Nhất Túy Hứa Phong Lưu

quyển 1 chương 10: thư trai::

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Này, ngươi xác định ta có thể sử dụng linh lực?” Sau một hồi ngủ ngon tỉnh lại, Lăng Lạc Viêm tinh thần sảng khoái đứng trước cửa sổ. Sau giờ ngọ, giấc ngủ yên làm cho hắn cảm thấy thân thể một chút bình phục. Phía sau lưng, bạch y nam nhân vẫn đứng nơi đó, sau sa trướng chứng kiến hắn ngủ, bất quá đã thay đổi ngoại bào sạch sẽ, vẫn là bạch y không vướng một hạt bụi nhỏ.

Tuy hắn không muốn thừa nhận nhưng trên thực tế, quả thật bởi vì Long Phạm, khiến hắn đã nhiều năm qua đây là lần đầu tiên không cần ai làm bạn mà vẫn ngủ say, bất quá, hắn sẽ không cảm tạ Long Phạm là được.

“Bẩm tông chủ, Long Phạm cũng không xác định. Sử dụng linh lực cần dựa vào bản thân tự lĩnh ngộ, hay không có thể….”

“Tông chủ?” Lăng Lạc Viêm nghe hắn xưng hô như vậy xoay người khoát tay, cắt ngang lời hắn, “Nếu lúc này chỉ có hai người chúng ta, hà tất phải ra vẻ, cứ nói rõ ràng, không phải là muốn ta lấy thân phận tông chủ đi diện kiến cùng Liệt Diễm tộc sao? Đến lúc đó phải làm như thế nào ta sẽ hợp tác, bất quá trước hết ta hy vọng, việc hôm nay sẽ không lặp lại lần nữa, ta nghĩ đối với tế ti đại nhân mà nói, điểm này không tính là quá khó khăn đi?”

Trải qua chuyện thích khách, hắn không muốn tiếp tục trình diễn như trước nữa, ít nhất ở trước mặt Long Phạm điều này không cần thiết.

Long Phạm nghe xong lời này, vẻ mặt bất động. Thiếu niên đứng trước cửa sổ, bóng dáng mặc hồng sam, mị sắc mê hoặc vẫn như trước, giống như vẻ yếu ớt chưa từng tồn tại qua. Cũng tốt, tựa như hoàn toàn quên hết hồi ức xưa vừa được gợi lên lúc trước, ngoảnh đầu nhìn lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng giễu cợt.

Liễm hạ đôi mắt, hắn mở miệng trả lời: “Long Phạm thân là tế ti trong tộc, đối với tông chủ há có thể bất kính, bảo hộ an nguy của tông chủ là chức trách của toàn thể tông tộc. Hôm nay là Long Phạm thất trách, về sau sẽ không có việc này nữa.”

“Như vậy, kể từ hôm nay ngươi ngoại trừ phụ trách sinh hoạt hằng ngày của bản tông chủ, cũng phụ trách an toàn bảo vệ đi,” Chậm rãi mở miệng, Lăng Lạc Viêm nói đến mấy từ “Bản tông chủ” cố ý nhấn mạnh một chút, tiếp tục mang theo vẻ giễu cợt hướng Long Phạm nhìn lại, “Tế ti đại nhân nói mình thất trách, vậy ta cho ngươi cơ hội chuộc lỗi”

“Đa tạ tông chủ.” Khom người thi lễ, lời nói trong miệng Long Phạm xem ra vẫn là một mực cung kính, Lăng Lạc Viêm muốn từ trên người hắn tìm ra vài phần tùy ý ngạo mạn, nhưng vô luận như thế nào hắn cũng vẫn thản nhiên trầm tĩnh, bộ dáng vẫn thong dong hòa nhã.

Người khác nhìn Long Phạm như thế nào, Lăng Lạc Viêm không phải không biết. Nhưng Long Phạm trong mắt hắn tuyệt đối không giống với ánh mắt người khác, dưới thân bạch y bào này nhìn như thoát tục, thờ ơ lạnh nhạt, nhưng biểu hiện xem ra tuyệt đối không phải như vậy. Hắn thậm chí đoán, tên thích khách lẻn vào Xích Diêm tộc, Long Phạm căn bản đã biết rõ sự tình….

“Không cần tạ ơn, trước mắt quan trọng hơn vẫn sớm làm cho ta có thể sử dụng linh lực, ta nghĩ ngươi cũng không nguyện để tông chủ các ngươi ở kì trăm năm chi ước làm mất thể diện đi?” Sớm học xong phương pháp sử dụng linh lực, tánh mạng của hắn mới có thể bảo toàn, đợi lúc sau hắn mất giá trị lợi dụng vẫn còn vốn để tính toán cho tương lai.

