“Tế ti!”
Mọi người ngừng tay nhìn lên không trung, oanh lôi trên Vọng Thiên Thai giờ khắc này toàn bộ biến mất, linh quang chói mắt chí cực che phủ hết thảy, đem sắc trời phản chiếu thành một mảnh trắng xóa, tiếng nổ áp chế cả tiếng sấm, tiếng hét rơi vào trong tai mọi người, chìm sâu xuống đáy lòng.
Chẳng lẽ tế ti muốn tự sát cùng Thứ Tĩnh Di?!
Các trưởng lão chỉ cảm giác trong đầu một mảnh trống rỗng, nếu thật sự là như vậy thì tông chủ sẽ thế nào? Tương lai của Xích Diêm tộc sẽ ra sao? Toàn bộ sinh linh thiên hạ phải như thế nào đối mặt với thiên kiếp?
Trong lúc hỗn loạn thì ma vật lại không cho bọn hắn có chút cơ hội nghỉ ngơi, vì để lấy càng nhiều lực lượng, chúng nó càng lũ lượt hướng đến đám người. Có một vài ma vật thấy không thuận lợi liền hướng cửa thành tràn ra.
Trong thành ma vật hoành hành, các trưởng lão Xích Diêm tộc ứng phó không xuể, mặc dù trong lòng tràn đầy lo âu sốt ruột nhưng làm sao có thể phân tâm nghe ngóng động tĩnh truyền lại trên không? Bọn hắn chỉ có thể tiếp tục ứng phó với ma vật dường như vô tận tràn ra trước mắt.
Lăng Lạc Viêm lặng yên nhìn Vọng Thiên Thai, ánh mắt chăm chú tựa hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng bạch y hiện lên, lại tựa hồ trống không một mảnh. Tất cả chỉ là ảo giác, trước mắt mơ hồ không thể nhìn thấy vật gì, trong tai vẫn còn lưu lại lời nói kia, không ngừng vang lên.
Ta nói rồi, sẽ không cho ngươi có chuyện….
Trong đầu một mảnh trống rỗng, chỉ còn lưu lại những lời này, giọng nói tựa hồ còn tại bên tai, ngữ thanh quen thuộc, hơi thở quen thuộc, ngay cả nhiệt độ gần sát bên người chỉ trong nháy mắt kia cũng đều là hắn quen thuộc. Người có thể nói những lời này lại buông hắn ra.
Sẽ không cho hắn có chuyện, như vậy còn Long Phạm? Chẳng lẽ Long Phạm xảy ra chuyện lại không quan hệ đến hắn?
Người nam nhân từng nói lúc nào cũng phải trông chừng hắn, thế nhưng lúc này lại đưa hắn xuống đây….Chẳng lẽ muốn lưu hắn một mình ở thế giới này? Nếu chỉ còn một mình hắn thì cuộc sống còn ý nghĩa gì?
Trong lòng tựa hồ chết lặng, dưới đáy mắt dường như có cái gì ướt át. Lăng Lạc Viêm cắn răng, trước ngực kịch liệt phập phồng. Dưới y mệ, hai tay run rẩy nắm chặt.
Hắn sẽ không cho phép chuyện xưa kia của Lăng Vân và Tiêu Tự tái diễn trên người của hắn và Long Phạm! Cái loại phân ly tử biệt này không hợp với hắn, lại càng không hợp với Long Phạm.
Nam nhân được thế gian tôn thờ như thần minh, tâm cơ thâm trầm cùng cường đại lực lượng, cao cao tại thượng đứng trên đầu chúng sinh, tuyệt đối không cho phép chính mình bại dưới tay kẻ khác. Cho dù đối mặt với thượng cổ thần nhân, nếu là Long Phạm, nhất định sẽ không bại.
Không ngừng kiềm chế tâm loạn bất an, Lăng Lạc Viêm liên tục thuyết phục chính mình, tất cả cảm giác trước mắt cùng bên tai tựa hồ đều mất đi, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập vang lên. Hắn biết trên Vọng Thiên Thai nguy hiểm nhưng người chiếm hết tâm tư của hắn đang ở ngay đó, làm sao hắn có thể rời đi như vậy? Làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Thân ảnh hồng sam như dấy lên lửa đỏ, viêm hỏa đầy người tản ra từng mảnh hào quang nóng rực, trực chỉ hướng Vọng Thiên Thai mà đi.
