Dịch: Tiểu Băng
Ma Phật A Nan vừa dứt lời, từ trong cung thành dị thải bay lên, thiên thụ vạn thụ lê hoa đua nở, màu gì cũng có, vây quanh một cái ấn nhỏ.
Ấn này có sáu mặt, trên là Thiên Thần chi chúc, dưới là Cửu U chi khổ, trước là nhân tộc hồng trần, sau làm súc sinh bi thổ, tả hiện Yêu tộc chúng sinh, hữu hóa tà ma bi ca, một màu u ám thần bí.
Luân Hồi ấn!
Thượng Cổ Bỉ Ngạn giả Hậu Thổ bi liên thế nhân, lấy thân làm đỉnh, lấy Cửu U làm hỏa, lấy bản thể nửa bước Đạo Quả làm tài liệu, tự đúc mình thành món tuyệt thế thần binh này, từ ngày đó, thế gian mới có Luân Hồi, chính là bảo vật áp đáy hòm của Ma Phật!
Để không bị Mạnh Kỳ cảm ứng được, A Nan đã đưa nó cho Thiên Tử Tiêu Huyền.
Luân Hồi ấn vừa hiện, kinh thành lập tức trở nên u ám, Tiên Giới trên, Cửu U dưới, hư ảnh Nhân tộc, yêu vật, súc sinh, tà ma đều hiện ra giữa không trung, không ngừng luân chuyển, mang tới cảm giác vô cùng đáng sợ.
Thấy vậy, Mạnh Kỳ hiểu ngay không xong, nhưng còn chưa kịp làm gì, thì hình ảnh hư tướng đang luân chuyển trên không trung đã dừng lại, dừng lại ngay tại hình ảnh của hắn!
Oanh một tiếng, đầu óc hắn trở nên hỗn loạn, tâm hồ lặng hẳn đi, ý thức và nhục thân như đang rời khỏi thế giới, bị kéo vào một thế giới khác.
Luân Hồi ấn lại bắt đầu từ từ chuyển động, hình ảnh Mạnh Kỳ ở giữa không trung bắt đầu vặn vẹo biến hóa, nhục thân và ý thức của Vân Tập chân nhân như bị kéo đi, xuyên qua khổ hải, qua nhiều tầng Luân Hồi, sắp bị ấn vào một cửa luân hồi.
Cảm nhận trải qua luân hồi này không chỉ có ý thức đang “Mượn xác hoàn hồn” của Mạnh Kỳ, mà còn lần theo mối liên hệ, ảnh hưởng tới cả bản tôn Mạnh Kỳ đang nhìn xuống thế gian.
Bản tính linh quang của hắn sắp bị Luân Hồi chi lực lôi xuống dưới!
Nếu không đỡ được đòn này, hắn sẽ mất đi bản chất truyền thuyết, sau đó bị kéo qua luân hồi, trở thành người thường hoặc tệ hơn, bị đầu thai làm súc sinh, giúp Ma Phật A Nan sẽ chẳng cần tốn hơi sức gì cũng hoàn thành thôn phệ dung hợp, lấp xong cái lỗ hổng duy nhất của mình.
“Nguyên Thủy hình chiếu” bị phong ấn nơi đây không phải là do Bỉ Ngạn chi tranh, mà là một cái bẫy kiên nhẫn đợi Mạnh Kỳ tiến đến!
Một ánh sáng tím lịm sáng lên, đất trời như đang đảo ngược. Điện quang bao phủ Mạnh Kỳ, tràn tới chỗ bản tính linh quang của hắn, ngăn cản Luân Hồi chi lực ở bên ngoài.
Bá Vương Tuyệt Đao đấu với Luân Hồi chi ấn!
Bản chất đều là Bỉ Ngạn tuyệt thế!
