Nhất Thế Triêu Hoa

chương 61: điện hạ muốn theo đuổi phối ngẫu(1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

() Phối ngẫu: ý chỉ người hoặc vật kết đôi với nhau dựa trên quan hệ về mặt sinh học, ngày nay từ này thường được dùng để chỉ vợ hoặc chồng. Tuy nhiên dưới góc độ của yêu quái, từ này có ý nghĩa thiên về ý đối tượng giao phối hơn.

Liễu Triêu Hoa nhìn cánh cửa bị đóng rầm một phát mà khó hiểu, nhưng nàng cũng không để ý mà xoay người nằm xuống tiếp tục ngủ.

Sa La ngồi trên ghế trong thư phòng, âm trầm nhìn Hắc Miêu vừa được gọi tới, hắn chậm rãi nói: “Nàng không đáp lại.”.

Ngụ ý chính là theo đuổi phối ngẫu thất bại rồi.

Đường đường là một yêu vương thế nhưng theo đuổi phối ngẫu lại bị thất bại.

Hắc Miêu lúc này mặt mày cứng đờ liên tục đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, miễn cưỡng nói: “A, có lẽ cách theo đuổi phối ngẫu của con người so với chúng ta không giống nhau chăng?”. vừa nói Hắc Miêu vừa có chút chột dạ cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân mình không dám ngẩng lên.

Không khí trong phòng lúc này có vẻ ngột ngạt, dường như là không hề lưu thông, tĩnh mịch đến mức khiến cho người ta không thở nổi.

Theo thời gian, Hắc Miêu cảm thấy lông tơ sau lưng mình, từ đuôi lên đến đầu đều dựng đứng hết cả lên, ngay lúc nó sắp đứt hơi mới nghe thấy tiếng nói trầm thấp chậm rãi của Sa La vang lên từ phía bàn đọc sách: “Đi nói Nguyệt Mãn tìm một số sách liên quan đến phu thê loài người mang đến đây.”

Nội tâm Hắc Miêu đang vô cùng căng thẳng vừa nghe lời này liền nhẹ nhàng thả lỏng. Nó lặng lẽ thở phào một hơi, đáp: “Vâng.” sau đó ngay lập tức xoay người rời khỏi gian phòng tối tăm muốn chết này.

Không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến giọng nói cung kính của Hắc Miêu và Nguyệt Mãn: “Tôn thượng, đã mang sách tới rồi ạ.”

“Vào đi.”

Nguyệt Mãn ôm một đống sách trong ngực, vô cùng cẩn thận đi vào. Nhìn thấy Sa La ngồi trên ghế vẻ mặt u ám, trong phòng không thắp đèn, bóng tối dày đặc bao phủ lấy hắn, hơn nữa không khí bên trong không khỏi quá tĩnh lặng ngột ngạt, cảm giác này thấm vào người rồi lan tràn khiến cho Nguyệt Mãn rùng mình một cái. Nguyệt Mãn vội vàng cùng với Hắc Miêu đem chồng sách trong ngực cẩn thận chỉnh tề sắp đặt trước mặt Sa La, sau đó cúi đầu cung kính đứng ở bên cạnh bàn, thật cẩn thận khống chế hô hấp của mình nhỏ đến mức không để người khác nghe thấy.

Nguyệt Mãn và Hắc Miêu đợi một hồi lâu sau, mới nhìn thấy Sa La chậm rãi đưa tay cầm lên một quyển nằm trên cùng của chồng sách, trên bìa viết là “Phóng hỏa đùa chư hầu”, nhẹ nhàng lật ra xem.

Nguyệt Mãn khẩn trương nuốt nuốt nước bọt, khiến cho giọng nói của mình bình thản hơn một chút: “Đây vốn là một câu chuyện được lưu truyền rộng rãi trong nhân gian, kể về một vị đế vương loài người vì muốn phi tử của mình nở nụ cười mà phóng hỏa trêu đùa các chư hầu xung quanh.”