Hắn sẽ không buông tay. Người nam nhân chiếm đi hết thảy tâm tư của hắn đừng tưởng cứ như vậy mà vứt bỏ hắn.
Tường thiên bay lên, giống như ngay cả hô hấp cũng đã quên, chỉ còn nhìn thấy từng trận hào quang nhấp nháy. Vọng Thiên Thai ngay tại trước mắt, càng lúc càng gần, ngoại trừ từng trận linh quang lóe ra, cơ hồ không thể phân biệt những thứ khác. Hoảng hốt dừng lại, hắn nhìn thấy Thứ Tĩnh Di vẫn đứng bên trong sương mù, đồng thời trận pháp của Long Phạm vẫn chưa tiêu tán.
Trận pháp chưa tiêu, Long Phạm vẫn chưa…..
Tim đập bỗng nhiên nhanh hơn, khí huyết lưu thông thoáng chốc dâng trào, mãi cho đến khi Lăng Lạc Viêm cảm thấy trong ngực đau đớn, hết thảy cảm giác tựa hồ quay lại trên người.
Long Phạm còn sống.
Hắn còn sống….
Nhưng trước mắt chỉ thấy máu tươi tuôn ra, rơi xuống thấm ướt bạch y bào. Bạch y bào không lây dính bụi bặm giờ khắc này lại bị tàn phá thê thảm, nơi nơi loang lổ vết máu. Linh lực chuyển động làm mái tóc đen huyền tung bay cuồng loạn. Không còn lạnh nhạt trầm tĩnh, chỉ còn một đôi mắt lặng yên như đêm tối, dưới đáy mắt không tồn tại một tia tình cảm, dường như không phải người thế gian mà càng giống như ma thần.
Lây dính huyết sắc, toàn thân như hội tụ thiên địa lực lộ ra cảm giác tràn đầy áp bách, nam nhân như ma thần người đầy vết máu, trên y bào, trên môi….
Chăm chú nhìn Long Phạm như thế, trong lòng Lăng Lạc Viêm vừa chấn động vừa đau xót. Đôi môi hôn hắn nói lên ái ngữ, giờ khắc này chỉ còn vết máu đỏ tươi, cùng bạch y bào loang lổ huyết sắc, không phải tất cả đều là vì hắn?
Từ lần đầu tiên quỳ xuống trước mặt hắn, rồi sau đó mỗi một lần đều bảo hộ quan tâm, Long Phạm…..
Trong miệng không ngừng lẩm nhẩm hai tiếng ‘Long Phạm’, Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy một cảm giác không thể gọi tên. Vừa đau đớn vừa ngọt ngào, nhưng cái loại ngọt ngào này càng khắc sâu đau đớn vào trong tim, đau nhói hòa lẫn thịnh nộ, trong ngọt ngào như có chua xót. Thân ảnh hồng sam lơ lửng giữa không trung vẫn chưa hạ xuống, nhìn thấy tình cảnh trước mắt khiến ý chí nào đó trong đầu của hắn không ngừng gào thét, sôi sục dâng trào.
Ngải vẫn ở trên Vọng Thiên Thai thủy chung chưa rời đi, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm quay lại, nó bay đến bên cạnh, “Một chưởng mới vừa rồi háo đi hơn phân nửa linh lực của Thứ Tĩnh Di, có thể mượn thiên địa lực, Long Phạm đến tột cùng là người nào?” Vẫn chưa lưu ý đến thần sắc dưới đáy mắt của Lăng Lạc Viêm, nó tiếp tục nói, “Nhưng đừng cao hứng quá sớm, Thứ Tĩnh Di có ma vật giúp hắn hấp thu linh lực, chỉ cần chú thuật thành công, nơi này không người nào có thể sống.”
“Bất luận hắn là người nào, hắn chính là tế ti của ta, cũng là người ta yêu.” Lăng Lạc Viêm chậm rãi trả lời, ngữ thanh mang theo tiếng cười nhưng hàm chứa quyết đoán, ánh mắt thủy chung chăm chú nhìn bạch y bào nam nhân, “Nếu không người nào có thể sống, bất quá thì cùng chết.”
Đôi mắt phượng khẽ nhếch mang theo ý cười gợi tình, tựa hồ trước mắt không phải đối mặt với sinh tử, mị sắc như hỏa tràn đầy quyết liệt tàn khốc, cũng hàm chứa tình ý ái muội, giờ khắc này như có ngọn lửa hiện lên dưới đáy mắt, bên môi vẽ ra một tia cười tà khí lạnh như băng hàn, sắc bén như lưỡi đao.
