Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit+Beta: Minh Miu

Vốn không gian của hai người, nhiều hơn hai người, bắt đầu trở nên chen chúc, đặc biệt là âm thanh nói chuyện, đặc biệt là âm thanh làm cho người muốn bịt tai. Đặc biệt là lão thái thái, nhàn rỗi vô sự, một đôi mắt dường như dính vào trên người hai anh em Điền Đại Tráng, thân thể bị bệnh không có biện pháp chỉ có thể giam cầm ở trong căn phòng bốn bức tường này, miệng lại càng không chịu ngồi yên, thì thầm nói không để yên, bởi vì con trai nàng là hủ nút, Điền Tiểu Mãn là người ngạo kiều không thích quản người khác, cho nên nàng cố gắng bắt lấy Điền Đại Tráng phát lực, truy vấn ngọn nguồn:

“Hai người các cậu là anh em sao? Tôi nhìn như thế nào cũng thấy lớn lên tuyệt đối không giống nhau? Em trai của cậu so với cậu được hơn nhiều, bộ dáng cũng tuấn...”

“Cha mẹ hai người đâu? Còn có thân thích đâu? Như thế nào em trai cậu nằm viện lâu như vậy cũng không không gặp thân thích bạn bè xách hoa quả đến thăm...”

“Cậu bao nhiêu tuổi? Hai mươi hai? Vậy em trai cậu không phải là học sinh cấp à? Tướng mạo non nớt, chẳng qua, nhìn không giống, em trai cậu nhìn giống như là người đi làm, hơn nữa giống như một lãnh đạo, so với cậu lợi hại...”

“Cậu cưới vợ chưa? Không có à? Hắc, như thế nào không kết hôn? Trước thành gia sau lập nghiệp. Đã có vợ và con mới càng cố gắng hơn. Không gấp à? Không gấp cũng có thể tìm một người bạn gái, muốn hay không thím giúp cậu giới thiệu một người, chẳng qua, nếu là trở thành thật, cậu nên cho tôi một phần quà tạ lễ, địa phương chúng tôi có một quy cũ là một ngàn hai...”

Điền Đại Tráng gặp nữ nhân như nữ đường tăng, bắt đầu còn không cảm thấy, về sau bên tai rốt cục giống mọc kén, hận không thể tìm một sợi dây xâu lại, làm cho Điền Tiểu Mãn chế nhạo anh nói: “Bảo anh không cần quản những người nhàm chán này. Anh lại không biết nàng, làm gì đối với nàng hữu vấn tất đáp? Hiện tại biết rõ không thể trêu vào đi?”

Không thể trêu vào tôi còn trốn không được sao? Điền Đại Tráng nghĩ như vậy, liền không thích ở trong phòng bệnh ngây ngốc, cộng thêm bản thân anh chính là người không chịu ngồi yên, cho nên anh bắt đầu phục vụ ăn uống cho Điền Tiểu Mãn cùng với một đống sự tình ok khoảng thời gian rãnh sau đó đi ra ngoài dạo một lát, Điền Tiểu Mãn đương nhiên cũng sẽ không ngăn anh. Thời gian dần qua thời gian đi dạo này càng ngày càng dài, vừa bắt đầu không quá mười phút, hôm nay vậy mà sắp hai giờ còn không thấy người trở về.

Điền Đại Tráng có chút sốt ruột, lão thái thái giường bênh cạnh không có đối tượng nói chuyện, lại chuyển hướng Điền Tiểu Mãn lải nhải: “Anh trai cậu hôm nay đi ra ngoài đã lâu đi? Cậu ta đi làm gì? Đi ị sao? Đều hơn hai giờ rồi, chính là đẻ trứng cũng đủ rồi.”

Điền Tiểu Mãn cả giận nói: “Bà mới đẻ trứng. Bà chính là không có đẻ trứng cũng so với gà mẹ ấp trứng còn có thể om sòm hơn 'khanh khách đát' 'khanh khách đát' phiền chết người đi được, làm hại anh trai tôi ở trong phòng cũng ngốc không được, trốn đi ra ngoài.”

