Hà Tu Ý đứng bên cạnh Tả Nhiên, ôm eo hắn. Anh cực lực áp chế cảm xúc của mình. Phiền muộn trong ngực không cách nào tan biến, ép ở nơi đó làm tứ chi anh giống như là thiếu máu cả người lạnh lẽo hơn nữa còn không nhận thức được, đại não cũng chết lặng đến nỗi chẳng thể nghĩ ra cái gì.
Khi chuyện xảy ra, Hà Tu Ý ngẩn người —— anh bị Tả Nhiên đột nhiên ấn ngã xuống đất, một tiếng vang lớn qua đi, xà nhà, gạch vụn rơi xuống, anh sửng sốt vài giây lại ý đồ che chở Tả Nhiên, nhưng mà Tả Nhiên lại nói "Đối với tôi, vô luận thế nào cũng không buông tay, ngàn vạn lần không cần náo loạn ở chỗ này, trăm hại vô lợi", vì thế toàn thân anh giống như dây cung kéo căng, cầu mong tai nạn ngừng lại, đồng thời hết sức chăm chú lưu ý tình huống trên lưng hắn: Nếu gạch ngói rơi xuống lưng Tả Nhiên nhỏ, anh sẽ thở phào một hơi, hơi lớn chút anh lại hoảng hốt, vô cùng căng thẳng.
Giờ này khắc này, hơi bình tĩnh trở lại, trái tim Hà Tu Ý bắt đầu nhảy thình thịch, tựa hồ có thể xé rách ngực. Chỉ cần nghĩ đến ranh giới sinh tử, anh đã thấy sợ. Anh nghĩ, nếu tảng đá rơi vào đầu lớn một chút, nặng một chút...... Như vậy, anh có lẽ lại đánh mất thứ mà mình trân quý nhất sau khi mẹ qua đời...... Thâm tình đến từ Tả ảnh đế là một phần báu vật vô giá, tự mình lại thất thủ làm vỡ nát thứ này. Giả sử đối phương nằm trên giường, mình chắc chắn cam tâm tình nguyện làm bạn, chăm sóc cả đời, khoan khoan, nghĩ cái gì chứ, giờ không phải là không có việc gì hay sao.
Hà Tu Ý ý thức được, virus tên "Tả Nhiên" đã xâm chiếm trái tim anh, hơn nữa điên cuồng sinh sôi, mấy tháng ngắn ngủi đã xâm nhập hết trái tim anh. Ở trong tình trạng đó, trốn tránh cố tình đã bị gác xó. Tiếng chuông du dương không gián đoạn truyền đến, bản thân lại không thể tỉnh táo nổi.
Tay ôm Tả Nhiên của Hà Tu Ý vẫn tiếp tục run, không chịu khống chế, cách áo sơ mi chạm được da ở eo sườn của Tả Nhiên, lại cảm giác cũng không đủ, còn nghĩ muốn dính đến càng gần, hận không thể hòa hợp một thể, không bao giờ trải qua mất đi, bị bắt chia cắt với đối phương.
Tả Nhiên rũ mắt, lông mi run lên. Trên tóc hắn có bụi, thái dương cũng có vết máu khô, nhưng mà cũng không có vẻ chật vật, vẫn như cũ thẳng tắp đứng ở trong đám người, là sự bình tĩnh, ưu nhã như trước.
Hà Tu Ý kêu: "Tả Nhiên ——"
"Tu Ý," Tả Nhiên đáp, "Tôi ở đây."
Hà Tu Ý không lên tiếng. Kỳ thật anh không có gì muốn nói, chỉ là muốn gọi tên đối phương, hơn nữa được một chút hồi âm. Qua vài giây, anh lại kêu: "Tả Nhiên ——"
Tả Nhiên vẫn như cũ không có chút nào không kiên nhẫn: "Tu Ý, tôi ở đây." Như là hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của Hà Tu Ý, mỗi lần Tả Nhiên trả lời đều mang theo chút trấn an, có một loại sức mạnh làm cho người cảm thấy an tâm.
Một lát sau, Hà Tu Ý hỏi: "Bây giờ thế nào?"
Tả Nhiên trả lời: "Đầu hơi choáng, buồn nôn."
"Muốn ói thì ói luôn không?"
"Vẫn chưa cần."
"Không, không phải là chảy máu trong chứ?" Hà Tu Ý cũng không rõ lắm chảy máu trong là cái gì, nhưng bạn chung phòng bệnh của mẹ anh nói rằng chồng bà vì chảy máu trong mà tử vong.
