Lâm Hoài hai tay chắn ở giữa hai người. Quay đầu muốn tránh cái cắn thô thiển kia, lại bị thanh niên nhéo mấy cái lên eo, nhất định là bầm rồi! Nước mắt tức khắc liền chảy ra.
“Sao lại khóc rồi?” Giọng nói trêu tức vang lên trên đỉnh đầu. Thanh niên vươn tay vào mớ quần áo hỗn độn đang mở rộng của Lâm Hoài, lại một lần nữa cảm thán: nhãn quan của ta quả rất hảo, thượng hạn! Đúng là thượng hạng, làn da tinh tế mát lạnh, là thiếu gia của nhà nào nuôi ra? Cúi đầu khẽ ngậm đôi môi nhỏ, răng môi giao triền, cố sức mút lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn, hút lấy mật ngọt.
“Đi chết đi!!” Thanh Phong hoàn toàn lâm vào điên cuồng, nếu hắn không vì một cây trâm nhỏ như vậy, điện hạ sẽ không gặp phải chuyện như thế này, có trời mới biết điện hạ có hay không nhớ tới chuyện bị cường bạo mấy năm trước, vạn nhất điện hạ còn luẩn uẩn trong lòng… Hắn cũng không muốn sống!!!
Bởi vì giận mà khó thở, cả người mệt mỏi, Lâm Hoài thật chán ghét thân thể ốm yếu của mình.
“Thanh Phong, ngươi không phải là người bảo hộ tạm thời của gia hay sao? Người đang làm gì!!? Lâm Diễn tiến vào, chẳng thèm khống chế lửa giận, một cước đá bay tôi tớ.
“Thiếu gia!! Thiếu gia!!” Kêu ré lên chạy lại gần, Thanh Phong nổi điên lên đem thanh niên gạt ra.
Lâm Hoài sắc mặt xanh mét, nháy mắt biến thành trắng xám, thở phào thật dài, thân thể như trước vô cùng đau đớn, thậm chí có điểm mệt muốn chết đi. Lâm Hoài độc mới giải không lâu, thân mình rất yếu, chịu không được chấn động quá lớn này, rất giận, cơ hồ khiến hắn hôn mê!!
Thanh niên thấy Lâm Diễn săn sóc Lâm Hoài, thần sắc có chút kiêng kị, tựa hồ đoán ra thân phận Lâm Diễn.
” Hà Qua – Con thứ ba của Tể Tướng?” Lâm Diễn đen mặt, cho dù là bọn hắn cũng không dám trêu chọc Thập nhất hoàng đệ được phụ hoàng sủng ái, huống chi là một tên A Đẩu () vô dụng chỉ biết ăn chơi trác tán?!
(): Con của Lưu Bị thời Tam Quốc ở Trung Quốc, thường được ví là kẻ bất tài, vô dụng.
“…Thảo dân khấu kiến Đại hoàng tử. Không biết Đại hoàng tử giá lâm có việc gì quan trọng?” Hà Qua ánh mắt không hề kiêng kị lập tức thay đổi, nịnh bợ hỏi thăm.
Lâm Diễn thiếu chút nữa nổi nóng không thèm trả lời, dám trêu chọc vô lễ với hoàng đệ của hắn thì phải nói cái gì đây!!?
“Ngươi lui ra đi…” Lâm Diễn cũng lười nhìn hắn, bước nhanh đến trước mặt Lâm Hoài, vội vàng hỏi, “Thập nhất hoàng đệ, không sao chứ?”
Thân phận Lâm Hoài được miêu tả sinh động——Mái tóc dài trắng mềm mại như tơ, tướng mạo tinh xảo, được Đại hoàng tử gọi là Thập Nhất hoàng đệ, không thể nghi ngờ đây chính là tiểu hoàng tử được đương kim đế vương sủng ái nhất, Lâm Hoài!!
Hà Qua có chút kinh ngạc. Người mình trêu chọc không ngờ là thập nhất hoàng tử đương triều?! Trời a, Lâm Lam Đế chắc chắn đã biết, không lột da rút gân hắn mới là lạ! Khóe miệng co giật, lập tức không ngừng chạy thẳng. Tạm thời hắn sẽ không dám ra ngoài khinh người nữa.
Nếu mà biết đó là thập nhất hoàng tử, có chết hắn cũng không dám trêu chọc nha! Hà Qua trong lòng quả là khổ sở.
Lâm Hoài lần này bị quấy rầy không còn hứng thú nữa, “Hồi cung đi…”
Kéo kéo cái mũi, Thanh Phong không dám nói gì, chỉ có thể cẩn thận bồi điện hạ chầm chậm đi về cung.
Không đợi hắn trở lại Kiền Minh Điện, liền bị Lâm Lam Đế thoáng cái ôm lấy, “Nghe người ta nói ngươi gặp phiền toái?” Ánh mắt nhìn chằm chằm đôi môi Lâm Hoài bị cắn đến sưng đỏ.
