Miểu Lan nằm trên mặt đất được đoàn quang hoa ngũ sắc vây quanh, từng điểm sáng lốm đốm rơi xuống, quấn quanh vài vòng rồi sau đó ẩn vào trong cơ thể, theo sau đó là một đoàn linh quang có văn tự dần dần hiển lộ bên ngoài da thịt của hắn.
Đó là văn tự mà không người nào có thể nhận thức, tất cả đều thán phục đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc, không biết đoạn văn tự có lai lịch gì, linh thuật tế ti sử dụng bọn hắn chưa bao giờ gặp qua.
Dĩ vãng rất ít khi nhìn thấy tế ti động thủ, càng chưa bao giờ có cơ hội thấy tế ti vận dụng linh thuật như thế…..
Hồi tưởng về quá khứ, lại nhìn Miểu Lan ở trong đoàn linh quang đang dần dần khôi phục huyết sắc, bọn hắn không khỏi cảm thán. Lực lượng của tế ti Long Phạm đúng như bọn hắn nghĩ, sâu không thể lường. Lần này chính là vì tông chủ mà bọn hắn mới có cơ hội ở trên dọc đường chứng kiến khả năng của tế ti.
Các trưởng lão đang cảm khái, Lăng Vân ở một bên nhìn Miểu lại như quên hết tất cả mọi thứ, cổ tay vẫn còn chảy máu nhưng hắn không hề có chút cảm giác, hai mắt chăm chú nhìn người trước mặt.
Tiêu Tự, Miểu Lan, bất luận là tên gì cũng vậy, hắn chỉ biết người trước mắt chính là hết thảy những gì hắn muốn, khiến hắn trằn trọc khó quên, khắc sâu nỗi khổ tương tư, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần có thể trở về trong lòng hắn, trải qua hết thảy khổ sở tra tấn, tất cả đều là đáng giá.
Hai mắt chưa hề dời đi nửa điểm, văn tự hiện lên trên người Miểu Lan dần dần bị hấp thu vào trong cơ thể. Không biết qua bao lâu, người đang nằm phảng phất như chạm vào liền phải phiêu tán, rốt cục có phản ứng.
Lăng Vân nín thở, Miểu Lan tỉnh lại?! Đều không phải là ảo giác? Ngay trước mặt hắn? Giống như sợ hãi chỉ trong nháy mắt Miểu Lan sẽ biến mất, hắn gắt gao chăm chú nhìn Miểu Lan, không dám mở miệng, sợ hơi chút kinh động sẽ đem giấc mộng xinh đẹp này tiêu tán.
Làn da trong suốt như tuyết, sợi tóc đỏ rực như đóa hoa nở rộ diễm lệ đẹp mắt, chậm rãi mở ra đôi mắt như có gợn sóng trong suốt đang lấp lánh di chuyển.
“Tông chủ?! Tế ti đại nhân?!” Miểu Lan tỉnh lại, vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn kinh dị phát hiện mình không còn ở trong thư trai, mà đang ở một nơi hắn chưa bao giờ gặp qua.
Nhìn xung quanh thấy rất nhiều người, hắn cảm thấy kỳ quái, tiếp theo hắn phát hiện bên cạnh có một người đang dùng ánh mắt cổ quái chăm chú nhìn hắn.
Cái loại cổ quái này như ẩn chứa đau đớn khắc sâu trong lòng cũng như phi thường mừng rỡ, có chút thận trọng, giống như vừa mất đi thứ gì đó, rồi tìm lại được, không dám tin rồi lại kinh hỉ, đủ loại cảm xúc phức tạp lẫn lộn trong đó, cho đến cuối cùng dung hòa thành tràn đầy tình ý cùng chờ đợi.
Mái tóc phi tán xõa dài có chút rối loạn, trong đó còn lẫn vài sợi tóc bạc phơ, xem ra vẫn còn trẻ nhưng trên khuôn mặt lại như khắc sâu vẻ gì đó u buồn bi thương, cho dù trước mặt là sợ hãi lẫn vui mừng cũng không thể che giấu ánh mắt đau xót biệt ly.