Tả Nhiên đưa tay ấn ở đỉnh đầu Hà Tu Ý, vân vê xoa tóc mềm mại của anh: "Đừng lo lắng. Trong đầu vẫn có em, không có chỗ nào chảy máu."
"......" Hà Tu Ý lại vẫn như cũ không thể nào bình tĩnh, anh nhìn chằm chằm đại lộ xa xa, "Xe đi vào đường phong tỏa rồi à? Sao xe cứu thương vẫn chưa tới nhỉ?"
"Tu Ý......" Tả Nhiên trả lời, "Mới có ba phút."
"À ——" Hà Tu Ý ý thức được, thời gian đồng hồ quả lắc tựa hồ đình trệ. Nó giấu kín ở giữa người đang lo lắng, không lay chuyển.
Hà Tu Ý ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn mặt Tả Nhiên, dùng ánh mắt vuốt ve đôi mắt, cái mũi, môi Tả Nhiên.
Thoạt nhìn vẫn còn đẹp......
"Tu Ý," Tả Nhiên rũ mắt nhìn chăm chú vào Hà Tu Ý, bỗng nhiên lại nói, "Hôn tôi một chút?"
"Đừng lộn xộn." Hà Tu Ý thực biệt nữu, "Đây là bên ngoài, một đống người đang nhìn đấy."
Khóe miệng Tả Nhiên cong lên: "Không phải bên ngoài, là có thể hôn, đúng không?"
Hà Tu Ý nói: "Tôi không phải có ý kia......" Rất kỳ là, khi nghe đến yêu cầu "hôn" này, ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu anh, cũng không phải là "Không thể hôn", mà là "Ở bên ngoài".
......
giờ sáng, xe cứu thương chạy tới. Hồ Thượng đỡ Tả Nhiên chui vào xe cứu thương, chấp hành sản xuất, sản xuất sinh hoạt đuổi kịp. Tả Nhiên chỉ tên kêu Hà Tu Ý chăm sóc, cũng điện thoại thông báo cho cha mẹ, cán bộ cao cấp của Truyền thông Tinh Không, người đại diện, trợ lý.
Giữa đường có một đoạn đường đang tu sửa, kẹt xe nghiêm trọng, xe cứu thương đi đi dường tắt. Nhân viên y tế ấn đầu Tả Nhiên, tiến hành sơ cứu đơn giản, còn an ủi một chút. Không giống với an ổn như tưởng tượng của Hà Tu Ý, xe cứu thương dọc theo đường đi xóc nảy không ngừng, đầu gối anh thường thường sẽ đụng vào đối phương, mỗi khi đụng chạm chợt tách ra, có một chút ái muội, nhưng anh lại rất chậm chạm không chối từ. giờ rưỡi tới bệnh viện, bác sĩ băng bó tay chân cho Tả Nhiên, lại chụp cộng hưởng từ hạt nhân, cho rằng tạm không lo chảy máu trong, nhưng yêu cầu nằm viện quan sát hai ngày, dùng để loại trừ khả năng chảy máu trong. Bệnh viện căn cứ vào bệnh trạng "váng đầu, buồn nôn", viết xuống giấy khám bệnh "Chấn động não rất nhỏ".
Cứ như vậy, Tả Nhiên ở lại bệnh viện, đoàn phim buộc phải đình công.
Trần nhà, vách tường, gạch, khăn trải giường, vỏ chăn của phòng viện toàn bộ đều là màu trắng, rất sạch sẽ. Tả Nhiên mặc quần áo bệnh nhân thùng thình, lộ ra xương quai xanh, ngồi ở đầu giường nghịch di động: "Không được, hoa mắt quá."
Hà Tu Ý nói: "Vậy......? Ngài muốn xem không?" Ban ngày nói "Ngài", giờ phút này Hà Tu Ý không cẩn thận, lại buột miệng dùng kính ngữ.
"Muốn." Tả Nhiên nói, "Em lại đây đọc đi."
"Được," Hà Tu Ý nhận di động của Tả Nhiên, "......"
Cái đoạn văn ở trên Weibo, lại là một cái gì mà "Bình chọn thư tình". Một công ty điện tử hy vọng thông qua bình chọn nhắc nhở mọi người sắp đến truyền thống viết thư tình lãng mạn này, vì sắp đến Lễ Tình Nhân nên đẩy mạnh quảng cáo. Văn bản trên Weibo là mười bức thư tình mọi người công nhận là hay nhất.
