“Long Phạm, ngươi đi Vọng Thiên Thai, khối thánh vật kia không thể xảy ra chuyện, ta còn việc phải hỏi Ngải.” Lăng Lạc Viêm nhíu mày, nếu Vọng Thiên Thai xảy ra biến cố, linh thú gặp chuyện thì hắn biết tìm ai để hỏi rõ ràng hết thảy những việc này.
Long Phạm chỉ thị tộc nhân chia thành hai nhóm, lệnh một đội nhân mã hướng lên Vọng Thiên Thai đi trước, đối với an nguy của Lăng Lạc Viêm vẫn không thể yên tâm, “Còn ngươi?”
“Ta phải ở đây xem hắn hoàn toàn bị giết chết mới thôi,” Nhếch môi lên mang theo một tia cười lạnh, Lăng Lạc Viêm chăm chú nhìn Li Quỷ đang vùng vẫy giữa biển lửa, trong đôi mắt nhiễm đầy một mảnh băng hàn.
“Ảo tưởng dùng kẻ đó mê hoặc ta, bây giờ cho hắn nếm thử một chút mùi vị của viêm hỏa, há có thể cho hắn chết dễ dàng như vậy……” Hắn đã muốn quên những việc thuộc về dĩ vãng, mà lúc này có Long Phạm ở bên cạnh, có một người như thế thì quá khứ làm sao có thể ảnh hưởng đến hắn.
Mưu toan tìm ra nhược điểm của hắn, muốn dùng bộ dáng của Chung Hàn Tiêu lay động hắn, chỉ có thể nói là Li Quỷ chọn nhầm người. Khiến hắn nhớ tới dĩ vãng, mà lúc này ảnh hưởng duy nhất của kẻ đó đến hắn chính là làm cho hắn nổi lên sát ý vô tận.
“Chọc giận Lạc Viêm, thật là cần phải trả giá đắt.” Long Phạm mỉm cười, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng ý tứ dưới đáy mắt của Lăng Lạc Viêm.
Hỏa quang trong mắt Lạc Viêm không phải do viêm hỏa phản chiếu mà từ trong tâm sinh ra, Lạc Viêm hận nhất bị người khác khống chế, hết thảy mọi thứ chỉ muốn tự tay mình nắm lấy. Tin tưởng Li Quỷ không có gì uy hiếp, Long Phạm thật sâu chăm chú nhìn Lăng Lạc Viêm, nhưng vẫn không rời đi, “Lưu ngươi lại một mình, ta lo lắng. Ta nói rồi, bất luận ở nơi nào cũng sẽ trông chừng ngươi, đồng thời ngươi lúc nào cũng phải để cho ta nhìn thấy.”
Hắn không quên lời nói của Trữ Hinh, vẻ mặt sợ hãi muốn nói lại thôi, tất cả đều là vì những gì nàng đã chứng kiến, cũng là cùng liên quan đến Lạc Viêm, lúc này hắn lại càng không thể để một mình Lạc Viêm ở lại.
“Bởi vì Trữ Hinh nói như vậy?” Lăng Lạc Viêm biết rõ nói như thế nào Long Phạm cũng sẽ không tự mình rời đi, chăm chú đối diện với đôi mắt đang thật sâu nhìn hắn, nhịn không được Lăng Lạc Viêm nghiêng người đến gần chạm vào đôi môi của Long Phạm, nhẹ nhàng nói, “Ta không có việc gì, ngươi cũng sẽ không cho phép ta xảy ra chuyện, ta nói có đúng không?”
“Không sai.” Dưới đáy mắt thanh lam hiện lên ý cười, chỉ là hai cánh môi cùng thiếp khiến Long Phạm vẫn chưa thỏa mãn, đầu ngón tay lướt qua mái tóc bạch kim, một tay đỡ phía sau đầu Lăng Lạc Viêm, làm cho hắn vốn là ngưỡng đầu, lúc này càng ngã về sau. Nụ hôn si mê gợi lên hồi ức trên nhuyễn tháp ngày đó, triền miên dây dẳng khiến hai người cơ hồ quên hết thảy những việc ngoài thân.
Dưới chân hai người, Li Quỷ gào thét giữa biển lửa cuồn cuộn, viêm hỏa bốc lên như đang trêu đùa, đem Li Quỷ quấn quanh rồi buông ra, mỗi một lần ngọn lửa dâng lên thì bộ dáng của Li Quỷ sẽ càng trở nên quỷ mị một ít, ngọn lửa như đóa hoa xinh đẹp nở rộ bay lên, dường như cả bầu không khí đều bị viêm hỏa nung nóng, Li Quỷ vùng vẫy giữa biển lửa rồi dần dần tiêu tán.
