Nam Cung Dạ thân vận tử y ưu nhã, tóc vấn kim quang bạc tăng thêm mấy phần anh khí. Gương mặt tuấn mỹ vô song, khí chất vương giả có thừa. Hắn từ phía cửa lớn bước vào, trên môi tựa tiếu phi cười khó có thể nhìn thấu được tâm tư sâu thẩm bên trong.
"Khí trời gần đây trở lạnh, Thiên Hàn bệnh cũ lại tái phát chỉ còn cách nằm trên giường dưỡng bệnh, không thể tiếp đón hoàng thúc chu đáo. Xin người lượng thứ."
"Không sao, bổn vương chỉ là thiện thể đến đây nên muốn vào thăm ngươi thôi."
Vũ Thiên Hàn nhẹ chống đỡ cơ thể ngồi lên, tựa lưng vào thành giường. Cả người như thiếu đi sinh khí trở nên suy nhược, gần như vô lực. Hắn đưa tay lên miệng ho khan vài tiếng.
"Khi nào sức khỏe Thiên Hàn tốt lên nhất định sẽ đến vương phủ của người bồi tạ."
"Không cần, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt là được."
Nam Cung Dạ vừa rồi đã cho người tìm hết các ngóc ngách có trong cung, nàng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà trốn thoát được. Chắc chắn vẫn còn lẫn trốn ở đâu đó quanh đây. Hắn đã kiểm tra hết thải, nhất định không để bỏ sót bất cứ nơi nào.
Nam Cung Dạ âm thầm đưa mắt quan sát khắp cả các nơi trong gian phòng rộng lớn.
"Hoàng thúc, vừa rồi thuộc hạ của thúc nói đang muốn tìm kiếm một người nào đó?"
"Đúng là vậy."
"Hiện tại đã tìm được người chưa?"
"Vẫn chưa."
Vũ Thiên Hàn lấy trong tay áo ra một khăn vải nhỏ che lên miệng tiếp tục ho khan vài tiếng, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Người khác nhìn vào liền đoán biết được hắn bệnh phong hàn không nhẹ, hơn nữa còn là bệnh trạng tích lũy đã lâu.
"Thiên Hàn mạo muội muốn hỏi, người hoàng thúc đang truy lùng là thích khách sao?"
"Không phải như vậy, người ta cần tìm là một nữ tử đang chạy trốn. Như thế nào...Lục hoàng tử nhìn thấy người nào rồi sao?"
Vũ Thiên Hàn vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản không hề để lộ ra bất kì sơ hở nào cả, trên môi gượng cười nhẹ.
"Thiên Hàn từ khi trở lại hoàng cung, không ngờ hàn khí trong người lại tái phát nên đành phải lui về sương phòng nghỉ ngơi. Thiên Hàn đã nhìn thấy không ít các nữ tử, bao gồm cả cung nữ ra vào. Không biết người mà hoàng thúc muốn tìm là người có đặc điểm thế nào?"
Nam Cung Dạ quan sát khắp các vị trí nơi này, hắn đều không thấy có điểm gì khả nghi. Những nơi đáng nghi đều đã tìm qua, duy chỉ có giường gỗ lớn này là chưa quan sát hết. Nơi đó thoạt nhìn thì rất bình thường nhưng quan sát kĩ một chút thì hắn cảm thấy có điểm gì hơi khác lạ.
"Người bổn vương cần tìm thật sự có điểm nổi bật hơn người. Ta tin nàng vẫn chưa thể chạy xa, có thể lúc này đang ẩn trốn tại nơi đây cũng nên."
Nam Cung Dạ vừa nói ánh mắt cố ý để lộ ra tầm nhìn về phía giường lớn của Vũ Thiên Hàn đang ngồi tựa lưng nơi đó, nửa thân người hắn đắp chăn bông dày phủ sang một bên.
Vũ Thiên Hàn tất nhiên là nhìn ra được ánh mắt cùng sự nghi ngờ của Nam Cung Dạ. Trong lòng đã bắt đầu nổi lên lo lắng, xưa nay ai mà không biết Trấn An Vương là người cường giả đến thế nào, một khi hắn ta đã quyết làm điều gì đó thì không hề kiên dề bất kì ai.
Về phần của Lương Giai Mộc, nàng trước sau vẫn nằm yên bất động dưới lớp chăn bông kia. Cũng may dáng người nàng nhỏ nhắn mà chăn lại dày nên có thể nói là nơi ẩn thân khá tốt, khó có người chú ý đến. Nhưng Nam Cung Dạ kia là ai chứ, nàng đang lo lắng đôi mắt thiên ưng kia của hắn sẽ nhìn thấu mọi hồng trần. Từ lúc hắn bước vào, nàng đã cói điều chỉ hơi thở trở nên yếu nhất có thể. Đối với người luyện võ công nhất định nghe ra được hơi thở của đối phương, huống hồ hắn lại là một thân võ nghệ cao siêu. Điều này làm nàng càng thêm lo lắng, ngộ nhỡ để hắn nhìn ra được gì thì coi như xong.
