Dịch giả: Tiểu Băng
“Nếu ta thân thành Bỉ Ngạn, thì chuyện thế gian, dù ở trong khốn cảnh vô biên, cũng luôn có một đường sinh cơ!”
Theo câu nói đó của Mạnh Kỳ, những dòng chảy tương lai trong hỗn loạn vô biên chấn động nhanh hơn, thay đổi trong nháy mắt, phân hoá ra càng thêm nhiều nhánh khả năng mới, những dòng chảy hư ảo mờ mịt này ngoài những dòng có chứa những kết cục “Không thể thông qua” đã được dự kiến trước kia, thì có khá nhiều nhánh mà ngay cả Mạnh Kỳ cũng không thể suy đoán được rõ ràng.
Thế nhưng, hắn một lời ra, sinh cơ hiện, thân thể như bị vận mệnh dẫn dắt, bước lên phía trước một bước, vừa đúng bước vào một dòng chảy trong đó, theo nó tràn tới hướng tương lai.
“Số mệnh” hư ảo, mờ mịt không chừng, Mạnh Kỳ phập phù trôi nổi, nước chảy bèo trôi, qua không biết bao lâu, nước sông rốt cuộc biến mất, một cánh cửa đá rất bình thường xuất hiện trước mắt hắn, cấm chế rất yếu ớt, một võ giả tầm thường cũng đẩy ra được.
............
Ngoài tông môn bí địa, trước Thanh Đồng cổ môn, một âm thanh to lớn vang vọng, dòng sông số mệnh phủ đầy thiên không, cọ rửa tuế nguyệt trần ai.
Tất cả mọi con mắt ở khắp nơi trong Chỉ Hư sơn đều nhìn sang đây, kinh ngạc nhìn dòng nước sông hư ảo kia tràn ra, nhìn dòng chảy của nó thay đổi, không còn cái gọi là mệnh trung chú định, không thể sửa đổi được nữa!
Sau một khoảng im lặng khá lâu, sóng nước cuồn cuộn rít gào dần bình tĩnh lại, rồi biến mất, bầu trời bí địa chỉ còn lại một chiếc cầu vồng sáng rực vắt ngang qua sơn mạch, mông lung minh lệ, như phật quang.
“Tô Mạnh thật đã thông qua khảo nghiệm tầng thứ ba?” Bà lão áo đen nhìn văn sĩ trung niên như muốn chờ ông chứng thực cho phán đoán của bản thân mà chính bà không thể nào tin được.
Văn sĩ trung niên mấy máy môi mấy lần, cuối cùng cười khổ: “Từ khi tổ sư ngủ say, chưa từng có ai vượt qua được khảo nghiệm tầng thứ ba, làm sao mà ta biết được? Đành chờ Tô Mạnh đi ra, từ miệng hắn chứng thực mà thôi.”
Ông dừng một chút lại nói tiếp: “Nhưng mà dị cảnh phật quang thải hà đã xuất hiện, chứng tỏ tám chín phần mười Tô Mạnh đã vượt qua dòng sông số mệnh.”
Làm chưởng môn Chỉ Hư sơn, ông cũng rất muốn đi vào trong đó nhìn một cái cho biết, nhưng lời ra tới miệng lại phát hiện ra một vấn đề rất lớn, chính là nếu nói về tính chất của ba tầng khảo nghiệm thì không phải là cứ có người thông qua là sẽ mất đi hiệu lực bố trí, trừ phi là dùng bạo lực phá hủy hoàn toàn, cho nên dù Tô Mạnh có vượt qua được dòng sông số mệnh, thì đám người mình cũng sẽ vẫn phải dừng chân trước dòng sông, nhìn nó mà than thở như trước, chỉ có thể từ thực tế là Tô Mạnh không còn ở bên này sông để đoán tình huống của hắn mà thôi, mà nếu đoán kiểu như vậy, thì có nhiều khả năng kết quả xảy ra khác nhau lắm.
Việt Tử Khuynh không còn giống con rối, trong mắt lửa cháy rừng rực, như đang cãi nhau với người ta: “Tuy khó mà tin rằng ‘Số mệnh’ có thể bị một đại năng nào đó sửa đổi, nhưng dòng sông số mệnh dị thường đã đủ để chứng tỏ rất nhiều điều.”
Cô có vẻ rất khẩn cấp muốn vào bên trong, để nghiên cứu trạng thái hiện giờ của “Dòng sông số mệnh”.