Một người như vậy dùng loại ánh mắt này chăm chú nhìn hắn, làm cho người ta không khỏi nghi hoặc, đến tột cùng là cái gì đã khiến người nam nhân này như thế? Lại vì sao nhìn hắn như vậy?
“Ngươi…..là ai?” Rõ ràng chưa bao giờ gặp qua nhưng ánh mắt của người này lại làm cho hắn tim đập loạn nhịp, giống như có cái gì đó đang đâm vào, truyền đến một trận đau đớn, chậm rãi nhưng vô cùng rõ ràng.
“Tông chủ, hắn là ai?” Không hề nhìn Lăng Vân, Miểu Lan vẫn như thường ngày nâng lên khuôn mặt tươi cười, cố che giấu tâm tư đang bị từng mũi kim đâm xuyên qua, quay đầu nhìn Lăng Lạc Viêm.
“Hắn tên Lăng Vân, ngươi còn nhớ rõ?”
“Chưa từng nghe qua!” Nghiêng đầu sang một bên, Miểu Lan nghi hoặc, mọi người chỉ thấy Miểu Lan mê mang đặt câu hỏi như vậy, nước mắt chậm rãi hạ xuống trên mặt, hắn tựa hồ cũng không hiểu vì sao lại như vậy, dường như đang hồi tưởng điều gì đó, lại quay sang nhìn Lăng Vân.
Ngay khi nói ra những lời này, nước mắt từ từ chảy xuống, lặng yên thấm nhập y phục.
Miểu Lan chỉ cảm thấy ký ức có chút hỗn loạn, trong đầu tựa hồ không có người này nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác kỳ quái không thể nói rõ. Miểu Lan chưa bao giờ nhìn thấy cũng chưa bao giờ nghe qua, Lăng Vân…..Lăng Vân….Vì cái gì không nhận ra người này, chỉ có thể nhìn hắn như vậy?
Phát hiện trên mặt Miểu Lan ướt át, Lăng Vân chậm rãi nâng tay lên chạm vào người trước mặt. Nước mắt của Miểu Lan chứng minh Miểu Lan vẫn còn nhớ hắn? Vì hắn mà chết, đem hắn khắc sâu vào trong hồn phách, cho dù vẫn chưa nhớ ra hắn, nhưng ở trước mặt hắn vẫn chính là Tiêu Tự một lòng vì hắn.
Từ Tiêu Tự đến Miểu Lan, từ mất đi rồi có lại.
Không cố kị mọi người đang đứng xung quanh, Lăng Vân ôm chặt Miểu Lan, Miểu Lan sững sờ nhưng không đẩy hắn ra. Cái ôm này, dường như hắn đã từng cảm thụ….
Không bị cự tuyệt, hai tay Lăng Vân ôm Miểu Lan càng chặt, khóe mắt trở nên nóng lên. Cho đến lúc này, mọi chuyện trong dĩ vãng tựa như một giấc mộng, thoát khỏi cơn ác mộng, người hắn yêu vẫn nằm trong lòng hắn.
Nhìn hai người ôm nhau, mọi người đều cảm động, trải qua đủ loại tang thương, cuối cùng có thể gặp lại. Cho dù bọn hắn chỉ là người ngoài, nhưng không thể ngăn cản trong lòng xúc động vì mối thâm tình của Lăng Vân.
Thân ảnh run rẩy của Lăng Vân đều dừng trong mắt tất cả mọi người, bọn hắn đều biết lúc này vị tông chủ trước kia của Xích Diêm tộc trong lòng kích động như thế nào.
Nhưng Miểu Lan không có việc gì, tiếp theo là thời điểm Lăng Vân thực hiện lời hứa của mình.
Không phải bọn hắn quá mức vô tình mà vì việc này liên lụy quá lớn, thế gian phát sinh đủ loại, hết thảy đều cần một lời giải đáp. Xâm nhập vào tộc chính là kẻ nào, muốn tìm kiếm vật gì, Hách Vũ lưu lại một kiện vật, có phải hay không cùng chuyện này có quan hệ?