“Long Phạm lúc trước từng nói không cam đoan tông chủ có thể lãnh hội sử dụng linh lực, dù sao, tông chủ không đủ linh phách, nếu muốn dùng lực lượng không thuộc về thân mình có lẽ có chút khó khăn, cần thêm thời gian, đến khi tông chủ có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể, sẽ không sai biệt lắm.”

Long Phạm nói như vậy, trên mặt cũng không thấy vẻ lo lắng. Lăng Lạc Viêm nghe ý tứ của hắn, chỉ là có khó khăn chứ không phải hoàn toàn không có khả năng, liền hỏi, “Có biện pháp nào tốc hành không?”

“Việc này không thể giải quyết trong chốc lát, tông chủ nếu muốn nhanh trái lại không tốt, Long Phạm không biết phương pháp tốc hành, tựa hồ trong ấn tượng cũng không hề có phương pháp như vậy tồn tại,” Đối với nghi vấn của hắn, Long Phạm suy tư một chút mới trả lời.

“Ngươi xác định?” Lăng Lạc Viêm tiến gần vài bước, hương sen thoang thoảng khiến hắn quen thuộc lưu chuyển xung quanh, ngẩng đầu nhìn Long Phạm, “Trong tộc nên có gì ghi chép lại, về cách tu luyện linh lực, phương pháp vận dụng như thế nào….”

Hắn lúc trước chứng kiến thấy có tài liệu ghi chép, khiến hắn biết được không ít chuyện trên thế giới này, còn có sự vụ của Xích Diêm tộc, hắn tin tưởng trong Xích Diêm tộc chắc chắn vẫn có gì đó ghi chép về linh lực.

Cùng đôi mắt thanh lam đối diện, Lăng Lạc Viêm nhìn không ra cảm xúc gì trong mắt hắn, cũng không phải vô tình lạnh như băng mà là tĩnh đến mức tận cùng tịch mịch, nhưng một khi mở miệng, trong lời nói của Long Phạm vẫn hoàn toàn cung kính, “Nếu tông chủ không tin, muốnxem xét tài liệu ghi chép về linh lực trong tộc, có thể đến thư trai xem thử, mọi việc lớn nhỏ trong tộc, thư sách điển tịch, toàn bộ đặt trong đó,”

“Thư trai ở nơi nào, bản tông chủ muốn đến đó xem ngay,” Tuy tên là thư trai nhưng bên trong để rất nhiều đồ vật trọng yếu, nhất định không phải dễ dàng đi vào, nếu Long Phạm đáp ứng, hắn tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội này.

“Thư trai do Long Phạm trông coi, đến lúc đó nếu tông chủ muốn đi có thể cùng ta đến đó.”

“Giờ này sắc trời vẫn chưa muộn, dẫn ta đi.”

Sinh linh này là vội vả muốn có được lực lượng….thật sâu liếc mắt nhìn Lăng Lạc Viêm một cái, Long Phạm xoay người hướng ra ngoài bước đi, “Thỉnh tông chủ đi theo ta.”

Đi theo Long Phạm, Lăng Lạc Viêm ra cửa phòng. Từ khi hắn đến thế giới này còn chưa bước ra ngoài Xích Viêm cung, hôm nay theo Long Phạm đến thư trai, không biết là ở nơi nào.

Dọc đường đi, bóng người cách đó không xa, dưới ánh mặt trời sợi tóc lộ ra màu sắc ám xanh, dài thẳng mượt, cột gọn sau gáy bằng một sợi tơ tằm có hoa văn nhẹ nhàng, tóc đen bóng, bạch y bào, không có một chút màu sắc nào khác, giống như vĩnh viễn cùng trần tục không quan hệ.

Trên đường đi mọi người nhìn thấy Long Phạm lập tức dừng lại, mang theo vẻ sùng kính hành lễ bái kiến, lại nhìn phía sau Long Phạm, cũng tiếp tục hành lễ nhưng thần sắc lại chỉ có vài phần tò mò cùng nhiều phần dè dặt.

Xích Diêm tộc từ trên xuống dưới đều biết bạch y bào xem ra là nam nhân từ bi mặc dù không từ thủ đoạn, bọn họ cũng chỉ biết hắn là vì tông tộc, trước kia ngầm đồng ý dùng tánh mạng trưởng lão đến dị thế hấp thu sinh linh, đối với điểm ấy Lăng Lạc Viêm thập phần khẳng định.

