Khắp nơi trong An Từ Cung của Thái hoàng Thái hậu từ nhiều ngày trước đã được trang hoàng lộng lẫy. Hôm nay chính đại lễ thượng thọ lục tuần của thái hoàng thái hậu, trong cung đâu đâu cũng treo đèn kết hoa vô cùng lông trọng. Dân chúng khắp nơi cũng vì đại thọ lần này mà được miễn một phần thuế má hàng năm, những tù nhân bị giam giữ trong đại lao cũng được đặc xá giảm nhẹ hình phạt.
Từ rất sớm các quan viên khắp nơi trong triều đình đã xuất phát chuẩn bị hướng vào hoàng cung tham dự đại lễ mừng thọ. Tất nhiên bọn họ đều được phép mang theo một đến hai gia quyến đến tham dự. Khắp các đường phố của kinh thành ngựa xe linh đình, từ đoàn này đến đoàn khác kéo đuôi nhau mà di chuyển. Trên xe mang theo không ít các lễ vật vô cùng quý giá để dâng tặng, điều này đã thu hút không ít dân chúng vây quanh hai bên đường quan sát bàn luận sôi nổi.
"Đây là xe ngựa của Văn Gia đó sao? Thật hoa lệ!"
"Đúng vậy...mau nhìn xem bên đó là vị tiểu thư nhà nào? Thật xinh đẹp."
"Nhìn bên này...vị công tử kia thật tuấn tú. Cô nương nào gả cho hắn thật có phúc lớn."
...
Nói một chút về Lý Liên Nhiễm, nàng ta hôm nay cũng cầu xin phụ thân để được vào cung mừng thọ. Vì nàng ta lần đó đã gây mất mặt không nhỏ cho Lý Gia nên Lý Giang Nạp cũng không có ý định mang nàng theo. Nhưng vì Lý Liên Nhiễm cứ nhất quyết muốn đi, nàng ta từ nhỏ đã được nuông chiều không ít nên Lý thị lang cũng hết cách đành mang theo nàng vào cung.
Lý Liên Nhiễm trong lòng vẫn không ngừng ganh tị với đại tỷ của mình. Nàng ta không cam tâm, bản thân mình không thua kém gì thì tại sao có thể thua Lý Lâm Ngọc kia chứ. Nếu buổi yến tiệc đêm đó nàng không bị hãm hại thì chắc chắn hoàng thượng đã nạp nàng vào cung làm phi tử. Lần này vào cung nàng phải chuẩn bị cho thật tốt, phải khiến bản thân thật nổi bật thu hút được ánh nhìn của hoàng thượng.
Nàng ta cùng với Lý thị lang ngồi xe ngựa, cuối cùng cũng đến trước cổng lớn hoàng cung.
Lý Liên Nhiễm chỉnh lại xiêm hoa lệ, nét mặt lộ rõ tâm cơ sâu thẩm bước vào hoàng cung.
"Lý Lâm Ngọc tỷ đừng quá đắc ý...ta nhất định không để thua tỷ."
Lúc này tại An Từ Cung, hiện tại ở khắp các khuôn viên các quan viên đã đến đầy đủ, bọn họ được bố trí ngồi ở các vị trí xung quanh nội điện. Không khí huyên náo nhộn nhịp lên không ít.
"Hoàng thượng cùng thái hậu giá đáo."
"Chúng thần bái kiến hoàng thượng, bái kiến thái hậu."
"Chúng khanh đứng lên đi."
Nam Cung Lập bước đến cùng thái hậu ngồi phía chính điện, bên phải được bố trí một hàng ghế lớn, tất cả vị trí đó đều dành người trong hoàng thất. Hiện tại các phi tần trong hậu cung cũng lần lượt đến tuề tụ đầy đủ, các nàng được sắp xếp ngồi ở hàng ghế phía bên trái. Hôm nay các nàng ai nấy đều trang hoàng hết sức hoa mỹ, tỉ mỉ mà chuẩn bị mong được hoàng thượng để mắt đến mình.
Lương Giai Mộc cùng A Lan hôm nay cũng theo sau Lý Lâm Ngọc đến mừng thọ. Ngọc Quý Phi từ sớm đã đến ngồi an ổn nơi đây, từ lúc nàng bước vào đã cảm nhận có không ít các ánh mắt ghen ghét, đố kị của các vị phi tần khác nhìn mình. Lý Lâm Ngọc trong lòng cảm thấy lo lắng không ít. Hiện tại nàng được hoàng thượng sủng ái thì khó tránh sẽ bị người khác ganh ghét.
