Nhất Thực Thiên hạ

chương 43: lên đường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhã Đan thành nằm ở phía nam của Y Vân vương triều, giống với Quảng Châu Trung Quốc, dù cho phương Bắc tuyết lớn, nhưng nơi này bốn mùa như mùa xuân. Nhưng vẫn có chút bất đồng, cuối mùa đông, luôn có một trận tuyết lớn rơi xuống Nhã Đan thành. Mà lúc này tại hoàng cung Y Vân nơi Di Nguyệt Lãnh ở hẳn là tuyết bắt đầu tan.

Gió ngừng, tuyết cũng ngừng. Nhã Đan thành trải qua trận tuyết rơi duy nhất trong năm, bốn phía đều phủ một màu trắng xóa. Mặt đường tuyết đọng không dày, nhưng vì có thêm mưa, tương đối trơn ướt. Một chiếc mã xa chậm rãi chạy trên đường, người qua đường nhìn liền biết đây là mã xa của chủ nhân tiểu lâu Đường Ký, đồng thời cũng biết rõ mã xa này đang trên đường tới Đường trang, vì vậy đều thối lui sang hai bên, nhường đường cho mã xa.

Nói đến Đường trang, mọi người trong Nhã Đan thành đều hiếu kỳ, không ai biết trang chủ của trang này từ đâu mà đến, có người đồn đãi trang chủ Đường Trang chỉ mới tuổi mà thôi, đó cũng không phải là điều khiến mọi người hiếu kì nhất. Mà khiến mọi người cảm thấy hiếu kỳ và kinh ngạc nhất chính là sự xuất hiện của hàng loạt tiểu lâu Đường Ký trong Nhã Đan thành, điểm tâm Đường Ký cùng với hoa lâu Đường Ký, chỉ cần đến nơi nào ăn cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của Đường Ký. Nói đến điểm tâm của Đường Ký, điểm tâm không giống như bình thường, chưa từng gặp qua. Nói nhỏ cho ngươi biết a a: đồ ăn trong tiểu lâu Đường Ký a, tìm khắp Y Vân vương triều cũng không thấy, còn có điểm tâm cũng vậy, ngẫm lại mà còn chảy nước miếng. Mà làm động lòng người nhất chính là hoa lâu Đường Ký a, các cô nương ở đây, khiến lòng người phải yếu mềm, không tìm được lời để diễn tả. Vũ ca ở đây , tấm tắc...... Quả thực là văn sở vị văn (mới thấy lần đầu).

Lại nói nhỏ cho ngươi biết một bí mật: Nghe đồn đãi trang chủ Đường trang xấu vô cùng,

Trải qua một đêm tuyết lớn, đại môn Đường trang tích đầy một tầng tuyết mỏng. Vài gã sai vặt cầm chổi cẩn thẩn quét, chậm rãi gom tuyết chung quanh thành một đống , tối nay hẳn là vài tiểu hài tử trong trang sẽ đến nghịch tuyết a.

Mã xa chậm rãi dừng lại trước cửa Đường trang, bọn sai vặt đều ngừng công việc trong tay, hiếu kỳ rốt cuộc là ai mới sáng sớm như vậy đã tới bái phỏng. Lúc nhìn thấy một thiếu nữ trẻ tuổi xuống mã xa, đều cúi đầu: “Nguyệt cô nương sớm......”

Nguyệt cô nương chính là Y Tử Nguyệt, chỉ thấy tóc nàng nàng cuôn thành búi, trên búi tóc cắm một cây tram gài tóc bích lục, mặc trên người một kiện xiêm y phấn hồng, chân mang một đôi giày bông vải, trong tay mang theo một thực hạp nho nhỏ. Đôi mắt mang tiếu ý nhìn bọn họ, khuôn mặt bởi vì lạnh mà đỏ hồng.

Thanh âm thanh thúy như chim hoàng oanh truyền vào trong tai mọi người: “Mọi người sớm, nhưng các ngươi đừng có ngừng tay a, cẩn thận Băng tổng quản trừ tiền a!”

Vừa dứt lời, từ bên trong cửa truyền ra tiếng cười sang sảng: “Ha ha...... Là ai sáng sớm ở sau lưng ta nói bậy, khó trách lỗ tai của ta ngứa ngáy.”

Theo tiếng cười cười nói nói, một trung niên nam tử từ bên trong đi ra – quản gia của Đường trang – Băng Diễm, đứng lại tại cửa, mắt quét qua, vài gã sai vặt rụt cổ lại, vội vàng vươn tay. “Ta còn nghĩ là ai, nguyên lai là Nguyệt nhi cô nương đến. Nhanh vào đi, bên ngoài rất lạnh.” Tiếp nhận thực hạp trong tay nàng, “Công tử còn chưa tỉnh ! Ta đem cái này làm nóng cho hắn.”