Cho dù đó là si mị vương, chung quy cũng không thể đối phó với viêm hỏa diệt tẫn hết thảy vạn vật trên thế gian.
Nhìn trước mắt một màn này, trong lòng tộc nhân cảm thán vui sướng, có vị tông chủ như thế thì cần gì lo âu, cứu thế hoặc là không cứu, Xích Diêm tộc chung quy cũng sẽ đứng trên đầu thế gian, ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ.
Giữa không trung, Long Phạm rốt cục đem người trong lòng buông ra, nhìn thấy xa xa đội nhân mã đã đến gần Vọng Thiên Thai, dị tượng của thánh vật càng lúc càng rõ ràng, tựa hồ có cái gì đó đang tụ tập giữa không trung.
Lăng Lạc Viêm cũng ngẩng đầu chăm chú nhìn về Vọng Thiên Thai, suy nghĩ một lát, xoay người đối với các tộc nhân còn đứng lại ở phía sau, “Các ngươi đi theo Lăng Vân hộ tống thánh nữ Trữ Hinh và Miểu Lan ra khỏi thành.”
“Tông chủ–” mọi người nhìn lên giữa không trung, tông chủ và tế ti lăng không mà đứng, không rõ vì sao lại muốn bọn hắn ra khỏi thành trước, ngẩng đầu đang muốn khuyên can thì nhìn thấy hồng y tóc bạch kim hướng ánh mắt xuống bọn hắn, trong mắt vẫn phản chiếu nhiệt độ của viêm hỏa, lưu lại vài phần ái muội, mang theo vài phần ý cười. Ánh mắt hướng bọn hắn nhìn lại tựa hồ đang chờ bọn hắn nói chuyện nhưng đáy mắt sắc bén lạnh lùng lại rõ ràng không muốn bọn hắn nhiều lời. (lăng không = bay lơ lửng)
“Ra khỏi thành đi!” Long Phạm dời ánh mắt khỏi đôi môi nhiễm hồng vì nụ hôn triền miên mới vừa rồi, đôi mắt thanh lam mang theo thâm tình chuyển hướng xuống tộc nhân đang đứng bên dưới, khôi phục lại vẻ trầm tĩnh đạm mạc, nhìn thấy tộc nhân vẫn đang lưỡng lự, hắn trầm giọng nói, “Vọng Thiên Thai bất thường, vô cùng khẩn cấp, còn không lui ra ngoài!”
Ngữ thanh thản nhiên trầm tĩnh, bên cạnh bóng dáng màu đỏ, bạch y bào khẽ phất phơ trong gió mang theo hương sen phiêu tán trong không khí, mái tóc đen mượt được cột chỉnh tề không một tia rối loạn, giọng nói thâm trầm ôn hòa cùng hương sen thanh đạm khiến kẻ khác an tâm, một tay ôm bên hông tông chủ, nghiễm nhiên là bảo hộ. Nếu bọn hắn rời đi, có tế ti ở đây nhất định sẽ vô sự.
Các trưởng lão cũng không nói gì, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ có thể tự an ủi chính mình như thế, lĩnh mệnh lui ra.
Lăng Vân nhìn hai người ở trên liếc mắt một cái, cũng không nói gì, hắn biết giờ phút này khắp nơi ở Lôi Lạc thành đều cổ quái, vì miễn trở thành vướng bận phiền toái, để cho một nửa tộc nhân lui ra ngoài là biện pháp an toàn nhất.
“Tông chủ và tế ti đại nhân có gì nguy hiểm không?” Miểu Lan chăm chú nhìn ra phía xa, thần tình tỏ vẻ lo lắng.
“Đi ra ngoài trước rồi nói sau,” Lăng Vân đem đội nhân mã còn lại hướng ra ngoài cửa thành mà đi. Trong đám người, Trữ Hinh ở trên mã xa cắn môi không dám lên tiếng, một tay che trên miệng, dưới tấm lụa đỏ che mặt, nước mắt chảy xuống thấm ướt sam y, hai mắt cũng trở nên đỏ hoe sũng nước.
Nàng tình nguyện vô tri vô giác chỉ làm người bình thường, chỉ cần chờ Lạc Viêm trở về liền hảo, như vậy sẽ không như thế này, biết rõ nhất định sẽ xảy ra nhưng không thể ngăn cản…..
