đáp ứng, lui xuống.
- Hoàng thượng, tên Nam Cung Ngọc Thiềm này không giống Sở Thiên Minh, giữ lại sớm muộn gì cũng sẽ gây họa, phải nghiêm khắc lùng bắt.
Hàn Sĩ Đạc chau mày, tướng lĩnh còn lại cũng nhao nhao gật đầu nói phải.
Cữu ảm đạm, im lặng một lúc lâu mới nói:
- Phái Bạch Vệ Môn đi điều tra.
Dừng một chút, lại thấp giọng nói:
- Hắn rất gian trá, hiện giờ núp trong bóng tối, muốn tra tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Vậy mà lại...
Nói chưa hết lời, hung hăng vỗ tay vịn long ỷ một cái.
Mọi người đang thương nghị chuyện này, bỗng nhiên quan truyền lệnh lại vội vàng chạy vào:
- Khởi bẩm Hoàng thượng!
- Làm gì mà hoảng hốt vậy?
Thở hổn hển mấy cái, nói tiếp:
- Hoàng thượng, vài hoàng tôn tộc Sở Hoàng bị bắt nhốt trong đại lao mấy ngày trước, vừa rồi... vừa rồi được người cứu ra, đã thả đi từ cổng Tây rồi!
Cữu nhíu chặt chân mày, nhìn chằm chằm quan truyền lệnh:
- Cái gì?
- Người kia cầm ngọc bội của Hoàng thượng, nói là phụng mệnh Hoàng thượng, người coi ngục và quân sĩ canh giữ cổng Tây cũng không dám ngăn trở...
- Trông thế nào?
- Bẩm Hoàng thượng, là một cô gái áo trắng.
Lời còn chưa dứt, tờ giấy trên tay Cữu lập tức bay ra ngoài, "loạch xoạch" rơi tán loạn trong không trung, mặt Cữu đã phiếm hồng.
Chư tướng hai mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì, hơi kinh ngạc nhìn Đông Phương Cữu. Mà trên long ỷ, Cữu nghiến chặt răng, trong đôi mắt nheo lại đã hiện lên chút rét lạnh.
Sở Thiên Hi bình tĩnh ngồi trong phòng trên Vọng Tinh Lâu, nghe tiếng bước chân đang đến gần, biết là Đông Phương Cữu đã trở về từ điện Thừa Thiên.
Tiến lên mấy bước, đặt sấp tấu chương lộn xộn lên bàn, thuận tay cởi ngoại bào, ngồi lên ghế bên cạnh, cũng không nói gì đặc biệt. Quay đầu nhìn Sở Thiên Hi, ung dung mở miệng nói:
- Sao im lặng vậy?
Thiên Hi nâng mắt nhìn nàng, trong mắt có chút thấp thỏm. Cữu xem như không nhìn ra gì khác thường, đứng dậy đến kéo tay Thiên Hi, dắt nàng ấy đến bên giường, ngồi ở mép giường, nói:
- Trong lòng đang nghĩ gì?
Thiên Hi nhìn ánh mắt thản nhiên của nàng, trên chiếc mặt nạ phản chiếu bóng của chính mình có phần méo mó. Ngập ngừng giây lát, mới vừa định mở miệng, Cữu đã dán môi tới.
Môi mỏng mềm mại ấm áp mang theo mùi hoa quế ngọt ngào, trực tiếp xâm nhập vào môi lưỡi Thiên Hi. Vừa ngạo khí lại vừa bá đạo tuyên bố chiếm giữ. Thế nhưng không phải là thô ráp cứng rắn dày đục, hơi thở cùng cảm giác thanh sạch làm cho Thiên Hi đắm chìm trong thân mật nóng bỏng này. Cữu đưa hai tay ôm nàng ấy đầy cõi lòng, hôn hết sức chuyên chú. Tay xoa nhẹ trên lưng Thiên Hi, chậm rãi xoa vuốt, ấm áp truyền từ lòng bàn tay, như luồng nhiệt đưa vào thân thể Thiên Hi, xuôi theo cột sống đi lên, truyền khắp toàn thân, trực tiếp chạm đến đáy lòng.