"Thái hoàng Thái Hậu giá đáo."
Tất cả đều đứng lên hành lễ.
"Chúng thần bái kiến thái hoàng thái hậu."
Đại lễ bắt đầu diễn ra, các vị quan chức lần lượt bước lên dâng lễ vật mừng thọ. Hôm nay có không ít các quan viên đến chúc mừng, chính vì thế thời gian mừng thọ kéo dài ra rất nhiều.
Lúc này bên ngoài có thái giám vào truyền báo.
"Trấn An Vương giáo đáo."
Tất cả mọi người nơi đây đều có phần bất ngờ cùng hiếu kì, Trấn An Vương từ xưa đã rất ít tham dự những buổi tiệc hoàng cung như thế này. Những quan chức cấp thấp cùng với các vị tiểu thư khác có rất ít được tận mắt nhìn thấy diện mạo của hắn. Khắp kinh thành đều đồn đại rằng Trấn An Vương, Nam Cung Dạ là mỹ nam đệ nhất Nam Cung quốc. Hôm nay bọn họ có dịp tận mắt nhìn thấy, trong lòng tò mò muốn xem cho rõ thực hư có phải là như vậy hay không.
Nam Cung Dạ hôm nay mặt xiêm y dài uy vũ, khí thế vương giả xuất chúng. Gương mặt uy nghiêm đạo mạo, ánh mắt lạnh nhạt sắc bén tựa dao sắt. Hắn ung dung bước đến, tất cả mọi sự chú ý lúc này đều đổ dồn về phía hắn. Nam Cung Dạ ánh mắt không hề dao động như thể xung quanh không có bất kì thứ gì khiến hắn phải lưu tâm đến.
"Bái kiến Trấn An Vương."
Các nữ tử xung quanh không kiềm được mà cảm thán, đôi mắt si mê cực hạn nhìn về phía Nam Cung Dạ. Đây là Trấn An Vương sao? Đúng thật là dung mạo quá mức phi phàm như thể trong hàng vạn người, hắn chính là người nổi bật nhất.
Một trong số bọn họ có cả Lý Liên Nhiễm, nàng ta là lần đầu tiên được nhìn thấy Trấn An Vương. Hai mắt lúc này đã chứa đầy sự mê luyến, trong lòng liền nảy sinh tính toán. Trấn An Vương là một đại nhân vật của Nam Cung quốc, vừa nắm quyền thế vừa là nam tử xuất chúng. Nói đúng hơn nếu được ngài ấy để vào mắt thì một bước lên cao, so với làm phi tử của hoàng thượng còn tốt hơn rất nhiều.
"Dạ Nhi đến rồi, mau qua đây đi. Hôm nay con đến ta thật rất vui."
Lâm Thiên Lạc bà ta từ khi mẫu phi của Nam Cung Dạ qua đời thì luôn xem hắn như nhi tử ruột của chính mình. Hôm nay Dạ Nhi chủ động đến đây khiến bà rất hài lòng.
"Nhi thần những lần trước bận công vụ ở bên ngoài, xem ra nhi thần đã thất lễ rồi."
"Không sao, con lần này có lòng như vậy là được"
Nam Cung Dạ cũng không nói gì thêm, mắt phượng khẽ đảo nhìn về phía đối diện. Hắn vô tình bắt gặp được ánh mắt quen thuộc của người nào đó.
Lương Giai Mộc đứng ở phía sau Ngọc Quý Phi, nàng không ngờ hôm nay Nam Cung Dạ cũng đến. Lúc này nàng và hắn hai mắt chạm nhau, cứ như thế mà nhìn về phía đối phương. Nàng cảm thấy ánh mắt của hắn như muốn nhìn thấu chính mình, nàng giả vờ phớt lờ cúi đầu xuống.
Bên dưới các quan viên vẫn thay nhau lên chúc thọ, đã qua hơn hai canh giờ mà vẫn chưa kết thúc. Lương Giai Mộc cảm thấy có phần nhàm chán, buồn ngủ đến không chịu nổi. Nàng từ rất sớm đã bị gọi thức dậy để chuẩn bị cho Ngọc Quý Phi. Lương Giai Mộc bên tai cứ không ngừng nghe những tiếng chúc tụng giống nhau đều đều mà lặp lại. Bọn họ mười người như một, âm thanh cứ đều đều vang lên bên tai làm nàng gật gù suýt nữa ngủ gật. Nàng cố lấy lại tinh thần, đưa tay vỗ vỗ lên mặt, nét mặt không cam nguyện mà đứng yên ổn nghiêm chỉnh một chỗ.