Dọc đường đi, cảnh trí quanh mình như thế nào hắn hoàn toàn không chú ý, chỉ chuyên tâm đi theo Long Phạm đến thư trai. Dù mới nãy đã có một giấc ngủ ngon, hắn có thêm sức lực đi vài bước, nhưng qua thời gian lâu vẫn là cảm thấy dưới chân như vô lực, thầm mắng khối thân thể này quá hư nhược. Lăng Lạc Viêm vẫn tiếp tục bước đi, chẳng qua tốc độ đã cực kỳ chậm lại.

Phía trước hắn, Long Phạm dẫn đường vẫn chưa quay đầu, bỗng nhiên dừng lại, xoay người đến trước mặt hắn, cũng không nói gì mà trực tiếp ôm hắn lên, “Tông chủ thân thể chưa lành, là Long Phạm sơ sót”

Lăng Lạc Viêm nhướng mày, Long Phạm là thật sơ ý hay là cố tình sơ ý, tạm thời không bàn, nhưng từ lúc đến thế giới này, bị hắn ôm đến ôm đi không phải chỉ một lần, lúc này hắn cũng không muốn mở miệng, thân thể quả thật chưa lành, muốn đến thư trai tìm cách sử dụng linh lực bị ôm như vậy mấy lần cũng không có gì. Dù sao hắn thấy khối thân thể này xem ra chỉ là một thiếu niên, cũng không quá mức mất mặt.

Bị Long Phạm ôm trước người, mùi hương thơm mát trong gió càng thêm rõ ràng, nghĩ đến lúc trước ở trong phòng là Long Phạm làm cho hắn bình yên an giấc, hiện giờ nhìn thần sắc Long Phạm lúc này, trầm tĩnh bình thản, Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên mở miệng nói: “Này, kể từ hôm nay, việc thị tẩm cũng do ngươi phụ trách.” (o_o)

Không biết là như thế nào, nhìn Long Phạm như thế, còn muốn nhìn thấy bộ mặt chân thật của bạch y nam nhân này, hắn sẽ không để Long Phạm sống dễ chịu.

Cước bộ bỗng nhiên ngừng lại, Long Phạm thoáng hiện lên vẻ mặt kì quái nhìn thiếu niên trong lòng ngực, lộ ra một mạt cực kỳ hời hợt ý cười, “Chức trách của tế ti cùng thị tẩm không có quan hệ, nhưng tông chủ đã ra lệnh Long Phạm không dám không theo, vì an nguy của tông chủ, quả thật cũng cần có người bên cạnh bảo vệ, không bằng như vậy, về sau đến ban đêm Long Phạm tự mình bảo hộ an nguy của tông chủ, giúp tông chủ yên giấc.”

“Có thể, tối nay bản tông chủ chờ ngươi, tế ti đại nhân.” Gằn từng tự cuối cùng nói ra, Lăng Lạc Viêm nhìn nụ cười hời hợt kia, lại như thế nào đều nhìn không ra dưới ý cười đó đang cất giấu loại tâm tư nào. Từ ban đầu hắn trong lòng vẫn không cam tâm, hắn cùng Long Phạm lợi dụng lẫn nhau, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn bị vây ở thế bất lợi.

Lăng Lạc Viêm mang theo đôi mắt mị hoặc cùng khiêu khích toát ra hỏa diệm không vui, tuy giấu sâu trong đó vẫn không tránh được đôi mắt Long Phạm, hắn thản nhiên thu hồi ánh mắt, bên môi nở nụ cười thoáng nhẹ như trước, nhưng lúc này nếu Lăng Lạc Viêm nhìn lại, dưới ý cười đó có vài phần đăm chiêu thích thú.

“Nơi này là cư phòng của Long Phạm, thư trai ở bên trong,” Dừng lại cước bộ, Long Phạm đối với thiếu niên trong lòng ngực giải thích.

Không biết tên các loài hoa cây cỏ xung quanh, cùng gió nhẹ phe phẩy, bóng cây lay động, thậm chí có thể nhìn thấy như hồ điệp bay múa vờn quanh cỏ hoa, chẳng qua nhan sắc không đủ diễm lệ xinh đẹp như hồ điệp, trong suốt nhàn nhạt giống như hư ảnh, bỗng nhiên thoáng hiện lại chợt biến mất, có vài phần quỷ bí.