Bàn tay Thiên Hi hơi nắm lại, đặt trên vai Cữu, hơi híp mắt hưởng thụ sự săn sóc thích ý này, có tiếng ngâm khe khẽ tràn ra từ cổ họng, tạm thời quên mất rầu rĩ lưỡng nan mà mê man trong ái dục. Đột nhiên, một nơi đầu lưỡi của Cữu đang quấn quýt cùng nàng ấy lại như đẩy vật gì đó qua, đưa đến cổ họng của nàng ấy, không hề phòng bị, vì vậy nàng ấy đã nuốt xuống.
Thiên Hi kinh hoảng, muốn đẩy nàng ra, lại bị Cữu ôm chặt hơn, không cho phép nàng ấy có bất kì động tác nào khác, Cữu tiếp tục hôn sâu. Thiên Hi có chút mê đắm tùy ý Cữu cường thế, không biết vì sao Cữu làm vậy, nhưng cũng không giãy dụa, có điều trong mắt thoáng thêm nét bối rối.
Dần dần, Thiên Hi bắt đầu cảm thấy tay chân bủn rủn, thậm chí không còn sức vịn đầu vai Cữu. Đông Phương Cữu mới từ từ thả lực đạo, buông nàng ấy, dần thối lui tách ra. Liếm liếm môi, trong mắt lộ vẻ tuyệt tình lạnh lùng, Thiên Hi cảm giác sau lưng lạnh lẽo, ngây ngẩn nhìn nàng, không rõ chuyện gì.
- Thế nào? Thích không?
Cữu nhướng lông mày, vẻ mặt giễu cợt, nói:
- Thất công chúa rất tập trung nha? Ngay cả đưa nhuyễn cân đan (thuốc làm yếu gân cốt) vào miệng cũng bất chấp. Kỹ năng của trẫm không tệ phải không?
Sở Thiên Hi đỏ mặt, ánh mắt nhìn Cữu cực kỳ mềm yếu.
Đông Phương Cữu kéo bàn tay đang nắm của nàng ấy qua, dùng lực mở các ngón tay, cầm lấy mảnh ngọc bội bạch ngọc Bàn Long đang bị nắm thật chặt. Đưa đến trước mặt Sở Thiên Hi, hung dữ hỏi:
- Cho nàng giữ đồ là kêu nàng sử dụng lệnh bài? Nàng đúng là thông minh nhỉ? Thất công chúa, tâm cơ của nàng có phần quá sâu rồi!
"Đùng!", âm thanh ngọc bội bị ném vào tường, vỡ nát, mà khuôn mặt Cữu đã là một màu đỏ tươi cay độc.
Sở Thiên Hi biết nàng đã biết chuyện, đã làm rồi, vậy không có gì phải biện minh, không lên tiếng nữa, tùy ý Cữu xử lý.
- Ta đã thả Sở Thiên Minh, nàng còn muốn thế nào nữa?! Cho rằng ta quả thật không làm gì được nó? Bây giờ chỉ cần ta ra lệnh, ba ngày sau là có thể lập tức bắt nó tới Sở đô!
- Đừng!
- Đừng? Nàng thật đúng là lòng tham không đáy nhỉ?
- Thiên Số còn nhỏ, Thiên Chiêu Thiên Ngộ đều nhu nhược lương thiện, chuyện này không liên quan tới bọn họ. Nàng có hận, cứ hướng tới ta, là ta hạ độc, cũng là ta làm mặt nàng bị thương, chỉ cần thả bọn họ, nàng muốn báo thù muốn rửa hận như thế nào ta đều không ý kiến!
Thiên Hi nói một hơi, thở gấp dồn dập.