Lão thái thái lại bắt đầu ồn ào: “Ai, cậu làm sao nói chuyện...”

Con trai lão thái thái trước sau như hũ nút, lúc này khuyên nhủ lão thái thái nói: “Được rồi, mẹ, đừng nói nữa. Cậu trai trẻ nói chuyện là không để ý, chẳng qua, mẹ xác thực cũng quá lải nhải rồi, người ta là người bệnh, cần hoàn cảnh yên tĩnh, người liền bớt tranh cãi.”Lão thái thái lầu bầu nói: “Tôi cũng là người bệnh, tôi thì thích nói chuyện, không được sao?”

Con trai lão thái thái đối với Điền Tiểu Mãn nói: “Ai, cậu đừng có gấp. Tôi vừa mới tới lúc ấy nhìn thấy anh trai cậu. Anh ta giúp người ta dỡ hàng, dỡ xong thì qua đây.”

Ước chừng nửa giờ sau, Điền Đại Tráng trở về rồi, đem một ly tương hạt đào nóng hầm hập đặt ở trên tủ giường nhỏ Điền Tiểu Mãn, nói: “Uống trước có chút nóng. Cậu giữa trưa muốn ăn gì, tôi đi mua.”

Điền Tiểu Mãn nhìn anh, bất động thanh sắc hỏi: “Anh vừa rồi đi chỗ nào?”

Điền Đại Tráng thuận miệng nói: “Tôi chẳng phải đi dạo bên cạnh chỗ này sao? Không cẩn thận đi hơi xa một chút, trở về hơi trễ.”

Điền Tiểu Mãn nói: “Trên người của anh có bụi phủi còn chưa sạch đâu, anh còn lừa tôi?”

Điền Đại Tráng đành phải im lặng tránh nặng tìm nhẹ, khai báo một nửa: “Ai, tôi chính là ở bên ngoài giúp người ta dỡ hàng một chút.”

“Giúp? Không đưa tiền sao? Làm không công sao?”

Điền Đại Tráng ngượng ngùng cười, nói: “Nhận đồng. Chẳng qua, tôi không phải là vì kiếm tiền, dù sao sao nhãn rỗi cũng là nhàn rỗi, tôi liền tùy tiện ôm một chút việc làm làm. Tiền trị bệnh tôi có, cậu đừng quan tâm vớ vẩn.”

Thấy Điền Tiểu Mãn con mắt có chút đỏ lên, anh vội vàng chuyển chủ đề, nói: “Tôi chính là kiếm chút tiền ăn cơm cho chính mình, ở bên trong bệnh viện này không có biện pháp chính mình nấu cơm, trên đường đồ ăn lại đắt, một phần canh gà phải bán đồng, hương vị nhạt vô cùng. Ở đâu giống canh gà, trái lại giống như là gà đánh chết rửa sạch thả nước sôi, có chút mùi vị như vậy. Đợi chúng ta ra viện thì tốt rồi, trong nhà nuôi vài chục con gà, đến lúc đó tôi mỗi ngày làm gà hầm súp cho cậu uống.”

Điền Tiểu Mãn cảm giác rất vô lực: “Đều tại tôi...”

Điền Đại Tráng xoa bờ vai của cậu, nói: “Đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, tôi chính là rảnh rỗi đến bị khùng, rảnh rỗi đến khó chịu tay chân, muốn hoạt động một chút mà thôi.”

Điền Tiểu Mãn không thể ngăn cản anh được, anh lại càng phát triển hướng bên ngoài chạy trốn, trên thị trấn tìm đủ loại việc vặt làm, cuối cùng còn tìm được một phần công việc ổn định, giúp một người đồ tể (đồ tể:làm nghề mổ heo) ở trên phố mổ heo, giết một con heo, đồ tể cho đồng. Điền Đại Tráng buổi sáng giết một con, hai tiếng ok, giữa trưa chạy về bệnh viện một chuyến, phục vụ mua cơm lau người cho Điền Tiểu Mãn, buổi chiều lại đi giết một con, một ngày có thể kiếm được đồng, còn không chậm trễ chăm sóc người bệnh, Điền Đại Tráng thỏa mãn cực kì, trở về nói với Điền Tiểu Mãn: “Đáng tiếc ông ta buổi tối không giết heo, bằng không, thừa dịp cậu ngủ không cần người chăm sóc, tôi ít nhất có thể giết hai con heo.”

