Lục Sơ Vũ bắt mạch cho Ám Dạ Nguyệt, phát hiện quả đúng như suy đoán của nàng, y đã trúng phải Thiên Thù ngân châm, trên ngân châm tẩm Băng Hỏa Thiên Thù độc. Độc này được chế tạo từ chất độc của hàng nghìn loại nhện độc khác nhau, còn độc hơn cả Hạc Đỉnh Hồng trong truyền thuyết, người bình thường không có nội lực thì chỉ cần ngửi một hơi cũng chết, tiền nhiệm Chưởng môn của Thanh Dương giáo nội công thâm hậu mà bị trúng châm chưa đầy một khắc đã tắt thở, Ám Dạ Nguyệt có thể cầm cự lâu như thế, chứng tỏ nội lực của người này sâu không lường được. Chẳng qua là...
Lục Sơ Vũ ngẩng đầu lên nhìn Ám Dạ Nguyệt, nói:
“Độc này... Chính là do đệ đệ của giáo chủ chế tạo ra.”
Ai ai trên giang hồ cũng biết, Ám Dạ giáo chủ của Vô Minh giáo có một đệ đệ là kẻ dùng độc đệ nhất thiên hạ - Quỷ Y Ám Dạ Tinh. Quỷ Y này tính tình cổ quái vô cùng, tinh thông cả y lẫn độc, rõ ràng ngoại hiệu có một chữ “Y”, nhưng chữ “Y” này lại đứng sau chữ “Quỷ”, rõ ràng hắn có thể cứu người, nhưng càng khoái trá hơn với việc luyện độc giết người, tâm địa độc như rắn rết, giết người như ma quỷ, thế nên mới có danh là Quỷ Y. Ba năm trước, Ám Dạ Tinh rời khỏi Vô Minh giáo, tự lập ra Huyết Liên cung. Huyết Liên cung không ai biết ở đâu, cũng không ai có thể tìm ra, lấy độc công làm tuyệt học sở trường của môn phái, tuy từ Vô Minh giáo mà ra nhưng còn tàn độc hơn Vô Minh giáo mấy phần, táng tận lương tâm đến mức dùng người sống luyện độc công. Có điều vì Ám Dạ Nguyệt và Ám Dạ Tinh là huynh đệ, người trong giang hồ luôn đánh đồng Huyết Liên cung với Vô Minh giáo là một, nợ của Huyết Liên cung tất cả đều tính lên đầu Ám Dạ Nguyệt. Nay Lục Sơ Vũ thấy Hoa Sơn chưởng môn dùng loại độc do Cung chủ Huyết Liên cung chế tạo, trong lòng vừa thắc mắc ông ta làm sao có được độc này, vừa suy đoán rằng phải chăng quan hệ giữa vị giáo chủ trước mặt với đệ đệ của y không tốt như thiên hạ vẫn nghĩ.
Quả nhiên, Ám Dạ Nguyệt vừa nghe xong câu nói của Lục Sơ Vũ, trong đáy mắt thêm mấy phần âm trầm. Y cười lạnh một tiếng, nói:
“Lục gia chín đời vang danh Thần Y, xem ra Thần Y không thể so với Quỷ Y.”
Lục Sơ Tình biết y đang dùng kế khích tướng, lại cũng không lấy làm giận, chỉ khẽ lắc đầu, đáp:
“Không phải ta có thể giải độc mà cố tình không giải, chỉ có điều độc này muốn giải cần dùng Vong Ưu thảo, nhưng Vong Ưu thảo là dược liệu chí âm chí hàn, mà trên người giáo chủ... Nếu ta đoán không nhầm, cũng đang luyện một lọai võ công chí âm chí hàn, vốn tu luyện loại võ công này đã hao tổn nguyên khí, tổn thương tim mạch, nay nếu uống vào Vong Ưu thảo, hàn càng thêm hàn, đến lúc đó thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, không thể cứu vãn. Bây giờ chỉ còn một cách, trước khi dùng Vong Ưu thảo, giáo chủ phải tự phế loại võ công kia đi, giảm hàn khí trên người.”
