Tám năm sau...
Thời gian là thứ khiến vạn vật trên thế gian này đều biến đổi, con người cũng không phải là trường hợp ngoại lệ...
Tại một sơn trang rộng lớn nằm trên đỉnh núi Phúc Sơn, lúc này đây tại một tiền sảnh lớn có gần vài trăm người cả nam lẫn nữ xếp thành các hàng theo thứ tự cấp bậc khác nhau yên lặng đứng tại chỗ như đang chờ người nào đó rất quan trọng đến.
"Mau nhìn...môn chủ tới rồi"
Phía trước bọn họ, từ bên trong có một thân ảnh nam tử gương mặt tuyệt mỹ vô song từ từ bước đến. Hắn trên thân mặc châu y đỏ thẫm, tuy gương mặt còn rất trẻ song dáng người cũng không quá cao to nhưng khí chất cùng phong thái lại vô cùng cường đại khiến bọn họ phải nể phục.
Tất cả bọn họ đều nhanh chóng hướng về phía người trước mặt cúi người hành lễ, nét mặt vô cùng tôn kính.
"Được rồi...các vị không cần phải lễ quy rờm rà như vậy. Ta hôm nay triệu tập mọi người đến đây là có việc muốn nói"
"Môn chủ có gì phân phó"
Ngươi vừa nói là một nam tử tuổi trung niên, trên thân mang theo trường kiếm to lớn hướng về phía bên trên cung kính hỏi.
"Tả hộ sứ...việc ta giao cho ông đã điều tra được rồi chứ?"
"Thuộc hạ đã điều tra được rồi"
"Tốt lắm...A Nhĩ mang qua đây"
"Vâng"
A Nhĩ chính là tỳ nữ thân cạnh bên cạnh môn chủ, nàng ta lúc này đem tin tức có được từ tay của Tả hộ sứ mang đến.
Vừa xem qua một lượt, hắn trên môi nở nụ cười yêu nghiệt đẹp đến nỗi khiến tất cả đám người bên dưới đều bị mê hoặc không dám nhìn thẳng.
"Ta hôm nay có chuyện muốn nói với các vị...thời gian tới ta có việc cần làm phải rời đi. Tất cả mọi việc tại môn phái ta tạm giao lại cho đồ nhi của ta cùng Tả hộ sứ quyết định...có việc gì quan trọng nhất định phải bí mật gửi ám thư đến, các người cảm thấy thế nào?"
Bên dưới bắt đầu truyền đến lời bàn luận xôn xao.
Tả hộ sứ lập tức bước lên hỏi lại.
"Môn chủ...người sẽ đi trong bao lâu, còn về phần Vũ thiếu chủ..."
Hắn vừa nghe liền hiểu ý, trong đầu nghĩ đến tên đồ đệ ham chơi của mình liền nhanh chóng trả lời.
"Vũ Thiên Hàn hắn ngày mai sẽ trở về thôi...ông không cần lo lắng"
"Vâng"
"Được rồi...các người có thể lui đi, nên nhớ môn phái ta trước giờ làm việc trên gian hồ đều có nguyên tắc. Nếu đã gia nhập phái ta nhất định không được làm trái"
Lời nói vừa dứt bên dưới đều đồng thanh tuân mệnh rất nhanh liền cáo lui nhận mệnh.
Tại sương phòng...
Trước gương là một thân ảnh của vị môn chủ lúc nãy, gương mặt tuyệt đẹp khiến bất kì người nào nhìn đến cũng phải choáng ngộp. Hắn một tay đưa lên tóc gỡ bỏ kim quan cùng trâm gỗ tinh xảo, máy tóc đen dài trượt xuống đến cuối thắt lưng. Người trước gương cơ hồ lại không phải là nam nhân mà chính là Lương Giai Mộc.
"A Nhĩ...em mau đến xem ta nên làm kiểu tóc nào mới phù hợp"
"Chủ nhân người lần này quả thật muốn cải trang thành nha hoàn thật sao?"bg-ssp-{height:px}
"Đúng vậy...Hiện tại môn phái mọi chuyển đều đã ổn thỏa, ta nên làm việc riêng của mình rồi"
Ba năm về trước cũng chính là ngày mà nàng quyết định sáng lập ra Nguyệt Thần phái, nàng lấy thân phận Mạn Nguyệt công tử cũng chính là môn chủ của bổn phái. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi nàng đã đưa môn phái trở thành giáo phái đứng đầu Nam Cung quốc này.
