Nhất Thế Thanh Hoan

chương 23: c23: tôi có thể ôm em một cái không

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Nếu... Tôi muốn ly hôn với chị thì sao?"

Gió lạnh ngoài cửa sổ len lỏi theo khe cửa tràn vào, nhẹ nhàng thổi tung mái tóc đen tịnh mượt dài của nữ nhân suy yếu đang ngồi trên giường bệnh. Tóc đen theo gió lay động trên đầu vai thon gầy của cô ấy, hệt như một mạt rong rêu nơi băng hồ lạnh lẽo.

Nam Ương cắn chặt đầu lưỡi đã đầm đìa máu tươi của mình mới có thể nhịn xuống xung động muốn nôn ra một ngụm máu nơi cổ họng. Tay phải chống giường của cô ấy bắt đầu run rẩy kịch liệt, dẫn đến cả người đều không ngừng run lên, lại kéo theo đau đớn nơi ngực trái, đau đến cô ấy trong lúc nhất thời ngay cả sức lực mở miệng cũng không có.

Qua thật lâu thật lâu, hốc mắt cô ấy đong đầy ánh nước, mới rốt cuộc có thể dùng khoang mũi nặng nề hừ một tiếng cười bất đắc dĩ, giọng nói khàn khàn:

"Được, tôi... kêu người chuẩn bị thỏa thuận ly hôn."

Biểu tình của cô ấy nghiêm túc, không có nửa điểm có lệ trấn an hoặc ý tứ nói giỡn.

Chúc Khinh Hoan không thật sự muốn ly hôn. Cô chỉ là muốn thử, thử xem cô ấy có thật sự làm theo những gì cô ấy nói "Chỉ cần em có thể vui vẻ, có yêu tôi hay không tôi cũng không để bụng" không, cuối cùng cô cũng đã thử được kết quả mà mình muốn. Những gì Nam Ương nói đều là sự thật, cô ấy thật sự sẽ buông bỏ hết thảy chấp niệm của bản thân mà tôn trọng ý nguyện của mình.

Cô chợt thấy bản thân lại luân hãm thêm vài phần nữa, nhưng cô vẫn không dám bước ra một bước cuối cùng, cô sợ hãi, cô lại nhớ đến bình nước màu hồng phấn kia, nhớ tới khi đó bản thân đã vui thế nào khi nhận lấy nó, lại thất vọng thế nào khi tự tay mang trả lại.

Tại sao Nam Ương đối xử tốt với cô như vậy mà cô vẫn không thể mở ra tâm tư phòng bị của mình?

Chúc Khinh Hoan chán ghét bản thân mình. Tuy rằng cô là bị bắt kết hôn, nhưng chuyện cho đến bây giờ chẳng lẽ bản thân không ỡm ờ ngầm đồng ý sao? Ở chung mấy ngày nay, Nam Ương cũng chưa từng ép buộc mình phải làm bất luận chuyện gì. Cô ấy không bức mình lên giường với cô ấy, cũng không ép mình đi bồi rượu những kẻ có tiền, mà ngược lại, Nam Ương yêu cô, bảo hộ cô, dùng hết thảy tâm tư quan tâm cô. Không phải là cô không muốn thử ở bên cạnh cô ấy, nhưng cô lại không qua được vật cản trong lòng, là cô do dự, không trước không sau, cho nên khiến đoạn hôn nhân này vô hình tra tấn cô, cũng tra tấn Nam Ương.

Cô không tốt, cô tự ti. Cô không có nhiều tiền như Nam Ương, không xinh đẹp như Nam Ương, cái gì cô cũng kém hơn cô ấy. Nam Ương là một người hoàn mỹ, có hàng tá nữ nhân ngoài kia cho cô ấy lựa chọn, cô không biết Nam Ương thích mình vì cái gì, bởi vì không biết cho nên cô không dám đáp lại. Là cô không xứng với cô ấy, cô oán hận, cô ghét bỏ, từ đầu đến cuối chỉ có bản thân mình.

Nam Ương cầm lấy điện thoại bên cạnh, không biết là gọi cho ai, ánh sáng màn hình ánh lên sườn mặt tái nhợt của cô ấy, phác hoạt nên hình dáng hàng lông mi mảnh dài.

Thanh âm của cô ấy rất nhẹ, cũng rất thấp, tựa như bóng đêm thê lương bên ngoài cửa sổ:

"Alo, Luật sư Trần... Vâng, quấy rầy rồi. Giúp tôi chuẩn bị một phần thủ tục ly hôn..."