“Nếu bản tọa không phế loại nội công đó, lại vẫn dùng Vong Ưu thảo, thì còn có thể sống được bao lâu?” Ám Dạ Nguyệt hoàn toàn không cân nhắc đến đề xuất của nàng, lập tức hỏi.
Lục Sơ Vũ đưa lên hai ngón tay, nói:
“Hai năm. Đó là trong trường hợp nội lực của giáo chủ thật sự rất cao thâm, thì nhiều nhất có thể duy trì được mạng sống đến hai năm.”
Ám Dạ Nguyệt khẽ cười, nói:
“Hai năm, cũng đủ rồi. Bắt đầu giải độc đi.”
Lục Sơ Vũ nhíu mày nhìn y, hỏi lại:
“Giáo chủ thật sự thà rằng chết cũng phải tiếp tục luyện loại võ công chết người đó sao?”
Lúc y giao đấu với năm vị Chưởng môn, đột nhiên phân tâm ôm lấy ngực trái có vẻ rất đau đớn, điều này không hề bình thường, nhất định là di chứng của việc tu luyện nội công kia. Có thể thấy rằng, cho dù không có Vong Ưu thảo, nếu y tiếp tục luyện như vậy thì cũng không sống thọ được.
Ám Dạ Nguyệt nghe Lục Sơ Vũ hỏi vậy, chẳng những không chút cảm động vì sự quan tâm của nàng, lại vận nội lực trong tay, nhanh như chớp bóp lấy cổ nàng, giọng lạnh tựa băng:
“Nhiều lời dễ chết. Mau giải độc.”
Nói đoạn, y liền bỏ tay ra, tuy rằng chỉ trong chốc lát nhưng đủ khiến Lục Sơ Vũ cảm thấy như mình vừa dạo một vòng quanh địa ngục. Y tất nhiên không giết nàng, đây chỉ là lời cảnh cáo của y, y muốn nàng biết rằng dù Ám Dạ Nguyệt có trúng độc, chỉ còn hai phần công lực, cũng vẫn đủ sức giết nàng.
Lục Sơ Vũ xoa xoa chiếc cổ đau nhức của mình, thầm nghĩ, người này quả nhiên không phải loại người tốt lành gì, mạng là của y, tự y muốn chết sớm thì nàng quản làm gì, huống hồ y còn là kẻ thù của võ lâm, chết càng sớm càng tốt, nàng sao phải lo chuyện không đâu chứ?
Nghĩ vậy, Lục Sơ Vũ liền cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, cũng bắt tay vào giải độc. Lục gia chín đời Thần Y cũng không phải là hư danh, tuy Băng Hỏa Thiên Thù độc khó giải vô cùng, nhưng cũng không làm khó được Lục Sơ Vũ từ nhỏ đã nghiên cứu cách giải trăm loại độc. Qua nửa canh giờ, nàng đã giúp y có thể tống máu độc ra ngoài.
“Tốt rồi, xem như bước đầu tiên đã xong.” Lục Sơ Vũ đưa tay quệt mồ hôi trên trán, vui mừng thông báo cho Ám Dạ Nguyệt. Sau đó, nàng bỗng tuốt thanh kiếm bên hông ra, Ám Dạ Nguyệt tính cảnh giác rất cao, nghĩ rằng nàng định giở trò gì, y nheo mắt lại, sát ý nổi lên, nào ngờ Lục Sơ Vũ tiếp theo lại dùng kiếm tự cắt vào tay mình một nhát. Nàng lấy một cái bát nhỏ, cho máu mình chảy vào gần non nửa bát, mới xé vạt áo tự băng bó lại cổ tay.