Cữu nắm hai vai nàng ấy kéo tới, gắt gao nhìn nàng ấy chằm chằm:
- Nàng cho rằng, trẫm sẽ không làm gì nàng, đúng không?
Ngực Thiên Hi phập phồng kịch liệt, cố chấp đối mặt Cữu.
- Thật sự cho rằng trẫm không xa nàng được sao? Sở Thiên Hi nàng thật sự là nhân gian hiếm có sao? Hả! - Cữu cười gằn một tiếng, dùng sức đẩy Thiên Hi ngã lên giường:
- Không phải Thất công chúa biết hạ độc dùng cổ sao? Ngày hôm nay trẫm sẽ cho nàng nếm thử tư vị kêu trời không được gọi đất không linh, để cho nàng biết tâm tình trước đây của trẫm khi bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay là gì!
Nói rồi, hướng ngoài cửa quát một tiếng:
- Mang hai tên kia vào!
Cánh cửa mở ra, vài thị vệ áp giải hai tên bẩn thỉu nhơ nhớp mắt heo râu quai nón tiến vào. Tướng mạo hung ác, vóc dáng thô to, trang phục đã không thể phân biệt màu sắc, trên người đều là mồ hôi bùn đất lem luốc, tanh tưởi bức người.
Cữu ngồi xổm bên mép giường, đưa tay câu cằm Thiên Hi, lạnh lùng nói:
- Đây là cường đạo Sở quốc của các ngươi, giết người cướp của vô số, bị nhốt trong địa lao đã lâu, trẫm chuẩn bị giết bọn họ. Có điều...
Nói đến đây, câu lên một nụ cười mang theo hiểm độc:
- Trước khi bọn chúng chết, trẫm phải tặng một món quà thật tốt. Cho bọn chúng nếm thử mùi vị Công chúa Sở quốc, bọn chúng có chết cũng sẽ cảm kích trẫm.
Thiên Hi trợn to mắt, khó tin nhìn chằm chằm Đông Phương Cữu.
- Sau đó trẫm sẽ trả nàng cho Nam Cung Phò mã, không biết hắn có còn muốn hay không hả? Ha ha...
Đẩy nàng ấy rồi đứng lên, xua tay phân phó thị vệ ra ngoài, đi tới trước mặt hai tên nam nhân như cẩu hùng (gấu chó), cười híp mắt nói:
- Đây chính là con gái của Sở Hoàng các ngươi, kim chi ngọc diệp chính thống, bây giờ tặng cho các ngươi, đem nàng vào đại lao đi, hảo hảo hưởng thụ một chút, hử?
Nói xong, xoay người ngồi xuống ghế thái sư, cắn răng nghiến lợi chờ xem kịch vui.
Hai người kia nhìn nhau một cái, nhìn Sở Thiên Hi nằm trên giường không có sức ngồi dậy, mặt hoa da tuyết, băng cơ ngọc cốt, trong mắt chúng bắt đầu lộ nét dâm dục, nuốt nước miếng một cái, lại nhìn Cữu.
- Đi nha! - Đông Phương Cữu cất giọng thúc giục.
Hai người lập tức phóng dũng khí, nhào về phía Sở Thiên Hi. Thiên Hi nhìn hai người nhào tới trông như sói đói, bắt đầu sợ hãi, cố gắng lui về bên trong giường, thế nhưng tay chân bủn rủn không thể dùng lực được, nhất thời hoảng loạn luống cuống.
- Đừng, đừng! Đừng đụng ta, đừng tới đây!
Mặt Thiên Hi đỏ bừng, nước mắt dâng lên, cực lực tránh thoát hai người kia nắm kéo.
- Không phải Thất công chúa đã nói, trẫm muốn báo thù rửa hận thế nào đều được mà? Hiện tại vì sao không chịu? - Cữu nghiêng người tựa vào ghế, nói có vẻ như thờ ơ, nhưng giọng nói lại hơi yếu ớt.