Dựa vào suy đoán, bọn hắn đều cảm giác Lăng Vân đột nhiên nhắc đến vật này tuyệt không phải chuyện đơn giản.
Cảm giác quanh mình các trưởng lão muốn nói lại thôi, Lăng Vân chậm rãi buông Miểu Lan ra. Dù sao cũng từng là tông chủ của cả hai tộc, những việc nặng nhẹ, cấp bách hay thong thả, hắn thập phần rõ ràng.
Miểu Lan tỉnh lại làm cho hắn nửa mừng nửa lo, chỉ cần Miểu Lan vô sự hắn có thể an tâm, nhiều năm chờ đợi như vậy, chỉ cần Miểu Lan ở trong lòng hắn, vô luận lúc sau phải mất bao nhiêu thời gian để Miểu Lan nhớ lại, hắn sẽ mãi mãi ở bên cạnh, nhưng trước đó còn có một chuyện hắn phải nói rõ ràng với Xích Diêm tộc
Như thế, hắn và Xích Diêm tộc sẽ không còn gì liên lụy.
Miểu Lan được buông ra liền đứng ở một bên, bộ dạng ngơ ngác sợ hãi hiển nhiên vẫn chưa lấy lại tinh thần, trong đầu vẫn còn hồi tưởng lại ký ức xưa kia, nhìn hắn như vậy Lăng Vân lại cảm giác một trận đau lòng không thôi.
“Lăng Vân đã hứa nếu các ngươi cứu Miểu Lan ta sẽ đem chí bảo giao trả lại,” Tiến lên vài bước, sắc mặt Lăng Vân cư nhiên có chút trầm trọng.
Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Lăng Vân đứng trước mặt liền biết nhất định hắn muốn nói điều gì đó, lúc này xem thần thái của Lăng Vân không khỏi cảm thấy kỳ quái, việc kia quan hệ đến chí bảo trong tộc, đến tột cùng là vật gì lại khiến Lăng Vân xem trọng như thế.
“Phái người tìm một nơi đưa Miểu Lan đi nghỉ ngơi, chúng ta đổi địa điểm rồi nói sau.” Lăng Lạc Viêm phân phó với Phùng Hoài, nơi này tuy bây giờ đã thuộc về Xích Diêm nhưng chung quy Phùng Hoài vẫn quen thuộc hơn.
Bên trong phủ điện vì phải bố trí trận pháp mà thành một mảnh hỗn loạn, các trưởng lão đi theo phía sau Lăng Lạc Viêm hướng đến một chỗ nghị sự khác bước vào.
Từ trên mặt Lăng Vân, Phùng Hoài có thể nhìn ra tầm quan trọng của việc này, cũng biết lúc này nói ra chính là chí bảo trong tộc lại còn liên quan đến Hách Vũ thần nhân, hiển nhiên không dám sơ suất, liền dẫn mọi người đến một mật thất để nghị sự.
Trong mật thất cất chứa tất cả đều là những vật trọng yếu của Liệt Diễm tộc, sau này sẽ thuộc về Xích Diêm, thừa dịp lúc này có thể cấp tông chủ xem qua, Phùng Hoài dự tính như thế liền quyết định dẫn đoàn người hướng vào chỗ sâu bên trong mật thất mà đi.
Số lượng các trưởng lão hai tộc không ít vì vậy không hoàn toàn tiến nhập, hơn phân nửa ở ngoài canh giữ, thậm chí ngay cả hành lang cũng có. Chỉ cần nhìn bầu không khí căng thẳng, mọi người đều biết việc này trọng yếu như thế nào. Không biết chí bảo theo như lời nói của vị cựu tông chủ Xích Diêm tộc Lăng Vân là vật gì, trong tộc còn có bí mật nào khác hay không?
