Dịch: Tiểu Băng
Trong tiểu viện, tiếng đàn quanh quẩn, Nguyễn Ngọc Thư đang đánh lên những bài nhạc mà cô đã từng học, từ Loạn Thần khúc đến Thiên Long bát âm, từ Quảng Hàn chú đến Lang Hoàn mười hai thần âm, từ Liệt Thiên Biến Địa khúc đến Long Quy Bối Thọ phổ, bài này nối tiếp bài kia, nối quấn vào nhau, như muốn hòa vào một, tạo thành một cầm khúc mới.
Từ mấy chục năm trước, vượt qua cửa ải Nhân Tiên chính là một đại sự có tầm thay đổi thế cục thiên hạ, nhưng tới hôm nay nó đã trở thành bình thường, ngoài người của Nguyễn gia, chẳng còn ai để ý tới nơi Nguyễn Ngọc Thư đang bế quan.
Tiếng đàn như nước, đinh đông không dứt, không ngừng vang vọng trong sân.
............
Giang Đông nơi nào đó, thế gia Tôn thị.
Một thằng bé con kháu khỉnh mặc áo ngắn, đang ở trong diễn võ trường luyện võ, nó chỉ luyện đến mức thì dừng, không luyện quá sức, để khỏi ảnh hưởng tới khả năng phát triển của cơ thể.
Đánh xong một bài, nó nhận lấy khăn ấm thư đồng đưa cho, lau mồ hôi trên mặt, hứng thú nhìn các đệ tử khác và phó dịch trong nhà luyện võ.
Thứ họ đang luyện không phải là “Tinh Hỏa đại pháp”, mà là “Tinh Hỏa đại pháp” kết hợp với công pháp gia truyền, đương nhiên, ngay cả với kiến thức và con mắt còn nông cạn của thằng bé mà cũng còn nhìn ra được cái gọi là kết hợp e chỉ là lừa mình dối người.
“Thiếu gia, xem bọn họ luyện võ làm cái gì? Ngài có thần công còn tốt hơn ‘Tinh Hỏa đại pháp’ không biết bao nhiêu lần cơ mà!” Thư đồng than vãn, nó chỉ nhỏ hơn thiếu gia có mấy tuổi, nhưng vẻ thành thục lại thua xa thiếu gia.
Thằng bé gật đầu, vẻ trầm ổn vượt xa độ tuổi của mình, mỉm cười:
“Hải nạp bách xuyên, có dung là đại.”
Đúng vậy, nó quả thực không cần phải tu luyện “Tinh Hỏa đại pháp” đã làm thay đổi cả giới giang hồ của Chân Thật giới, bởi vì nó sẽ có một môn thần công vượt xa hơn hẳn, giúp người ta có thể đạt tới cấp Bỉ Ngạn!
Lúc nó mới sinh ra, nó đã được Đạo môn thánh địa, Côn Luân sơn Ngọc Hư cung chưởng giáo Tiên Tôn thu làm đệ tử, chỉ chờ tới đúng sinh nhật mười tuổi sẽ được vào núi tu hành. Được truyền đại đạo diệu pháp!
Nên đương nhiên nó chẳng cần phải quan tâm tới cái gọi là Tinh Hỏa thần công, nhưng mà bây giờ người trong giang hồ đa phần đều lấy môn đại pháp này làm căn cơ, kiêm tu với những môn khác, nên hiểu biết thêm một môn công pháp nữa cũng đâu có gì là xấu, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Thư đồng nghe mà bội phục không thôi, nịnh nọt: “Thiếu gia thật sự là nhìn xa trông rộng, mọi người vẫn lo lắng ngài sẽ bị làm hư, không ngờ ngài lại còn thành thục hơn xa tất cả những đệ tử khác!”
Thằng bé chỉ cười không đáp, sống hai đời rồi, làm sao giống đám trẻ ranh bình thường được!
Đúng vậy, nó là Tôn Võ, cũng là La Thắng Y, kí ức của kiếp trước vẫn còn rành rành ở trong đầu nó, chỉ hơi bị thiếu một chút mà thôi, kết hợp với thân thể và hoàn cảnh ảnh hưởng của kiếp này vào, nên nó cũng không còn là La Thắng Y đơn thuần.