Chúc Khinh Hoan bỗng nhiên tiến lên, một phen nắm lấy microphone trên điện thoại, mặt đầy nước mắt nhìn Nam Ương, dùng sức lắc đầu, mang theo khóc nức nở nói:

"Không.... Không được ly hôn.... Không được, không được ly hôn với tôi...."

Nam Ương nâng mắt lên, có chút kinh ngạc nhìn cô.

"Tôi không phải thật sự muốn ly hôn với chị, tôi chỉ là.... Tôi chỉ là...."

Chỉ là hỏi một chút? Chỉ là thử?

Có một lần ở KTV cô cũng đã thử độ nhẫn nại của Nam Ương như vậy, hiện tại lại dùng loại hành vi ác liệt này một lần nửa thử phản ứng của Nam Ương đối với việc ly hôn. Đến tột cùng cô còn phải dùng loại thăm dò nhàm chán này đi tổn thương Nam Ương thêm bao nhiêu lần nữa? Chẳng lẽ mỗi lần cô nhìn thấy bộ dang thất hồn lạc phách của cô ấy thì cô sẽ cảm thấy thỏa mãn hơn, vì đây có thể chứng minh cho việc cô ấy yêu cô sao?

Làm như vậy để có được cảm giác an toàn, cô xứng sao?

Nam Ương nhìn Khinh Hoan đang cố chấp cầm điện thoại của mình, bỗng nhiên hiểu được suy nghĩ trong cô lúc này, trong lòng mềm nhũng, phát giác là bản thân đã hiểu lầm lời nói đùa của cô.

Khinh Hoan cũng chỉ nói thế, phỏng chừng cũng không nghĩ đến mình thật sự sẽ liên hệ với luật sư. Lạ đời là cô ấy còn tích cực như vậy, không có nhìn kỹ biểu cảm của Khinh Hoan khi nói những lời này, cũng không có nghiêm túc nghiền ngẫm suy nghĩ chân thật của đối phương, lỗ m ãng thật sự muốn tìm luật sư để ly hôn.

Cô ấy biết, mười mấy năm nay cuộc sống của Khinh Hoan vẫn nằm trong tầm khống chế của Mai Trọng Lễ, bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không bọc mình trong một tầng ôn nhu. Cô ấy không biết nên làm thế nào để đối xử tốt với cô, để Khinh Hoan có thể mở ra trái tim mình, nhưng thời gian vẫn còn nhiều lắm, thứ cô ấy không tiếc nhất chính là thời gian.

Ba ngàn năm trước, các cô là sư đồ, lúc Khinh Hoan yêu mình, cô ấy cũng từng bởi vì không vượt qua được lòng mình một lần nữa né tránh, là Khinh Hoan bồi ở cạnh cô ấy hơn mười năm, sớm chiều dịu dàng săn sóc, cũng không từ bỏ, cuối cùng ho ra máu quỳ trên núi tuyết Côn Lôn cầu cô ấy, quỳ một ngày một đêm, tính mạng thiếu chút nửa vứt ở nơi đó, cô ấy mới bắt đầu đối mặt với cảm tình của mình. Năm đó cô kiên nhẫn với mình như vậy, mà hiện giờ, bản thân cũng nên kiên nhẫn chờ cô.

Hết thảy đều có thể từ từ, chỉ cần cô còn ở bên cạnh cô ấy, thì cô ấy cũng không còn mong cầu xa xôi gì nữa.

Nam Ương ngắt điện thoại, đặt điện thoạt sang một bên, vươn tay muốn ôm một cái Khinh Hoan lúc này đã khóc đến thảm.

Nhưng cánh tay vừa nâng lên một nữa, cô ấy vẫn nhịn xuống, nhích người về trước bắt đầu dò hỏi:

"Tôi có thể ôm em không?"

Có đôi khi cô ấy nghiêm cẩn đến chết, rõ ràng trong một ít tình uống có thể làm càn một chút. Nhưng trong xương xốt Nam Ương chính là một loại đồ cổ mang hơi thở chính phái, trước kia từ cô ấy nói nhiều nhất bất quá cũng chỉ có một cái là "hồ nháo", cái còn lại là "làm càn", rất hiển nhiên, nếu cô ấy thường xuyên răn dạy đồ đệ như vậy liền khẳng định sẽ không cho phép bản thân hồ nháo và làm càn, đặc biệt là khi đối mặt với Khinh Hoan vẫn còn chưa khôi phục ký ức này.

Những cô ấy lại không nghĩ đến là, một cô gái nhỏ khóc sướt mướt mềm mềm mại mại, cho dù trong lòng có thật sự muốn cô ấy ôm đi thì ngoài miệng lại như thế nào không biết xấu hổ mà nói ra.

