Nhất Thời Tình Nhiệt

chương 15: chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thứ bảy Phó Tư lại không muốn đi ra ngoài.

Cậu đã suốt một tuần không có bất kỳ tin tức gì về Trình Ảnh.

Trước kia không biết là cố ý hay là vô ý, Trình Ảnh luôn có biện pháp để cho cậu biết anh đang làm cái gì, vui hay không vui.

Trong lãnh đạm lộ ra sự dịu dàng dài.

Những tin nhắn văn bản đánh dấu ngôi sao hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, chất đống, là suốt mười năm.

Cuối cùng sửa sang lại dụng cụ trang điểm một lần, Phó Tư thở dài một hơi.

Sau khi xảy ra chuyện đó, đầu tiên cậu bỏ lỡ kì chiêu sinh.

Sau đó lại phải phối hợp với lực lượng điều tra bạo lực của trường.

Lúc trước người khi dễ cậu, người bắt nạt cậu rất nhanh đã chuyển trường, nghe nói đi nước ngoài.

Hắn là con trai của một quan chức cấp cao, vụ bê bối này đã gây ra một cú sốc không nhỏ cho gia đình.

Chuyện trong video nói lớn không lớn, cố tình thổi phồng, bất kể là người làm hại hay là người bị hại, đều không thể không ở trung tâm dư luận.

Lữ gia chịu thiệt, dư uy tức giận, cũng đủ bẻ gãy một con đường sống của cậu.

Đôi khi cậu ghét lý do tại sao mình lại nhút nhát như vậy.

Nhưng cậu vẫn chủ động cúi đầu khi lựa chọn.

Không thể học phổ thông, theo học trường nghệ thuật.

Cậu bắt đầu học vẽ từ con số không.

Khi cha mẹ cậu qua đời, cậu vẫn còn rất nhỏ và lớn lên bên cạnh bà ngoại của mình.

Khi học trung học mới ở nhờ nhà cô.

Những đứa trẻ khác có thể cứng rắn, có thể tùy hứng, xảy ra bất cứ điều gì, có chỗ dựa.

nhưng cậu không có chỗ dựa.

Vì không có chỗ dựa,nên chỉ có thể cẩn thận.

Trình Ảnh là sự ấm áp của cậu, là sự an toàn của cậu, là sự dũng cảm hiếm có của cậu.

Đại khái, cũng là cậu đơn phương yêu mến.

Cậu quá tự ti, tự ti đến mức không thể tin được Trình Ảnh yêu cậu, giống như cậu yêu Trình Ảnh.

Trình Ảnh tốt như vậy, nhưng cậu lại nát như vậy.

Chính vị Lữ tiên sinh kia đích thân lái xe đến đón cậu.

Hắn gõ gõ cửa sổ xe gật gật đầu, Phó Tư do dự một chút, cảm thấy nếu mình ngồi ở phía sau, thật sự rất không lễ phép.

“Dây an toàn.” Đối phương mỉm cười nhìn cậu ngồi vào ghế phụ, nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Làm phiền ngài.”

“Không phiền toái, là tôi mời cậu hỗ trợ, là tôi phiền toái cậu mà!” Hôm nay Lữ tiên sinh có một tâm trạng khá tốt.

“Trước đây nghe ngài nói, đó là một người đàn ông, là cuộc hẹn hò đầu tiên.

Xin hỏi đối tượng hẹn hò, có sở thích thẩm mỹ nào không?”

Nơi đến rất hẻo lánh, lộ trình dài đằng đẵng chẳng khác nào sự lúng túng dài dằng dặc, Phó Tư hối hận vì ngồi quá gần đối phương, không thể cứ mãi không nói gì.

“Ừm, đến lúc đó cậu cứ dựa theo sở thích của mình là được rồi.” Tình hình giao thông trong thành phố tương đối phức tạp, đối phương tựa hồ không có quá nhiều tinh lực để đáp lại cậu.

Vì thế Phó Tư ngậm miệng lại.

Nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, lặp lại những gì mình đã làm trong suốt cả tuần rảnh rỗi: chờ đợi tin nhắn.

Lữ Dương thỉnh thoảng dư quang quét qua cậu, nhưng chỉ cười không nói.

Chiếc xe đi vào một khu phố rất hẻo lánh.

Lữ Dương dừng xe, đưa người lên lầu.

Sau khi vào cửa, trong phòng ngay cả đèn cũng không bật.

“Vị tiên sinh kia còn chưa tới sao?” Phó Tư khó hiểu.

“Tới rồi, ở chỗ này.” Lữ Dương chỉ vào chính mình.

“Hả? Phải… đó có phải là bản thân ngài không? ”

Lữ Dương đẩy cậu đến bên cạnh gương trong phòng khách, thúc giục, “Bắt đầu đi, nếu không, đối tượng hẹn hò của tôi sẽ đến muộn.

Phó Tư đem nghi hoặc giấu trong lòng, mở túi trang điểm ra.

“Đôi môi của ngài khá mỏng… tính chất công kích sẽ có chút mạnh… theo những gì ngài nói, đây là cuộc hẹn đầu tiên với nhau, tôi sẽ làm môi của ngài dày hơn chút, ngài thấy ổn không?” Hai người đều nhìn về phía gương, tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng Phó Tư vẫn không thể không thừa nhận, khi chuyên gia trang điểm tiến hành giải thích như vậy, thật sự quá gần khách hàng.

Hơi thở nóng bỏng của Lữ Dương quét qua mặt cậu, ẩm ướt thẩm thấu khẩu trang, thể hiện một cuộc xâm lược vi diệu nào đó.

“Nghe lời cậu.” Khách hàng này trông rất hợp tác và hầu như không có yêu cầu.

Chỉ cần là đề nghị của Phó Tư, hắn đều toàn bộ tiếp thu.

Phó Tư nhịn không được nghĩ, thật sự là một chút cũng nhìn không ra Lữ tiên sinh rốt cuộc là để ý hay là không thèm để ý vị kia.

“Thợ xăm hình, cậu có quen ai không?” Phó Tư lưu ý đến hôm nay đối phương không còn gọi mình là “Phó tiên sinh”.

“Có, lát nữa tôi sẽ viết cho ngài một phương thức liên lạc của hắn đi.”

“Bút ở đó.” Lữ Dương chỉ một phương hướng.

Phó Tư vốn định trang điểm xong rồi viết, nhưng đối phương chỉ một ngón tay như vậy, cậu cũng không tiện làm như không thấy.

Vì vậy, cúi xuống để tìm một cây bút.

Bên cạnh ống bút có một đống ảnh, đảo ngược, mặt sau tất cả đều được vẽ đầy hoa mẫu đơn.

Phó Tư giống như nhói một cái, không cẩn thận đụng ngã ống bút, đem mấy tấm ảnh ma sát vào nhau.

Hình ảnh được lật lại.

Đó là khuôn mặt của cậu.

Là khuôn mặt cậu tựa vào trên vai Trình Ảnh ý loạn tình mê..

Truyện Chữ Hay