Đưa lại khăn mặt cho thư đồng, Tôn Võ trở về phòng, còn chưa vào cửa, đã nhìn thấy phụ thân vui vẻ đi tới.
“Vũ nhi, còn một tháng nữa là con đầy mười tuổi, vào núi Côn Luân tu tiên đạo, có chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Tôn gia chủ âu yếm hỏi.
Tôn Võ cười: “Hồi phụ thân, từ lúc hài nhi biết chuyện, vẫn luôn chuẩn bị rồi.”
Tôn lão gia chủ gật gù: “Con ổn trọng như thế, vi phụ an tâm.”
Giọng ông ta trở nên kính sợ: “Côn Luân sơn Ngọc Hư cung là Đạo môn thánh địa đương thời, Nguyên Hoàng Tiên Tôn chính là truyền thuyết đệ nhất. Để chứng minh thành tâm, chúng ta sẽ không đợi tới khi con đầy mười tuổi mới xuất phát. Vũ nhi, con mau thu thập hành lý, qua mấy ngày vi phụ sẽ nhờ xe cơ quan của Mặc gia đưa con tới tòa thành dưới chân núi Côn Luân, vừa qua sinh nhật mười tuổi sẽ lập tức lên núi.”
Tôn Võ gật đầu: “Hài nhi tuân mệnh.”
Tôn gia chủ lấy ra một tấm thẻ bài, đưa cho con: “Vi phụ sợ con nhỏ làm mất nên trước nay vẫn giữ giùm con, bây giờ con đeo nó lên người được rồi.”
Tôn Võ nhận tấm thẻ bài, thấy nó vô cùng bình thường, chỉ có điều trên tấm thẻ có viết bốn chữ triện khiến người ta không thể rời mắt đi được:
“Ngọc Hư môn hạ!”
Bốn chữ này không ẩn chứa bất cứ đạo lực gì, những vẫn cứ khiến đệ tử và người hầu của Tôn gia phải kính sợ cúi đầu.
Không cần thêm thắt gì, chỉ cần bốn chữ “Ngọc Hư môn hạ” đã là thần thông đạo pháp tốt nhất!
............
Cuối Đông Hải, trên Tam Tiêu đảo.
Bích Cảnh Tuyền chăm chú nhìn ba đóa Hỗn Độn Thanh Liên trong ao sen.
Hoa sen đang từ từ nở ra, từng cánh hé mở, tươi mát ướt át, hỗn độn khí dần tỏa ra, tràn ngập bốn phía, cảm giác có một khí tức mạnh mẽ bàng bạc đang dần thành hình.
Tới khi u ám biến mất, hỗn độn khí bị hấp thu hết, trước mắt Bích Cảnh Tuyền xuất hiện ba tiên tử.
Người đầu tiên mặc đạo bào, mi mày như vẽ, nhan sắc như hoa, thành thục thanh lịch, gương mặt đầy nét kiên định, như một đóa thược dược đang ở trong kì rực rỡ nhất, hai bên là hai nữ tử mặc cung trang, dịu dàng như nước, mỉm cười tao nhã, mặc áo dài màu xanh nhưng lại mang tới cảm giác mãnh liệt như lửa.
Bích Cảnh Tuyền hít sâu một hơi, đại lễ quỳ gối:
“Đệ tử Bích Cảnh Tuyền gặp qua ba vị tổ sư.”
Người cầm đầu khẽ cười: “Vất vả cho ngươi rồi, sắp tới, chúng ta sẽ hỗ trợ ngươi tự chứng duy nhất.”
Tam Tiêu nương nương từng quét ngang Ngọc Hư môn hạ trong Thượng Cổ Phong Thần chi chiến cuối cùng đã lịch kiếp trở về!
............
Trong tinh không mênh mông, một vì sao sáng rực rỡ.
Trên ngôi sao này có một ngọn núi nguy nga, viết ba chữ “Cửu Hoa sơn”.
Các tu sĩ mặc đạo bào và đồng tử cùng quỳ xuống hành lễ, cao giọng hô:
“Cung nghênh Thiên Tôn trở về!”
Kim tiên mạnh nhất đời thứ hai của Ngọc Hư cung, cũng là một trong Đạo Môn Cửu Tôn, Quảng Thành tử chính là một trong những Tạo Hóa đại thần thông cuối cùng thức tỉnh.
