Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 7 chương 169: các thi thần thông

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Tiểu Băng

Cảm nhận được Yêu Thánh nhìn qua, Mạnh Kỳ định chạy tới gần Cửu U, thì cả người phát lạnh, trong đầu hiện ra cảnh Dao trì nước vàng nhộn nhạo và đôi mắt hờ hững ở trong điện nhìn xuống.

Vô Sinh Lão Mẫu!

Dao Trì Kim Mẫu!

Đúng là âm hồn khó tan. Hẳn là từ tiết điểm ban đầu tới thời Thần Thoại, bà ta vẫn luôn không ngừng chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của hắn, không ngừng nghỉ phút nào! Mạnh Kỳ khẽ ngẩng đầu.

Bốn mắt giao nhau, bầu trời Cửu U trở nên tối sầm, trời cao sụp xuống, hóa thành hỗn động, thôn phệ tất cả chung quanh.

Hai người vừa chạm mắt, từ trong đầu Mạnh Kỳ lại bay ra cái quả cây trong suốt phiếm ba quang kia, xung quanh là dòng sông thời gian hư ảo vẫn còn chưa hoàn chỉnh, quấy rối thời không, hình thành đường hầm, khiến hắn biến mất tại chỗ.

Yêu Thánh và Thiên Sát đạo nhân đều chỉ còn lại lạc ấn, không có linh tính thật, nhìn thấy Mạnh Kỳ rời đi, thì cũng thôi, tiếp tục đánh nhau.

............

Lâm Tố Hà đầy lo lắng đi tới đảo, nơi này có truyền tống trận liên thông trung thổ, nối kết đông tây, là nơi tập trung và phân bố hàng hóa của thời Vạn Giới thương thành, đến nay đã phát triển thành một phường thị phồn hoa lừng danh khắp chốn, giao dịch đủ loại đồ vật, kỳ trân dị bảo phong phú.

Nhưng Lâm Tố Hà không có tâm tư đi du lịch, y hạ xuống, tới truyền tống điện, bước vào trận pháp tới ngoài Phù Tang cổ thụ.

Bốn phía quang mang vọt lên, bảo vệ thân thần cho y.

“Hô, cuối cùng cũng an ổn.” Lâm Tố Hà sờ hộp ngọc trong lòng, thở hắt ra. Chỉ chút nữa thôi là mình hoàn thành nhiệm vụ!

Truyền tống trận đã khởi động yên ổn, không bị cản trở gì, nếu vạn sự đại cát, đến hòn đảo bên ngoài Phù Tang cổ thụ giới vực, tới gần Thanh Đế đàn tràng, ai còn dám chặn đường cướp bóc!?

Hộp ngọc tới giờ cũng chưa xảy ra dị biến gì, khiến y cũng nhẹ cả lòng.

Đúng lúc này, trong bóng tối trước mặt bỗng có một ánh sáng lóe lên, khẽ đung đưa, chiếu sáng hư vô.

Một đóa lửa ấm áp an tường như ngọn đèn mẹ thắp hàng đêm, chiếu ra đường về nhà cho các khách tha hương, Lâm Tố Hà cảm nhận được hướng truyền tống đã thay đổi, hướng về phía ngọn đèn lưu ly kia!

Đó là nơi an bình ban đầu!

Là nơi cuối cùng quay về, là khát vọng quay về nhà ở đáy lòng mỗi con người!

Hư vô co lại, ánh đèn đã tới gần trước mắt, Lâm Tố Hà biết ngay không tốt. Nhưng với thực lực của y hiện giờ cũng không có khả năng phản kháng.

“Là Du Tử đăng của La giáo trong truyền thuyết?” Đồng tử Lâm Tố Hà co lại, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Mình cuối cùng bị cuốn vào chuyện gì thế này, sao lại “may mắn” tới mức được “Du Tử đăng” triệu hoán?

Trong lúc còn đang mờ mịt, trong hư vô trên đầu y đột nhiên rơi xuống một vật, sáng chói, trắng ởn, như chậm mà lại cực nhanh, đập về phía Du Tử đăng.