Sa La chau mày, hơi lướt qua cuốn sách mấy lần, trong đầu hắn vẽ ra cảnh tượng cột pháo trúc lên cái đuôi nhỏ của Đoàn Đoàn sau đó để cho đông đảo thuộc hạ điên cuồng đuổi bắt nó vòng quanh Thất Phong, đôi mắt hồng của Đoàn Đoàn ủy khuất nhìn sang, sau đó Liễu Triêu Hoa sẽ ngồi trên đỉnh Thất Phong mà cười đến run rẩy cả người.

Không hiểu sao Sa La bị chính sự tưởng tượng của mình làm cho ớn lạnh một trận, trong lòng hắn nhớ tới nụ cười của Liễu Triêu Hoa, đó là nụ cười nhẹ nhàng trong trẻo, như gợn sóng xao động khiến người ta say mê, lại nghĩ đến cảnh mình vừa tưởng tượng…

Sa La không chút nghĩ ngợi liền ném quyển sách kia xuống, quát: “Loài người đều là một đám thần kinh, không có não!”

Nguyệt Mãn nuốt nước bọt cùng Hắc Miêu thoáng nhìn nhau một cái, sau đó cả hai liền phụ họa: “Tôn thượng nói rất đúng.”

Sa La nhíu mày rút một quyển khác trong đống sách rồi mở ra, có điều lần này vừa nhìn hai mắt hắn liền nhất thời sửng sốt. Một chút vấn đề vốn dĩ mông lung khó hiểu, nhưng thoáng cái liền thấy sáng tỏ thông suốt, giống như người khác trực tiếp đem đáp án để ở trước mặt hắn.

Nguyệt Mãn đưa mắt liếc quyển sách một cái, thấy trên bìa là dòng chữ “Một trăm ba mươi điều theo đuổi vợ” thì lập tức ngây ngẩn cả người, Hắc Miêu cảm thấy có chút không ổn nên lặng lẽ chọc vào người hắn, nháy mắt ra hiệu muốn hỏi.

Nguyệt Mãn chỉ có thể thấy chòm ria thật dài của Hắc Miêu đang rung rung trước mắt, trong lòng hắn lúc này như một mảnh tro tàn, hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Tại sao ta lại mang quyển sách kia đến đây chứ, rõ ràng là đã giấu vào trong góc mà.”.

Thái độ vô cùng oán giận tự trách bản thân của Nguyệt Mãn càng làm cho Hắc Miêu muốn biết đáp án.

“Trong quyển sách kia có kẹp sách vỡ lòng của ta, là Xuân cung đồ ba trăm lẻ sáu kiểu.”, Nguyệt Mãn sắc mặt trắng bệch, từng câu từng chữ nói ra tên sách.

Hắc Miêu nghe xong liền cả kinh, trong lòng thầm nghĩ Nguyệt Mãn lần này thảm rồi, nó quay đầu lại định nói với Sa La cái gì đó nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho cứng đờ ngay tại chỗ.

Chỉ thấy Sa La khẽ nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc, cầm quyển sách kia cẩn thận giở từng trang như là đang cầm văn kiện cơ mật gì vậy, hơn nữa ánh mắt tôn thượng chăm chú tỉ mỉ giống như đang nghiên cứu tuyệt thế công pháp.

Hắc Miêu : “Điện hạ, ngài chảy máu mũi.”

Sa La lúc này vẫn đang đắm chìm trong những cảm xúc kiểu như “thì ra là như vậy” hoặc là “thì ra là phải như thế”, đột nhiên cảm thấy chóp mũi có chút ngứa, hắn đưa tay xoa lên thì phát hiện đầu ngón tay bị dính một chút máu đỏ.

Chính là máu của hắn, Sa La lúc này đã thông suốt, mơ hồ hiểu ra bản thân mình bị cái gì. Trên mặt có chút ửng đỏ, hắn trấn định ngẩng đầu nhìn thần sắc phức tạp của Hắc Miêu, lại liếc qua sắc mặt trắng bệch của Nguyệt Mãn, Sa La cầm lấy quyển sách trong tay nói với Nguyệt Mãn: “Loại sách này cũng rất tốt, đem hết những quyển còn lại trên bàn vứt đi, ngươi lại tìm thêm cho ta mấy trăm quyển như thế này.”.