Điền Tiểu Mãn không hiểu nổi, còn hỏi: “Mổ heo như thế nào phải tốn hai tiếng?” Cậu từ nhỏ kim tôn ngọc quý (kim tôn ngọc quý: quý như vàng ngọc) mà lớn lên, nếm qua thịt heo, chưa thấy qua heo thật, trong nội tâm còn buồn bực, mổ heo nha, không phải là cho heo mấy đao, đem heo giết chết liền xong việc sao?Điền Đại Tráng buồn cười nói: “Cậu cái này cũng không biết? Nói cho cậu biết, hiện tại cũng đơn giản nhiều rồi, trước kia giết một con heo càng khó khăn hơn, năm sáu người cùng làm. Cậu cho rằng chỉ là đâm con heo mấy dao nó chết liền xong việc? Trên người heo thịt dày, đâm không chết ngược lại đem da cùng nội tạng làm hư, nếu không chết làm cho heo phát điên, còn làm người bị thương.”

Thấy Điền Tiểu Mãn lộ ra nét mặt tò mò, Điền Đại Tráng liền tỉ mỉ kẻ cho cậu nghe: “Mổ heo, trước phải chuẩn bị tốt công cụ thớt, lúc giết heo, từ chỗ cổ hạ đao, chỗ đó một đao giết heo, mổ heo lấy máu, cậu là không thấy được bộ dáng lúc treo heo lấy máu, may mắn tôi khí lực lớn có thể giữ được, lấy máu phải phóng toàn bộ vào một cái bồn lớn, phóng xong heo cũng không chết, chẳng qua khí lực nhỏ hơn không thể chuyển động, lúc này mới đem dao đâm xuống, vạch ngay ngực, triệt để chấm dứt nó. Lúc đầu còn có thể có cảm giác được heo đang run, càng ngày càng run nhẹ hơn, thì liền chết.”

Điền Tiểu Mãn hỏi: “Sau đó liền xong việc? đồng tới tay?”

Điền Đại Tráng bật cười nói: “Nào có dễ kiếm đồng như vậy? Vừa rồi chỉ mới bắt đầu. Kế tiếp, còn phải đem heo thổi căng ra, sau đó cạo lông, đi cạo lông, lại phải bắt đầu từ phía rìa, đi vào vùng bụng, phía dưới, bốn cái chân, ở bên cạnh đầu, cắt chỗ túi bụng, cuối cùng mới đem thịt heo cắt thành từng miếng từng miếng, treo ở trên móc bắt đầu bán. Tôi mới xem như kiếm được đồng đến tay.”

Lão thái thái bên kia cũng nghe đến nhập thần, lúc này mới chen vào nói: “Mổ heo thực không phải việc nhẹ nhõm, cho nên mới có tiền, bình thường trong thôn người ta người giàu nhất chính là có thể mổ heo. Chẳng qua, mổ heo là việc có kĩ thuật, nhiều người giết không được. Đại Tráng, cậu đã có cái nghề này trong tay, về sau ở trên thị trấn mở một cái hàng thịt, kiếm tiền trước, sau lấy vợ thị trấn, so với cô gái trong thôn xinh đẹp hơn nhiều.”

Điền Tiểu Mãn tâm tình vốn có chút áy náy đau lòng thoáng cái bị lão thái thái lắm mồm này làm tan biến, hướng phía Điền Đại Tráng nói: “Nhanh đi tắm, mùi trên người anh ngạt thở chết tôi rồi.”

Cho dù ngày thu đồng, cũng ngăn không được tiền tiêu hao thuốc men, vì vậy, Điền Đại Tráng lại động tâm tư khác, thời gian ở trong phòng bệnh ngày càng thấy ít đi, Điền Tiểu Mãn sầu lo nặng nè hỏi anh, anh chỉ nói là, rãnh rỗi buồn chán đi ra ngoài đi dạo, nhưng, Điền Tiểu Mãn biết, anh khẳng định lai đi làm việc vụn vặt gì đó.