Y mệ đỏ đậm như máu bỗng nhiên giương lên, mái tóc bạch kim dần dần nhiễm màu viêm hỏa, thần sắc tràn đầy lãnh liệt, từ trong lòng bàn tay của Lăng Lạc Viêm hiện lên diễm vũ được Hách Vũ lưu lại, “Nó là Hách Vũ lưu lại, cũng ẩn chứa Hách Vũ lực….”
Ngữ thanh khinh điêu mà thong thả giống như đang tự nói, Ngải nhìn Lăng Lạc Viêm như thế, lúc này mới phát hiện khác thường, “Ngươi muốn làm gì? Diễm vũ của Hách Vũ không phải dễ dàng nắm trong tay!”
“Phải không? Không bằng chúng ta cứ thử liền biết, xem ta có thể nắm nó trong tay hay không!” Vẫn lơ lửng giữa bầu trời, không hạ xuống Vọng Thiên Thai, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi thân bạch y bào trong trận, Lăng Lạc Viêm bay lên chỗ cao, ngẩng đầu nhìn lôi điện giáng xuống, nhưng đáy lòng sôi sục sát ý mà ngay cả lôi điện cũng không thể ngăn cản.
Long Phạm có thể vì hắn như thế, chẳng lẽ hắn không thể vì Long Phạm?
Tử chú thế nào, thiên kiếp thì sao? Giờ khắc này trong lòng chỉ tràn đầy thịnh nộ cần phải phát tiết. Long Phạm, người nam nhân đã từng mưu toan cài bẫy lại đi yêu hắn, dùng mưu kế cùng ôn nhu khơi dậy hết thảy tình cảm dưới đáy lòng của hắn, bá đạo chiếm đoạt, cường đại như vậy lại vì hắn mà trọng thương như thế….
Mỗi một chỗ tổn hại trên thân bạch y bào, mỗi một giọt máu đỏ tươi rơi xuống đều cực hạn chướng mắt, khiến hắn khó khăn kiềm nén đau đớn trong lòng.
Long Phạm không muốn thấy hắn gặp nguy, chẳng lẽ không biết giờ khắc này trong lòng hắn chính là loại cảm thụ nào?
Hắn đau đớn thì phải có người bồi thường.
Không muốn bị người trên Vọng Thiên Thai phát hiện, Lăng Lạc Viêm ẩn giữa sắc trời âm u, cảm thụ diễm vũ trong lòng bàn tay, tâm tư tập trung vào viêm hỏa đang dâng trào trong cơ thể.
“Thứ Tĩnh Di! Ngươi làm hắn bị thương thì phải trả giá….”
Long Phạm đang giương tay giữ chặt kết ấn, trong miệng không ngừng niệm chú, lại nghe giữa không trung có âm thanh truyền đến. Trong khoảnh khắc, lửa cháy đỏ rực giáng xuống bầu trời, hướng tới bốn phương tám hướng cuồn cuộn mà đi.
Lạc Viêm!
Long Phạm ngẩng đầu nhìn, Thứ Tĩnh Di cũng kinh ngạc dừng lại chú thuật trong miệng, chỉ thấy hồng quang đầy trời như đem cả không trung thiêu đốt, viêm hỏa vẫn chưa hóa thành hình dạng linh thú nhưng lại như mưa lửa khuynh thiên giáng xuống, mỗi một đóm lửa lại nổ ra vô số tia lửa không ngừng biến hóa đủ loại hình dạng, duy nhất không thay đổi chính là viêm hỏa lực, chạm vào vật gì thì vật đó sẽ bị ngọn lửa diễm lệ thiêu đốt thành tro bụi tiêu tán khỏi thế gian.
Con quạ đen như chim ưng xuyên qua biển lửa, Dạ Dực đang dẫn dắt người của Xích Diêm tộc chiến đấu cùng ma vật thì bỗng nhiên bay lên Vọng Thiên Thai. Mọi người sớm bị biến hóa đột ngột này chấn động, nhìn lửa cháy hừng hực phía chân trời, cơ hồ quên mất phải ly khai khỏi nơi này, được Dạ Dực nhắc nhở liệt trận đã bị phá, tất cả đều hướng đến Vọng Thiên Thai mà đi.