Xong xuôi, nàng liền đưa bát máu ấy cho y, mỉm cười bảo:
“Giáo chủ hãy uống đi, đây chính là Vong Ưu thảo. Cây thuốc này không phải dễ tìm, năm ta sáu tuổi bị trúng kịch độc, phụ thân đi khắp ngũ hồ tứ hải mới tìm được một cây về trị cho ta, trong nhất thời ta không thể tìm ra một cây khác để giải độc cho giáo chủ, nhưng vì ta từng ăn Vong Ưu thảo, máu của ta có thể tạm thay thế, có điều tất nhiên không thể so với Vong Ưu thảo chân chính, giáo chủ phải liên tục uống máu của ta trong nửa tháng thì độc tính mới tiêu trừ được.”
Thấy y nhìn bát máu chần chừ, nàng nghĩ rằng y sợ mình hạ độc, liền nói thêm:
“Giáo chủ yên tâm, Lục gia ta có tổ huấn, chỉ có thể dùng thuốc cứu người, không thể dùng độc hại người, Sơ Vũ tuyệt đối không hại ngài đâu. Nếu ngài không tin, ta uống trước cho ngài xem.”
Dứt lời, nàng không hề chần chừ nhấp một ngụm.
Bấy giờ, Ám Dạ Nguyệt mới cầm lấy bát máu ấy, đưa lên miệng uống. Tức thời, y cảm thấy nội lực của mình khôi phục đáng kể, vận công thử thì thấy thông thuận hơn nhiều, quả là nha đầu trước mắt kia không lừa y.
Lục Sơ Vũ kiểm tra mạch tượng của y lần nữa, liền mỉm cười nói:
“Tốt rồi, bây giờ giáo chủ nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi, ta ra ngoài sắc thuốc nhé.”
Nàng đang dợm bước đi, liền bị Ám Dạ Nguyệt nắm chặt lấy tay. Biết người này có lòng nghi ngờ rất sâu, không dễ tin mình, nàng liền dùng tay còn lại khẽ vỗ vỗ lên tay y trấn an, nói:
“Ta đã cứu ngài thì sẽ không để ai biết ngài ở đây, trong mắt của ta chỉ có bệnh nhân, không phân chính tà, tự nhiên sẽ không hại bệnh nhân mà mình vừa tổn hao tâm trí chữa trị.”
Tầm mắt của Ám Dạ Nguyệt vừa khéo rơi vào vết cắt được băng bó qua loa vẫn còn đang rỉ máu trên tay nàng kia, sát ý trong mắt tạm lắng xuống, buông tay nàng ra.
“Ngươi cứu bản tọa, bản tọa sau này chưa chắc sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi. Những việc như lấy oán báo ân, bản tọa không phải chưa từng làm qua.” Y nói.
“Ta cũng không từng trông chờ ngài sẽ lấy ân báo ân với mình.” Nàng đáp.
--------- ---
Ám Dạ Nguyệt ngoài trúng độc thì còn bị trúng một kiếm của sư phụ Lục Sơ Nguyệt. Tuy Lăng Ba kiếm là bảo kiếm hiếm thấy trên thiên hạ, nhưng Ám Dạ Nguyệt cũng không phải người thường, lúc đó chẳng qua là Thanh Vô Tử thừa dịp y trúng độc châm mới chém được một kịp, tuy nhiên vì khinh công của y rất cao, kịp thời tránh đi, thế nên vết thương khá là nông. Khi nãy, vì gấp gáp giải độc, Lục Sơ Vũ chỉ qua loa băng bó lại để cầm máu thôi. Hiện tại độc đã giải, chờ Ám Dạ Nguyệt uống thuốc xong, nàng liền giúp y đắp thuốc trị thương.