"Tôi...... Tôi không......" Hà Tu Ý đỏ mặt, vừa định trả lại, thấy ánh mắt ảm đạm của đối phương lại nuốt trở về, "Tôi không chắc là có thể đọc hay."
Tả Nhiên cười: "Bản lĩnh đài từ."
"Thế thì, tôi đọc." Hà Tu Ý mở miệng nói, "Cái thứ nhất là...... Thẩm Từ Văn gửi Trương Triệu:【Cuộc đời anh chỉ ngắm một vầng trăng tròn. Anh cũng đã tự an ủi mình, nói, anh đi qua vô số nơi, nhìn nhiều dáng mây, uống nhiều loại rượu, lại chỉ từng yêu một người lúc đúng tuổi.】" Hà Tu Ý nhớ lại, Tả Nhiên năm nay hai mươi bảy hai mươi tám, cũng là một "người đúng tuổi".
Hà Tu Ý cảm thấy độ ấm trong phòng bệnh đặc biệt cao: "Cái thứ hai là...... Cố Thành gửi Tạ Diệp:【Lúc xe lửa mở ra đóng lại có vô số người, có tốt có xấu, lại không phải em, em là một người đặc biệt.】từng chữ đọc rất khẽ khàng, đọc đến "em là một người đặc biệt" là lúc, cảm thấy câu này hình như là suy nghĩ của mình
"Cái thứ ba là, Chu Sinh Hào gửi Tống Thanh Như......【Anh nguyện ý vứt bỏ tất cả, lấy nhớ nhung em sống một đời.】 còn có một câu,【Ngày qua ngày anh hiểu rõ em bình phàm, đồng thời lại ngày qua ngày yêu em sâu đậm. Em như gương, em sẽ không thấy được chỗ đặc biệt của mình, nhưng em đi vào trong lòng anh, em nhất định có thể biết được bản thân mình tốt đẹp bao nhiêu.】" câu này cũng là tâm tình vẽ hình người. Tiếp xúc lâu, các loại ánh sáng "Ảnh đế" "Học thần" trên người Tả Nhiên dần dần biến mất, mình lại là...... Càng thích cậu ấy.
Sao cứ luôn nghĩ đến Tả Nhiên......
Tả Nhiên dựa vào đầu giường, vẫn cứ nhìn đôi mắt rũ xuống và đôi môi đóng mở của Hà Tu Ý. Hà Tu Ý có thể cảm nhận được tầm mắt của đối phương. Ở trong không khí như vậy, ái muội kích động, hô hấp anh trở nên dồn dập, thân thể cũng có một ít khô nóng cực nhỏ.
Sau mười phút, cuối cùng cũng đọc xong mười bức thư tình.
Hà Tu Ý ném điện thoại di động lại cho Tả Nhiên, mười ngón nhẹ nắm thành quyền, đặt ở đầu gối, cúi đầu xuống không biết nên nói cái gì.
Sau một lát, Tả Nhiên mới nói: "CEO của truyền thông Tinh Không và Giám đốc bộ nghệ sĩ, còn có ba mẹ tôi, sáng mai đến Lan Châu, xuống máy bay thì tới bệnh viện." Bởi vì thương thế không nặng, Tả Nhiên nói cho ba mẹ không cần phải vội vàng tới. Còn lãnh đạo cao cấp của Tinh Không, trước khi rời đi Bắc Kinh còn phải sắp xếp công việc, dù sao đối với bọn họ mà nói, xuất hiện, tỏ thái độ là đủ rồi.
Hà Tu Ý nói: "Ừ."
"Còn có, đã đăng một ít tin tức."
"Hả?" Hà Tu Ý tức khắc căng thẳng.
