Mộc dục = tắm rửa
Bên trong thư trai không biết thời gian trôi qua bao lâu, không nghĩ tới đã đến giờ vãn thiện. Lăng Lạc Viêm để Miểu Lan đem toàn bộ văn thư đặt trở về chỗ cũ, duy nhất lưu lại một quyển hướng về phía Long Phạm giương lên, “Bản tông chủ tìm được phương pháp sử dụng linh lực.”
Long Phạm nhìn quyển sách trên tay hắn, cũng không ngoài ý muốn, “Cấm kỵ giới….” Cũng chỉ có phong ấn ma vật ở cấm kỵ giới mới có phương pháp giải quyết.
“Không biết cấm kỵ giới là ở nơi nào? Đến lúc đó phải làm phiền tế ti đại nhân dẫn ta đi.” Lăng Lạc Viêm xem qua văn thư, nơi này là sau khi Xích Diêm tộc kế thừa Hách Vũ lực, nơi phong ấn ma vật.
Cái gọi là ma vật đều là thân đủ lực lượng cùng linh lực tà ma, mới có thể bị gọi là ma vật, tồn tại uy hiếp đến thế gian, nếu người có đủ linh lực mà một lòng làm ác cũng bị xưng là ma vật.
Giải thích dễ hiểu hơn, ma vật nơi này chẳng qua là cùng chính đạo đối lập, tưởng tượng như vậy, hắn căn bản không biết cấm kỵ giới đáng sợ như thế nào, muốn nói cùng chính đạo đối lập, quá khứ của hắn xem như xuất thân từ hắc đạo, tự nhiên cũng thuộc về đám người nguy hại thế gian, chẳng phải cũng là ma vật.
Hắn chỉ muốn đi xem đồng loại mà thôi, thuận tiện xem có người nào có thể để hắn lợi dụng.
Bên môi mang theo ý cười giễu cợt, tùy ý ngồi dưới đất dựa vào giá sách, thiếu niên không biết là đang đùa cợt chuyện gì, hai mắt nhìn về phía hắn tâm tư lại như giao du nơi khác, Long Phạm thu hồi ánh mắt cũng không nói gì, chính là lập lại lần nữa lời nói phía trước, “Vãn thiện đã chuẩn bị xong, thỉnh tông chủ dùng bữa.”
Thấy Long Phạm vô tình không chạm vào vấn đề hắn đang nói, Lăng Lạc Viêm cầm quyển sách tiện tay ném lên phía trên, không nhìn Miểu Lan có chụp được hay không, hướng Long Phạm nâng tay lên, “Mang bản tông chủ trở về,”
Y mệ đỏ đậm giơ lên, trong mắt hắn không thấy hờn giận nhưng lại phi thường đặc lại, là do Long Phạm không hưởng ứng nên tâm sinh bất mãn hay thân thể không khỏe vô pháp duy trì? Bất luận là loại nào hắn đều không nói thẳng, trong lời nói trong suốt của thiếu niên chính là mệnh lệnh mà không phải cầu trợ.
Long Phạm đến gần, cúi người ôm lấy hắn, thân thể mỏng manh ở trong lòng hắn cùng đôi mắt không hề yếu đuối. Ngủ say năm mươi năm vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không có linh phách lại không thể khống chế linh lực, dưới sự kiểm soát của sinh linh này lại lộ ra một khí thế mãnh liệt, như thể nghiễm nhiên hắn đúng là tông chủ Xích Diêm tộc.
Đáng tiếc….Hắn chung quy không phải
Ôm hắn trong lòng, Long Phạm hướng Xích Viêm cung mà đi.
Phía sau bọn hắn, cánh cửa thư trai dần dần khép lại, Miểu Lan từ trên giá sách nhảy xuống nhìn thấy bóng dáng hai người rời đi, trong thư trai làn gió nhẹ nhàng phiêu thổi, hắn vẫn cảm thấy được tế ti đại nhân cùng tông chủ trong lúc đó có điểm cổ quái.