Sau khi mọi người ly khai, cửa thành được khép lại. Trong tiếng sấm rền vang, tiếng đóng cửa nặng nề theo ánh sáng tia chớp đem tất cả âm u nhốt lại trong đó. Sắc trời tối tăm, lôi điện liên tiếp xuất hiện, Vọng Thiên Thai đủ loại dị thường, hết thảy đều rời xa khỏi tầm mắt của bọn hắn, chỉ còn lại cửa thành ám màu, ngăn cách tất cả ánh mắt của mọi người.
Trong Lôi Lạc thành, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm bay lên, hướng Vọng Thiên Thai mà đi. Giữa không trung, y bào của hai người tung bay trong gió, tiếng sấm thi thoảng vang lên trên đỉnh đầu.
Càng tiếp cận Vọng Thiên Thai càng phát hiện thiên tượng trở nên thập phần kì dị, cuồng phong gào thét, oanh lôi không ngừng giáng xuống, cơ hồ khiến người ta cảm giác hết thảy những chuyện phát sinh ở Lôi Lạc thành đều là do thiên phạt gây nên, tựa hồ thế gian lúc này không còn ban ngày.
Trong lòng Long Phạm cũng không để ý nếu thiên kiếp lúc này ập đến, Lạc Viêm và hắn cũng không phải loại người có lòng muốn cứu vớt sinh linh bá tánh. Thiên kiếp tai họa là do thế nhân tự mình tạo thành thì nên để cho thế nhân tự mình gánh chịu, người nào có thể sống, người nào sẽ chết, đều tùy theo số mệnh.
Sớm xem nhẹ chuyện sinh tử, nếu không phải có Lạc Viêm, hắn có lẽ sẽ chờ mong đến ngày thiên kiếp giáng xuống.
Chăm chú nhìn Vọng Thiên Thai ngay tại trước mắt, hai người từ không trung hạ xuống, các tộc nhân đi trước đã sớm chờ ở dưới. Nham Kiêu thấy bọn hắn hạ xuống liền vội vàng tiến lên bẩm báo, “Tông chủ, tế ti, chúng ta đã đến đây trong chốc lát, thánh vật trên Vọng Thiên Thai dường như đang bị vật gì đó tấn công, linh quang không ngừng hiện lên, chúng ta không dám vội vàng manh động, thỉnh tông chủ hạ lệnh.”
Nếu không phải Quyết Vân ở bên cạnh giữ lại, Nham Kiêu đã sớm tiến lên tìm tòi một phen, lúc này nhìn thấy hai người đến đây, vội tiến lên muốn tiên phong.
Có ý đồ bất lợi đến linh thạch? Ánh mắt Lăng Lạc Viêm chợt lóe, “Không biết người nào có thể sử dụng si mị vương, ngay cả linh thú Hách Vũ lưu lại cũng dám động vào?” Trên đời này, không người nào dám bất kính với Hách Vũ Đồ Lân, bọn hắn lưu lại vật gì thì trong mắt thế nhân đều trở thành chí bảo, không biết người này có lai lịch gì.
“Nếu như ta đoán không lầm, người này không chỉ dám động vào linh thú Hách Vũ lưu lại, ngay cả Hách Vũ hắn cũng không xem ở trong mắt,” Long Phạm ngẩng đầu, nhìn lên chỗ cao nhất của Lôi Lạc thành. Thượng cổ cựu nhân trở về, câu này làm cho hắn nhớ tới một người hắn từng quen biết.
“Tế ti biết hắn là người nào?” Các trưởng lão ở bên cạnh cuống quít hỏi. Vốn là vội vàng chạy đến nhưng ngẩng đầu nhìn Vọng Thiên Thai, không người nào lại dám tiến lên. Nơi đó là một mảnh đen sẫm, dường như bị vật gì đó bao phủ, vừa lên một chút liền cảm giác như đang ở giữa hai thế giới khác nhau. Nếu có người tạo thành như thế, không biết lực lượng của hắn như thế nào?
“Chính là người lúc trước ngươi từng nói, thương cổ cựu nhân? Cũng giống như Hách Vũ Đồ Lân trải qua thiên kiếp, nhưng vẫn tồn tại trên thế gian?” Lăng Lạc Viêm nhớ Long Phạm đã từng nhắc tới, trong câu ca dao có nói, thượng cổ cựu nhân trở về, chú ngôn diệt thế. Chẳng lẽ người này sẽ tạo nên thiên kiếp?
Gật đầu, Long Phạm nói với hắn, “Nếu là người này, Lạc Viêm càng không nên tùy tiện tiến lên, hắn có thể cùng Hách Vũ Đồ Lân đối địch, ngươi mới có được viêm hỏa không bao lâu, không thể cùng hắn kháng cự” Đối đầu với người có ngàn vạn năm linh lực, nhất định sẽ rơi vào hiểm cảnh.
