Nhất Túy Hứa Phong Lưu

quyển 3 chương 115: yêu hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ngươi đã đến!”

Trước mặt tất cả mọi người, một khắc trước còn thờ ơ với trái bom, lúc này siêu sao Chung Tình bỗng nhiên lộ ra biểu tình kích động, vừa nói vừa đi xuống bậc thang đến trước mặt người nam nhân thần bí kia. Người mặc áo choàng trắng quay lại nhưng không thấy rõ biểu tình như thế nào, nhưng so với vẻ lạnh lùng mới vừa rồi đối với nữ nhân mang bom thì hoàn toàn bất đồng, lời nói lộ ra ôn nhu mang theo ý cười.

“Ta đến đón ngươi trở về, trở về thế giới của chúng ta, Lạc Viêm….” (giống trong truyện cổ tích vậy chời o_o)

Lạc Viêm? Lạc Viêm là ai? Không ai hiểu được ý tứ của hắn, vẫn còn đang nghi hoặc thì hai người bỗng nhiên gắt gao ôm chặt.

Phía sau còn trái bom đang đe dọa, tại đại sảnh cũng có vô số đông đảo giới truyền thông cùng phóng viên nhiếp ảnh, nhưng hai người đang ôm nhau lại hoàn toàn không cố kị như thể xung quanh hết thảy đều không tồn tại. Chiếc mũ trùm đầu màu trắng hạ xuống, nam nhân thần bí lộ ra một mái tóc dài màu đen.

Áo choàng trắng tóc đen, dưới ánh đèn hội trường thấp thoáng hiện lên hào quang màu xanh lam. Một sợi dây tơ tằm có hoa văn cột phân nửa mái tóc một cách ngay ngắn, không một tia rối loạn. Dưới ánh đèn, dung mạo của người nam nhân dần dần hiển lộ, nhưng không người nào có thể sử dụng ngôn từ để hình dung. Dường như mỗi một bộ phần đều phi thường hoàn hảo, tuấn mỹ hay đẹp trai đều không đủ để diễn đạt, ngoại trừ dung mạo quá phận đẹp mắt còn mang theo một khí chất thâm trầm, liếc mắt một cái lại làm cho người ta cảm giác như đứng giữa biển cả mênh mông sâu thẳm, vừa huyền bí vừa bình thản, lại lộ ra đủ loại cảm giác khó lường.

Chưa bao giờ gặp qua người như vậy, đứng bên cạnh Chung Tình thế nhưng tuyệt đối không thua kém, hắn từ đâu đến đây, đến tột cùng là ai, Chung Tình và hắn thật sự là mối quan hệ gì? Mọi người nghi hoặc mang theo đủ loại thắc mắc nhưng chỉ có thể tiếp tục ngốc lăng nhìn hai người trong cuộc.

Nam nhân thần bí ôm chặt Chung Tình, siêu sao đầy tai tiếng cũng không hề cự tuyệt, choàng hai tay lên cổ của người nam nhân kia, không chỉ là ôm, hắn lại không để ý đến tất cả mọi người đang kinh ngạc, không để ý còn có giới truyền thông đang ở đây, hôn lên môi người nam nhân thần bí kia.

“Rốt cục cũng không để ta chờ quá lâu….” Hôn lên môi Long Phạm, hắn mỉm cười thở dài, giờ khắc này hai cánh môi cùng sít sao kề sát, hắn rốt cục rõ ràng cảm giác ở trước mắt là sự thật, là những gì hắn chờ mong, không còn là linh thể không thể chạm vào, hai tay chân thật cảm giác được Long Phạm.

“Ta làm sao có thể để cho ngươi chờ lâu”, Long Phạm siết chặt vòng tay, tất cả đau đớn cùng nhẫn nại, tất cả lo lắng cùng vướng bận, đến giờ khắc này chân chính ôm Lạc Viêm vào lòng, rốt cục có thể yên tâm.

Hắn biết Lạc Viêm cũng như hắn, giờ khắc này nụ hôn trên môi đều tràn đầy vui sướng, cùng hắn quấn quanh càng khơi dậy nỗi nhớ nhung tha thiết. Làm cho thân thể hai người thêm kề sát gắt gao, Long Phạm đưa một tay đỡ phía sau đầu của Lăng Lạc Viêm làm sâu thêm nụ hôn, hận không thể đem người trước mặt nhập sâu vào lòng ngực.

Ở thế giới kia trải qua hết thảy, quen biết gặp nhau, vui có buồn có, giao triền hợp hoan, bất đắc dĩ phân ly cách biệt, đủ loại hiện lên trước mắt hai người, cuối cùng toàn bộ cảm xúc đều dồn vào nụ hôn này.