Dạ minh châu trong mật thất chiếu sáng thành một mảnh nhu hòa ấm áp, hơn mười vị trưởng lão ngồi trong đó sắc mặt không hề hòa nhã mà tất cả đều trở nên vô cùng trịnh trọng, duy độc ở trên ghế chủ thượng, bọn hắn có thể nhìn thấy tông chủ điềm nhiên như không có việc gì, ung dung đánh giá xung quanh, bên cạnh hắn, tế ti Long Phạm vẫn trầm ổn bình thản trước sau như một.
Mọi người ngồi xung quanh, ngoại trừ những chiếc bàn, nơi đây không còn nhìn thấy vật dụng gì khác, hiển nhiên đây là chỗ dùng để nghị sự. Bên ngoài bày la liệt thư sách, bảo rương, cũng có không ít châu báo. Bên trong lại chỉ bí ẩn mang theo một mảnh trang nghiêm, hoàn toàn tĩnh mặc. Lăng Vân vẫn chưa mở miệng, tựa hồ cảm giác vật này vô cùng trọng yếu, không người nào lên tiếng, tất cả đều cùng chờ đợi.
Thời gian trôi qua, Lăng Vân dường như đang hồi tưởng dĩ vãng ngày xưa, trong khi các trưởng lão chỉ cảm thấy một trận lửa đốt trong lòng.
Trong tộc đột nhiên bị người xâm nhập, đối phương tìm kiếm một vật mà trong chốc lát mọi người sẽ biết đó là thứ gì, làm sao bảo bọn hắn có thể tiếp tục tĩnh tâm?
Rốt cục có người nhẫn nại không được, khi Lăng Vân vẫn đang trầm tư còn chưa mở miệng, vội vàng hỏi, “Theo như lời ngươi nói chí bảo của Xích Diêm tộc là cái gì? Vì sao chưa giao ra?”
Người nói chuyện đúng là Nham Kiêu, tính tình nóng nảy như hắn đối với Lăng Vân chậm chạp cảm thấy thập phần không kiên nhẫn.
Lăng Lạc Viêm cũng không nóng vội, nhưng hắn cảm giác được Lăng Vân ngoại trừ phải trả lại vật kia còn có việc khác muốn nói. Không ngăn cản Nham Kiêu, Lăng Lạc Viêm cũng muốn biết rốt cục còn cất giấu chuyện gì lại làm cho Lăng Vân thận trọng như vậy.
“Ắt hẳn các vị đều biết rõ Xích Diêm tộc và Liệt Diễm tộc có trăm năm chi ước.” Lăng Vân không trả lời, trước tiên lại nói như vậy. Thân ảnh ngồi yên nhìn không ra lúc trước vì Miểu Lan mà sinh ra kích động, giờ phút này lại tràn đầy trầm trọng, thật ra cũng tựa như lần đầu tiên Lăng Lạc Viêm gặp Lăng Vân, thần thái và bộ dáng có chút tương tự.
Thận trọng lại lộ ra chút gì đó ưu tư, không người nào ở đây hiểu được lời nói của Lăng Vân, hay là chí bảo kia cùng trăm năm chi ước có quan hệ, chẳng lẽ đó là vì tranh đoạt vật ấy?
Lời nói tiếp theo của Lăng Vân dập tan suy đoán của bọn hắn, mở ra một bí mật càng làm cho người ta khiếp sợ.
“Lúc trước ta và Lăng Phong định hạ trăm năm chi ước đó là vì thế. Chí bảo cũng không phải là cái gì mà là một câu nói và một sợi lông vũ. Câu nói cùng với sợi lông vũ mà Hách Vũ lưu lại có thể giải cứu thế nhân. Cũng vì điều này ta và Lăng Phong ước định mỗi trăm năm gặp nhau một lần để tự đem những gì mình thu hoạch được bẩm báo cho đối phương.”
Lăng Vân vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc. Hách Vũ lưu lại sợi lông vũ thì có thể lý giải được, nhưng vì sao câu nói kia lại có thể trở thành chí bảo?
