Viêm hỏa trong lòng bàn tay bỗng nhiên mãnh liệt bùng cháy thúc giục Trạc hồn châu, những gợn sóng ánh sáng càng thêm rõ ràng. Lăng Lạc Viêm khống chế linh lực trong cơ thể, nhìn thấy Tôn Duy từng bước đến gần, chỉ thấy khuôn mặt vốn tuấn tú của hắn hiện lên những đường vằn trắng đen đan xen quỷ dị, một đôi con ngươi toàn bộ màu ngọc bích.
Trong miệng máu tươi đầm đìa còn chưa khô, sắc mặt xanh xao, những đường vằn quỷ dị đan xen, lúc này Tôn Duy xem ra nửa điểm cũng không giống người, hoàn toàn là một bộ dáng ma vật. Nhớ tới thứu ma này thực sự thích thi thể thối rữa, Lăng Lạc Viêm hơi hơi nhắm mắt lại, ma vật như vậy thật sự rất khó nhìn.
Thừa lúc linh lực còn chưa hao hết, hắn gia tăng tốc độ thúc giục Trạc hồn châu.
Trên viên ngọc trong suốt sáng bóng, lấp lánh hào quang màu thanh lam như mặt nước, không giống viêm hỏa nóng rực, mà giống như nhước chảy nhẹ nhàng, dường như có tầng tầng gợn nước bập bềnh, ngọn sóng lăn tăn khuếch tán khắp xung quanh mà đi.
Tựa như thực sự có vô số gợn sóng khuếch tán, tất cả mọi người ở trong phòng đều cảm giác được một trận linh lực dao động, lực lượng của Trạc hồn châu xâm nhập vào cơ thể, linh phách như có cái gì đó lướt qua, hết thảy những oán hận nhơ bẩn như được thanh tẩy, làm cho người ta không thể tự chủ mà thả lỏng cơ thể, tinh thần trở nên phấn chấn thoải mái.
Lực lượng bị Trạc hồn châu thanh tẩy, cùng thứu mà dung hợp, Tôn Duy lại chợt biến sắc, vốn đang từng bước hướng tới Lăng Lạc Viêm đột nhiên đình chỉ, so với mĩ thực trước mắt, bản năng sợ hãi càng làm cho hắn muốn lẩn tránh.
Bên môi vang lên một tiếng thấp hừ, một tia liệt hỏa lấp láy trong đôi mắt khẽ nhắm của Lăng Lạc Viêm, mái tóc bạch kim đều bị viêm hỏa thấm nhiễm, hồng y tóc đỏ, đôi mắt như hỏa. Các trưởng lão chỉ thấy tông chủ đang đứng trong viêm hỏa khẽ nhấc tay lên, hồng quang đột nhiên mãnh liệt rực cháy, Trạc hồn châu bay lên không trung, không ngừng phát ra từng trận gợn sóng màu thanh lam….
Ngọn lửa mạnh mẽ thổi quét, đem Tôn Duy vây hãm trong đó, khiếp sợ uy lực viêm hỏa, không còn chỗ để đi, thứu ma bị bao vây trong viêm hỏa lộ ra vẻ mặt hung tợn. Tiếng gào thét kì dị phát ra từ trong cái miệng dính đầy huyết sắc, răng nanh vẫn còn nhỏ từng giọt máu tươi xuống đất, toàn thân bốc lên mùi hôi thối của nội tạng rữa nát, máu tươi thẩm thấu trên cẩm bào, ngửi được cổ huyết tinh này, Lăng Lạc Viêm nhíu mi lại, tiếp tục truyền nhập linh lực vào Trạc hồn châu.
Dị quang màu thanh lam phảng phất như sóng biển cuồn cuộn lướt qua viêm hỏa đỏ rực hướng tới Tôn Duy mà đi. Bị viêm hỏa vây hãm, Tôn Duy không còn chỗ để trốn, quanh thân tràn đầy lửa nóng bốc lên, tầng tầng lớp lớp liệt hỏa di động, chỉ cần chạm vào một chút sẽ khiến hắn thảm thiết gào thét một trận. Không ảnh hưởng đến thân thể mà lại làm cho thứu ma ở trong đó bị tổn thương, Lăng Lạc Viêm đối với khả năng khống chế viêm hỏa của mình khá là hài lòng.
Màu đỏ mạnh mẽ phiêu vũ, màu xanh dào dạt trầm tĩnh, linh quang của viêm hỏa cùng sóc thủy đem cả phòng điểm xuyến thành một cảnh tượng huyền ảo kỳ dị, cho dù giờ phút này việc quan trọng là tiến hành cứu người, là đem thứu ma trừ đi, nhưng tất cả mọi người ở đây lại không khỏi đắm chìm trong dị tượng trước mắt.