Nàng còn đang nghĩ ngợi thì bên tai lại tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện. Sau một khắc im lặng thì Vũ Thiên Hàn là người mở lời nói tiếp.
"Hoàng Thúc đang nghi chỗ của Thiên Hàn có người mà thúc đang tìm."
Nam Cung Dạ ánh mắt sắc bén đánh giá người trước mặt, khả năng Lục hoàng tử giúp cho nàng che giấu thật không cao. Nhưng hắn có cảm giác có điều gì đó không rõ ràng trên đây.
"Bổn vương quả thật có suy đoán như thế."
Vũ Thiên Hàn đã bắt đầu cảm thấy được sự nghi ngờ của Trấn An Vương đối với mình. Hắn ta quả nhiên hành sự cẩn thận không dễ dàng bỏ qua bất cứ nơi nào, bất kì manh mối gì. Nếu càng né tránh thì sẽ càng khiến hắn sinh ra nghi ngờ nhiều hơn.
Lương Giai Mộc nghe hai người bọn họ đối thoại cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của Trấn An Vương. Dưới lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy lo lắng không ít. Hắn thật sự đến cả chỗ này cũng muốn kiểm tra thật sao, hành sự thật quá tỉ mỉ rồi, khó trách trước giờ chưa từng có việc gì làm khó được hắn. Lần này lại bị hắn tóm là cái chắc rồi.
"Nếu hoàng thúc đã có ý như vậy thì Thiên Hàn cũng dành nghe theo, người mà thúc đích thân truy tìm thì nhất định là rất quan trọng. Thiên Hàn có thể hiểu được, mời thúc tự nhiên xem xét hết toàn bộ."
Vũ Thiên Hàn vừa nói vừa lấy sức nhẹ đặt hai tay xuống giường chống đỡ cơ thể từ từ rời khỏi giường. Hắn đưa tay lên dùng khăn che miệng ho nhẹ, chuẩn bị bước xuống giường gỗ.
Nam Cung Dạ nhìn biểu tình của Lục hoàng tử thật sự không nhìn ra một chút sơ hở nào cả. Có phải là hắn đã quá đa nghi rồi không? Lục hoàng tử vừa mới trở về kinh thành không lẽ nào cùng Lương Giai Mộc có giao tình gì đó.
Lục hoàng tử, Nam Cung Thiên Hàn từ hai năm trước được sắc phong thành Bình An Vương. Hắn lúc nhỏ vì một lần ngã xuống hồ mà kể từ đó sức khỏe cũng trở nên suy nhược không ít, bệnh tình khó lòng trị khỏi. Thái thượng hoàng vì vậy đã ân chuẩn cho hắn rời khỏi hoàng cung đến Ải Nam quan cai quản nơi đó. Đến nay đã tròn hai năm hắn đột nhiên trở lại hoàng cung mừng thọ thần thái hoàng thái hậu.
"Hụ...Hụ, Hoàng Thúc mời người."
Vũ Thiên Hàn tuy ngoài mặt tỏ ra không hề có chuyện gì nhưng phía dưới ống tay áo của hắn lúc này hai bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm. Hắn lần này là đánh liều tin vào suy đoán của mình là đúng. Hắn trong lòng hồi hộp âm thầm mà chờ đợi.
Nam Cung Dạ ánh mắt sắc bén quan sát từng biểu tình của Vũ Thiên Hàn, không bỏ qua bất kì một cử chỉ nào của hắn ta. Quả thật hắn đã quá đa nghi rồi.
Bên ngoài bỗng có một tên thị vệ bước vào bẩm báo.
"Bẩm vương gia, phía nam có phát hiện..."
"Được đến đó đi."bg-ssp-{height:px}
Nam Cung Dạ cuối cùng cũng rời khỏi, hắn không hề biết được bên dưới lớp chăn bông kia là thân ảnh của người mà hắn đang truy lùng khắp nơi. Thiếu một chút nữa đã bị hắn tìm ra, Lương Giai Mộc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng tìm được đường sống từ chỗ chết.
Lương Giai Mộc sau khi đã nghe được tiếng cửa đóng lại thì mới từ từ tung chăn bông ra khỏi người, nóng chết nàng rồi. Nàng còn chưa kịp ngồi dậy đã bắt gặp ánh mắt dò xét của người nào đó nhìn chằm chằm vào nàng không hề chớp mắt.
"Ngươi nhìn ta như thế có ý gì?"
Vũ Thiên Hàn trong lòng đang suy nghĩ đến một số chuyện gì đó, không cần nói cũng biết những chuyện này đều liên quan đến nàng. Hắn đuôi mài khẽ nhíu lại, dắn do một hồi cũng quyết định mở lời.
"Đồ nhi có một việc muốn thỉnh giáo sư phụ..."
Lương Giai Mộc có phần bất ngờ với thái độ của hắn.
