Hai cánh môi kề sát mật thiết, trong mũi trong miệng tất cả đều là hơi thở của Long Phạm, thoang thoảng lạnh như băng, phảng phất hương sen thoát tục bao phủ lấy hắn, lay động tình niệm dưới đáy lòng, Lăng Lạc Viêm cảm giác bàn tay dưới thân đang chậm rãi du di.
Từ bên đùi cho đến giữa hai chân, cái loại thong thả khiêu khích này tựa như một loại tra tấn ngọt ngào. Bất giác hắn nhớ đến cảnh tượng khi cứu Miểu Lan, Long Phạm nhìn hắn yêu cầu ban thưởng, ánh mắt như lửa thiêu dừng ở trên người….
Thân thể bỗng nhiên buộc chặt, Lăng Lạc Viêm thấp ngâm dời môi, “Ngươi muốn ban thưởng thì sao không mau đến lấy?”
“Ta mới chạm vào nơi này….Lạc Viêm đã nhịn không được?” Đầu lưỡi lướt qua bên tai Lăng Lạc Viêm, Long Phạm khẽ cười. Bàn tay ở cửa vào dưới thân đang vuốt ve trêu chọc bất giác dừng lại, đẩy ra tầng tầng hồng sam trên người.
Vốn là y bào hỗn độn ở trong tay Long Phạm bị thoát hạ hoàn toàn, nằm rải rác ở trên tháp. Những cánh hoa màu đỏ nhạt mang theo hương thơm thoang thoảng từ bên khung cửa rơi tản mát trên nhuyễn tháp màu xanh lam, càng tô điểm thêm màu sắc tươi đẹp, kiều diễm như thế lại không thể nào so sánh với người đang cùng nằm trên nhuyễn tháp. Tóc bạch kim như ánh trăng trong suốt, hồng y được giải hạ làm lộ ra thân thể nhu mềm trắng ngần cùng đường cong vô cùng mị hoặc….
Dừng động tác, ánh mắt Long Phạm không hề buông tha mỗi một tấc trước cảnh sắc kiều diễm trước mặt. Đứng dậy, tự giải hạ bạch y bào của mình, ánh mắt của hắn thủy chung dừng trên nhuyễn tháp, từ mái tóc đến chiếc cổ trắng ngần, từ trước ngực xuống dưới thân, đến khi nhìn thấy giữa hai chân Lăng Lạc Viêm đã trở nên cương cứng, Long Phạm mỉm cười, trong mắt lại tăng thêm mấy phần ám trầm.
Phát hiện dưới đáy mắt của Long Phạm dần dần từ màu thanh lam thuần túy chuyển sang đen như mực, hiểu rõ đó là ý gì, Lăng Lạc Viêm nhếch môi, “Chẳng lẽ ngươi còn có thể nhẫn nại được sao?”
Hắn lại tiếp tục cảm giác được ánh mắt chăm chú của Long Phạm, cho dù lúc này Long Phạm không hề làm bất cứ điều gì, chỉ đứng một bên nhìn hắn mà thân thể của hắn lại không thể tự chủ mà bắt đầu phản ứng. Làn gió mát lạnh lướt qua trên người làm cho dục vọng của hắn càng tăng lên, tựa hồ mỗi một tia mát lạnh đều khiêu khích thúc giục tình niệm, cùng ánh mắt của Long Phạm càng tạo thành một trận hỏa nhiệt…..
Không biết vì cái gì lại khiến mình mẫn cảm như thế, hắn cắn chặt răng, ngữ thanh trầm thấp, quát một tiếng, “Ngươi muốn nhìn cho đến khi nào?” Chưa bao giờ như thế, chỉ là bị nhìn chăm chú mà đã khó nhịn.
“Lạc Viêm thích ta nhìn ngươi như vậy?” Cúi người đến bên tai hắn, Long Phạm tiếp tục thì thầm, “Chỉ là bị ta nhìn liền có cảm giác….”