Nam Cung Dạ vô tình nhìn thấy hành động của người nào đó, khóe môi khẽ chuyển. Thì ra không chỉ có hắn cảm thấy nơi này vô vị, xem ra tiểu nha hoàn này cũng không khác gì hắn.
Lương Giai Mộc không thể chịu thêm nổi nữa, nên xin phép Lý Lâm Ngọc cho nàng lui ra ngoài trở về Loan Bảo cung chuẩn bị y phục cho phần hiến vũ lần này. Lý Lâm Ngọc tất nhiên là đồng ý, nàng trong lòng vui vẻ, nhẹ nhàng lui ra bên ngoài.
Haiz...ra khỏi chỗ này không khí thật tốt hơn nhiều, tinh thần cũng phấn chấn trở lại. Nàng ung dung dạo bước xung quanh, hít thở không khí. Thời tiết hôm nay có thể nói là rất tốt, từ lúc vào cung đến nay nàng không lúc nào là không bận rộn. Hôm nay xem như rảnh rỗi dạo chơi một chút.
Lương Giai Mộc đi dạo một lúc thì nhìn thấy bóng dáng của một người đang đi ở phía xa, dáng người này nhìn rất quen mắt nha, vừa thấy nàng liền nghĩ đến một người. Nàng vội bước nhanh đến, người ở phía đó bước đi rất nhanh là đang hướng về phía của An Từ Cung. Lương Giai Mộc nhất thời tò mò càng bước nhanh hơn, nàng như thế nào lại vô ý đụng trúng phải một người.
"Ây...ya, đau chết ta rồi! Ngươi...Vương Gia."
Lương Giai Mộc luôn cảm thấy nàng và hắn nhất định là oan gia, xui xẻo như thế nào mới chạy đụng vào hắn.
"Lại là ngươi sao?"
"Nô tỳ bái kiến Trấn An Vương."
"Ngươi có việc gì lại chạy vội như vậy?"
"Nô tỳ là bất cẩn đụng vào ngài, xin vương gia tha tội."bg-ssp-{height:px}
Nam Cung Dạ vì bên trong quá buồn chán nên cũng ra ngoài đi dạo một chút. Tình cờ lại gặp được tiểu nha hoàn hôm trước. Càng nhìn hắn càng cảm thấy nàng có vấn đề, đặc biệt là đôi mắt này nhìn rất giống một người. Hắn âm thầm quan sát nàng, đột nhiên để ý thấy một bên đuôi mài của nàng có một vệt nhỏ gì đó mơ hồ lộ ra. Nếu không quan sát tỉ mỉ nhất định sẽ không nhìn thấy.
Hắn bước một bước lớn tiến đến gần hơn, không nói không rằng đưa tay định chạm vào gương mặt của nàng. Lương Giai Mộc tất nhiên là có phản ứng bước lùi về phía sau.
"Ngươi đứng im cho bổn vương."
"..."
Nàng trong lòng cảm thấy lần này không ổn rồi, hắn không phải đã nhìn thấy sơ hở của nàng rồi chứ.
Nam Cung Dạ ánh mắt không hề dời đi nơi khác mà nhìn chầm chầm vào nàng. Mắt phượng nhẹ híp lại, một lần nữa đưa tay sờ lên gương mặt của nàng. Phía bên cạnh đột nhiên có tiếng nói của một nữ nhân truyền đến.
"Liên Nhiễm xin ra mắt vương gia."
Lý Liên Nhiễm không biết từ lúc nào đã bước đến, rất đúng lúc lại là cứu tinh giúp nàng né tránh Nam Cung Dạ. Lương Giai Mộc nhân lúc này né sang một bên.
Nam Cung Dạ bất ngờ bị người khác làm phiền nên sắc mặt càng thêm lạnh nhạt. Giọng điệu lộ rõ vẻ không vui.
"Ngươi là ai?"
Lý Liên Nhiễm bị biểu cảm lạnh lùng kia của hắn làm cho lo sợ. Khắp kinh thần ai ai cũng biết Trấn An Vương từ trước đến giờ luôn cao lãnh trầm định, không dễ tiếp cận. Nhưng nàng ta vẫn là rất tự tin với dung mạo cùng khí chất của chính mình.
"Tiểu nữ tên gọi Lý Liên Nhiễm, tiểu nữ là lần đầu vào cung đi dạo một chút, không để ý nên bị lạc đường. Cũng may gặp được vương gia ở đây."