“Ngươi nhận biết người nọ? Hắn tên gì?” Lăng Lạc Viêm theo vẻ mặt của Long Phạm có thể nhìn ra mỗi khi Long Phạm nhắc đến thượng cổ cựu nhân đều không có vẻ xa lạ, tựa hồ đã sớm quen biết.
Ánh mắt ngưng trệ, Long Phạm chăm chú nhìn nghi vấn trong mắt Lăng Lạc Viêm, dừng một chút rồi rốt cục chậm rãi gật đầu, “Hắn chính là người giáo hóa ta thuật pháp, Thứ Tĩnh Di.” Nếu không sớm nói cho Lạc Viêm biết lợi hại trong đó, chỉ sợ đến Vọng Thiên Thai sẽ không còn kịp.
Các trưởng lão nghe xong đều hít mạnh vào một hơi.
Mọi người chăm chú nhìn lên đỉnh Vọng Thiên Thai, trong mắt tràn đầy kinh hãi. Không nghĩ đến thuật pháp của tế ti chính là học từ thượng cổ cựu nhân, chớ trách linh lực của tế ti sâu không thể lường, nhưng ngoại trừ điều đó ra, càng khiến bọn hắn hoảng sợ chính là người giáo hóa thuật pháp cho tế ti cư nhiên lại có ý đồ diệt thế?!
“Người này lợi hại như thế, ngươi không muốn ta lên đó?” Lăng Lạc Viêm nghe nói đến lai lịch của Thứ Tĩnh Di cũng thoáng cả kinh. Ngang hàng với Hách Vũ Đồ Lân, trong mắt con người chẳng phải đó là thần nhân còn sống hay sao? Cơ hồ so với thần thánh không có gì khác biệt….
Người như thế muốn chú ngôn diệt thế….Hách Vũ lúc trước phải chăng đã hiểu rõ người này, sớm biết sẽ có ngày hôm nay nên mới để lại câu ca dao kia….
Lăng Lạc Viêm đang cân nhắc, chỉ nghe người bên cạnh nói tiếp, “Hắn và ta cũng không phải thầy trò, nhưng tâm tình người này thì ta thập phần hiểu rõ. Chán ghét thế nhân, không ác không thiện, cố chấp cực đoan, nếu hắn không tính toán muốn diệt thế thì nhất định sẽ không để ý. Lạc Viêm nếu lên đó, ngươi mang viêm hỏa, bị hắn nhìn ra sẽ càng khiến hắn quyết tâm muốn diệt thế.” Theo lời nói của Long Phạm có thể nghe ra, Thứ Tĩnh Di và Hách Vũ Đồ Lân lúc trước đã sớm không hợp.
“Nói như thế đi lên cũng không có ưu đãi,” Hiểu được ý tứ của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm dứt khoát dẹp đi đăm chiêu trong lòng, thả lỏng tâm tư, khoát tay nói, “Vậy thì đi thôi!”
Việc cứu thế vốn không quan hệ đến hắn, nếu có người muốn diệt thế thì hắn cũng không có lực kháng lại, hiển nhiên sẽ không tự đi tìm cái chết. Hắn tin tưởng lực lượng trong tay mình và Long Phạm, nhưng cũng không đến mức mù quáng đi tin tưởng mình có thể kháng lại thượng cổ thần nhân.
Nhìn lên Vọng Thiên Thai có thể thấy linh quang bên trong thánh vật lóe ra, oanh lôi hiện lên, không trung tối đen mù mịt, trong sương mù thấp thoáng một bóng người, không biết đang dùng loại trận pháp nào tấn công vào khối linh thạch.
Thứ Tĩnh Di chẳng lẽ muốn bức Ngải trong linh thạch ra ngoài? Linh thú Hách Vũ lưu lại không biết có quan hệ gì đến ý đồ diệt thế của hắn? Không khỏi dâng lên nghi hoặc, Lăng Lạc Viêm khinh cười một tiếng rồi bĩu môi, linh thú Ngải nếu là Hách Vũ lưu lại thì linh lực cũng thâm hậu, nếu Thứ Tỉnh Di muốn gây bất lợi với nó, nó vẫn có thể trốn thoát.
Hướng các trưởng lão trước mắt lướt qua, Lăng Lạc Viêm lên tiếng, “Các vị trưởng lão đều nhìn thấy, cũng không phải ta không muốn cứu thế, nhưng người ở phía trước có thể cùng Hách Vũ Đồ Lân đối địch thì muốn bản tông chủ làm sao cứu thế? Nếu không thận trọng, Xích Diêm tộc chưa kịp vinh diệu liền bị hủy diệt trong tay ta, ta nghĩ việc này mọi người cũng không muốn nhìn thấy?”