Khi hai người trở về Xích Viêm cung, Lăng Lạc Viêm bắt đầu dùng bữa. Long Phạm theo thường lệ canh giữ ở một bên, không nói một lời, nhắm hai mắt, không biết là đang tĩnh tâm hay đang suy nghĩ sự vụ trong tộc.
Cân nhắc về ma vật trong cấm kỵ giới, Lăng Lạc Viêm dùng xong vãn thiện, sau đó mệnh thị nữ dọn dẹp, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Vì sao không thấy ngươi dùng bữa?” Mấy ngày nay hơn phân nửa thời gian Long Phạm đều tùy thị bên cạnh, thời gian rãnh rỗi lại đi xử lý tộc vụ, ít thấy hắn có thời gian nghỉ ngơi, hắn chỉ là hiếu kỳ chẳng lẽ Long Phạm không cần ăn uống?
Hiểu được Lăng Lạc Viêm muốn hỏi chuyện gì, Long Phạm mở mắt, “Bẩm tông chủ, đối với Long Phạm mà nói, ngay cả một thời gian dài không ăn không uống cũng không đáng ngại.”
Lăng Lạc Viêm rốt cục hiểu được vì sao người Xích Diêm tộc đem Long Phạm phụng như thần thánh, bất quá mà nói đối với hắn không có khác biệt. Long Phạm chính là thủ phạm đưa hắn đến đây, cũng là cùng hắn có quan hệ đến quyền lợi, sử dụng lẫn nhau, mặc kệ nói như thế nào chỉ là một “Người” mà thôi.
“Mệt mỏi, thay ta chuẩn bị tắm rửa, hôm nay ta muốn đi ngủ sớm, còn có tế ti đại nhân cũng phải nhớ rõ, trong chốc lát….Ở trên giường chờ ta.”
Không kinh ngạc cũng không thèm muốn, Long Phạm nghe hắn nói. Hồng sam thiếu niên duỗi thẳng hai tay, lười biếng dựa vào ghế ngẩng đầu hướng hắn nhìn lại, trong lời nói ngứt quảng đó mang theo một loại tà khí mị hoặc như là khiêu khích cũng như chỉ là đùa cợt.
Long Phạm dời mắt. Thọ gần ngàn năm dù không ăn không uống cũng không đáng ngại, phàm nhân nghe xong thường cũng không phản ứng như thế, mặc dù tộc nhân trải qua trăm tuổi dung nhan bất suy….Lòng người vẫn thấy không đủ, ngọn nguồn là như vậy, sinh linh này đến tột cùng là không muốn hay là đối với mạng sống không thèm để ý? Nhưng từ khi hắn đến thế giới này, cố gắng tồn tại, nóng lòng có được lực lượng, rồi bây giờ lại xem ra không giống như thế.
“Long Phạm sai người đi chuẩn bị,” Vẻ mặt vẫn bình thản gật đầu lĩnh mệnh, hắn phân phó người đem dục dũng tiến vào. Lúc trước còn ngồi ở trên ghế, Lăng Lạc Viêm đã cởi bỏ vạt áo, lần này không cần hắn trợ giúp, đứng lên, không để ý trong phòng còn có người khác cũng không để ý thị nữ vẫn chưa lui ra thản nhiên bắt đầu giải khai y bào.
Thả y bào xuống, thị nữ vội vàng cúi đầu, trên mặt đã ửng đỏ thành một mảng. Tông chủ nguyên bản đã quá mức tuấn mỹ, lúc trước lạnh như băng mà nay không e dè ở trước mặt các nàng thoát y, tuy chỉ là bộ dáng thiêu niên mười lăm mười sáu tuổi nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân, cái loại cảm giác này các nàng không rõ, cũng đủ làm cho người ta đỏ mặt tía tai, tim đập gia tốc.