Lâm Tố Hà mơ hồ nhìn ra được đó là một cái vòng mẻ, hoa văn toàn ẩn, phản phác quy chân, khí tức cổ xưa, vừa có tiên ý Đạo môn vừa có thiện cảnh Phật gia.

Cái vòng tới gần, Du Tử đăng lập tức rực lên sáng bừng, hoàn toàn chiếu khắp hư ám. Chiếu thấu tam giới thập phương, chư thiên vũ trụ, tận lực chống đỡ ánh sáng chói mắt đang tới gần.

Nhưng xoẹt một tiếng, cái vòng kia đã như một vòng viên quang ấn xuống, lồng Du Tử đăng vào bên trong.

Ánh đèn đung đưa, tạo nên gợn sóng, nhưng không làm sao thoát được ra ngoài, không còn ảnh hưởng gì được tới bóng tối xung quanh, xung quanh Lâm Tố Hà lại trở về hư vô như cũ.

“Bảo bối gì vậy nhỉ? Trấn áp được cả Du Tử đăng!?” Tim y đập thình thịch như nổi trống, tới giờ mới biết thế nào là cường giả.

Lúc này, phía trước lại có một vầng trăng tròn trịa mọc lên, ánh trăng rải xuống, trắng ngà mà trong suốt, dẫn hướng đi chính xác cho Lâm Tố Hà truyền tống.

Ở giữa vầng trăng có một Bồ Tát ngồi xếp bằng, thân ảnh ấy khiến người ta không tự chủ được trở nên yên tĩnh và an nhạc.

“Nguyệt Quang Bồ Tát!” Là tu sĩ thất hải hai mươi tám giới, Lâm Tố Hà làm sao không nhận ra vị này chính là Đông Phương lưu ly tịnh thổ Đại Bồ Tát, trong lòng vừa vui vừa sợ, không thể tin được vào hai mắt mình.

Đây chính là kẻ đại thần thông đã tu luyện Báo Thân đến cảnh giới Tạo Hóa!

Đông Phương lưu ly thế giới không đâu không ở, Phù Tang cổ thụ giới vực hiển hóa ở chỗ cuối Đông Hải, bởi vậy những người tôn sùng và thờ phụng Thanh Đế, Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, Dược Sư Vương Phật và những đại năng liên quan, như tọa kị của Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn Cửu Linh Nguyên Thánh, hầu cận của Dược Sư Vương Phật Nguyệt Quang Bồ Tát họ cũng thờ phụng luôn, rất nhiều hòn đảo phường thị đều có thể nhìn thấy miếu thờ, tuy thần tượng và bản tôn đương nhiên có khác biệt, phàm nhân không thể nào vẽ ra được dung mạo của tiên phật, nhưng hình tượng đại khái thì cũng không sai!

Bên tai nghe thấy âm thanh niệm phật, u ám xung quanh rút đi, Lâm Tố Hà lại thấy yên lòng, có Nguyệt Quang Bồ Tát dẫn đường, mọi việc coi như đã gần hoàn thành.

Thật sự là chưa bao giờ dám tưởng tượng mình lại có được một lần trải qua kích thích như thế này!

Bỗng nhiên, y nghe thấy tiếng gió, ở trong bóng tối chỉ có ánh trăng, ở trong yên tĩnh còn sót lại phật hiệu, lại nghe được tiếng gió!

Tiếng gió hô hào, thiên toàn địa chuyển, Lâm Tố Hà cảm nhận được mình đang nhanh chóng thu nhỏ lại, Càn Khôn hình như xuất hiện thay đổi.

Nguyệt Quang Bồ Tát và thanh huy phật hiệu đều tiêu biến!

“Rống!”

Y nghe thấy một tiếng rống đinh tai nhức óc, như có cửu trọng cộng minh, một trận cuồng phong khác từ phía sau xoắn tới, kéo y ra khỏi trói buộc, ném về phía ánh trăng sáng ngời lại vừa mới hiện ra, ném về phía Nguyệt Quang Bồ Tát.