Hắn là Lăng Lạc Viêm không còn là Chung Tình, có một người nam nhân như Long Phạm vì hắn mà có thể trả giá hết thảy, tuy thân ở thế giới này nhưng hắn đã thuộc về nơi kia. Long Phạm vì hắn mà đến đây, lúc trước vì chờ đợi mà sinh ra lo âu rốt cục có thể toàn bộ phóng thích.

Cho dù hắn cố gắng khắc chế, bảo trì bình tĩnh, nhưng tay chân sít sao ôm chặt không một kẽ hở đủ để hắn phát hiện áp lực lúc trước sâu nặng như thế nào, giờ khắc này tâm tình lại kinh hỉ ra sao.

Đầu lưỡi thâm nhập dây dưa trong miệng đối phương, nụ hôn thật sâu làm cho tất cả miệng lưỡi đều mang hơi thở của Long Phạm, giờ khắc này hết thảy xung quanh đều là khuôn mặt của Long Phạm, hắn thầm nghĩ tận tình cảm thụ người nam nhân hắn yêu, vô luận là ôm hay là hôn môi, mỗi một cái đụng chạm rất nhỏ hắn đều không muốn bỏ qua.

Long Phạm tựa hồ có thể cảm nhận được tâm ý của Lăng Lạc Viêm, bàn tay ôm chặt Lăng Lạc Viêm không ngừng vuốt ve trên lưng, an ủi vỗ về, cũng để bình tâm cảm xúc cơ hồ sắp thất khống của chính mình. Nếu không phải vì thời cơ không đúng, hắn thật muốn đem Lạc Viêm ôm sâu vào lòng, hảo hảo yêu thương âu yếm, an ủi những ngày phân ly cách biệt mang đến nỗi tương tư sầu khổ.

Bàn tay đặt phía sau đầu Lăng Lạc Viêm tiếp tục thi lực dường như muốn đem tất cả tình ý vướng bận đều trút vào nụ hôn này, Long Phạm hôn kịch liệt mà sâu sắc, không một chút buông tha, mãi cho đến khi cơ hồ khó có thể tự kiềm chế mới chậm rãi buông ra.

“Lạc Viêm….” Dời môi, gọi tên Lăng Lạc Viêm, Long Phạm chăm chú nhìn người trong lòng, ở trong mắt hắn, Lạc Viêm không hề thay đổi, hàng lông mày vẫn tung bay, còn có ý cười vì hắn mà hiện lên, đôi mắt mê hoặc lòng người đang nhìn hắn lộ ra mị sắc mãnh liệt như viêm hỏa.

“Tế ti đại nhân của ta quả nhiên giữ lời.” Nhướng mi lên, hắn liếm môi cười khẽ, nhiệt độ ấm áp trên môi là chứng minh tốt nhất, rốt cục hắn đã cùng Long Phạm đoàn tụ.

Mà hắn chính là Lăng Lạc Viêm, cái tên Chung Tình đã là quá khứ, bất luận đến nơi nào, thân thể là ai thì hắn vẫn là Lăng Lạc Viêm, là tông chủ của Xích Diêm tộc, là Lăng Lạc Viêm từ lần đầu tiên quen biết Long Phạm dây dưa đến ngày hôm nay.

Mắt thấy hai người ôm nhau mà hôn, ôn nhu nhìn nhau mỉm cười, nụ hôn kịch liệt không hề cố kị như ở chốn không người cũng đủ làm cho người ta đỏ mặt tía tai, tất cả mọi người không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng siêu sao Chung Tình cư nhiên có thể ở trước mặt nhiều người ôm hôn mãnh liệt một nam nhân có thân phận bí ẩn!

Chung Tình xưng hắn là tế ti đại nhân? Chẳng lẽ người nam nhân này là tế ti của một quốc gia nào đó?

Có một vài quốc gia giàu có, hơn nữa vẫn bảo trì chế độ quân chủ, xác định còn có các nghi lễ hiến tế tồn tại, chẳng qua đây chỉ là nghe đồn, các nghi lễ hiến tế chỉ có thành viên trong hoàng thất mới có thể nhìn thấy, người thường căn bản chỉ có thể thông qua những lời đồn đãi mà suy đoán, chẳng lẽ nam nhân này chính là thân phận như vậy?

“Xin hỏi Lạc Viêm là ai? Hắn lại là người nào? Chung Tình có thể trả lời một chút hay không?” Có phóng viên bị một màn trước mắt khiến cho hồ đồ, trong lòng đầy hưng phấn và tò mò nên vội đặt ra nghi vấn.