Thế nhân đều ích kỷ, người nào cũng đều tự thân bảo toàn an nguy, cầu vinh diệu cho chính mình. Thiên kiếp đủ loại, nếu là tránh cũng không thể tránh, người nào lại tự nguyện hy sinh đi vãn hồi một việc không thể vãn hồi?
Các trưởng lão ngốc lăng sau một lúc lâu, tất cả đều thở dài. Quyết Vân nhíu mày ngước lên, mong đợi thiên kiếp không quá nhanh bị người nọ dẫn đến, ý đồ diệt thế lại ngang hàng với thượng cổ thần nhân Hách Vũ Đồ Lân, một người như thế, hy vọng cứu thế càng lúc càng xa vời, bọn hắn vô lực cứu cả thế gian, trước mắt cũng chỉ có thể tự bảo toàn tộc nhân, người đời như thế nào thì đến lúc đó có thể cứu liền cứu, không thể thì cứ tuân theo thiên ý mà làm.
Thiên phạt là vì thế gian ác ý tạo thành, hậu quả là do thế nhân tự chuốc lấy.
Một hàng người dưới Vọng Thiên Thai mang theo tâm tư hướng cửa thành mà đi. Long Phạm ở trước mặt người khác cũng không hề che giấu, vẫn ôm chặt Lăng Lạc Viêm, trong lòng hơi thoáng thả lỏng, ở bên tai Lăng Lạc Viêm nói nhỏ, “Nếu lần này Lạc Viêm không nghe ta khuyên can, cố chấp tiến lên thì ta sẽ không cố kị có tộc nhân ở đây, đem ngươi ôm trong lòng đem trở về, chỉ là nếu như thế, oai nghiêm tông chủ của ngươi sẽ bị tổn hại một chút.”
“Ta ở trước mặt ngươi có lúc nào còn oai nghiêm tông chủ?” Hướng bên cạnh liếc mắt một cái, Lăng Lạc Viêm học theo bộ dáng của Long Phạm, ngữ thanh không nhanh không chậm thấp giọng nói, “Oai nghiêm của tế ti đại nhân, ta thật ra đã được lĩnh giáo.”
Hơi thoáng mang theo bất mãn, Lăng Lạc Viêm nhíu mi lại, hắn phát hiện lần nào Long Phạm cũng làm cho hắn lĩnh giáo thập phần triệt để, khiến cho hắn ngay cả muốn thượng cũng không có sức.
Long Phạm ở bên cạnh nở nụ cười đầy ái muội, đang định nói tiếp thì ở sau lưng bọn hắn đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang trời.
Tiếng nổ kịch liệt dường như chấn động cả thiên địa, cơ hồ có thể cảm giác mặt đất đang rung chuyển, cả tòa Lôi Lạc thành đều lắc lư, tiếng vang kia đúng là xuất phát từ Vọng Thiên Thai.
Mọi người xoay lại, chỉ nhìn thấy trên đỉnh Vọng Thiên Thai chớp động linh quang, sương mù dày đặc như trước, ở trên kia vốn là nơi đặt thánh vật linh thạch nhưng lúc này lại trống không một mảnh?!
Vô số đá vụn văng ra, như mưa đá ào ào rơi xuống, trên mặt đứt nứt ra hàng loạt hố sâu. Giữa không trung hiện lên một đạo ánh sáng màu vàng, ngân quang xuất hiện dưới bụi mù đá vụn cùng tiếng sấm lôi điện âm trầm càng trở nên nổi bật chói mắt.
“Viêm hỏa khí?! Lăng Lạc Viêm? Ngươi đang ở trong thành vì sao không xuất hiện? Chẳng lẽ không biết đến an nguy của thế gian? Phù sinh cảnh bị hủy, họa loạn sắp giáng xuống….”
Thấp thoáng trong mây mù hiện lên một bóng dáng mơ hồ, nhưng âm thanh vang vọng trong không trung rõ ràng là giọng nói mọi người đã từng nghe thấy, đó chính là linh thú Hách Vũ lưu lại, Ngải ở bên trong thánh vật linh thạch.
Thánh vật bị hủy? Linh thạch tiêu tán? Ngải từ trong đó hiện thân?
Lăng Lạc Viêm chỉ thấy ngân quang lấp lánh toát ra giữa không trung, vô cùng linh mẫn, đồng thời còn có vô số bóng dáng mang hào quang óng ánh đang hướng chung quanh tản ra.