Một tên vươn tay nắm một tay Thiên Hi, dùng sức lôi ra ngoài. Nếu là ngày thường, động một ngón tay là Thiên Hi sẽ cho hắn đi gặp Diêm La tức khắc, nhưng hiện giờ bị Cữu cho ăn nhuyễn cân đan, không thể sử dụng một chút võ công nào, chỉ có thể giãy dụa vô ích. Thêm một tên đi từ bên cạnh, hai người hợp sức từ từ kéo Sở Thiên Hi xuống giường. Tình thế cấp bách, Thiên Hi bắt lấy một chân giường, lệ đã rơi đầy mặt. Hai người kia vẫn đang kéo nàng ấy, gỡ ngón tay nàng ấy, muốn kéo nàng ấy tách khỏi mép giường.
Đông Phương Cữu xa xa nhìn đến, vẫn cắn răng, trong lòng đã cuống cuồng rối ren. Mặc dù đều là tính toán của mình, muốn làm nhục nàng ấy để nàng ấy thống khổ khó chịu, nhưng đến lúc này rồi, lại quên mất mục đích ban đầu, hận không thể lập tức chém nát hai tên kia, chỉ là không cách nào vươn tay ra.
Giữa lúc nắm kéo lộn xộn, "xoẹt" một tiếng, áo ngoài của Thiên Hi đã bị kéo mở, để lộ bờ vai ngọc trắng như tuyết. Cần cổ cao trắng nõn, nhiều điểm đỏ thẫm chợt đâm vào mắt Cữu, tựa như hồng mai lạc tuyết, sâu sắc nhợt nhạt, chính là dấu tích mà nàng lưu lại đêm qua. Triền miên lưu luyến giữa gối đệm, hơi thở mềm mại bơi loạn trong đầu, phòng tuyến lập tức sụp đổ.
Thiên Hi đã kiệt sức vô phương, bị hai người kia mạnh mẽ kéo rời xa mép giường, cuối cùng khóc thành tiếng:
- Cữu, Cữu...
Biết rõ là nàng làm ra, vẫn mở miệng cầu cứu nàng, thanh âm run rẩy yếu ớt vô lực chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng Cữu, kéo theo đau xót. Đau lòng xót xa không thể nhịn được nữa, Cữu nhào tới vài bước, một tay túm lấy hai tên gấu hùng, lập tức ném ra ngoài ban công, trực tiếp ném ra Vọng Tinh Lâu.
Đưa tay bế Sở Thiên Hi lên, ôm vào lòng thật chặt, tựa như đoạt lại được bảo vật bị đánh mất, không muốn buông tay nữa.
- Được rồi được rồi... - Nâng tay nàng ấy vòng cổ mình, dán mặt sát vào tóc mai Thiên Hi, không ngừng cọ cọ, vừa hôn tai nàng ấy vừa nhẹ giọng dỗ dành.
- Không được, sau này không được nữa...
Sở Thiên Hi khóc nghẹn ngào, ủy khuất không thể nào kiềm nén, toàn thân vẫn đang run rẩy, vô lực dựa vào Cữu.
- Ta không truy cứu, đi cũng đã đi rồi, để cho bọn chúng đi. Đừng khóc, hử? Là ta không tốt, sẽ không có lần sau nữa, được rồi đừng khóc...
Chính mình cũng đỏ cả vành mắt. Thì ra, tổn thương người khác có khi còn đau khổ hơn chịu tổn thương.
Hận nàng ấy nhiều lần không nghe theo ý mình, nhưng nghe nàng ấy đau thương khóc lóc, vẫn đau đớn trong lòng, rốt cuộc là yêu quá tha thiết, ai có thể làm gì được.
Mãi cho đến khi dược hiệu của nhuyễn cân đan qua đi, Sở Thiên Hi hồi phục sức lực. Tay nàng ấy vòng trên cổ Cữu, nện hai cái vào lưng Cữu, còn có hai giọt nước mắt lăn xuống, thấm ướt vạt áo Cữu.