Hai bên trở nên giằng co, cả hai đều đã thức tỉnh tới cảnh giới tạo hóa, nhưng đây là lĩnh vực chuyên môn của Luân Hồi ấn nên nó có thế mạnh hơn Tuyệt Đao, dần chiếm được thế thượng phong, chưa kể Mạnh Kỳ dù có muốn vận chuyển chư quả chi nhân, chém đứt liên hệ luân hồi thì cũng không được, vì bị phong ấn ngăn cản.
Muốn phá được phong ấn, vì nó mang theo mối liên hệ với Luân Hồi ấn, nên phải dần mài mòn mối liên hệ đó, sau đó mới phá được.
Nhưng ý thức phụ vào thân Vân Tập chân nhân của Mạnh Kỳ đã bị kéo vào hôn mê, không vận sức mạnh được nữa.
Luân Hồi ấn và Tuyệt Đao đang giằng co, khiến tác động vào Mạnh Kỳ giảm hẳn. Nếu hắn lợi dụng được cơ hội này, có thể trong mười hơi vung đao lên, thoát ra khỏi khốn cảnh.
Nhưng khả năng đó có lẽ không thể nào xảy ra được, bởi vì Ma Phật không phải là đơn đả độc đấu!
Chưa nói tới chuyện ý thức của y thoát ra khỏi phong ấn có đạt tới cảnh giới truyền thuyết hay không, chỉ nói tới chuyện ý thức này của y lẩn được vào trong Ngọc Hư cung, phong ấn được hình chiếu Nguyên Thủy là đã đủ nhìn ra, chuyện này nếu chỉ có một mình y, thì cơ bản là không thể nào làm được!
Bởi vì Ngọc Hư cung là đàn tràng của Bỉ Ngạn giả cổ xưa nhất, Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Lúc trước khi Ma Phật A Nan ngụy trang thành Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, cũng chẳng phải thành thành thật thật chờ Ngọc Hư cung tự mở ra mới vào được hay sao?
Cho nên, nhất định là có ai đó có quan hệ với Ngọc Hư cung đã giúp y vào đây, giúp y phong ấn “Nguyên Thủy hình chiếu”.
Nếu mình không thoát ra nhanh, người giúp đỡ sau lưng kia e là sẽ ra tay!
Sau mười hơi nữa, mình sẽ thành người chết!
Nhưng phải làm sao đây?
Ma Phật thu tay về khỏi cái hộp, chắp tay, vẻ từ bi nói:
“Nam Mô A Di Đà Phật, thí chủ thỉnh nhập Luân Hồi!”
Dị quang đại thịnh, Luân Hồi ấn tăng tốc, xoay nhanh hơn.
Sáu mặt Tiên Giới, Cửu U, Nhân tộc, yêu ma, súc sinh, ác quỷ nhanh chóng xẹt qua......
Cửu U...... Ác quỷ...... Mạnh Kỳ bỗng ngờ một thứ, hai tay kết ấn, Âm Dương thành ngư, đen trắng hóa quyển, ngưng tụ ra một bức tranh sinh tử.
Nhờ được vật này dẫn dắt, chút ý thức hắn dùng phụ vào thân Vân Tập chân nhân cũng được kéo về, đi theo kết ấn, đi mượn ác quỷ tử vong chi lực chung quanh Cửu U.
Dùng sinh tử chân ý lĩnh ngộ được ở trong “Sinh Tử nguyên điểm” để tác động tới điểm tử vong ẩn chứa trong bản thân Luân Hồi ấn!
Sinh cơ rút đi, tử khí tràn ngập, sắc mặt Mạnh Kỳ hóa thân Vân Tập chân nhân trở nên trắng bệch, khí tức nhanh chóng tiêu tán, nhục thân vốn ngàn năm bất hủ nháy mắt rữa ra.
Hắn không chút sợ hãi, nhìn vào Ma Phật A Nan, mỉm cười, chắp tay.
Ma Phật còn chưa kịp phản ứng, thân thể của Vân Tập chân nhân đã tiêu tán, ý thức chứa bên trong cũng hôi phi yên diệt, mối dây liên hệ với bản tôn hoàn toàn bị cắt đứt!