Lăng Vân nhớ đến lúc trước sau khi Tiêu Tự chết, hắn mất hết ý niệm sinh tồn, nhưng vì Lăng Phong đem câu nói kia ra khuyên can nên hắn thay đổi suy nghĩ. Theo thời gian trôi qua vẫn không thu hoạch được gì, linh lực của Lăng Phong không bằng hắn, sau khi Lăng Phong tạ thế, không còn bất luận kẻ nào nhắc nhở, đối với câu nói kia hắn cũng sớm không còn để ý.
Không nghĩ đến, khi hắn không còn hy vọng với hết thảy mọi thứ, lại xuất hiện một tia ánh sáng, vì làm cho Miểu Lan tiếp tục sống, những lời này hắn phải nói rõ cho Lăng Lạc Viêm.
Lăng Lạc Viêm hướng về phía Long Phạm, lại thấy hắn cũng đang nhìn mình, cả hai đều phát hiện thần sắc của Lăng Vân lúc này trở nên khác biệt, xem ra lời hắn muốn nói không hề tầm thường.
Lăng Vân giống như vẫn chưa phát hiện vẻ mặt khác nhau của mọi người, ánh mắt không biết đang hướng đến chỗ nào, ngữ thanh trầm thấp chậm rãi.
“Câu nói kia….Ngàn vạn lần năm luân hồi, nhân thần ma quỷ khó phân, thế đạo hỗn độn, hạo kiếp buông xuống, nhật nguyệt bị liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, viêm hỏa cắn nuốt thân thể, tra tấn linh hồn đau đớn, người đạp hỏa mà về, mang thiên địa trùng sinh….”
Lời nói của Lăng Vân chính là câu ca dao mọi người đã nghe qua, đang muốn mở miệng lại thấy hắn thở dài tiếp tục trầm giọng nói, “…..Trùng sinh về ban sơ, thiên kiếp bắt đầu, họa loạn hoành hành, si mị hàng sinh hậu thế, ma vật trùng trùng điệp điệp, thượng cổ cựu nhân trở về, duy Hách Vũ tụ Đồ Lân, tam vật hợp một, cứu thế khả thành.”
Lăng Vân nhớ lại năm đó được báo cho biết những lời này đã kinh hãi như thế nào, giờ khắc này lặp lại trong lòng vẫng mang theo khiếp sợ. Câu nói này khi xưa được lưu truyền từ đời này sang đời khác, chỉ có tông chủ mới có thể biết được Hách Vũ đã lưu lại lời này.
Vì cứu thế mà sinh tồn cũng có nghĩa hạo kiếp thế gian sắp buông xuống, nếu quả thực đến ngày này thì trên đời còn bao nhiêu người có thể sống sót? Cho dù là hắn ích kỷ, chỉ suy nghĩ cho Miểu Lan nhưng hắn hy vọng thiên kiếp này sẽ vĩnh viễn không bao giờ giáng xuống.
Mãi cho đến khi Lăng Vân nói xong, các trưởng lão mới biết nguyên lai câu ca dao lưu truyền trên thế gian không đầy đủ, chỉ có phân nửa! Mà nửa câu sau theo như lời của Lăng Vân, trong đó nhắc đến si mị, ma vật, chẳng phải chính là những gì trên đường từ Lôi Lạc thành đến đây bọn hắn đã chứng kiến?!
Lời nói của Lăng Vân như một tảng đá lớn đặt trong lòng bọn hắn, Hách Vũ lưu lại những lời này là để cứu thế, quả thật đủ để trở thành chí bảo, có lẽ chỉ cần chiếu theo câu ca dao thì có thể tránh được nạn thiên kiếp lần này.
Tông chủ nếu là đấng cứu thế, chẳng lẽ phải đi tìm những món đồ vật như trong câu ca dao? Hách Vũ tụ Đồ Lân….Hách Vũ, Đồ Lân rõ ràng là tên của hai vị thần nhân, như thế nào có thể có được? Cho dù là ám chỉ đồ vật hai người bọn hắn lưu lại, cũng chỉ mới có được hai vật, vậy còn vật thứ ba?