Hắc Miêu: “…”.

Nguyệt Mãn cảm thấy chân mình đang mềm nhũn, trái tim thoáng cái vọt lên đến cổ họng, đợi đến lúc nghe rõ Sa La nói cái gì rất tốt xong, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, đáp một tiếng “Vâng” sau đó cùng Hắc Miêu đưa mắt nhìn Sa La bước ra khỏi phòng.

“Ngươi nói xem có phải tôn thượng đi tìm nhân loại kia hay không?”, Hắc Miêu lên tiếng hỏi.

“Tại sao lại phải đi tìm Triêu, à, tìm Liễu Triêu Hoa?”, Nguyệt Mãn nhìn Hắc Miêu một cách kỳ quái.

“Tôn thượng vừa mới xem xuân cung đồ, không đi tìm nhân loại kia thì tìm ai?”, Hắc Miêu ngạc nhiên hỏi lại.

Huỵch một tiếng, Nguyệt Mãn liền vấp vào bậc cửa ngã xuống đất, lệ rơi đầy mặt, trong lòng hắn không ngừng gào thét: “Triêu Hoa, ta thật có lỗi với ngươi!”

Sa La chậm rãi bước đến gian phòng của Liễu Triêu Hoa, khẽ chần chừ trước cửa một chút sau đó liền dứt khoát đẩy cửa phòng ra. Nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của Liễu Triêu Hoa, trong lòng hắn thầm nghĩ đúng là cơ hội tốt. Sa La không chút do dự bước tới, áp thân mình lên người nàng, trong đầu hắn hồi tưởng về trình tự động tác được vẽ trong quyển sách kia rồi bắt đầu hôn lên môi của Liễu Triêu Hoa.

Liễu Triêu Hoa vốn đang mơ thấy Tu Qua chở mình bay trên bầu trời, nói là muốn đi tìm cái gì đó, đột nhiên trên trời xuất hiện một tia sấm chớp đánh nàng văng khỏi lưng Tu Qua, trực tiếp rơi xuống biển.

Nước biển ùn ùn bao phủ lấy thân thể, đồng thời Liễu Triêu Hoa cảm thấy lồng ngực bị đè ép, dòng nước mạnh mẽ tràn vào trong miệng mũi nàng. Liễu Triêu Hoa cố sức giãy dụa mà tỉnh

giấc, vừa mở mắt một cái liền thấy Sa La đang đè lên người mình, còn đang hôn mình vô cùng say mê.

Nàng có chút buồn bực nghiêng đầu né tránh, dùng hai tay chống lên vòm ngực rắn chắc của Sa La cố đẩy hắn ra: “Ngươi có thể đừng có hơi một chút là đè lên thân thể người khác không!”.

Trong lời nói của Liễu Triêu Hoa mang theo một phần xấu hổ, ba phần tức giận, sáu phần kinh ngạc và bài xích.

Cho dù là ai đi nữa, đang ngủ ngon, tỉnh dậy thấy kẻ đầu sỏ gây ra ác mộng cho mình thì cũng không thể nào vui vẻ cho được.

Sa La đương nhiên nghe ra vẻ tức giận trong lời nói của Liễu Triêu Hoa, hắn liền ngừng lại, trong lòng đấu tranh một lúc lâu, chân mày nhíu rất chặt, tỏ vẻ như là vô cùng miễn cưỡng mà nhượng bộ, nghiến răng nói ra từng chữ: “Bằng không ta cho nàng nằm đè lên người ta ngủ.”.

Liễu Triêu Hoa nhìn bộ dạng hắn giống như là chịu thiệt thòi rất lớn và vô cùng ủy khuất mà nhượng bộ cho nàng, mới cắn răng nói: “Tại sao trong hai chúng ta phải một người đè lên người kia mà ngủ, không thể nằm song song mà ngủ sao?”.