Một ngày này, Điền Đại Tráng rất lâu cũng không có trở về, lúc quay về chỗ cánh ta bị buộc băng trắng, treo ngược lên một nửa, vẻ mặt ủ rũ, Điền Tiểu Mãn cả kinh không ngừng hỏi anh làm sao vậy, Điền Đại Tráng lúc đầu còn né tránh nửa che nửa đậy không chịu nói thật, bị buộc hỏi mới khai báo.

Nguyên lai, tiền trên người Điền Đại Tráng cũng gần hết sạch làm sao đóng tiền viện phí thuốc men, vì tiếp tục đóng phí, Điền Đại Tráng không thể không nghĩ cách khác. Ngoại trừ mổ heo bên ngoài lại tìm một công việc ở công trường, càng là vừa bẩn vừa mệt vừa nguy hiểm không có người sẵn lòng làm Điền Đại Tráng còn là càng hăng hái làm, bởi vì được nhiều tiền. Ai biết cái công trường kia không có kết cấu, đồ vật cũng loạn, khi sắp đến năm giờ, Điền Đại Tráng đang cùng mấy nhân viên tạp vụ làm việc, trên đỉnh đầu bỗng nhiên rơi xuống một tấm bảng lớn, tại chỗ chết hai người, may mắn Điền Đại Tráng nhạy bén trốn nhanh, nhưng vẫn là bị nện trúng một chút, cánh tay bị gãy, ông chủ đưa anh đi bệnh viện băng bó, lại bồi thường đồng tiền thuốc men và phí dinh dưỡng, xem như kết thúc.

Được bồi thường đồng, Điền Đại Tráng vốn đang có chút cao hứng, nhưng, nghĩ đến cánh tay bị thương, cái này không thể liền giết heo được, lại mất đi một ngày thu đồng, khiến anh vừa lo vừa buồn, ở trong phòng bệnh than thở.

Điền Tiểu Mãn biết rõ trong lòng của anh băn khoăn, trong nội tâm càng chua xót, nói: “Anh suốt ngày bảo tôi phải chăm sóc tốt vết thương, hiện nay chính anh cũng bị thương, cũng phải dưỡng thương cho tốt, chuyện kiếm tiền trước hết thả xuống.”

Điền Đại Tráng không cho là đúng nói: “Cánh tay bị đụng một chút, tính là tổn thương gì, vẫn cứ là bác sĩ khăng khăng muốn bó thạch cao này. Làm hại tôi heo cũng không giết được.”

Điền Tiểu Mãn an ủi anh nói: “Nghỉ ngơi đi. Dù thế nào cũng là gãy xương, cùng tôi giống nhau, anh chỉ lo lắng cho tôi, như thế nào không lo lắng cho bản thân? Nếu không có dưỡng tốt, xương cốt dài ra lệch thì phiền.”

Điền Đại Tráng nghe nói vẻ mặt giống như chế cười, nói: “Thương thế của cậu thiếu chút nữa mất mạng biết không? Tôi cùng với điều này có thể so sánh? Chỉ là vết thương nhẹ, giết heo tính là gì? Kì thật tôi một tay cũng có thể mổ heo, tôi động tác nhanh nhẹn lắm, thiếu một cánh tay căn bản không có việc gì. Chính là Lưu đồ tể không tin tôi, không muốn tôi làm nữa. Được rồi, tôi dưỡng nó ba ngày, sau ba ngày tôi không thể không hủy thạch cao này.”

Điền Tiểu Mãn tức giận nói: “Anh thử xem. Anh muốn hủy đi thạch cao này, tôi đây cũng hủy. Trốn viện, tránh khỏi anh suốt ngày vì mớ tiền lẻ mà mệnh cũng không muốn.” Nói xong câu đó, Điền Tiểu Mãn nước mắt rơi xuống, cậu nghiêng đầu qua một bên, đem khuôn mặt ướt át giấu bên trong gối đầu, không để cho Điền Đại Tráng nhìn thấy.

Truyện Chữ Hay