Lý Liên Nhiễm vừa rồi nhìn thấy Trấn An Vương rời khỏi nội điện thì nàng cũng âm thầm rời đi. Mục đích chính là để tiếp cận hắn. Nàng ta lấy cớ như thế vì nghĩ nhất định sẽ có cơ hội được đi cùng Nam Cung Dạ. Nhưng nào ngờ Trấn An Vương vừa nhìn đã nhận ra ý đồ cũ rích của nàng.
"Ngươi bị lạc đường thì có liên quan gì đến Bổn vương."
"Tiểu nữ..."
Lý Liên Nhiễm quyết không bỏ cuộc, dáng người lả lướt đung đưa làn váy. Giọng nói thập phần mềm mại ngọt ngào.
"Tiểu nữ không hiểu đường lối trong cung, cầu vương gia giúp Liên Nhiễm trở về An Từ Cung."
Nam Cung Dạ đến nhìn cũng không thèm liếc nhìn một cái, giọng nói lạnh nhạt.
"Bổn vương không rảnh rỗi như vậy."
"Vương Gia..."
Lương Giai Mộc nhận thấy cơ hội tẩu thoát của mình đã đến, nàng nhanh nhẹn mở lời.
"Lý tiểu thư người không cần phải lo lắng, cứ để nô tỳ đưa người trở lại đó."
"Ta..."
Lương Giai Mộc hướng về phía hắn hành lễ.
"Nô tỳ sẽ đưa Lý tiểu thư rời đi, không làm phiền vương gia nữa. Nô tỳ xin cáo lui."
"Lý tiểu thư, mời đi theo nô tỳ."
Còn chưa đợi Lý Liên Nhiễm kịp phản ứng, nàng đã đi trước dẫn đường. Nàng ta không còn cách nào khác đành phải rời đi. Trong lòng đã rất tức giận vì khi không lại xuất hiện tên nô tỳ cản trở, phá hủy mọi tính toán của nàng ta.
Về phía Nam Cung Dạ, hắn trong lòng đã có một chút hoài nghi, về sau hắn phải hảo hảo mà chú ý đến tiểu nha hoàn này. Hắn nhẹ bước quay lưng cũng hướng về phía An Từ cung đi đến.
Lương Giai Mộc cùng Lý Liên Nhiễm đi được một đoạn thì nàng ta liền lộ ra bộ mặt thật. Hướng đến chỗ của nàng mà lớn tiếng.
"Nô tỳ thấp hèn ngươi có phải cố ý hay không?"
"Tam tiểu thư...người lúc nãy cũng không phải là cố ý nói mình đi lạc hay sao?"
"Ngươi..."
"Được rồi...chúng ta không cần phải diễn nữa, phần đường còn lại mời tiểu thư tự mình đi được rồi."
Lý Liên Nhiễm tức giận định đưa tay lên tát vào mặt nàng, tay còn chưa đến đã bị Lương Giai Mộc giữ lại khiến nàng ta không thể cử động thêm nữa. Nàng ánh mắt sắc lạnh, dùng ngữ khí rõ ràng nhất nói ra từ lời một.
"Tam tiểu thư trước khi đánh nô tỳ thì nên nghỉ lại một chút. Ngọc Quý Phi hiện tại đang được hoàng thượng sủng ái, nương nương nhất định sẽ thay nô tỳ làm chủ. Tiểu thư hay là thôi đi..."
"Ngươi..."
Lý Liên Nhiễm có phần lo sợ, nàng ta vẫn biết kiềm chế lại thu tay về, nơi này đang là hoàng cung. Lúc trước vì chuyện lần đó mà danh tiếng của nàng đã bị tổn hại nghiêm trọng. Nếu như còn ở nơi này gây chuyện sẽ không có lợi cho nàng. Nàng ta tức giận quát lớn sau đó cũng bỏ đi.
"Ngươi chờ đó cho bổn tiểu thư."
"Vâng...nô tỳ sẽ ở hoàng cung đợi người."
Sau khi nàng ta rời đi, Lương Giai Mộc phủi phủi hai tay. Nữ nhân này ngoài mặt thì rất hung hãn nhưng trong lòng lại nhát gan như vậy. Nàng chỉ mới dọa nàng ta một chút đã sợ rồi sao. Lương Giai Mộc chuẩn bị trở về Loan Bảo cung chờ đợi, không ngờ vừa bước đến đã nghe A Lan trách móc.
"Ngươi vừa rồi đã đi đâu, mau vào trong xem đi, nương nương đã xảy ra chuyện rồi."
_____________
Like chương ủng hộ mình nha.