Tử Nguyệt nhẹ gật đầu, “Băng đại ca sớm, ta đến đại sảnh chờ công tử, giờ này công tử cũng nên tỉnh” Nói xong cũng vào cửa.

“Nhìn cái gì vậy, nhanh tay làm việc cho xong, lười biếng ta trừ tiền công của các ngươi.” Băng Diễm giáo huấn vài gã sai vặt đang thất thần nhìn về phía Tử Nguyệt rời đi, mang thực hạp tới trù phòng, theo kinh nghiệm của hắn mà định, ước chừng nửa khắc đồng hồ nữa công tử sẽ tỉnh dậy ăn cái gì đó.

Tử Nguyệt trên đường đi đến đại sảnh nghĩ nghĩ lại cải biến chủ ý, quyết định đi đến phòng ngủ của Đường trang chủ. Chỉ chốc lát sau liền đứng ở phòng ngủ của Đường trang chủ, ngoài cửa đã có một nam tử đang đứng, trong tay bưng một chậu rửa mặt, trên thành chậu có treo một cái khăn mặt, nước trong chậu thỉnh thoảng bốc hơi nóng, nam tử nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn hướng nàng, gọi một tiếng: “Nguyệt tỷ tỷ!”

“Tiểu Đắng Tử, công tử chưa tỉnh sao?” Tử Nguyệt chỉ chỉ trong cửa, nam tử chưa trả lời, bên trong cửa truyền đến một câu: “Vào đi!”

Tử Nguyệt tiến lên đẩy cửa ra, Tiểu Đắng Tử bưng nước ấm theo sát phía sau.

“Công tử, sao không ngủ thêm một lát?” Tử Nguyệt đi đến bên cạnh, hỏi nhân nhi trên giường.

Nhân nhi trên giường dùng ánh mắt lười biếng liếc nàng: “Ngủ không được.” Sau đó cúi đầu, mái tóc dài như tơ đen bóng xõa xuống, che đi khuôn mặt nõn nà, cũng che đi nhàn nhạt bi thương trên mặt hắn.

“Chẳng lẽ mấy năm này công tử chưa suy nghĩ cẩn thận?” Tử Nguyệt tiếp nhận y phục Tiểu Đắng Tử đưa qua, giúp nhân nhi mặc, nhìn người trước mắt, Tử Nguyệt không khỏi nhớ đến chủ tử ở phương Bắc, không biết y biến thành cái dạng gì .

Tuy hàng năm bọn họ đều có bức họa tiến cung, nhưng bức họa dù sao chỉ là một vật chết, vĩnh viễn đều kém chân nhân. Ngẫm lại đã tách khỏi chủ tử tròn hai năm, mà công tử bọn họ cũng thoáng cái từ thiếu niên phấn điêu ngọc mài biến thành một nam tử mị hoặc nhân tâm, tóc như tơ tằm đen, da trắng nõn nà, mặt như bạch ngọc, môi không điểm mà như chu sa, hai hàng lông mày như vẽ, nhưng lông mi ẩn ẩn mang theo một tia anh khí, khiến người ta nhìn đã biết là nam tử, lại càng hy vọng hắn là nữ tử. Không biết đến lúc đó chủ tử thấy công tử như vậy sẽ có phản ứng gì.

“Nguyệt nhi, hôm nay đến sớm như vậy, là có sự tình gì a.”

Tử Nguyệt chậm rãi chải mái tóc cho nam tử ngồi ở trước gương, tự hỏi nửa khắc, cuối cùng nói: “Công tử, trong nội cung gửi thư. Xin người trở về. Thư là một vị công công gửi. Từ Tử Cách tỷ tỷ lấy được tin tức là đương kim hoàng thượng bị người khác âm thầm hạ độc. Thụy điện hạ, chúng ta hồi cung a.”

Đường Trang trang chủ – chính là Thất điện hạ của Di Nguyệt hoàng triều – Di Nguyệt Thụy.

“Cái gì?” Di Nguyệt Thụy kinh hãi đứng dậy,“Tê......”

Tử Nguyệt nhất thời không chú ý, kéo đứt vài cọng tóc của hắn. “Công tử không sao chứ?”

“Vì sao chuyện trọng yếu như vậy cũng không nói với ta?” Di Nguyệt Thụy nghiêm nghị hỏi.

“Công tử không nên tức giận, chúng ta cũng vừa mới nhận được tin tức, cho nên chuyện trước mắt là chúng ta tranh thủ hồi cung trong thời gian nhanh nhất.”