Lầu các ngay sau phiến cỏ cây, cùng Xích Viêm cung so sánh với cũng không hề thua kém, màu sắc đơn giản đến tận cùng, đủ loại bức vẽ bằng gỗ thô với hình dạng dị thú như trong Xích Viêm cung, ngoài ra còn khắc những văn tự như dây leo quấn quanh mà hắn chưa bao giờ gặp qua. Cây cỏ vờn quanh, âm thanh phiến lá va chạm xào xạc, nơi này tĩnh như không có ai ở, nhưng ở tĩnh mật bên trong lại tản mát ra một loại không khí khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, giống như chỉ trong chốc lát hắn ly khai khỏi cái thế giới mới quen thuộc này, đến một địa phương khác.

Quả nhiên là nơi ở của Long Phạm, đánh giá vài lần, cũng không thấy một bóng người, nhưng sẽ thật sự không có ai chứ. Lăng Lạc Viêm nghĩ như vậy, liền nghe bên tai truyền đến tiếng của Long Phạm, “Nơi này ngoại trừ Long Phạm, không có ai khác, thư trai là cấm địa trong tộc, lúc bình thường, nếu không có việc cần thiết các trưởng lão cũng không thể tùy ý ra vào,”

Nói như vậy những loại hoa cỏ kia nhất định không phải chỉ xinh đẹp dễ nhìn mà thôi, không người trong coi mà chỉ có cỏ cây, muốn nói trong đó không có cổ quái, tựa hồ là không thể. Lăng Lạc Viêm gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, nhìn các văn tự khắc trước cửa hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Đây là loại văn tự nào, vì cái gì ta không thể nhận ra được? Nhưng trong bản ghi chép của tộc, ta vừa nhìn lại biết?”

Hắn không thuộc về thế giới này nhưng khi Nham Kiêu đem đến văn thư tư liệu, hắn cư nhiên có thể đọc được, lúc trước do giấc ngủ không đủ nên cũng chưa lưu ý tới, lúc này nhớ đến, không khỏi làm cho hắn cảm thấy kỳ quái.

Long phạm ánh mắt chợt lóe, đôi mắt thanh lam nhìn xa xa, ngữ thanh chậm rãi, “Chắc vì thân thể vẫn còn trí nhớ lúc trước, tông chủ tuy mới đến đây, nhưng khối thân thể này trước kia đã học đủ loại sự tình tỷ như văn tự các loại, vẫn chưa hoàn toàn quên mất.”

Quả thật là như thế? Lăng Lạc Viêm giương môi lên, “Này thật không tồi, giảm bớt không ít phiền toái.” Về phần khối thân thể này còn có thể nhận ra văn tự, nhưng không biết nội tình tộc vụ hắn cũng không hỏi lại.

Long Phạm không hề mở miệng, ôm hắn đi qua vài gian phòng. Đến trước một cánh cửa xem ra cũng không đặc biệt lắm, “Nơi này là thư trai.”

Không treo bảng hiệu cũng không có người trông coi, Lăng Lạc Viêm hiếu kì nhìn cánh cửa phòng đóng chặt không chớp mắt, hắn biết, càng như thế càng chứng minh nơi này trọng yếu.

Cánh cửa phòng đóng chặt ở Long Phạm khoát tay chợt lóe ra một trận lam quang óng ánh, không người thúc đẩy cửa phòng tự hành mở ra, vốn trong phòng một mảnh u ám mờ nhạt, thoáng chốc hiện lên ánh sáng êm dịu.

Cũng như bên ngoài tĩnh mịch, chỉ có thư sách sắp xếp chỉnh tề. Đứng trước cửa, liếc mắt một cái cơ hồ nhìn không đến điểm cuối kệ sách, các điển tịch tràn ngập trải qua năm tháng, còn chứa vài phần thâm u cùng âm lãnh.

Đây là một nơi cất giữ vô số bí mật, nhìn thư trai này Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên cảm giác như vậy, mà muốn tìm đến cách sử dụng linh lực xem ra quả thật cần thời gian. Lại liếc mắt nhìn đến kệ sách đồ sộ, lại nhìn nhìn bên người Long Phạm đang lẳng lặng đứng im, hắn cảm thấy muốn được Long Phạm giúp hắn, tựa hồ là việc không quá khả năng.

“Tế ti đại nhân! Tế ti đại nhân! Tế ti đại nhân”

Lăng Lạc Viêm đang muốn Long Phạm thả hắn xuống để hắn nhìn phía trước một cái, âm thanh dễ nghe non nớt hô lớn từ chỗ sâu bên trong thư trai truyền đến, hỗn loạn hưng phấn cùng vui sướng, từ xa đến gần, chợt bổ nhào vào người hắn.

Truyện Chữ Hay