Chúc Khinh Hoan chỉ cúi đầu khóc, một chữ cũng không nói.

Không được cho phép, Nam Ương liền dựa trở lại giường, khóe môi bất đắc dĩ câu lên: "Lần sau nếu muốn nói giỡn với tôi thì ngữ khí đừng nghiêm túc như vậy, tôi sẽ tin là thật."

Chúc Khinh Hoan cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, đều, đều là tôi không đúng."

"Không sao, giữa vợ vợ nói giỡn với nhau đều là chuyện bình thường a." Nam Ương liền dễ dàng như vậy tha thứ cho cô, mặt mày vẫn là ôn nhu quen thuộc, "Không trách em, là tôi hồ đồ. Cũng không thể sau này em vừa nháo chút tính tình với tôi, vừa nói ly hôn tôi liền mỗi lần đều phải nghĩ giấy thỏa thuận ly hôn a."

"....."

Nam Ương như vậy cũng không tức giận sao? Đây có phải là người thật không?

Không khí có chút ngưng trọng, tuy rằng Nam Ương cố ý muốn hòa hoãn nhưng Chúc Khinh Hoan vẫn rất chán nản. Nam Ương nghiêng nghiêng đầu, lặng lẽ nuốt xuống máu trong miệng, thay đổi đề tài: "Vừa mới ra khỏi khách sạn có phải bị phóng viên chụp được rồi không?"

".... Hình như là vậy."

"Em có xem Weibo chưa? Ảnh chụp tôi có bị lộ ra ngoài không?"

"Tôi không biết, còn chưa có.... Chưa có thời gian xem."

Nam Ương ừ một tiếng, vỗ vỗ mép giường mình: "Lại đây ngồi đi, đừng đứng mãi, chân sẽ đau."

Chúc Khinh Hoan không động đậy. Đứng tại chỗ một lát nữa, thấy Nam Ương cầm lấy điện thoại xem gì đó liền nhẹ nhàng đi qua, ngồi bên mép giường.

Trong nháy mắt khi Nam Ương vừa mở hot search Weibo lên, sắc mặt tái xanh.

Một mục từ trong danh sách: Chúc Khinh Hoan bạo lực gia đình. Phía sau còn kèm theo một chữ "hot" nho nhỏ màu đỏ.

Nhấn vào xem, ngập trời đều là hình ảnh bản thân chảy máu mũi đầm đìa, bởi vì chảy quá nhiều nên phân nửa áo sơ mi đều là máu, rất dễ khiến cho người khác có một loại ảo giác cô ấy bị thương nghiêm trọng ở mặt.

Khu bình luận nhất thời bùng nổ, sôi nổi chỉ trích Chúc Khinh Hoan, nói Chúc Khinh Hoan không biết là đánh tàn nhẫn cỡ nào mà có thể đánh bà chủ Nam chảy nhiều máu mũi như vậy. Một bộ phận fan của Chúc Khinh Hoan bắt đầu thoát fan, thậm chí là trở thành anti. Lần trước sau khi Nam Ương lên hot search một lần, tích lũy được không tồi nhân duyên người qua đường, để lại cho mọi người ấn tượng bá đạo tổng tài nhất mực yêu thương vợ mình, lần này bị đánh đến máu mũi giàn giụa, mọi người không hẹn mà cùng tỏ vẻ đau lòng, "Bà chủ Nam quá đáng thương", "Chúc Khinh Hoan là tra nữ", "Thương tổn tình cảm của bà chủ Nam", "Phản đối bạo lực gia đình, bao lực gia đình đáng xấu hổ", "Ly hôn ly hôn, nhanh chóng ly hôn"...

Nam Ương: "....."

Chúc Khinh Hoan: "......"

Bao lực gia đình???

Chỗ nào bạo lực, chỗ nào a?

Cô chỉ cho Nam Ương chocolate nhân rượu thôi là bạo lực gia đình sao?

Điện thoại không ngừng thông báo có người kết bạn, Nam Ương nhấn vào xem, phát hiện trước đó Tôn Tự Tuyết bị mình xóa bạn liền thông qua chuyện này thêm bạn lại với cô ấy. Hơn nữa vừa rồi Tôn Tự Tuyết còn gửi một tin nhắn đến:

"Lão tổ, người đừng xem Weibo, chúng tôi đã liên lạc với bên Giải trí Khiếu Thiên cùng nhau khống chế tình huống, sáng mai là có thể ép xuống. Bản thảo làm sáng tỏ cũng đã được gửi cho mười Account Marteting có hơn trăm vạn fan, Mai thị cũng đã câu thông với bên kia, một lát nữa hẳn là sẽ xóa mục từ này. Người cứ yên tâm nghỉ ngơi, tịnh dưỡng thật tốt, ngày mai chỉ cần tiếp nhận phỏng vấn nói hai câu, sự tình tự nhiên sẽ trở nên rõ ràng. Đừng lo lắng, không phải vấn đề gì lớn, người cứ cùng Chúc Chúc nghĩ ngơi trong phòng là được rồi, tôi sẽ không đến quấy rầy hai người, ngại quá nói mấy câu vô nghĩa hơi nhiều, người xem xong thì có thể tiếp tục làm chuyện của mình [hì hì] [hì hì] [hì hì]"

Tiếp tục?

Tiếp tục chuyện gì?

Sắc mặt Nam Ương trầm xuống, ngón tay hơi hơi siết chặt.

Chúc Khinh Hoan trộm liếc nhìn màn hình của cô ấy, có chút nghi hoặc: "Lão tổ? Sao cô ấy lại gọi chị là.... Lão tổ?"

Nam Ương mặt không đổi sắc nói dối: "Là biệt danh bọn họ đặt cho tôi."

"Tại sao lại kêu như vậy?" Có chút già a.

Nam Ương nâng mắt, cong cong môi, "Bởi vì bọn họ nói, tôi thoạt nhìn giống một thế ngoại tiên nhân a."

Chúc Khinh Hoan nghe xong nhịn không được nghẹn cười, nước mắt vẫn còn treo trên mặt chưa lau đi.

"Em cười?" Nam Ương thấy chuyện cười của mình chọc được Khinh Hoan, không khỏi cũng cười sâu hơn, cầm lấy tờ khăn giấy đặt vào lòng bàn tay Khinh Hoan, để cô lau nước mắt, "Cười thì tốt rồi, đừng không vui."

"Tôi không có, tôi chỉ là...."

"Mệt sao?" Nam Ương chú ý tới tơ máu trong đáy mắt cô, ban ngày vội vàng quay chụp, buổi chiều lại vội vàng chiếu cố mình say rượu, buổi tối còn phải chạy tới chạy lui trong bệnh viện, không mệt mới là lạ, "Tôi gọi bọn họ đưa em về khách sạn, ngủ một giấc thật ngon."

Chúc Khinh Hoan trầm mặc hồi lâu, lắc đầu: "Tôi ở lại với chị."

"Ngày mai em còn phải đóng phim, ở chỗ này nghỉ ngơi làm sao tốt được." Nam Ương cầm lấy điện thoại, "Tôi gọi bọn họ đưa em về."

Chúc Khinh Hoan cố chấp lắc đầu: "Tôi không về."

Nam Ương nhìn chằm chằm đôi con ngươi phiếm thủy quang của cô chốc lát, nói: "Vậy tôi về với em, được không?"

Chúc Khinh Hoan sửng sốt, nhìn về phía kim truyền dịch còn trên mu bàn tay Nam Ương.

"Tôi không sao, bất quá chỉ là chảy máu mũi mà thôi, cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng." Nam Ương ấn chuông đầu giường, "Tôi gọi hộ sĩ đến rút kim, rút xong rồi liền lái xe đưa em về."

"Nhưng mà...."

"Được rồi, trì hoãn thêm một lát nữa em sẽ ngủ gật mất." Nam Ương thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, "Tay của tôi hôm nay không tiện, không có cách nào ôm em được, nhân lúc em còn chưa buồn ngủ chúng ta cùng nhau trở về, được không?"

Chúc Khinh Hoan nhìn cô ấy, sau khi ngây người một lúc lâu, rốt cuộc cũng đỏ mặt gật gật đầu.

Đêm nay Nam Ương thật sự nói rất nhiều.

Cô cảm giác đêm nay Nam Ương nói nhiều hơn tất cả những ngày trước cộng lại.

Nam Ương không thích nói chuyện, hơn nữa lúc nói chuyện không thích dùng thêm các từ ngữ khí "nha" "a" "đâu", cô biết điều đó. Nhưng sau khi Nam Ương nhận ra cảm xúc của cô không được tốt lắm, sẽ chịu đựng thân thể không khỏe, cưỡng bách mình ôn thanh tế ngữ thêm vào nhiều từ cảm xúc hơn, dùng hết ngữ điệu mềm mại, chỉ vì muốn dỗ cô cười một cái.

Chúc Khinh Hoan cố nén chua xót trong hốc mắt, không cho nước mắt lại rơi xuống nữa.

Cô sao có thể bỏ được thật sự ly hôn với cô ấy đây?

Truyện Chữ Hay