“Các ngươi lui xuống đi,” Long Phạm thấy phản ứng của các nàng đem y phục nhận ở trong tay, mệnh mấy người lui ra. Bọn thị nữ thở phào nhẹ nhõm, cũng có vài phần tiếc nuối, trộm liếc mắt nhìn tế ti đại nhân vẫn đứng yên một bên, vội lui xuống. (chậc…có mình anh được nhìn thôi chứ gì…)
Ngoại sam đỏ thẫm, tính cả bạch y bên trong bị ném sang một bên, tư thái tùy ý thong dong, giống như sớm quen người khác nhìn mình chăm chú, không cảm thấy có gì mất tự nhiên. Thân hình thiếu niên vẫn mỏng manh yếu ớt nhưng động tác tự tin cùng tùy ý lại khiến người ta không thể đem hắn cùng hai chữ “kẻ yếu” liên hệ với nhau, mặc kệ hiện giờ hắn lực lượng hay linh lực đều không có.
Lúc trước chính mình giúp hắn tắm rửa, lúc này Long Phạm cũng không trốn tránh, mà Lăng Lạc Viêm cơ bản chưa từng để ý ánh mắt người khác nhìn mình, ở thế giới hiện đại cũng thế, đến nơi này tự nhiên cũng giống nhau. Đối với hắn mà nói, bất luận là địch nhân mang theo ánh mắt hàm chứa sát ý hay là nam nữ mang theo tình cảm cùng dục vọng, hắn đều đã quen.
Xõa tóc xuống, từng đợt từng đợt óng ánh bạch kim trong nước phiêu tán, Lăng Lạc Viêm pha lẫn cảm giác phiền toái nhìn mái tóc dài đến thắt lưng, ngoảnh đầu nhìn Long Phạm hô một câu, “Tế ti đại nhân đừng đó nhìn, lại đây—“ bàn tay mang theo nước từ dục dũng nâng lên, đối với bóng dáng bạch y cách đó không xa, đem sức mang cài tóc phóng vào tay đối phương.
Trên người trắng nõn trần trụi óng ánh thủy sắc bên trong làn nước, thiếu niên trước mặt thường xuyên mang theo khiêu khích cùng vẻ hấp dẫn vẫn chưa cố ý làm điều gì, nhưng bộ dáng miễn cưỡng dựa vào thành dục dũng đủ để mê hoặc lòng người. Long Phạm đi đến bên cạnh hắn, bàn tay nắm lấy sợi tóc, trong mắt vẫn thản nhiên một mảnh trầm tĩnh và hòa nhã, bôi tạo linh (xà phòng) lên tóc, không nói một câu.
Lăng Lạc Viêm chỉ tính toán tắm rửa sau đó hảo hảo nghỉ ngơi cũng không có ý tưởng này đó, nhưng lúc này thấy ánh mắt như không có gì của Long Phạm, theo đáy lòng lại cảm thấy không được vui. Long Phạm giống như trong mắt hắn không hề có thế gian trần tục, chỉ một mình hắn cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh một cách lạnh nhạt thờ ơ, làm cho hắn đã từng trải qua hắc ám, trải qua hết thảy dơ bẩn, xem ra thập phần không thích.
Tuy nhiên hắn biết, dưới lớp bạch y bào không nhiễm bụi trần kia, trải qua ngàn năm, Long Phạm cũng không phải như mặt ngoài, thậm chí so với hắn lại càng không từ thủ đoạn. Cho dù như thế, với biểu tình không đồng nhất này càng làm cho hắn thêm hứng thú.
Thật muốn biết như thế nào mới có thể làm cho hắn lui ra vẻ bình thản thánh khiết này, giả tạo thương hại chúng sinh, ở sau đó, sẽ hiện lộ ra bộ dáng loại nào….
Nhếch môi, Lăng Lạc Viêm tắm rửa xong bắt đầu xuyên y. Long Phạm lau khô tóc hắn, đứng ở một bên, thanh lam trong mắt xẹt qua một vẻ mặt như cười như không, ngọn lửa trong đáy mắt của thiếu niên toát ra âm u vẫn chưa tránh được mắt hắn.
Tâm tư Lăng Lạc Viêm cũng không khó đoán, gần ngàn năm đã đủ cho hắn nhìn thấu nhiều điều, tiếp tục xuyên y, hắn muốn biết kế tiếp sinh linh này tính toán như thế nào.