Tất nhiên, quá trình ấy y phải cởi ra xiêm y, lộ ra nửa người trên. Lục Sơ Vũ từ nhỏ đã quen với việc này, là một đại phu nếu luôn cố kỵ nam nữ khác biệt thì chẳng lẽ chỉ có thể chữa cho người cùng giới tính với mình? Nhưng Ám Dạ Nguyệt bị thương là ở sau lưng, lúc đắp thuốc thì không sao, đến khi băng bó tất nhiên phải kề sát vào người y. Hương thơm nữ nhi phảng phất nơi chóp mũi, thân thể thiếu nữ mềm mại dán vào ngực mình, trong lòng Ám Dạ Nguyệt bất chợt có một tia xao động. Nhưng tất cả chỉ là một thoáng chớp mắt, dù sao cũng không phải thiếu niên ngây ngô chưa hiểu sự đời chẳng biết kiềm chế mình, rất nhanh, y đã lấy lại sự bình tĩnh như nước, thầm nghĩ vừa rồi bản thân nhất định là bị độc tố trong người làm choáng váng, sao lại có thể nảy sinh dục vọng với một nha đầu tuổi chỉ bằng nửa mình, thậm chí thân thể còn chưa phát triển xong.
Tối hôm đó, Lục Sơ Vũ nhường chiếc giường của mình cho Ám Dạ Nguyệt, bản thân thì trải đệm ra dưới sàn để ngủ. Nửa đêm, nàng phát hiện Ám Dạ Nguyệt trên giường dường như ngủ không được yên ổn, liền đứng dậy tới gần xem thử. Hóa ra hàn khí của Vong Ưu thảo hiện tại mới phát tác, cộng với hàn khí tích tụ sẵn trong người y bấy lâu, khiến cả người y rét lạnh như đang nằm trong hầm băng, vô cùng đau đớn, môi tái nhợt, mặt trắng tựa hồ xác chết, hai tay nắm chặt đến móng tay cắm vào da thịt tứa máu, chịu đựng không phát ra tiếng. Lục Sơ Vũ thấy thế, liền không kịp suy nghĩ gì, nắm lấy tay y, chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Nàng leo lên giường, muốn truyền chút nội lực ủ ấm cho y. Nội công của Thần Kiếm môn là nội công đạo gia chính tông, chí dương chí cương, có thể tạm khắc chế phần nào hàn khí. Chẳng ngờ rằng, Ám Dạ Nguyệt đang lạnh lẽo vô cùng, chợt cảm thấy có cái gì đó rất ấm áp bên cạnh, liền vô ý thức túm chặt lấy. Lục Sơ Vũ không kịp đề phòng liền bị y ôm vào lòng, thử đẩy ra mấy lần cũng không được, đành mặc kệ. Dù gì thì nàng cũng là nữ nhi trong chốn giang hồ, bình thường không chú trọng lễ tiết gì lắm. Huống hồ, người này tuy nhìn vẻ ngoài chưa tới ba mươi, thế nhưng sư phụ nàng từng bảo rằng Ám Dạ Nguyệt không nhỏ hơn người bao nhiêu, chỉ vì nội công thâm sâu nên giữ được dáng vẻ thanh xuân mà thôi, tính ra vẫn là bậc trưởng bối của nàng, hẳn là không có sao đâu. Lục Sơ Vũ nghĩ vậy, bèn an tâm nhắm mắt ngủ trong tư thế bị người kia ôm chặt đến nghẹt thở ấy.
Chẳng qua là, nàng dường như đã quá ngây thơ khi cho rằng người của Vô Minh giáo cũng có cùng hệ suy nghĩ với danh môn chính phái như nàng. Nàng đã quên rằng, Vô Minh giáo chính là nổi danh hành xử không để thế tục luân thường vào mắt.
--------- ----
Khi Ám Dạ Nguyệt bị tiếng chim hót ríu rít bên ngoài làm tỉnh giấc, vừa mở mắt ra liền trông thấy một khuôn mặt đang ngủ thật an tường trong lòng mình. Y giật mình, sát ý trong mắt nổi lên, bàn tay thầm vận nội lực đặt trên đỉnh đầu của nàng, thầm nghĩ tại sao bản thân lại có thể mất cảnh giác như vậy, đêm qua nếu nha đầu này có ý giết y chẳng phải dễ như trở bàn tay? Trong suy nghĩ của Ám Dạ Nguyệt, Lục Sơ Vũ giải độc cho y chẳng qua là vì sợ y giết nàng, cho nên y không cần thiết phải mang ân nàng, đến khi cần giết thì vẫn sẽ không chần chừ giết bỏ. Chỉ là... Một chưởng ấy tưởng chừng đã phát ra, cuối cùng lại hạ xuống. Y thầm nghĩ, tạm thời giữ lại mạng nhỏ của nàng, chỉ là vì y còn cần nàng để giải độc. Chỉ là như vậy thôi. Tuyệt đối không hề có lí do khác, càng tuyệt đối không phải là không nỡ xuống tay.