Ngạc nhiên nhìn lại, Lâm Tố Hà nhìn thấy ở hai đầu u ám có hai thân ảnh, một người quỷ khí dày đặc, đế quan cổn bào, tay áo giương lên, như muốn bao phủ tất cả, một bên là một con sư tử khổng lồ như tinh hà, có chín cái đầu, đang há cái miệng khổng lồ, phun ra nuốt vào Càn Khôn, mỗi bên chiếm một nửa hư vô, nơi va chạm như có dòng nước xiết.

“Cửu Linh Nguyên Thánh!” Lâm Tố Hà lông tơ dựng đứng, không biết là kích động, hay là kinh hãi.

Người bên kia hẳn là đang thi triển đại thần thông danh chấn thiên hạ của La giáo: Tụ Lý Càn Khôn?

Thân ảnh hạ xuống, y thấy mình đã đi tới một phương tịnh thổ, nhìn thấy Nguyệt Quang Bồ Tát, trong lòng cũng bình tĩnh lại, thò tay vào trong lòng, định lấy hộp ngọc ra dâng.

Nhưng thò tay vào, trong lòng lại trống trơn, cái hộp ngọc đã biến mất!

Lâm Tố Hà kinh hãi, trong đầu đột nhiên hiện ra một đoạn ký ức, đó là lúc y tiến vào truyền tống điện, giao phí xong, có gặp một hòa thượng tuấn lãng mặc tăng bào cổ, làn da đạm kim, mi tâm có một chữ phật. Hòa thượng mỉm cười với y, lập tức có muôn vàn đạo lý vạn chủng thể ngộ chui vào đầu y, khiến y tự nhiên chỉ trong phút chốc đã hiểu ra rất nhiều võ đạo chí lý, đến sau khi bước vào truyền tống trận, chạm vào hộp ngọc trong lòng, thì đã không còn tìm thấy nó nữa!

Chính là hòa thượng tuấn lãng đó đã lấy cái hộp ngọc đi?

Trong thành thị phồn hoa, Thế Gian Tự Tại Vương Phật mắt khép hờ rút tay ra khỏi vùng thượng du của dòng sông thời gian, trong bàn tay có một cái hộp ngọc màu xanh đậm.

Y nhoẻn miệng cười, không chút do dự mở cái hộp ngọc ra, muốn xem trong đó là cái gì.

Nắp ngọc mở ra, lộ ra vật bên trong, là một khối huyết nhục màu đỏ thẫm đang không ngừng mấp máy!

Mỗi mạch máu từng giọt máu tựa hồ đều tự có linh tính của mình!

Nắp đậy vừa mở, khối huyết nhục xông ra, đón gió trở nên to hơn, bọc cả cái đầu của Thế Gian Tự Tại Vương Phật vào trong!

“Tô Mạnh!”

Thế Gian Tự Tại Vương Phật phát ra một tiếng rên đau đớn.

............

Xuyên qua thời gian lâu dài, ở mỗi một đoạn năm tháng của Cửu U đều lưu lại thân ảnh xong, Mạnh Kỳ cuối cùng cũng cảm thấy mình đã tới cực hạn, vì thế rời khỏi đường hầm thời không đầy hoa văn.

Bốn phía là trọc khí sương mù, ma ý cuồn cuộn, Cửu U vừa mới sơ hình, ở trong bóng tối, ý chí của Cửu Loạn Thiên Tôn, Hắc Thiên Đế, Huyền Minh Quỷ Đế và Dương Tiễn như những đốm lửa, chiếu sáng xung quanh.

Bọn nó cũng đã hồi tưởng đến giai đoạn lúc Cửu U ban sơ, mới sinh ra!

Mạnh Kỳ không nói gì, mà là ngẩng đầu nhìn ngoài Cửu U, thanh khí nổi lên, thấy Tiên Giới ẩn hiện, bên trong là địa hỏa thủy phong điên cuồng tứ lược.

Trong địa hỏa phong thủy, có một đóa khánh vân hỗn độn, buông xuống đạo đạo u quang, bên trong lơ lửng sen vàng, kim đăng, chuỗi ngọc vân vân.

Nguyên Thủy Thiên Tôn!

Đây là lần đầu tiên Mạnh Kỳ nhìn thấy nó một cách rõ ràng, mặc dù chỉ là lạc ấn.

Truyện Chữ Hay