Long Phạm cúi đầu nhìn Lăng Lạc Viêm, cảnh đẹp trước mặt khiến dục vọng dưới đáy mắt càng thêm dày đặc, mà ánh mắt chăm chú của hắn lại làm cho Lăng Lạc Viêm cảm giác mỗi một chỗ trên người đều trở nên mẫn cảm. Liếm môi, Lăng Lạc Viêm chậm rãi nâng mắt lên, “Vì là ngươi nên mới có cảm giác….Hài lòng chưa?”
Đem hai tay kéo Long Phạm xuống, ngữ thanh của Lăng Lạc Viêm trở nên khàn khàn đầy mê hoặc cũng tràn đầy tình ý ái muội.
Long Phạm ôm Lăng Lạc Viêm, thật sâu hôn xuống. Lạc Viêm đem mị sắc mê hoặc thế nhân hiển lộ ra trước mặt hắn, ngay cả hắn cũng không thể ngăn cản khiến tâm tư cũng bị Lạc Viêm quyến rũ chiếm đoạt.
Không dời môi, một tay ở trước ngực Lăng Lạc Viêm mơn trớn, bàn tay còn lại chậm rãi di chuyển xuống dưới thân, “Lạc Viêm thả lỏng một chút để cho ta đi vào.”
Hai chân bị tách ra rồi nâng lên, ngón tay ở giữa hai chân đang để trước cửa vào, Lăng Lạc Viêm nhịn không được khiến cơ thể trở nên buộc chặt. Tuy mỗi lần cùng Long Phạm hắn đều nằm ở bên dưới, phía sau cũng nhiều lần bị tiến nhập rất sâu, nhưng vẫn chưa quá quen khiến thân thể không chịu nghe theo.
Hít vào một hơi, hắn cố gắng thả lỏng thân thể vì dục vọng mà trở nên căng thẳng, đưa hai chân vòng quanh thắt lưng của Long Phạm, “Đừng để ta chờ quá lâu.”
“Lạc Viêm có thể chờ nhưng ta chờ không được.” Hô hấp của Long Phạm dần dần nặng nề, trong đôi mắt không còn màu thanh lam thuần túy mà trở nên tối đen như mực, tựa hồ một cái hố sâu không thấy đáy, ở trong bóng đêm như thay đổi thành một người khác, hiển lộ phong thái điên cuồng mãnh liệt.
Ở trước mặt Long Phạm, đôi mắt gợi tình hàm chứa dục vọng nóng như lửa đốt của Lạc Viêm, ngoài cửa sổ ánh trăng trong suốt rơi vào trong mắt, giống như băng và hỏa đồng thời cùng tồn tại, đôi môi khẽ nhếch mang theo một tia tà khí mị hoặc, nhiệt độ dưới tay Long Phạm cho hắn biết Lạc Viêm cũng đang nôn nóng tựa như hắn.
Ôm lấy người dưới thân kề sát vào mình, Long Phạm không để cho Lăng Lạc Viêm tiếp tục nằm, lại làm cho hắn bán quỳ ở cạnh tháp, tách hai chân của hắn ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, sau đó lập tức cúi thân xuống.
Bỗng nhiên không nhìn thấy mặt Long Phạm trước mắt, Lăng Lạc Viêm chỉ cảm giác bên hông bị một bàn tay gắt gao áp chế, quỳ trước khung cửa sổ, phía sau bất thình lình trở nên ướt át, bị một trận ấm áp liếm qua khiến nơi ấy co rút chặt chẽ, cảm giác nhột nhạt làm cho hắn khó nhịn thoát ra một tiếng than nhẹ, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua ở phía sau vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục hướng bên trong đi vào.
“A…..Dừng lại Long Phạm….” Sớm bị ánh mắt mới vừa rồi của Long Phạm làm trỗi dậy dục vọng, lúc này càng vì cử chỉ của Long Phạm mà không thể ức chế, ngạnh vật trước người cũng bị Long Phạm vuốt ve mơn trớn, đầu ngón tay còn ngẫu nhiên lướt qua trên đỉnh, ở nơi mẫn cảm nhẹ nhàng mân mê.