Ám Dạ Nguyệt toan đẩy nha đầu trong lòng ra, cúi đầu nhìn xuống lại chỉ thấy khuôn mặt ngủ say không chút cảnh giác ấy. Nàng ta thật sự là nha đầu ngốc sao? Nàng ta không sợ y ư? Trong thiên hạ này, có thể vô tư như vậy nằm ngủ bên cạnh giáo chủ Vô Minh giáo, ngoài người ngốc ra thì chỉ có người điên.
Lại nói, Lục Sơ Vũ thật không phải tuyệt sắc mỹ nhân gì, mỹ nhân đẹp hơn nàng Ám Dạ Nguyệt từng gặp qua không ít, chẳng qua là giờ phút này, có lẽ do ánh mặt trời từ khe cửa chiếu vào khiến dung nhan thiếu nữ thêm một phần lung linh huyền ảo, hoặc cũng có lẽ do khoảng cách quá gần khiến y nghe được rất rõ ràng hương thơm nữ nhi trên người nàng, Ám Dạ giáo chủ dù thế nào thì cũng là nam nhân bình thường, mới sáng sớm đã có ôn nhu hương trong lòng, hơn nữa ôn nhu hương này lại càng nhìn càng thuận mắt, chính nhân quân tử còn chưa chắc kiềm chế được. Mà Ám Dạ Nguyệt là chính nhân quân tử ư? Tất nhiên là không. Y chỉ cảm thấy tâm thần xao động, một ngọn lửa vô danh nhen nhóm trong lòng. Vì thế, y liền thuận theo tâm ý của mình, nhanh như chớp điểm huyệt của nàng, sau đó cúi xuống thưởng thức giai nhân trong ngực. Nàng hai mắt nhắm nghiền, rèm mi dày rũ xuống, bờ môi đỏ au tựa anh đào chúm chím hé nở như mời như gọi.
“Có vẻ rất ngon miệng.” Ám Dạ Nguyệt khẽ cười một tiếng, liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi ấy. Quả nhiên mềm mại ngọt ngào, khiến y lưu luyến không rời, mãi một lúc sau mới dời xuống chiếc cổ thon thon trắng mịn kia, say mê gặm cắn. Trong lúc ấy, hai tay y cũng không nhàn rỗi, một tay lướt khắp thân thể nàng, một tay cởi bỏ sợi dây thắt lưng màu trắng kia.
Đang lúc ý loạn tình mê, ngoài cửa bất chợt vang lên một giọng của nam tử trẻ tuổi:
“Nhị sư muội, muội có trong đó không?”
Ám Dạ Nguyệt lập tức muốn giết gã đàn ông ngoài cửa kia. Nhưng công lực vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, giết gã đó là chuyện nhỏ, kinh động người của Thần Kiếm môn và ngũ đại phái thì có chút mạo hiểm, nhất là y vẫn cần ở lại Thần Kiếm môn này để làm một việc quan trọng. Nghĩ vậy, y chỉ đành tức giận cắn vào vành tai của nàng một cái, đoạn thắt lại dây lưng cho nàng, chỉnh lại xiêm y ngay ngắn, rồi mới giải huyệt.
Lục Sơ Vũ mở mắt ra, thấy Ám Dạ Nguyệt vẫn đang ngủ, bên ngoài lại có tiếng đại sư huynh gọi mình, trong giọng của hắn đã có chút sốt ruột, liền vội vàng leo xuống giường, dùng chăn che kín Ám Dạ Nguyệt lại, sau đó đi ra mở cửa cho sư huynh vào.