“Tiểu Đắng Tử, ngươi thông tri Tiểu Trác Tử cùng ảnh vệ, chuẩn bị một chút, liền lên đường hồi cung.” Di Nguyệt Thụy ngồi ở trước bàn, dùng đầu ngón tay xoa xoa thái dương.

Tử Nguyệt tiến lên giúp hắn xoa xoa, “Chủ tử, ...... Chúng ta......” Mang theo ẩn ẩn không rõ.

“Các ngươi lưu lại, Băng tổng quản cần nhân lực, nếu có cái gì, ta sẽ bảo Tử Cách liên lạc các ngươi, ngươi gọi Băng tổng quản tới đây.”

Di Nguyệt Thụy phất phất tay bảo Tử Nguyệt xuống trước, tay vẫn xoa huyệt thái dương, tự hỏi sự tình: Lúc trước cùng Lãnh ước định thì cố ý không nói rõ thời gian dài bao nhiêu, trong nháy đã hai năm trôi qua, không biết hiện tại y thế nào.

Quay đầu nhìn gương đồng, bên trong chiếu ra gương mặt ngay chính hắn cũng cảm thấy là gây tai họa. Cúi đầu thở dài – hắn đã trưởng thành như vậy ? Trong hai năm qua thân thể giống như là muốn đền bù trước kia, không ngừng lớn lên, cái này hắn không có ý kiến a, ít nhất như vậy người khác sẽ không cho là hắn là tiểu hài tử, nhìn ra thân hắn cao cũng khoảng m – m a. Nhưng khiến hắn chịu không được chính là khuôn mặt này, không cam lòng vì khuôn mặt càng ngày càng nhu hóa.

Lại thở dài, giương mắt, trước mặt đã bày một khay điểm tâm sáng, tổng quan Băng Diễm của Đường trang đứng ở một bên.

Cầm lấy chiếc đũa dạo qua một vòng trong khay, lại đem chiếc đũa thả xuống, Băng Diễm ở một bên kinh dị – công tử làm sao vậy, không phải bình thường công tử thích ăn nhất sao?

“Công tử có gì không thoải mái, muốn thủ hạ đi tìm đại phu không?” Băng Diễm lo lắng hỏi.

“Tìm đại phu còn không bằng chính mình.” Di Nguyệt Thụy mắt trắng không còn chút máu, hắn đã quên mình học cái gì sao.

“Thuộc hạ ngu dốt.” Băng Diễm cúi đầu.

“Được rồi được rồi, Băng tổng quản, sâu bọ trong trang đã điều tra xong?” Di Nguyệt Thụy cầm chiếc đũa đâm một đâm lên điểm tâm hoàng lục.

“Đã rõ ràng. Chờ công tử hạ lệnh giải quyết như thế nào?”

“Thanh lý tất cả đi đi, ta phải trở về một thời gian, những thứ nguy hiểm này không được giữ lại. Băng tổng quản, Đường trang giao cho ngươi.” Di Nguyệt Thụy để đũa xuống, không để ý điểm tâm trong khay đã vô cùng thê thảm.

“Thỉnh công tử yên tâm”

Di Nguyệt Thụy gật gật đầu, hắn rất yên tâm với cách làm việc của y.

“Công tử, đã chuẩn bị xong.” Tiểu Đắng Tử đi đến, trong tay còn cầm mảnh da hơi mỏng, đã thấy Băng Diễm ở đây, “Băng tổng quản.” �

“Vậy thuộc hạ cáo lui trước.” Băng Diễm ôm quyền hướng Di Nguyệt Thụy, xoay người sờ đầu Tiểu Đắng Tử, “Tiểu Đắng Tử, chiếu cố công tử”

Tiểu Đắng Tử gật gật đầu, “Chắc chắn.” Nhìn Băng Diễm rời đi.

“Công tử, ảnh vệ đã chuẩn bị ngựa.” Tiểu Đắng Tử đi lên trước đưa mảnh da cho Di Nguyệt Thụy.

Di Nguyệt Thụy nhìn gương đồng, lấy thuốc cao trên bàn bôi vẽ lên mặt trong chốc lát, sau đó dựa theo đừng viền gắn mảnh da lên.

Xoay người, khuôn mặt vốn tuấn mỹ đã đổi thành khuôn mặt đầy vết bỏng, hóa ra bên ngoài đồn đãi Đường Trang trang chủ xấu là do nguyên nhân này .

“Đi thôi!” Di Nguyệt Thụy ra khỏi gian phòng.

Truyện Chữ Hay