Quay ra chỗ khác, rầu rĩ đáp một tiếng. Lâm Hoài nghĩ thầm, nhất định là chán ghét ta….Chê ta bẩn…
“Thực bẩn…” Nói ra sự thật này thật đả kích người khác nha. Đặc biệt là từ cái người vô tình này nói ra. Lâm Hoài lửa giận trong lòng nhắm thẳng phía trước mà lủi, trực tiếp thiêu tới từng cái chân tóc! Cường ngạnh đẩy Lâm Lam Đế ra, thuận thế tát một cái đánh cho Lâm Lam Đế giật mình, quay đầu liền chạy thẳng ra ngoài.bg-ssp-{height:px}
Còn chưa chạy được vài bước, đã bị bắt lại, Lâm Lam Đế nguy hiểm cười hắc hắc nói:”Ngươi là người đầu tiên dám đánh ta. Hoài nhi…” Không đợi Lâm Hoài tát cái thứ hai, miệng đã muốn đến gần đôi môi đỏ tươi kia, nhẹ nhàng dùng răng nanh cắn lấy, nghiêm khắc trừng trị, đầu lưỡi linh hoạt quét khắp ngõ ngách trong khoang miệng hắn.
Lâm Hoài bị hôn đến muốn ngất đi. Này…này là cái gì? Hắn không phải ngại ta bẩn sao, đùa giỡn mình vui lắm sao?!!
Lâm Lam Đế tinh tế quan sát toàn bộ diễn cảm của hắn, chậm rãi rời môi Lâm Hoài, lại bị đối phương ngăn không cho hôn. Lâm Hoài khuôn mặt đỏ bừng, lại không nghĩ chấm dứt nụ hôn này, hắn thích cảm giác được Lâm Lam Đế hôn, hạnh phút trong lòng nhanh chóng tràn ra!
Nước miếng lấp lánh theo cái cổ bóng loáng của Lâm Hoài chậm rãi chảy xuống, cảm giác tê dại từ lòng bàn chân chạy thẳng đến chân tóc…Nhớ…quá, muốn…Nhớ…quá, muốn…
“Nghĩ muốn cái gì a?” Một tay Lâm Lam Đế đã luồn vào lí y của Lâm Hoài làm mưa làm gió. Lâm Hoài hồ nghi ngẫm lại, phát hiện mình đã đem hết suy nghĩ trong lòng nói ra, nhất thời thân thể cương cứng.
“Sạch sẽ. Hiện tại trên người chỉ còn ấn kí của ta thôi.” Lâm lam Đế mỉm cười, tại làn da mỏng manh xương quai xanh như ẩn như hiện lưu lại ấn kí đỏ tươi.
…Thiết. Không thể không nói, Lâm Hoài tâm tình đi từ địa ngục bay trở về thiên đàng.
“Là do tên nghịch tử của tả thừa tướng làm? Thật là không muốn sống nữa.” Lâm Lam Đế cười lạnh, trong mắt lưu động hào quang như lưỡi dao sắc bén.
Lâm Hoài gậtt đầu, chợt nhớ tới, ba người Thanh Phong sau khi hồi cung bị Lâm Lam Đế gọi đi đến giờ không thấy tăm hơi, “Bọn họ đâu?”
Lâm Lam Đế tựa như ảo thuật đem một cái cung sa thêu đôi hoa hồng cài lên tóc Lâm Hoài, “Thanh Phong ngay cả chủ tử cũng bảo vệ không tốt, còn làm nội thị làm gì? Tiểu Lan, Thanh Ngôn một người làm cung nữ, một người làm nội thị, lại dám bỏ mặt chủ tử, quy cũ đều quên sạch hết… Không hảo hảo làm cho bọn họ nhớ thì không được.”
“…chính ta cho phép họ rời đi.” Nhanh chóng giải thích, sợ Lâm Lam Đế mất hứng một cái là vác ba người đi xử trảm ngay.
“Phạt hai mươi trượng. Không chết được.” Lâm Lam Đế bất mãn đem ngón tay hắn đưa lên miệng gặm cắn.
Kêu một tiếng đau đớn, Lâm Hoài mới mạnh giật mình, xấu hổ mở miệng đem tiếng rên rỉ nuốt lại vào bụng. Hai mươi… Phỏng chừng da tróc thịt bong luôn rồi?”
“Kêu ra đi…ta thực thích nghe.” Lần đầu tiên, lần đầu tiên Lâm Lam Đế trước mặt hắn xưng “ta” mà không phải là “trẫm”, hắn cơ hồ vui đến ứa nước mắt.
======== Cái dãy này phá hỏng không khí lãng mạn =======
“Người thật sự nghe được Đại hoàng tử gọi tiểu tử đó là thập nhất hoàng đệ sao?” Tả thừa tướng, không, môn hạ Tể tướng Hà Nguy vẻ mặt âm trầm. Vốn hắn là Thừa tướng dưới một người trên vạn người, lại bị một tên tiểu tử mình coi thường ngang vai ngang vế, trở thành một tên môn hạ Tể tướng, oán giận này làm sao có thể tiêu được chứ?!! Tuy rằng tam tử Hà Qua bình thường không làm cái gì đáng lo, bất quá lần này mang vể tin tức cũng không tệ lắm.
“Ai da ngươi thật ngu ngốc! Đừng làm cho người ta biết sơ hở của ngươi! Đến lúc đó ta không thể nào cứu nổi ngươi đâu!” Hà Nguy ngẫm lại, vẫn là phải cảnh cáo Hà Qua.
“Vâng.” Hà Qua đương nhiên đáp ứng, hắn cũng biết trêu chọc hoàng tử là đắc tội không nhỏ, chắc chắn tám phần, người ngoài đều đã biết chuyện sai của hắn, một đám vội vàng bắt lỗi hắn, vẫn là nên phòng ngừa.
[canh đúng hẹn! …]