“Vì sao phải dừng lại? Lạc Viêm không phải rất thích sao, ngươi xem….phía trước đã ẩm ướt rồi.” Sau lưng hắn, Long Phạm kề sát bên tai, một bàn tay vẫn đặt ở thắt lưng, tay còn lại ở trước người hắn vuốt ve khiêu khích ngạnh vật.
Ngạnh vật ở dưới thân tràn ra một ít thể dịch khiến bàn tay của Long Phạm trở nên ướt át. Lăng Lạc Viêm khó nhịn dục vọng, nam nhân ở phía sau cũng như hắn, hắn có thể cảm giác rõ ràng dục vọng cực đại nóng rực của Long Phạm đang không ngừng kề sát ở phía sau.
“Dừng lại….sau đó tiến vào….” Nghiêng đầu, Lăng Lạc Viêm dựa sát vào Long Phạm, “Dùng nơi này….” Một tay hướng ra sau chạm được ngạnh vật của Long Phạm, hắn chậm rãi liếc mắt nhìn Long Phạm một cái.
Vì ánh mắt hàm chứa khiêu khích tựa hồ như một ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện, ở trong mắt Long Phạm trở thành cực hạn cám dỗ, bàn tay ôm bên thắt lưng của Lăng Lạc Viêm trong nháy mắt trở nên siết chặt, kiềm chế dục vọng muốn lập tức tiến vào, ngữ thanh của Long Phạm cũng bắt đầu khàn đặc, “Đừng gấp, rất nhanh sẽ cho Lạc Viêm như nguyện.”
Đầu ngón tay ẩm ướt bắt đầu thâm nhập vào cửa khẩu, hơi hơi chuyển động, Long Phạm ở bên cổ Lăng Lạc Viêm hạ xuống một cái hôn, sau đó cúi người, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt nhanh tiến vào rồi chậm rãi rút ra.
Lăng Lạc Viêm nắm chặt trướng mạn trước cửa sổ, trước mắt có thể nhìn thấy một gốc cây anh đào ở ngoài vườn, những cánh hoa anh đào lác đác rơi xuống mang theo hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp không gian, nhưng trên người lại chỉ còn lại hơi thở của Long Phạm, hương sen thanh đạm cùng mồ hôi hòa quyện bao quanh mỗi một tấc trên thân thể của Lăng Lạc Viêm.
Phía sau được đầu lưỡi mân mê, đầu ngón tay không tiến nhập mà lại khuếch rộng, kích thích như thế khiến ngạnh vật phía trước trướng đại, cho dù cách trướng mạn nhưng cơn gió mát nhẹ vẫn gợi lên một trận nhó nhịn, hô hấp trở nên gấp gáp.
Một tay ôm chặt nơi thắt lưng, một tay đặt ngạnh vật nóng như lửa đốt để ở trước cửa vào của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm chậm rãi đem dục vọng khó nhịn của mình xâm nhập vào bên trong lửa nóng, đôi môi kề sát bên tai Lăng Lạc Viêm, “Lạc Viêm thật chặt, vừa hẹp lại vừa nóng, nếu không chuẩn bị một chút, chỉ sợ ngươi chịu không nổi.”
Giống như lời giải thích theo lý thường, đôi môi thi thoảng lại cọ vào vành tai của hắn, Lăng Lạc Viêm kêu rên một tiếng, thừa nhận ngạnh vật ở phía sau đang tiến vào, cảm giác hô hấp nóng ấm ở bên tai, như có như không lướt qua từng trận, đúng là đang cố ý khiêu khích hắn.
Rõ ràng là một bộ dáng xem nhẹ hết thảy, nhưng mỗi khi ở trên giường lại như thế, xem ra chỉ là lơ đãng nhưng ngôn ngữ động tác lúc nào cũng khiêu khích trêu chọc, mà Long Phạm như thế lại càng khơi mào dục niệm mãnh liệt của hắn.
Nhìn như người thánh khiết lại nói ra dâm mĩ chi ngữ, Long Phạm phải chăng đã sớm biết hắn không thể kháng cự, hắn thật sự nghi hoặc có nên vì người nam nhân này mà đau lòng như mới vừa rồi hay không….