Liên hệ vừa đứt, Luân Hồi chi lực không còn tác dụng, trở nên yếu ớt, ánh đao lóe lên, chém tan luân hồi.
Mạnh Kỳ nhanh chóng độn ra phong ấn, rời khỏi cái vũ trụ kia.
Mạnh Kỳ nhảy ra khỏi giếng cổ.
Nếu đã biết đây là cạm bẫy, vậy thì phải dùng thủ đoạn khác, thi triển tam đại tuyệt học hàng đầu của Ngọc Hư cung:
“Thỉnh gia trưởng!”
Cũng có thể là thỉnh tiền bối!
Thân ảnh lóe lên, Mạnh Kỳ rời khỏi Ngọc Hư cung, xuất hiện ở Phù Tang cổ thụ giới vực, chính là nơi Thanh Đế đang ở hiện giờ!
Hắn mới vừa vào giới vực, nhìn thấy cảnh sắc đã quay về bộ dáng tiên cảnh, còn chưa kịp mở miệng cầu kiến, cảnh vật đã thay đổi, thấy mình đã tới đỉnh của Phù Tang cổ thụ.
Một thân ảnh đứng dưới những tầng lá, mặc bào xanh, tóc để xõa, gương mặt tuấn tú, ôn nhuận như ngọc, có khí tức sinh cơ mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy gần gũi muốn dựa vào, chính là Bỉ Ngạn đại nhân vật duy nhất hiện nay đang hành tẩu hồng trần, một trong Thượng Cổ Ngũ Đế, Thanh Đế Thái Hạo!
Nhìn ông rất bình thường, không có chút thần dị nào, y như một phàm nhân bình thường.
“Vãn bối bái kiến Thanh Đế, lần này tới là vì phát hiện tung tích của Luân Hồi ấn.” Mạnh Kỳ đi thẳng vào vấn đề.
Việc này phát sinh trong Ngọc Hư cung, mạnh như Thanh Đế cũng khó biết được, nhưng sau khi Mạnh Kỳ nói ra những lời này, ông liền mỉm cười:
“Ta đã biết rồi, ngươi cầm hạt giống này đi đi.”
Một đốm sáng xanh từ trong tay áo bay ra, hạ xuống bàn tay Mạnh Kỳ, là một hạt giống xanh biếc, sinh cơ nồng đậm.
Mạnh Kỳ ngẩn người, lập tức chắp tay:
“Đa tạ Thanh Đế tiền bối.”
Nói xong, hắn độn ra Phù Tang cổ thụ giới vực, nhảy vào chỗ cao vô cùng, lại bước vào Ngọc Hư cung.
Xuyên qua giếng cổ, tiến vào vũ trụ, Mạnh Kỳ về tới chỗ phong ấn, ném hạt giống ra.
Hạt giống vừa chạm vào phong ấn, lập tức như chạm đất mọc rễ, mầm cây mọc lên, lấy phong ấn làm chất dinh dưỡng, nhanh chóng lớn mạnh.
Cành nhanh chóng thô to, lá cây xòe ra, những đóa hoa nở rộ, chỉ sau mấy hơi, phong ấn đã vô thanh vô tức tan rã.
Sau đó thanh quang lóe lên, cây to trưởng thành co lại, hóa thành một vật như Bồ Đề diệu thụ, chui vào lòng bàn tay Mạnh Kỳ.
Nó quang mang phù động, lưu thải, sinh cơ dạt dào, không giống vật chỉ tồn tại trong ngắn ngủi.
Nâng nhánh cây lên, Mạnh Kỳ đã trở thành Sáng Thế thần trực tiếp của nơi này.
Đương nhiên, Mạnh Kỳ hiểu rõ, sau khi mình thoát thân, Ma Phật e là cũng đã mang Luân Hồi ấn rời đi xa, hắn không bắt được y, nên cũng không tìm hiểu được là ai đã giúp y tiến vào Ngọc Hư cung!