Lâm Khiêm này vừa đi, liền đi hơn nửa ngày, đợi đến lúc Lâm Khiêm trở về phòng Lâm Hoài đang nằm, liền thấy Lâm Hoài mặt nhăn mày nhíu, ra vẻ đầy khổ sở nhìn chằm chằm Tề Tu.
Y không cần nhìn cũng biết Lâm Hoài là đang bất mãn với vị thuốc đông y trong phòng. Thời điểm y đi nhớ tới ở trong cung, thái y cho cung nữ ở thiên điện Nhàn Thục Cung của Lâm Hoài ngao dược, vì thế trước khi đi y cũng phân phó thị vệ ở trong phòng Lâm Hoài làm như vậy, sau đó lại bảo Tề Tu trông chừng Lâm Hoài, là vì sợ Lâm Hoài chịu không nổi hương vị này mà chạy trốn.
“Lâm Khiêm, ngươi đã trở lại.” Tề Tu giống như nhìn thấy cứu tinh hai mắt sáng lên, thập nhất điện hạ thật đúng là khó đối phó, gã thà rằng đi đối mặt với âm mưu thủ đoạn của bọn người trong Uý Quốc còn dễ hơn. Tề Tu cùng Lâm Khiêm quan hệ không tồi, những lúc riêng tư đều lấy danh tương xứng, này một kích động, Tề Tu ngay cả lễ tiết đều quên mất.
Tội ác a tội ác...... Lâm Hoài dùng ánh mắt đáng thương rưng rưng như vậy đảo qua đến, đây đều làm cho Tề Tu cùng Lâm Khiêm đồng thời nổi lên thương cảm.
“Nhẫn nhẫn đi, trước kia đều nhẫn qua lâu như vậy rồi.” Lâm Khiêm không tự giác phóng nhu thanh âm.
“Ngô...... Ân......” Lâm Hoài ở trong lòng ngửa mặt lên trời kêu than, không cần a a, ta chán ghét vị thuốc đông y a a!!
Tề Tu nhíu mày, gã hoàn toàn không hiểu Lâm Hoài không tiếng động đang nói cái gì đó, nhất thời nhức đầu vô cùng. Lâm Khiêm cùng Lâm Hoài thời gian ở chung cũng không dài, kiên trì đoán: “Chịu khổ?”...... Hoàn toàn thay đổi phán đoán.
Ai muốn chịu khổ!!? Lâm Hoài trừng hai mắt, giống như muốn phun ra lửa.
“...... Ngươi thân mình khoẻ nhiều?” Xấu hổ nói sang chuyện khác, Lâm Khiêm chưa từng chật vật qua như vậy, kỳ thật cũng là do y dung túng Lâm Hoài, bằng không như thế nào tuỳ vào Lâm Hoài hồ nháo, “Ngày mai buổi chiều tứ quốc đàm phán hoà bình sẽ cử hành.”
Lâm Hoài gật đầu, ngón tay hướng về phía chỉ bút bị phóng đằng xa kia.
“Ngươi chuẩn bị hướng tam quốc khác đưa ra cái gì?”
“Cho dù ký hiệp ước, cũng giống nhau sẽ đổi ý.” Lâm Khiêm cười lạnh, “Ba năm trước đây Uý Quốc không phải là như thế này sao? Nói cái gì không trọng yếu, mà là nhìn xem thực lực hoàng tử đối phương.”
Khó trách Lâm Lam Đế nói hoà ước tứ quốc không để ở trong mắt, nguyên lai...... Đã có tiền lệ quốc gia đùa giỡn nha!bg-ssp-{height:px}
“Ngay cả như vậy, cũng phải đem về ích lợi lớn nhất!” Quy tắc của Lâm Hoài là: nếu đã làm thì phải làm được tốt nhất, làm không được tốt nhất, thì cũng phải làm được rất tốt!!
“Thập nhất hoàng đệ có ý tưởng gì?”
“Không có. Binh lai tương đáng !” Lâm Hoài cười với vẻ mặt vô lương. Hắn vốn không phải là tín nam thiện nữ gì. Tâm Tề Tu mạnh run lên, có lẽ ngoại trừ Lâm Lam Đế ra, tất cả mọi người nhìn lầm Lâm Hoài, nghĩ rằng hắn là một người trời sinh thể nhược, hoàng tử câm cái gì bổn sự cũng không có, bất quá là một phế vật, không có học võ, ngay cả trường thái học cũng là đi ba ngày, hai ngày phơi nắng đã hôn mê...... Là nguỵ trang? Hoặc là...... Bất quá may mắn hắn là câm điếc, bằng không hoàng thất không loạn mới là lạ.
Tề Tu đã nghĩ oan uổng cho Lâm Hoài rồi, Lâm Hoài chỉ là sợ phiền toái mà thôi, chỉ cần phiền toái không tìm đến trên người hắn, hắn mới lười vận động. Làm việc toàn bộ dựa vào chính mình cao hứng, kiếp trước làm không được, kiếp này làm được, miễn bàn hắn cao bao nhiêu hứng.
“Ngươi không nghỉ ngơi?”
“Không có khả năng nghỉ ngơi. Một hồi hoàng tử tam quốc sẽ đến.” Lâm Khiêm nói được chắc chắn.
“Thám thính tin tức?”
“Không tồi, cho dù không biết ngày mai ta sẽ nói cái gì, bọn họ cũng muốn trước sờ thấu tính cách của ta, sau đó ngày mai...... Không...... Về sau dễ đối phó ta.” Lâm Khiêm cười nói, “Ngươi cũng đừng ra mặt. Có ta cùng Tề Tu đi ra ngoài ứng phó là được rồi, lấy cớ thân thể đang bệnh nhẹ không thể tiếp, rất quang minh chính đại.” Nói xong, Lâm Khiêm trêu chọc nháy mắt với Lâm Hoài.
...... Quang minh chính đại cái đầu ngươi.
Sắc mặt tái nhợt vì tức giận mà đỏ bừng lên, trong mắt là ảnh ngược ánh sáng của ngọn nến, coi như trở thành lốc xoáy, kẻ khác không tự chủ sẽ bị hấp dẫn trầm mê.
Nguyên là “Binh lai tương đáng, thuỷ lai thổ yểm”. Ý nghĩa là phải căn cứ vào tình huống cụ thể mà ra biện pháp thích hợp. Thành ngữ này có từ đời Nguyên.