Hắn vẫn chưa quên lần đầu tiên Long Phạm đưa hắn lên giường yêu cầu liên tục trong sáu ngày, đúng là người nam nhân đang ở trong cơ thể hắn giờ khắc này.
Bởi vì lời nói của Long Phạm mà không thể khắc chế khiến phía sau co rút chặt chẽ, lập tức nghe được Long Phạm truyền đến tiếng rên rỉ, hắn đang muốn quay đầu nhìn lại thì bên hông thoáng chốc căng thẳng, thân thể bị kéo về phía sau, cự vật trong cơ thể chỉ trong nháy mắt xâm nhập vào chỗ sâu nhất.
“Lạc Viêm cố ý? Nếu là ngươi cố ý quyến rũ ta, đêm nay ngươi không thể ngủ yên cũng đừng trách ta.”
Bên tai vang lên ngữ thanh khàn khàn tràn đầy áp lực, Lăng Lạc Viêm hiểu rõ ý tứ trong đó, kéo bàn tay của Long Phạm đang ôm ở bên hông đặt xuống dục vọng dưới thân mình.
“Bản tông chủ không phải người keo kiệt, nói là ban thưởng, chẳng lẽ ngươi còn sợ lấy không được nhiều?” Nhếch lên khóe miệng, hắn nghiêng đầu nhíu nhíu mi, lời nói vừa dứt liền nghênh đón một trận va chạm kịch liệt.
Long Phạm vốn định đợi hắn thích ứng một ít, không ngờ người trước mặt lại nói ra những câu khiêu khích khiến hắn không thể tự kiềm chế, nắm chặt thắt lưng của Lăng Lạc Viêm, hắn thầm nghĩ càng tiến nhập thật sâu, làm cho Lạc Viêm chỉ còn biết đến sự tồn tại của một mình hắn.
Mỗi một biểu tình rất nhỏ của Lạc Viêm đều khiến hắn thất khống, ý cười mị hoặc, đáy mắt gợi tình đầy ái muội, còn có sợi tóc bạch kim bị mồ hôi làm ẩm ướt dán trên tấm lưng trần trắng ngần, mỗi một chỗ đều khiến hắn tâm động không thôi.
Mà cái nghiêng đầu kia lại lộ ra ý cười mị hoặc tà khí đang quyến rũ lòng người khiến hắn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
“Ngô….sâu quá Long Phạm….” Ngạnh vật cực đại đột nhiên càng thâm nhập khiến Lăng Lạc Viêm rên lên một tiếng, dục vọng nóng như lửa đốt của Long Phạm ở trong cơ thể hắn vẫn chưa trì hoãn.
Bị hắn khơi mào dục hỏa khiến Long Phạm tựa như hận không được muốn đem hắn xuyên qua, cự vật trong cơ thể cọ sát rồi thối lui, sau đó lại thật mạnh tiến vào, một lần nữa càng thâm nhập sâu vào bên trong, cơ thể như bị lửa đốt, từng trận co rút đem dục vọng của Long Phạm gắt gao bao chặt, Lăng Lạc Viêm không thể ức chế tình dục đang đồng thời dâng lên ở cả phía trước lẫn phía sau.
Hắn cũng không phải người thuần túy đam mê nam sắc, bình thường trước kia cũng có dục niệm, nhưng sau này mỗi khi Long Phạm chạm vào thì hắn lại nảy sinh cảm giác, ôn nhu bá đạo khiến hắn trốn không thoát chỉ có thể bị Long Phạm nắm trong tay, thân thể mỗi một lần kịch liệt dao động là mỗi một lần dâng lên khoái cảm điên cuồng, hắn chỉ có thể nắm chặt trướng mạn trước cửa sổ, trong đầu một mảnh trống rỗng.