"Có chuyện gì mau nói đi, hiếm khi thấy ngươi lễ phép như vậy."
Lương Giai Mộc chuẩn bị ngồi bật dậy thì bất ngờ bị Vũ Thiên Hàn mạnh mẽ dùng hai tay chặn lại, ép nàng nằm xuống giường đối diện với ánh mắt dò xét của hắn. Hắn không giống một chút gì với bộ dạng suy nhược, bệnh tật vừa rồi.
"Ngươi làm cái gì vậy...?"
Vũ Thiên Hàn quan sát mỹ nhân trước mặt đẹp đến động lòng người. Đây là lần đầu hắn thấy sư phụ hắn vận y phục nữ nhân, lúc ở đại điện còn vũ khúc một điệu kinh diễm đến như thế.
"Sư phụ nói cho ta biết, người thật sự là nữ nhân?"
"..."
Lương Giai Mộc nghe đến đây cũng sững người, hắn cuối cùng cũng sinh ra nghi ngờ rồi. Cũng khó trách vì bộ dáng hiện tại của nàng không có chỗ nào là không giống nữ tử. Với lại vừa rồi Nam Cung Dạ còn tuyên bố khắp nơi là đang truy tìm một nữ nhân, người đó lại vừa hay chính là nàng.
Lương Giai Mộc đẩy hắn ra một bên, trực tiếp ngồi bật dậy.
"Ngươi nhìn nhầm rồi...ta chỉ là giả mạo thôi. Đường đường một nam nhi như ta đây là nữ...nhân cái gì chứ."
"Người đừng có lừa ta, thời gian trước ta thật ngốc mới không nhìn ra người là nữ nhân."
Lương Giai Mộc càng chột dạ liên tiếp chối bỏ.
"Ngươi đừng thấy ta bề ngoài có chút giống với nữ tử nên nhầm lẫn, bên trong... là nam nhân chính hiệu."
Vũ Thiên Hàn vẫn là không tin được những lời nàng nói. Hắn khẽ chuyển ánh mắt nhìn hết một lượt dáng vẻ của nàng sau đó gương mặt có chút ẩn đỏ....dáng vóc của sư phụ đúng thật là vô cùng tốt, nói đúng hơn là hoàn mỹ. Hắn phớt lờ tỏ ý không tin, không ngăn được lời nói thoát ra khỏi miệng.
"Có nam nhân nào lớn được như sư phụ chứ, đi mà lừa trẻ nhỏ."
Lương Giai Mộc làm sao không biết hắn đang nói đến cái gì, tên biển thái này!
"Ây...người nhéo tai ta làm gì?"
Lương Giai Mộc không nói không rằng đưa tay nắm lấy một bên tai hắn, như thể người mẹ đang dạy dỗ một tiểu hài tử nghịch ngợm.
"Đồ đệ thối nhà ngươi, đáng ghét. Đúng, lão nương đây là nữ nhân thì đã sao?"
Vũ Thiên Hàn cuối cùng cũng nghe thấy chính miệng nàng thừa nhận thì vui đến không tưởng. Hắn thời gian qua đã suy nghĩ không ít, tâm tình của hắn không biết từ lúc nào đã đặt hết trên người của sư phụ. Cho dù có đi đâu cũng không khống chế được bản thân nhớ đến người. Lần này hắn quyết định trở về là muốn đối mặt với sự thật, cho dù sư phụ có là nam nhân thì hắn cũng không màng. Nhưng không ngờ nàng lại là nữ nhân, nếu như vậy đời này hắn đã xác định nàng chính là người mà hắn muốn chăm sóc suốt cả cuộc đời.
"Sư phụ, đồ nhi rất vui vẻ."
"Ngươi vui cái gì chứ? Ta là nữ nhân khiến ngươi vui đến thế sao."
Vũ Thiên Hàn đúng thật tâm tình phi thường cao hứng, hắn đối với chuyện nàng là nữ nhân còn vui hơn là nhặt được bảo vật. Hắn thật muốn ngay lúc này nói cho nàng biết tâm ý của chính mình.
"Nếu hôm nay ta không phát hiện thì người còn định giấu ta đến khi nào?"
"Là do ngươi không nhìn ra thôi, trách ta làm gì."
Vũ Thiên Hàn đúng thật là muốn cười khinh bản thân mình, đến tận hai năm mới biết được. Còn Trấn An Vương thì sao, có vẻ đã biết nàng là nữ tử từ lâu rồi.
Lương Giai Mộc mặc kệ hắn, nàng lúc này chỉ quan tâm đến việc bản thân đang bị Nam Cung Dạ truy lùng. Tránh được một lần cũng không tránh được cả đời.
"Này...Không phải ngươi cũng che giấu bản thân đó sao? Ta nói đúng không Bình Nam vương."
__________________
Tình tay sắp bắt đầu, n chuẩn bị ăn giấm chua.
Cảm ơn các bạn đã like và bình luận ủng hộ truyện, iu~