Tất cả mọi người quan tâm đến Trạc hồn châu, quan tâm đến viêm hỏa và sóc thủy, duy chỉ có bạch y bào tế ti hai mắt thủy chung chỉ nhìn vào người đang khẽ nhắm hai mắt thúc giục Trạc hồn châu.
Lúc trước thăm dò linh lực của Lạc Viêm, mấy ngày liền gấp rút lên đường làm cho Lạc Viêm không có nhiều thời gian tu luyện linh lực, mà lúc này phải sử dụng Trạc hồn châu, không biết viêm hỏa trong cơ thể của Lạc Viêm có đủ dùng hay không. Trạc hồn châu khác với thánh vật ở Vọng Thiên Thai, nó là do Đồ Lân lưu lại mà không phải của Hách Vũ.
Dùng viêm hỏa có thể thúc giục sóc thủy là vì cả hai đều là lực lượng của thượng cổ thần nhân, nhưng vốn không thuộc cùng nguồn gốc, nếu muốn làm cho Trạc hồn châu phát huy công dụng lớn nhất, tách thứu ma ra để hủy diệt thì phải hao phí viêm hỏa lực còn nhiều hơn khi thúc giúc thánh vật ở Vọng Thiên Thai.
Đúng như Long Phạm lo nghĩ, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Tôn Duy đang bị viêm hỏa vây hãm càng lúc càng hung tợn, giống như có cái gì đó đang muốn thoát ra từ trong cơ thể của hắn, bị sóc thủy thổi quét mà đi. Đang ở thời điểm mấu chốt, Lăng Lạc Viêm lại một lần nữa dũng mãnh truyền vào một trận linh lực, ngay sau đó hắn phát hiện viêm hỏa lực thừa lại không còn nhiều lắm!
“Tông chủ cẩn thận!” Các trưởng lão chỉ thấy thứu ma dung hợp cùng Tôn Duy chậm rãi hiện lên, viêm hỏa bỗng nhiên rung động một trận, ngay trong nháy mắt thứu ma thong thả hiện hình lại bất thình lình gia tăng tốc độ, cũng giống như hư ảnh, ma vật giương cánh bay lên, phương hướng đánh tới đúng là trước mặt Lăng Lạc Viêm.
Bóng đen hư hư thật thật pha lẫn mùi thối rữa cùng máu tanh, một trận linh quang màu đen cuồn cuộn nổi lên. Viêm hỏa bắn ra chạm vào một phần trên bóng đen làm dấy lên một mảng lớn tia lửa yêu dã màu đỏ rực, thứu ma phát ra tiếng kêu sắc bén, đợi Lăng Lạc Viêm đang phân tâm tiếp tục thi triển viêm hỏa, nó đã đến gần trước mặt.
Một đạo bạch quang đột nhiên hiện lên, thứu ma nghiêng thân tránh né liền lập tức bị viêm hỏa đẩy vào bên trong sóc thủy, Lăng Lạc Viêm chỉ thấy bên cạnh xuất hiện một bóng dáng màu trắng, một câu nói nhỏ thổi qua bên tai, “Thật là muốn ta vì ngươi lo lắng? Nếu không thể tiếp tục, không cần cậy mạnh.”
“Ngươi nên biết những gì ta muốn làm thì nhất định phải làm cho bằng được,” Cũng nói nhỏ đáp lại, Lăng Lạc Viêm cong môi lên đối với nam nhân bên cạnh. Long Phạm quan tâm làm cho hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, cho dù không còn lực để tiếp tục cũng không lo lắng bị thứu ma bám vào. Chuyện hắn đã quyết định nhất định phải làm được, tự tay trừ đi thứu ma, đạt được Trạc hồn châu.
Lộ ra vài phần bất đắc dĩ cũng ẩn chứa mấy phần ý cười, Long Phạm không hề nói nhiều, đôi mắt thanh lam dần dần trở nên thâm trầm, chỉ tiếp tục nhìn Lăng Lạc Viêm khống chế viêm hỏa. Người khiến hắn động tâm, bất luận khi nào cũng đều tác động đến hắn. Trạc hồn châu chắc chắn đối với tông tộc rất quan trọng, nhưng giờ phút này, trong mắt trong lòng của hắn lại chỉ có vẻ mặt mới vừa rồi của Lạc Viêm khi nói chuyện với hắn.
Đôi môi cong lên trong lúc đó, đôi mắt hỏa màu lộ ra tự tin cùng ngạo nghễ vẫn mị hoặc như trước, lạnh lùng tà khí lẫm liệt. Khi quét mắt về phía thứu ma lại mang theo một chút đùa bỡn tựa như lãnh khốc cay nghiệt. Đem đôi mắt hàm chứa mị hoặc lộ ra vẻ vô tình…Không biết Lạc Viêm có hay giờ phút này bộ dáng của hắn làm cho người ta động tâm như thế nào không….