Những đạo độn quang thi nhau bay tới, tất cả trưởng lão còn sống của Chỉ Hư sơn và đệ tử thi nhau chạy tới Thanh Đồng cổ môn, không ngừng đặt câu hỏi, không ai nhường ai, hiện trường như có cả mười vạn con vịt tụ hội, vô cùng ầm ĩ.
Báo Thân lực sĩ hiện ra, dẹp sạch tạp âm. Bà lão áo đen cau mày, làu bàu: “Theo nghiên cứu của chúng ta về dòng sông số mệnh, có thể tin chắc rằng trừ Bỉ Ngạn hoặc Tạo Hóa nổi bật chủ tu thời gian đại đạo, thì không có ai có khả năng vượt qua thành công. Cho dù tổ sư thức tỉnh, khôi phục đỉnh phong, nhưng nếu không dùng thân phận người sáng lập ra Chỉ Hư sơn để thao túng cấm pháp, thì e là cũng không thể nào xông qua dòng sông số mệnh......”
Văn sĩ trung niên lắc đầu thở dài: “Tuy Tô Mạnh là ‘Chư quả chi nhân’, khó có thể thôi diễn đo lường tính toán rõ ràng, nhưng chuyện hắn có liên quan tới mấy Bỉ Ngạn đại nhân vật thì không phải là chuyện gì khó biết, hơn nữa, trên tay hắn còn cầm Bá Vương Tuyệt Đao.”
“Có lẽ hắn đã dùng một vật do Bỉ Ngạn lưu lại ấn ký nào đó, nên mới có thể làm nhiễu loạn dòng sông số mệnh, tạo ra những khả năng tương lai mới. Làm được như vậy cũng không hề dễ dàng, nếu đổi lại là ta, e là ta cũng không làm được......”
Nói tới đây, sắc mặt ông chuyển thành nghiêm túc, nói với bà lão áo đen và đám trưởng lão đệ tử xung quanh: “Theo quan điểm của Chỉ Hư sơn chúng ta, không bao giờ có những từ như là tin chắc, nhất định, tuyệt đối. Đại đạo là mông lung, tràn ngập những điều chưa biết, chúng ta hiện giờ chỉ mới nghiên cứu được một phần rất nhỏ của nó mà thôi, không chừng thực sự có cách khác vòng qua ‘Dòng sông số mệnh’ mà chúng ta chưa có nghiên cứu tới. Chúng ta cho vài người vào trong xem xét, xem xem tình hình hiện thời của ‘Dòng sông số mệnh’ ra sao, thu thập tin tức, để sau này tiếp tục nghiên cứu.”
Bà lão áo đen gật đầu, cùng ông bước vào Thanh Đồng cổ môn, mấy trưởng lão và Việt Tử Khuynh theo sát theo sau, đám đệ tử đông đúc của Chỉ Hư sơn vẫn đứng im, đợi chờ trong kích động, chờ có thêm những tin tức mới, có người còn chuyển thứ mình đang nghiên cứu tới, để vừa làm nghiên cứu vừa chờ.
............
Vượt qua “Dòng sông số mệnh”, Mạnh Kỳ đau đầu muốn nứt, sự chuyển dời nhân quả vừa rồi đã gần như vượt qua cực hạn của hắn, khiến hắn suýt nữa không chịu nổi. Hắn vuốt ve Tuyệt Đao, nhìn cánh cửa đá cuối cùng của bí địa, trên mặt hiện ra tiếu ý.
Khẽ vung tay, cánh cửa mở ra, hiện ra cảnh tượng đằng sau.
Ơ...... Mạnh Kỳ ngạc nhiên.
Nơi này như một vùng phế tích, chỗ nào cũng có đồ đạc vỡ tan, như vừa trải qua một vụ nổ kinh thiên, quỷ dị ở chỗ vụ nổ không lan ra khỏi cánh cửa đá, mà chỉ vỏn vẹn trong phạm vi mấy trăm trượng ở sau cánh cửa đá mà thôi.
Có thể thấy được, nơi này nguyên bản có một vách tường ngăn cách, có rất nhiều phòng, nhưng bây giờ không nhìn thấy bức tường đó đâu, mà chỉ có những mảnh vỡ với hình thù kỳ quái.
Tình hình không giống bình thường...... lòng Mạnh Kỳ trầm xuống, nghi nơi này từng xảy ra chuyện gì đó.
Có người lấy diệu pháp vòng qua dòng sông số mệnh, đi tới nơi này, phá hỏng mọi thứ?