Lăng Lạc Viêm lơ lửng mà đứng, ngẩng đầu lên, sợi tóc bạch kim hóa thành đỏ sẫm cùng ánh mắt tựa hồ chỉ nhìn thấy viêm hỏa đang dấy lên trong đó, hắn có thể cảm giác trong cơ thể đang bốc cháy, đó là dấu hiệu hồn phách bị thiêu đốt, tựa hồ bị ngọn lửa ăn mòn. Không thể thừa nhận quá lớn linh lực, hồn phách của hắn đang bị hao tổn….
Nhếch môi lên, cho dù là thế hắn vẫn không hạ xuống viêm họa. Chỉ có ma vật bị trừ thì linh lực của Thứ Tĩnh Di mới bị ảnh hưởng, đó là dẫn của chú thuật, ma vật một khi bị trừ thì Thứ Tĩnh Di sẽ không thể tổn thương Long Phạm.
Giữa không trung, bóng dáng hồng sam như hợp nhất cùng viêm hỏa thành một thể, đầu ngón tay lướt qua, viêm hỏa diễm lệ không một tiếng động dường như ngay cả tiếng sấm oanh vang đều bị dập tắt, lôi điện cũng bị viêm hỏa ăn mòn, như sóng lớn nổi lên từ trên trời hạ xuống, nhấn chìm hết thảy, yên lặng đến cực hạn, theo điều khiển của người ở trên cao, thẳng hướng đến đám ma vật mà đi.
Hỏa thiêu đầy trời, từ dưới Vọng Thiên Thai cho đến cửa thành, giống như độc hoa lan tràn phóng ra, đua nhau nở rộ, yêu dã đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, che khuất vầng thái dương, đem tất cả thiêu đốt rực lửa, cũng đem hết thảy hủy diệt thành hư không.
Đó là cảnh đẹp cực hạn, cũng nguy hiểm trí mạng, chỉ cần hơi thoáng chạm vào sẽ tan thành tro bụi, nhưng vẫn làm cho người ta muốn tiếp cận, như thiêu thân đâm đầu vào lửa, biết rõ sẽ chết cũng không hề đoái hoài. Nhìn trước mắt một màn, tất cả mọi người bỗng nhiên hiểu được, nếu ngọn lửa mãnh liệt cuồn cuộn tiến đến trước mặt e rằng bọn hắn cũng vô lực tránh né, chỉ biết chăm chú nhìn nó, cam tâm tình nguyện bị nhấn chìm trong biển lửa, tan thành hư vô.
Ma vật trong thành ở giữa biển lửa gào thét, một đám tiêu tan thành tro bụi, cho dù số lượng nhiều đến bao nhiêu cũng vô pháp ngăn cản viêm hỏa khuynh thành.
Đứng ở Vọng Thiên Thai, trừng mắt nhìn biển lửa dưới chân, tất cả mọi người đều mất đi lực tự hỏi. Đứng ở chỗ cao có thể nhìn rõ khắp Lôi Lạc thành, nhà cửa phố xá, đình đài lầu các, trà lâu tửu quán, hết thảy đều bị nhấn chìm bên trong viêm hỏa. Mắt hướng đến đâu cũng chỉ nhìn thấy hỏa sắc diễm lệ chiếm đoạt lòng người.
Trên đỉnh Vọng Thiên Thai, Thứ Tĩnh Di nổi giận gầm lên một tiếng, trực chỉ bay về phía bóng dáng màu đỏ đang đứng ở nơi chân trời. Lăng Lạc Viêm, cái gọi là đấng cứu thế, hay là lúc này muốn phá hư hết thảy ý đồ của hắn?
Thân hình Thứ Tĩnh Di vừa động, Long Phạm lập tức ngăn cản, không màng linh lực trên người bị hao tổn, cũng biết tốc độ không đuổi kịp Thứ Tĩnh Di, nhưng vẫn bay lên tung chưởng lực một cách không lưu tình hướng màn sương mù đang vây quanh Thứ Tĩnh Di đánh tới.
“Lạc Viêm!” Chưởng lực vừa tung ra, Long Phạm hô to một tiếng, nhưng Lăng Lạc Viêm như lâm vào một thế giới khác, yên lặng bất động, duy chỉ có viêm hỏa vẫn đang hừng hực bốc cháy, vẫn ở trong tay hắn khuynh tẫn toàn thành.