Đối với những gì xảy ra trước mắt, phóng viên bọn hắn không có công phu suy đoán. Trong thời gian chờ đợi trả lời, tất cả đều đồng thời cảm giác được thân phận của người nam nhân bí ẩn này tuyệt đối không đơn giản, có thể làm cho Chung Tình có phản ứng lớn như vậy, ở trong thời điểm nguy hiểm lại ở trước mặt tất cả mọi người mà ôm hôn, điều này quả thực chứng tỏ người nam nhân này cùng với các đối tượng trước kia của Chung Tình là bất đồng.

Phải biết rằng, tuy Chung Tình có vô số tai tiếng thị phi, nhưng cho tới bây giờ những chuyện này không hề ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn, công tư luôn luôn phân minh rõ ràng. Hôm nay ở trong buổi triệu tập họp báo lại nhảy ra một nữ nhân dùng bom uy hiếp hắn, lại ở dưới tình huống này hắn không hề để ý đến sự tồn tại của nữ nhân kia cùng trái bom, cũng không để ý đến hết thảy phóng viên nhà đài, cùng nam nhân này thân mật như vậy.

Nhớ tới trái bom cùng nữ nhân kia, các phóng viên bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh, mục tiêu của nàng rõ ràng là Chung Tình, nghe lời của nàng dường như có cái gì cừu hận, là Chung Tình có lỗi với nàng…

Trong tay nữ nhân vẫn đang cầm thiết bị điều khiển kích nổ, hiển nhiên cũng vì một màn trước mắt mà ngốc lăng, thế nhưng không có bất cứ dị động nào khác, hay là lúc trước bị người nam nhân thần bí đột nhiên xuất hiện hù dọa, trong mắt vẫn mang theo sợ hãi, cứ như vậy sững sờ đứng nhìn cho đến khi hai người ôm nhau tách ra, lúc này mới phục hồi tinh thần.

“Ngươi! Ngươi và hắn là quan hệ gì?” Vượt quá ngoài dự kiến của mọi người, nàng không tiếp tục uy hiếp như mới đây, không kêu gào ầm ĩ mà lại hướng về phía Chung Tình hỏi như vậy.

“Ta và hắn là quan hệ gì?” Đứng bên cạnh người nam nhân thần bí, mục tiêu tâm điểm của tất cả mọi người trong hội trường mỉm cười lặp lại câu hỏi của nàng, hơi thoáng cười nhạt hóa thành tiếng cười lang lảnh, khoanh tay ở trước ngực, hướng vào người nam nhân mặc áo choàng trắng dựa vào, ngẩng đầu lên khẽ hôn một chút bên môi của nam nhân kia, động tác thuần thục như thể đã làm như vậy vô số lần, quay đầu lại lộ ra một nụ cười tràn đầy ái muội, “Ngươi nói xem, quan hệ của chúng ta là gì?”

Tràn đầy mê hoặc mang theo ý tứ tình ái, lời nói của hắn làm cho các phóng viên kinh hãi kêu thầm một tiếng, chưa kịp phản ứng đã thấy hắn nhếch môi cười, dường như lúc này mới nhớ tới việc gì đó, “Đúng rồi, thật là có lỗi để cho các vị đợi lâu, câu hỏi vừa rồi, đó là tên của ta, về sau gọi ta là Lăng Lạc Viêm.”

Nói ra lời xin lỗi nhưng một chút cũng không thấy có áy náy, bộ dáng xem ra thực nhàn nhã, khuôn mặt ung dung của người đang nói tạo nên cảm giác nơi đây thật sự là một hội trường yến tiệc mà không phải đang bị uy hiếp đánh bom.

Các phóng viên còn chưa kịp phục hồi tinh thần, không rõ đầu đuôi ngọn ngành, người thì vội vàng thu âm người thì vội vàng ghi chép, đến lúc này vẫn còn có thể tác nghiệp, bọn hắn quả thật đều tự bội phục chính mình.

Bất quá bọn hắn cũng đều biết nếu không phải bởi vì có Chung Tình và người nam nhân bí ẩn ở đây thì đối mặt với loại nguy hiểm này sẽ không có ai còn lực đi khai thác tin tức.

Về phía Chung Tình, thật sự có rất nhiều nghi vấn, vốn là ngôi sao hạng nhất, sau khi hắn tỉnh lại ngoại trừ càng thêm tỏa sáng thì cũng có thêm nhiều điều bí ẩn thần kỳ vây quanh.

Có phải hay không là vì người nam nhân bên cạnh hắn, điểm này chỉ sợ cần phải hiểu thêm nhiều điều thì mới có thể biết được đáp án.