Hay là một Bỉ Ngạn đại nhân vật đã vào đây? Nhưng mà với khả năng của Bỉ Ngạn đại nhân vật, cách không thời gian, chỉ cần búng một cái, là đã có thể san bằng nơi này thành bình địa rồi, đâu cần phải tìm tới tận đây.
Thong thả bước vào trong, Mạnh Kỳ nhiếp lên mấy mảnh vỡ lên để xem, tất cả đều thuần một màu xanh, có cái ánh màu lưu ly, đều không hề có sinh cơ, từ trong tới ngoài đều bị phá nát hết, không thể tái sử dụng làm gì được nữa.
Thần thức tỏa ra, vận chuyển “Chư quả chi nhân”, Mạnh Kỳ cẩn thận phân tích từng cái một.
Trong mắt hai màu đen trắng lưu chuyển, sinh diệt không ngớt, loáng thoáng kích phát ra vô số ánh lửa, đột nhiên, tất cả đều tiêu thất, hắn kinh ngạc:
“Tạo Hóa viên mãn......”
“Chẳng lẽ tổ sư khai phái của Chỉ Hư sơn tìm được di thể của một đại thần thông nào đó, hay dùng bí pháp chém xuống một phần của cơ thể, luyện chế ra vật trước khi vỡ này?”
Bình thường, Truyền Thuyết Tạo Hóa Bỉ Ngạn đều không thể dùng bộ phận cơ thể Pháp Thân của mình để luyện khí luyện đan, bởi vì những vật này một khi rời khỏi cơ thể là sẽ mất ngay sinh cơ, mất đi rất nhiều đặc chất, để khỏi làm quấy nhiễu bản thể, thua xa di thể rất nhiều, đồ vật đan dược luyện chế ra giảm đi phẩm giai rất nhiều, cho nên, nếu thật sự muốn dùng, chỉ có thể dùng đại đạo, vĩnh viễn chém đứt bộ phận đó đi, sau này không thể khôi phục được nữa.
Nhưng kì vật dùng phương thức này luyện chế ra lại phá hủy được sao, vỡ ra đầy đất thế này?
Thần thức tản ra, bao phủ bốn phía, Mạnh Kỳ chuyên chú tìm tòi, không bao lâu sau, hắn cũng tìm được những cái ngọc giản không trọn vẹn, hình như chúng được đặt ở một chỗ được bảo vệ rất kĩ, nên không bị hôi phi yên diệt.
Cầm cái ngọc giản thứ nhất lên, bên trong chỉ còn một hàng nội dung:
“Đo lường dòng sông thời gian......”
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, đại khái đã hiểu đây là cái gì, hẳn đều là những tâm đắc về thăm dò Bỉ Ngạn chi đạo tổ sư khai phái Chỉ Hư sơn có được trước khi ngủ say!
Những ngọc giản tiếp theo đã chứng minh suy đoán của hắn, hắn đọc được những chữ “kết nối”, “quay lại”, “Quá khứ”, “Tương lai”, nhưng cũng chỉ còn lại mấy chữ này, cơ bản không thể nhìn ra được nội dung cụ thể, Mạnh Kỳ chán nản thở dài.
Cầm ngọc giản cuối cùng lên, Mạnh Kỳ đọc.
“Ồ, không ngờ cái này lại còn khá tốt.” Hắn bật thốt.
“...... sau khi Truyền Thuyết Tạo Hóa vẫn lạc, trong thiên địa thường sẽ sót lại dấu vết, hứng chịu vận thế nhất định, Bỉ Ngạn cũng vậy, những người như Thái Cổ Hạo Thiên Thượng Đế hay Đông Hoàng Thái Nhất, Thượng Cổ Hậu Thổ Thiên Đế đều có cái để lại......”
“...... Những dấu vết này có vẻ giống với thiên địa lạc ấn, nhưng đã hoàn toàn mất đi sinh cơ, không có khả năng sống lại, và cũng rất mơ hồ xa xăm khó cảm ứng......”
“...... nên ta chém xuống cánh tay trái, chế thành một vật, đặt bên trong nơi mình ngủ say, để cảm ứng tìm những dấu vết lạc ấn đó......”
“Cuối cùng sau mấy vạn năm, từ trong ngủ say bị tỉnh lại, thì ra tìm kiếm bấy lâu nay cũng đã có điều thu hoạch!”
“Nếu nghiên cứu được những dấu vết lạc ấn này, nhất định sẽ tới được Bỉ Ngạn!”
Nội dung tới đây thì chấm dứt.
Mạnh Kỳ ngưng trọng, cẩn thận nhìn quanh, nhưng xung quanh vẫn chỉ thấy điêu tàn.