“Sâu quá? Nơi nào sâu quá? Nơi này….hay là nơi này….” Hôn xuống đầu vai của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm rút ra một chút, hơi hơi điều chỉnh góc độ, lại tiếp tục hướng phía trong nhập vào, vì động tác của hắn mà Lăng Lạc Viêm ngửa đầu thở dốc, mái tóc bạch kim xõa dài sóng sánh dưới ánh trăng càng toát ra vẻ kiều diễm mị hoặc lòng người.
“Đều rất…” Lăng Lạc Viêm không thể trả lời, hơi thở gấp gáp, trước mắt tất cả đều là hoa anh đào đang tung bay trong gió, đột nhiên một trận gió lớn thổi qua khiến những cánh hoa rơi rụng lả tả, vài cánh hoa theo gió bay xuống dính đầy trên người, bởi vì dục vọng mà vô cùng mẫn cảm khiến thân thể khẽ run một trận.
“Đều rất thích?” Ngữ thanh của Long Phạm khàn khàn mang theo ý cười, động tác dưới thân vẫn không hề dừng lại, đầu ngón tay khiêu khích trước ngực Lăng Lạc Viêm, nhẹ nhàng mân mê khiến đóa nhũ hồng hơi thoáng nổi lên, lại dần dần lan xuống thắt lưng, ngạnh vật bị hỏa nhiệt bao lấy dẫn ra một ít thủy ngân ấm áp, Lạc Viêm của hắn giờ phút này đang thật sự hưởng thụ.
“Ân….ngươi nói không sai….rất thích….” Bầu không khí lan tỏa hương sen cùng mồ hôi và hương vị dâm mĩ, lại một trận va chạm kịch liệt tựa hồ muốn đoạt đi hết thảy phản ứng của hắn, Lăng Lạc Viêm nghiêng đầu thở hổn hển, “Bởi vì là ngươi…..dường như đặc biệt có cảm giác…. sâu….sâu thêm một ít….Long Phạm….”
“Bộ dáng lúc này của Lạc Viêm ngàn vạn lần không thể bị kẻ khác nhìn thấy….” Long Phạm lần lượt đem cự vật trướng đại xâm nhập vào trong cơ thể nóng như lửa đốt kia, trước mắt tựa hồ không còn nhìn thấy bất cứ điều gì khác, chỉ còn nhìn thấy người đang ở dưới thân vịn vào cửa sổ vì dục vọng mà khẽ rên rỉ, tất cả đều chiếm đoạt tâm hồn của hắn, khiến hắn lưu luyến không thể dời mắt.
Dưới ánh trăng, thân thể nhiễm đầy mồ hôi ánh lên một màu kiều diễm mê người, vì tình dục mà làn da trở nên ửng hồng, mỗi một cơ lí đều buộc chặt, thân thể như một bức tượng điêu khắc được gọt dũa tỉ mỉ, trơn bóng như ngọc thạch, vừa mềm mại vừa dẻo dai, mỗi lần hắn tiến vào lại tận lực nghênh hợp….
Cũng không che giấu dục vọng trên người, Lạc Viêm lúc này đang cảm nhận khoái cảm yêu thích, mồ hôi ẩm ướt trên người, có vài dấu vết đỏ ửng do hắn lưu lại, cùng những cánh hoa anh đào rơi trên tấm lưng trắng ngần.
Những cánh hoa theo động tác của Long Phạm rơi xuống nhuyễn tháp nhiễm đầy dấu vết tình dục ẩm ướt. Dưới ánh trăng, Lạc Viêm như một đoàn liệt hỏa, có thể cám dỗ bất luận kẻ nào tiến vào cam nguyện chịu chết.
Làm cho hắn thầm nghĩ tiếp tục muốn Lạc Viêm, vĩnh viễn không buông ra….
Trên nhuyễn tháp, hai người kịch liệt dao động phát ra những tiếng khẽ vang, cơ thể hai người dây dưa dán chặt. Trong bóng đêm, mồ hôi nhiễu xuống lóe lên ánh sáng trong suốt, Lăng Lạc Viêm chỉ có thể miễn cưỡng nắm lấy trướng mạn trước cửa sổ, phía sau mãnh liệt tiến vào khiến khoái cảm trào dâng cũng làm cho hắn vô lực duy trì.