Ở trước mặt mọi người chỉ thấy tế ti bình thản đứng bên cạnh tông chủ, nhưng bên trong xem ra lại ẩn chứa một chút phập phồng hiếm thấy, nhìn thấy ánh mắt của Long Phạm không phải hướng về thứu ma mà là tông chủ. Lo lắng Lăng Lạc Viêm có việc gì hay không, các trưởng lão cũng quay lại nhìn.
Vừa nhìn lại liền khiến cho Quyết Vân Nham Kiêu và tất cả mọi người ở trong phòng đột nhiên chấn động. Viêm hỏa càng lúc càng mãnh liệt bốc lên, mái tóc bạch kim sớm chuyển thành đỏ đậm, trong mắt của tông chủ mang theo vài phần tà khí mị hoặc, vài phần lạnh lùng đạm mạc, đôi môi mỏng manh khẽ cong lên, khuôn mặt vốn tuấn mỹ vô song giờ phút này lại càng thêm sáng ngời, khiến mọi người chỉ có thể tán thưởng. Những điều này đủ để mê hoặc lòng người, nhưng ngoại trừ như vậy ra, bọn hắn chỉ có thể đứng nhìn….
Bên trong viêm hỏa đang cháy bừng bừng, ngọn lửa mơ hồ mang theo vài phần hình dạng, đều không phải do tông chủ hóa thành mà là viêm hỏa tự thân hiện ra. Ở phía sau lưng Lăng Lạc Viêm, ngọn lửa màu đỏ đang phiêu vũ không ngừng bắn ra từng tia lửa nhỏ.
Viêm hỏa cuồn cuộn mang theo bóng đen. Ở sau lưng tông chủ liệt hỏa ẩn hiện có hình dạng như lông vũ…..
Vì cảnh tượng này kích động mà nói không nên lời, không dám vướng víu Lăng Lạc Viêm, các trưởng lão trừng lớn hai mắt không biết nên ức chế xúc động của mình như thế nào. Viêm hỏa ở trong tay tông chủ lại lần nữa hiện lên trước mắt người đời với hình dạng như trong truyền thuyết. Nói như vậy, sớm muộn cũng có một ngày viêm hỏa hoàn toàn tỉnh giấc! Viêm hỏa có thể hủy đi vạn vật thế gian, đem Xích Diêm tộc trọng hiện!
Các trưởng lão Xích Diêm tộc và Liệt Diễm tộc đều nhìn thấy viêm hỏa biến hóa, cũng đều ý thức được khoảng cách Lăng Lạc Viêm chân chính nắm giữ viêm hỏa lực không còn bao lâu. Một bên mừng rỡ như điên, một bên trong lòng lại phức tạp khó nói. Theo thời gian trôi qua bọn hắn càng hiểu rõ tông chủ Lăng Lạc Viêm của Xích Diêm tộc sớm muộn cũng có một ngày trở thành chủ nhân của Liệt Diễm tộc.
Long Phạm hiển nhiên cũng nhìn thấy biến hóa của viêm hỏa, nhưng so với mọi người, viêm hỏa bất luận có hình thái như thế nào cũng không làm cho hắn cảm thấy bất ngờ. Hắn có thể nhìn ra Lạc Viêm hoàn toàn nắm giữ viêm hỏa chỉ là vấn đề thời gian. Ở bên cạnh hắn, Lăng Lạc Viêm một lòng chăm chú nhìn thứu ma biến hóa trong sóc thủy, căn bản không lưu ý đến việc này.
Viêm hỏa lực sắp hao hết, hắn vẫn miễn cưỡng duy trì, chính là vì thứu ma còn kém một chút nữa thì sẽ hoàn toàn tiêu tán. Một lòng hai ý, tiếp tục sử dụng linh phách của Dạ Dực tu luyện linh lực, đồng thời đem linh lực nhập vào Trạc hồn châu….
Từng trận sóc thủy cuồn cuộn màu thanh lam, giống như có ý thức của chính mình đem thứu ma vây hãm trong đó. Bị viêm hỏa tổn thương rồi sau đó lại bị sóc thủy bao phủ, bóng đen hư hư thật thật gào thét bị sóc thủy cuốn vào bên trong.
Như dòng nước xanh biếc ôn nhuận, nhưng khi phủ lên trên thứu ma thì mang theo từng phần một bắt đầu khai trừ, nói là khai trừ có lẽ vẫn không đủ thỏa đáng, tựa hồ như thanh tẩy đi hết thảy dơ bẩn. Bóng đen lây dính máu tanh, mang theo mùi vị hôi thối rữa nát, toàn bộ đều bị sóc thủy tẩy đi, ngay cả thứu ma bên trong sóc thủy cũng tiến hóa thành một phần hình người, bị hấp thu hết tất cả linh lực, phàm những gì thuộc về thế lực ô uế dơ bẩn hết thảy đều bị tịnh hóa.