Nguyệt Thần phái là môn phái chuyên gia thu thập và bán tin tức, không có thông tin nào không điều tra ra được. Hơn thế nữa còn nhận nhiệm vụ ám sát, nhưng nàng luôn có quy tắc của chính mình. Đối tượng phải là người đáng chết nàng mới cho thủ hạ ra tay hạ sát. Hành động nhanh đến nỗi không hề để lại bất kì manh mối nào, bọn họ chỉ biết người bị nhắm tới trước khi chết trên cánh tay đột nhiên xuất hiện hình mạn châu hoa đỏ thẫm đến khi màu đỏ dần mất đi cũng chính là ngày bọn họ sẽ mất mạng.
A Nhĩ búi tóc hai bên cho nàng vô cùng đơn giản, chuẩn bị thay cho nàng một thân y phục cũ nát. Lúc này đây, Lương Giai Mộc với bộ dáng hiện tại hoàn toàn trái ngược với châu y mị hoặc vừa rồi. Nàng nhìn bản thân hiện tại của mình trong gương vui vẻ gật đầu.
"A Nhĩ...muội thấy thế nào?"
"Chủ nhân như thế này khẳng định sẽ không bị ai nghi ngờ...nhưng gương mặt này của người...quá đẹp rồi"
"Haha...ngươi yên tâm, ta đã có chuẩn bị"
Lương Giai Mộc giỏi nhất vẫn là thuật dịch dung, nàng đối với vẻ bên ngoài có thể biến hóa thành đủ mọi sắc diện mà khó có người nhận ra được. Nàng lúc này nhìn gương mặt của mình trước gương, trong đầu suy nghĩ một chút, sau đó trên môi cười nhẹ bắt đầu hóa trang cho bản thân mình.
Không đầy một khắc trên gương hiện ra một khuôn mặt thoạt nhìn rất xấu xí, màu da ngâm vàng trên mặt ẩn hiện nốt thâm đỏ khắp nơi, đôi mài thô to cùng cánh mũi bành rộng càng làm người khác nhìn vào liền không muốn chú ý đến.
"Chủ nhân...người hi sinh thân phận như vậy chỉ để tiếp cận Lý phủ thôi sao? Người lần này đích thân ra tay là muốn lấy mạng người nào?"
"Haiz...muội đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến việc giết người được không, ta cũng không phải đại ma đầu mà ai cũng muốn giết. Ta lần này đi đến Lý gia là để báo ân"
A Nhĩ nghe đến đây cũng bất ngờ hỏi lại.
"Báo ân???"
"Đúng như vậy"
A Nhĩ đã đi theo nàng lâu như vậy, biết chủ nhân nhà mình tính cách có lúc lại vô cùng kì quái còn làm ra biết bao nhiêu chuyện đáng kinh ngạc. Nên lần này ắt hẳn chủ nhân có hay không khiến cho Lý phủ gà bay chó chạy.
"Chủ nhân...muốn báo ân người nào trong Lý Gia?"
"Lý Lâm Ngọc"
"Đại tiểu thư Lý Lâm Ngọc?"
"Chủ nhân và nàng ta từ khi nào lại quen biết, A Nhĩ thật muốn biết..."
"Việc đó ta từ từ sẽ kể cho muội...Hiện tại ta muốn vào Lý phủ từng bước giúp đỡ nàng ấy. Muội cho người sắp xếp ngày mai ta sẽ đến đó..."
Lương Giai Mộc nét mặt tính toán, trên tay cầm quạt giấy khẽ động. Theo như tin tức lấy được, đại tiểu thư Lý gia phải tham gia kì tuyển tú năm nay. Nàng ấy bản tính lương thiện nhất định vào cung sẽ chịu thiệt có thể còn bị hãm hại. Nàng lần này muốn giúp nàng ấy thuận lợi tiến cung lấy được ân sủng.
"Chủ nhân...muội đã sắp xếp xong rồi"
"Được...lần này ta phải xuất môn một chuyến rồi"
___________________________________
Các bạn ủng hộ truyện nhớ LIKE CHAP và bình luận góp ý cho mình hoàn thiện truyện hơn nha.
iu~