“Chờ một chút, tại sao ta phải ngủ cùng một giường với ngươi? Từ hôm nay trở đi, không cho ngươi tới ngủ!”. Mặc dù Liễu Triêu Hoa hiểu được thân phận của mình là tù binh, nhưng nếu như chính Sa La tự nói muốn làm bạn đời của nàng, như vậy nàng vẫn có tư cách yêu sách với hắn.

“Nàng ăn của ta, ở nhà của ta, không ngủ với ta thì ngủ với ai?”, Sa La nhíu mày lại nói: “Còn có…”.

Hắn bất chợt dừng lại, có chút khó chịu nhíu mày, gục đầu vào hõm vai của Liễu Triêu Hoa nhẹ nhàng nói: “Hôm nay giao phối đi.”

Liễu Triêu Hoa chỉ cảm thấy hơi thở của hắn phả vào bên tai có hơi ngứa, nên hoàn toàn không nghe rõ Sa La nói gì: “Ta cũng có thể không ăn của ngươi, không ở chỗ ngươi!”.

Sa La hơi nhỏm người dậy, nheo mắt lại, trong mắt hắn lóe lên một tia nguy hiểm nhìn nàng: “Nàng muốn thế nào?”.

Liễu Triêu Hoa cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, ho khan một tiếng: “Chẳng muốn thế nào cả.”

Nghe vậy Sa La mới thu lại ánh mắt sắc bén, hắn nhìn nàng dịu dàng hơn một chút, cúi người sát về phía Liễu Triêu Hoa, mái tóc dài đỏ thẫm hoa mĩ tung ra che khuất tầm mắt nàng. Liễu Triêu Hoa mở to hai mắt ngơ ngác nhìn Sa La đang dán lại gần, thân thể nàng lúc này giống như bị trúng định thân thuật không thể nào cử động được.

Ánh mắt của nàng như đắm chìm trong cái nhìn dịu dàng của hắn, một chút sức lực để giãy dụa cũng không có, ngay cả hồn phách cũng bị đôi mắt của hắn hút mất.

Hắn nhẹ nhàng hôn khóe môi nàng một chút: “Chúng ta giao phối, được không?”, tuy rằng ngữ điệu là câu nghi vấn nhưng mà tay hắn đã bắt đầu hành động. Bàn tay Sa La thuận theo thắt lưng Liễu Triêu Hoa mà hướng lên trên, bắt đầu vuốt ve dọc theo sống lưng nàng mấy lượt sau đó dừng lại ở đốt sống bên dưới nhẹ nhàng xoa xoa trêu chọc.

Liễu Triêu Hoa đột nhiên bừng tỉnh, khuôn mặt nàng thoáng chốc liền đỏ bừng, nàng dùng sức ngăn cản bàn tay đang làm loạn của hắn. Nhìn thấy đôi mắt Sa La ánh lên vẻ khó hiểu và bất mãn, Liễu Triêu Hoa cố gắng trấn định ho khan một tiếng, nhìn chung quanh nói: “Ngươi có phát hiện ra mình bị mất cái gì không?”.

Sa La sửng sốt, trên mặt hiện lên một chút vẻ mất tự nhiên, hắn lướt nhìn sang một bên không nói gì.

Liễu Triêu Hoa nghĩ chuyện đến nước này chỉ có thể dùng cách này để ngăn cản, nàng tỏ vẻ hơi áy náy nói: “Thật ra thì, ta đã trộm Chiêu Hồn Đăng của ngươi.”

Nàng còn rất chân thành nói lời xin lỗi hắn: “Thật xin lỗi.”

Sa La vô cùng sửng sốt, suy nghĩ một chút bỗng cười một tiếng, đôi môi duyên dáng khẽ cong lên một nụ cười hoàn mĩ, hắn hôn lên trán Liễu Triêu Hoa sau đó chăm chú nhìn nàng: “Có phải nàng không muốn giao phối hay không?”.

Liễu Triêu Hoa liền bị nghẹn họng, đỏ mặt ậm ờ nói: “Còn quá sớm.”.

Sa La nghe vậy mới từ từ ngồi dậy, rất tự nhiên mà kéo tay nàng, nói: “Nàng đi theo ta.”

Truyện Chữ Hay