Các phóng viên căn bản đã quên mất nữ nhân cùng trái bom đang tồn tại, hai người trước mắt càng làm cho bọn hắn nảy sinh hứng thú, hoàn toàn quên mất chính bản thân mình đang ở trong nguy hiểm, nhưng tiếng thét sắc bén đột nhiên vang lên làm cho bọn hắn giật mình tỉnh ngộ.

“Ngươi nghĩ ngươi thay tên đổi họ thì có thể đem những chuyện trước kia xóa bỏ? Chung Tình! Ngươi là tên hung thủ giết người!” Nữ nhân cầm bộ điều khiển kích nổ hướng phía trước đi vài bước.

“Nàng muốn uy hiếp ngươi?” Long Phạm thản nhiên liếc mắt một cái, từ trên người nữ nhân này hắn có thể cảm giác được oán khí mãnh liệt, cái loại oán hận này từ trên vẻ mặt và lời nói của nàng cũng có thể cảm nhận được.

Khuôn mặt vốn xinh đẹp hé ra thần sắc dữ tợn, liếc mắt nhìn nàng một cái, dựa vào người Long Phạm, hiện tại người đã đổi tên là Lăng Lạc Viêm gật đầu, hướng trên người nàng nhướng mi đánh giá, “Xem ra trái bom này không phải thuốc nổ bình thường, là tổng hợp các loại thuốc nổ khác nhau, một khi kích nổ cũng đủ san bằng nơi này, tuy không thể so sánh với lực lượng của ngươi, bất quá cũng đủ để uy hiếp.”

Các phóng viên nghe được lời của hắn, đột nhiên trở nên kinh hãi, kinh hãi vì uy lực của trái bom, cũng kinh hãi vì ý tứ của Chung Tình, chẳng lẽ người nam nhân bên cạnh hắn nắm trong tay lực lượng quân sự của một quốc gia?! (o_o mố, gì ghê vậy, tưởng anh ấy là tổng tham mưu trưởng sao)

Đến tột cùng hắn có lai lịch cùng thân phận kinh người như thế nào?

Long Phạm đối với đủ loại ánh mắt đang thăm dò một cách chăm chú dường như không nhìn thấy, lẳng lặng đứng thẳng, toàn thân tản mát một loại cảm giác thâm trầm cùng phi thường khó lường, tất cả mọi người sợ hãi cái loại áp bách này, nữ nhân đang cầm bộ điều khiển kích nổ đứng cách đó không xa cũng không dám tới gần.

Trong hội trường lộ ra một bầu không khí cổ quái, tất cả mọi người cơ hồ có ảo giác chính mình đang trực tiếp xem một vở kịch, đối với diễn biến của vở kịch vừa tràn đầy chờ mong, vừa hưng phấn lại khẩn trương.

“Muốn giải quyết?” Long Phạm vòng một tay ôm Lăng Lạc Viêm đang dựa vào trong lòng, chỉ hỏi như vậy cũng chưa vội vàng động thủ. Linh lực trên người Lạc Viêm vẫn còn, tuy không ổn định nhưng cũng đủ để giải quyết phiền toái trước mắt, Lạc Viêm không động thủ có lẽ là có nguyên nhân.

Quả nhiên Lăng Lạc Viêm lắc đầu, càng dựa sát vào vòng tay của Long Phạm, khóe miệng khẽ nhếch, “Thật sự khiến cho người ta hiếu kỳ, nàng rốt cục là vì cái gì lại hận ta như vậy, nói ta là hung thủ giết người….” Theo như lời của nàng, nếu cùng với quá khứ của hắn có quan hệ thì không nên gọi hắn là Chung Tình mà là Chung Hàn Vũ mới đúng.

Khi Trầm Mộ nhìn thấy người nam nhân bên cạnh Chung Tình đột nhiên xuất hiện, trong lòng liền hiểu được đây chính là người mà Chung Tình đang chờ đợi, nhìn thấy dung mạo của người nam nhân kia, cái loại khí chất này thiếu chút nữa hắn đã tưởng rằng suy nghĩ nực cười lúc trước của mình trở thành sự thật, rằng nam nhân này là thiên thần giáng thế, đang đánh giá, Trầm Mộ thủy chung vẫn đang đứng gần cửa sổ liền đột nhiên phát hiện dị trạng dưới lầu.

“Chung Tình! Không xong, có người đến đây!” Trầm Mộ hô to một tiếng, rồi sau đó đè thấp ngữ thanh, “Là cảnh sát đến đây, còn có…..Chung Hàn Tiêu.”

Cảnh sát và xã hội đen cùng đến, xem ra hôm nay đúng là náo nhiệt.

_________________

Truyện Chữ Hay