Thịt cánh hóa thành đen sẫm, thân thể một nửa hình người một nửa hình kền kền bị từng cơn sóng lớn cuốn trôi bên trong sóc thủy, như gặp phải thủy triều mạnh mẽ rút xuống, thứu ma rốt cục ở bên trong sóc thủy bị tịnh hóa thành hư vô, không còn lưu lại nửa điểm dấu vết.
Rồi sau đó vầng sáng màu xanh lam nhàn nhạt giống như thủy triều dần dần thối lui, chậm rãi gom về một chỗ, thu vào bên trong Trạc hồn châu. Viên ngọc trong suốt sáng bóng sau một trận ánh sáng màu xanh lấp lánh khôi phục thành hình dạng không hể bắt mắt như lúc đầu.
Tôn Sắt An ở bên cạnh vô cùng căng thẳng thở phào nhẹ nhõm, cơ hồ muốn ngã ngồi xuống đất, cố gắng chống đỡ đi đến bên cạnh Tôn Duy mặt mày tái xanh đang nằm trên mặt đất, dò xét hơi thở của hắn, rốt cục thả lòng tâm tình.
“Đa tạ Viêm chủ! Hài nhi của ta không có việc gì! Viên Trạc hồn châu này Viêm chủ cứ giữ lấy, điều kiện lúc trước ta đáp ứng tuyệt đối không đổi ý!” Nhìn thấy đứa con duy nhất của mình được cứu, Tôn Sắt An lúc này cũng không luyến tiếc viên Trạc hồn châu nữa, hắn mừng như điên đối với Lăng Lạc Viêm một lần nữa nhắc lại lời chấp thuận.
Y mệ màu đỏ nhẹ nhàng hạ xuống, đem Trạc hồn châu đặt lại trong kim hạp, Lăng Lạc Viêm gật đầu, “Không cần khách khí, ta sẽ sai người thương lượng chuyện mua bán với Tôn thành chủ, về sau còn phải làm phiền đến Tôn thành chủ.”
Tôn Sắt An liên tục gật đầu, sai người đem Tôn Duy trở về phòng ngủ. Các trưởng lão nhìn thấy sự tình đã được giải quyết, tất cả đều đứng dậy tính toán trở về phòng nghỉ ngơi. Lúc này trời đã gần sáng, ngày mai còn phải khởi hành. Trải qua chuyện thứu ma gây loạn rồi sau đó kinh hỉ cùng Trạc hồn châu, lúc này tất cả mọi người đều thả lỏng tinh thần, cảm giác có chút mệt mỏi.
Cùng Lăng Lạc Viêm trở về phòng, Long Phạm một tay ôm ở bên hông hắn, các trưởng lão nhìn thấy hai người thân mật như thế đều bắt đầu trở thành thói quen. Có người đang muốn tiến lên nói lời chúc mừng vì bản tộc đạt được Trạc hồn châu, mới đi lên vài bước chuẩn bị tiếp cận bóng dáng màu đỏ liền bị ánh mắt của tế ti ở bên cạnh cản lại.
Đôi mắt nhợt nhạt màu xanh thản nhiên không có chút cảm xúc, mặc dù vẫn bình thản như ban đầu lại làm cho người ta phát giác trong đó có mệnh lệnh, mệnh lệnh hắn không thể tiếp cận.
“Tế ti, ta muốn…” người nọ còn chưa nói xong liền bị ngữ thanh ôn hòa của Long Phạm chặn lại “Ngày mai khởi hành, nếu có việc gì ngày mai nói sau.”
Lời nói bình tĩnh trầm ổn cũng không cho phép người khác có chút kháng cự. Vị trưởng lão kia chỉ có thể mang theo nghi hoặc rồi lui ra. Những người khác cũng tự trở về phòng, vẫn cảm giác kỳ quái vì gì tông chủ trên đường một lời cũng không nói. Từ khi rời khỏi phòng nghị sự đến nơi này, tông chủ không đối với bọn hắn nói cho dù nửa câu, ngay cả đối với tế ti cũng không.
Long Phạm nhìn thấy các trưởng lão rời đi, thu hồi ánh mắt, đôi tay ôm bên hông Lăng Lạc Viêm lại càng lúc càng căng thẳng, cho đến khi hai người trở về phòng đi đến bên giường, hắn mới mở miệng thở dài, “Ngươi muốn ta lo lắng đến khi nào, nếu quá mức miễn cưỡng tổn thương hồn phách, mà hồn phách của ngươi vốn không được đầy đủ, về sau dùng cái gì để bù vào…”
_________________