Cảnh giới càng cao, tu vi càng sâu, thời gian để thức tỉnh sẽ càng nhiều, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn đã thức tỉnh sớm hơn Quảng Thành tử hai năm.
Có nghĩa, chỉ còn trừ thần long kiến thủ bất kiến vĩ Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân Dương Tiễn, tất cả Ngọc Hư môn hạ đều đã trở về!
............
Trời cao trên đầu Cửu Hoa sơn diễn sinh thành vì sao tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khiến ngay cả người ở Chân Thật giới cũng còn nhận ra, nhưng chuyện này đối với họ đã không còn là gì kinh ngạc, mấy năm nay, loại chuyện tương tự đã xảy ra rất nhiều, hiện giờ, số lượng những vì sao có khả năng tranh sáng với mặt trăng đã có rất nhiều rồi, đã có nhiều người cưỡi Mặc gia Phi Thiên Thần Khí xuyên qua tinh hà đến những vì sao ấy.
Kết quả là, ‘lãnh thổ’ của Chân Thật giới đã được mở rộng không biết bao nhiêu lần.
Những vì sao này đều có di chuyển, chia thành mấy khu vực tách biệt với nhau, nghe nói là phân chia theo các thế lực, có Phật môn, Ngọc Hư, Yêu tộc, Thượng Cổ Thiên Đình vân vân rất nhiều.
Thấy cũng không ngạc nhiên, cũng không cần để ý, người đang trên Vạn Giới Thông Thức phù đều cắm đầu truyền tin cho nhau biết ‘lại có thêm một vị đại thần thông thức tỉnh’, rồi bàn tán cho câu hỏi:
Người tiếp theo tự chứng Truyền Thuyết sẽ là ai?
Đã tích lũy nhiều năm, có đạo lộ đặc thù Lục đại tiên sinh? Hay là thần bí cao thâm, không biết đã tấn chức hay chưa Ma Sư Hàn Quảng? Hay là người sau giỏi hơn cả người trước, Tẩy Kiếm các Thái Thượng thần kiếm Giang Chỉ Vi? Hay là người ở trong Cửu U đánh ra một mảnh thiên địa Ma Đế Tề Chính Ngôn? Hay là một người nổi bật mới nổi thuộc các thế lực vừa trở về?
............
Côn Luân sơn trong Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ đang vận chuyển Âm Dương ấn, quang hoa đen trắng quanh người quấn thành hình cá cắn đuôi nhau, hắn đang rèn luyện trang “Sinh Tử bộ”, khắc vào nó những sở ngộ của bản thân mình.
Mấy năm nay, hắn đã dùng những vũ trụ trong giếng cổ của Ngọc Hư cung luyện khí tức cổ xưa của mình thêm dày chắc, khiến việc trải rộng hình chiếu ra vạn giới trở nên làm ít mà được nhiều, tới ngày hôm nay, hắn chỉ còn thiếu một chút nữa là đạt tới viên mãn, chính là lúc hình chiếu ta khác có thể theo vũ trụ mới xuất hiện mà cũng diễn sinh ra.
............
Trong tiểu viện Lang Gia, tiếng đàn của Nguyễn Ngọc Thư dần trở nên thông suốt, tự có ý nhị của riêng mình, trời đất trong cơ thể cũng theo đó mà biến hóa, phát triển theo hướng tiến lên cảnh giới địa tiên.
“Liệt Thiên Biến Địa khúc” và “Long Quy Bối Thọ phổ” đã dung hợp được thêm một bước, khiến sau lưng cô bắt đầu hiện ra một điểm giao tạp sinh và tử quỷ dị.
Đúng lúc này, một ngón tay đen thui thò ra, điểm vào điểm quỷ dị đó, khiến nó điên cuồng chuyển động, huyễn hóa ra lốc xoáy hai màu đen trắng, cả người Nguyễn Ngọc Thư lạnh băng, khí tức như bị đông cứng lại.
“Tô đạo hữu, chính lúc này!” Tiếng của Phong Đô đại đế truyền vào Ngọc Hư cung, tới tai Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ mở hai mắt, thu hồi “Sinh Tử bộ”, mang theo Đại Đạo chi thụ và Bá Vương Tuyệt Đao, khẽ thở một hơi dài, độn một cái, cùng Phong Đô đại đế bắn vào cái lốc xoáy đen trắng kia.