《》
Ta chần chừ, cúi đầu nhìn thanh gỗ dày cộp trong tay, chưa bao giờ thấy khổ sở như vậy.
Phu quân của ta là Nhiếp Chính Vương quyền thế ngập trời, chưa đến hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, ít khi cười với người khác, tướng mạo đẹp đẽ.
Ta gặp chàng ấy khi còn trẻ. Lúc ấy ta còn chưa biết chàng sinh ra trong nhà quan lại, trong nhà gặp đại nạn mới trốn đến thôn nhỏ hẻo lánh của chúng ta. Ta chỉ biết trong thôn mới có một anh trai bị câm rất đẹp, hoàn toàn khác xa với những cậu bé đào trứng chim trên cây, bắt trai dưới sông xung quanh ta.
Ta vụng trộm đến nhà chàng, thấy người mẹ xinh đẹp của chàng ở đang nhóm lửa ngoài sân một cách vụng về, chàng thì ngồi bổ củi dưới ánh mặt trời, trên tảng đá bên cạnh đặt một quyển “Dịch” đã bị hỏng.
Ta đã từng thấy quyển sách đó. Khi đó, cha ta là tiên sinh dạy học trong thôn, trong hộp sách có một vài quyển sách, thỉnh thoảng ta đọc chúng, chúng đều là những kiến thức tối nghĩa khó hiểu. Về sau ta lại nghe người ta nói “Dịch” là sách tính quẻ khiến ta hứng thú. Ta tìm sách của cha, quả nhiên ta tìm được “Dịch”, chỉ là mới đọc có vài lần thì bỏ, chẳng có một chút thú vị nào, thì ra sách tính quẻ cũng dạy đạo lý đối nhân xử thế.
Ta không biết xấu hổ chạy đến bên cạnh mẹ chàng, xắn tay áo nhóm lửa, giật rìu của chàng rồi chặt một đống củi.
Mẹ chàng rót trà cho ta, nhìn ta thật lâu rồi xoa đầu ta, rưng rưng nước mắt, bảo ta thường xuyên đến nhà chàng chơi.
Ngày hôm sau, ta lấy trộm sách của cha rồi đưa cho chàng, chàng thận trọng nhận lấy rồi cảm ơn.
Hóa ra chàng không bị câm.
Tuy rằng sau đó bị cha đánh một trận nhưng một trận đánh đổi lấy một câu cảm ơn của chàng cũng đáng giá.
Từ đó trở đi, ta thường xuyên đến nhà chàng, nhìn chàng đọc sách và nói đủ thứ chuyện trên đời, còn chàng chỉ nhìn ta.
Mẹ chàng và chàng đều không biết làm việc nhà nên ta thường xuyên phụ giúp, sau này mẹ chàng thành thạo, cuộc sống cũng sung túc hơn.
Người trong thôn thường trêu đùa ta và chàng, nói ta vội vã muốn làm vợ chàng. Ta cảm thấy hạnh phúc chứ không khó chịu.
Khoảng sáu năm sau, khi ta mười bốn tuổi, mẹ chàng qua đời, Trước khi ra đi, bà ấy nắm lấy tay ta và chàng, bà nói ta tâm địa thiện lương, đối xử chân thành với chàng, nếu ta muốn, hy vọng ta có thể cho chàng một cơ hội, để chàng làm trượng phu của ta.
Ta nhìn người mẹ đang hấp hối của chàng mà trong lòng xót xa, nghe xong ta xấu hổ chỉ biết vừa gật đầu vừa khóc.
Chàng trấn an mẹ, nói chàng sẽ sống thật tốt, nếu mẹ mệt mỏi thì hãy an nghỉ đi.
Chôn cất mẹ chàng xong, ta đợi chàng đến cầu hôn.
Nhưng ta chẳng thể chờ được nữa.
Một ngày nọ, ta đến nhà chàng thấy cánh cửa đã đóng chặt, tòa nhà trống rỗng.
Ta chờ chàng tám năm với những lời đàm tiếu của người dân trong thôn, ta đã là một cô gái già trong miệng người khác.
Cha mẹ biết ta si tình nên cũng chưa từng thúc giục. Một hôm, cha bị cảm, đại phu nói ông khó có thể vượt qua, ông gọi ta về, nói rằng ông biết ta một lòng chờ người nọ, nhưng chàng đã đi và chẳng có tin tức gì, đừng để lỡ cả một đời.
Sau đó, cha ta vẫn vượt qua được, ta nói với người lớn trong nhà rằng ta muốn kết hôn.
Ta muốn lấy một gia đình nghèo, bởi cha mẹ đã già yếu, nhà nghèo nhưng chàng trai đó rất mạnh mẽ, cũng biết tiến bộ, đối với ta, đó đã là một kết thúc tốt đẹp.
Đêm tân hôn động phòng hoa chúc, ngoài cửa có tiếng vó ngựa, ta cùng chàng trai ấy hoảng sợ chạy ra xem, chỉ thấy xung quanh nhà tranh đều là ngựa.
Chàng ngồi trên con ngựa cao lớn, ngũ quan anh tuấn hiện rõ dưới ánh lửa chiếu rọi, chàng sai người mở những rương gỗ lớn ra đằng trước, bên trong toàn là vàng bạc châu báu, là tài phú mà những người như ta cả đời cũng chẳng kiếm nổi.
Chàng nói với chàng trai kia những thứ này đều là của hắn ta, có biết người phụ nữ bên cạnh là vương phi của bổn vương không.
Chàng trai ấy run rẩy ngã trên mặt đất không nói gì.
Hắn ôm ta vào xe ngựa, lấy chăn đắp cho ta.
Gió se lạnh về đêm.
Chỉ một câu nói này của chàng giống như xóa tan tám năm xa cách.