“Long Phạm…..Ta sắp….sắp ra….” Hơi thở gấp gáp không thể nói lên thành tiếng, Lăng Lạc Viêm đưa tay đặt trên ngạnh vật dưới thân.
Dục vọng nóng như lửa đốt ở trong tay trở nên run rẩy, trướng mạn màu trắng sớm bị thể dịch trước người thấm ướt. Lúc này ở phía sau mãnh liệt dao động, có thể cảm giác rõ ràng dục vọng trướng đại của Long Phạm, cơ thể dường như bị xuyên qua xé rách, bỗng nhiên một cổ chất lỏng ấm áp cuồn cuộn bắn vào nơi sâu nhất bên trong.
Tựa hồ như bị thiêu đốt, trong cơ thể Lăng Lạc Viêm cũng co rút kịch liệt. Chỉ trong nháy mắt kiềm chế không được, bạch dịch từ trong cơ thể mạnh mẽ trào ra dừng lên phía trên trướng mạn trước mặt, để lại dấu vết tình dục đầy dâm mĩ.
Long Phạm chậm rãi rời khỏi cơ thể hắn, dục vọng vẫn còn trướng đại chưa hạ xuống nhiệt độ, miễn cưỡng khắc chế không tiếp tục đi xuống.
“Thực không muốn đem ngươi buông ra, không biết Lạc Viêm còn có thể chịu nổi…”
Hỏi như vậy, Long Phạm đem người đang vịn vào cửa sổ thở hổn hển ôm vào trong lòng, ôn nhu nhìn Lăng Lạc Viêm, hạ xuống bên môi một nụ hôn, dưới đáy mắt vẫn còn thấy rõ màu đen của dục vọng vẫn chưa lui ra.
Nâng đôi mắt vẫn còn lộ ra một tầng hơi nước ẩm ướt, Lăng Lạc Viêm mang theo vài phần ý cười đầy tà khí, “Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng đêm nay ngươi chỉ muốn có nhiêu đây?”
Mỗi lần hắn nghĩ đã đến lúc chấm dứt thì tế ti của hắn lại bắt đầu một vòng chiếm đoạt, ý cười ôn như bên môi bất quá chỉ là che giấu, hiện giờ hắn có thể hiểu rõ điểm này như lòng bàn tay.
Dựa lưng vào tường, Lăng Lạc Viêm nhìn nam nhân trước mắt, làn da bị mồ hôi thấm ướt lộ ra ánh sáng màu thanh lam bóng loáng, thân hình hoàn mỹ cơ hồ có thể khơi mào dục niệm của hắn bất cứ khi nào. Nếu Long Phạm muốn, hắn cũng không phản đối.
Vì lời nói của Lăng Lạc Viêm mà ý cười bên môi càng thêm sâu, Long Phạm nhìn thấy người trước mặt biếng nhác ngã về phía sau, đôi chân khẽ cong lên, hơi hơi mở ra, thần sắc tà mị mãnh liệt dưới đáy mắt có thể khiến người điên cuồng chìm đắm trong đó.
“Lạc Viêm quả nhiên hiểu ta….” Nhìn dấu vết lưu lại giữa hai chân, đồng tử của Long Phạm lại càng thêm đen, cúi người hôn lấy đôi môi mang theo ý cười trước mặt.
Bóng đêm buông xuống, ngày mai cũng không vội lên đường, bọn hắn còn cả một đêm để tiếp tục khuynh tình, bọn hắn sẽ không giống Lăng Vân và Miểu Lan đau khổ trắc trở như vậy, lại càng phớt lờ thiên kiếp cùng những việc linh tinh ngoài thân
Giữ chặt trong tay, sẽ không buông ra.
Hai người ôm nhau cùng tiếp tục giờ khắc này….Trong bóng đêm không người, chỉ có cành hoa anh đào khẽ đung đưa trong gió, những cánh hoa yêu dã lất phất rơi xuống, càng làm đêm dài thêm phần kiều diễm.