Anh lục soát, phát hiện trên mạng quả nhiên đã nơi nơi đều là tin tức, che trời lấp đất:
【《Vạn dặm long sa》bị đổ cần cẩu, Tả Nhiên bị thương nhập viện.】
Hà Tu Ý hít sâu một hơi, thò ngón tay click mở:
【Đoàn phim《Vạn dặm long sa》hôm nay đang nghiêm túc quay đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn —— buổi sáng tập trung quay đã xảy ra sự kiện lật cần cầu, đập vào đạo diễn Tả Nhiên. Tả Nhiên đã trải qua kiểm tra cả ngày, nằm lại bệnh viện quan sát, tuy nhiên bác sĩ tỏ vẻ không nguy hiểm đến tính mạng. Phóng viên giải trí XX liên hệ tới phía sản xuất của《Vạn dặm long sa》và nhân viên sản xuất, được biết chi tiết sự cố lần này. Căn cứ theo lời nói của chấp hành sản xuất Đường Hồ Lục, giờ ba mươi sáng, theo một trận gió to, cần cẩu đột nhiên mất cân bằng, sập về một phía, cần cẩu đập vào phòng ốc dựng lên, mấy xà nhà, viên ngói rơi xuống, làm Tả Nhiên bị thương. Trước mắt, đã tạm dừng quay phim, cảm xúc của mọi người tương đối ổn định......】 cuối cùng, nói đến bối cảnh bộ phim: 【《Vạn dặm long sa》, bộ phim điện ảnh đầu tiên của ảnh đế Tả Nhiên, nói đến hai huynh đệ trời xui đất khiến vào cục cảnh sát và lưu lạc đến hắc đạo......】
Còn có một trang web thả ra một đoạn ghi âm, đối tượng được phỏng vấn vẫn như cũ là Đường Hồ Lục. Thông qua điện thoại, Đường Hồ Lục miêu tả toàn bộ sự việc: "Một trận gió to thổi tới, cần cẩu bỗng nhiên bị lật nghiêng, cần cẩu rơi trúng lều gần đó. Diễn viên chính Hà Tu Ý đang ở dưới mái hiên......" Lời nói đến đây, Đường Hồ Lục đột nhiên ý thức được cái gì, không biết nên nói như thế nào, vì thế tỉnh lược bộ phận mấu chốt, trực tiếp kết thúc: "Đạo diễn Tả Nhiên bị thương luôn."
"Hà Tu Ý đang ở dưới mái hiên, đạo diễn Tả Nhiên bị thương luôn." Nghe như có mùi âm mưu.
Ở dưới sự truy vấn của phóng viên, Đường Hồ Lục chỉ phải đáp: "Hà Tu Ý vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, đạo diễn Tả Nhiên đẩy cậu ấy một cái, để cậu ấy nằm sấp xuống. Đoàn phim《Vạn dặm long sa》 giống như một đại gia đình, đạo diễn Tả Nhiên không muốn diễn viên gặp sự cố." Lúc ấy người ở đây rất nhiều, giấu cũng chưa chắc có thể giấu diếm được, Đường Hồ Lục quyết định chủ động nói ra chân tướng, cũng dẫn dắt dư luận đi đến một phương hướng "chính xác".
Sau khi chuyện không may bị phơi bày, internet nháy mắt bùng cháy.
Khắp nơi phản ứng hoa hoè loè loẹt.
Có đám quan tâm: 【Không nguy hiểm đến tính mạng?! Cái gì gọi là "Không nguy hiểm đến tính mạng???!!! Công bố báo cáo vết thương! Fans có quyền biết tất cả!】
Có team khích lệ: 【Fans Tả Nhiên quá hạnh phúc.】【Nhiều năm như vậy, không theo đuổi sai người.】
Có đảng châm chọc chê cười: 【Ai bảo không tế thiên!】 còn đính kèm một tấm ảnh "Vương chi miệt thị".
Có đội trách hỏi: 【Vì sao lại xảy ra sự cố nghiêm trọng này?】【Ai phụ trách bối cảnh? Gió lớn còn dùng cần cẩu, đây không phải là tìm đường chết à?】【Tài xế cần cẩu có vi phạm quy định thao tác hay không?】
Có dân tổng kết: 【Kiểm kê mười sự cố lớn ngoài ý muốn ở phim trường.】 click mở thì thấy, cái gì cũng có, có ngựa chấn kinh chạy về phía đám người, có người châm pháo hoa trước thời hạn làm thương người hoặc là ước lượng lượng thuốc nổ sai dẫn đến nổ lớn, có đạo cụ súng bắn ra đạn thật, cũng có ô tô phanh không kịp đâm vào vành đai bảo hộ, còn có diễn viên giả xác chết trôi lại gặp sóng to trôi xác...... Đóng phim, nghiễm nhiên thành một nghề nghiệp nguy hiểm cao.
Đương nhiên, còn có nhóm người say ta tỉnh: 【Tả Nhiên, ha hả, dùng sinh mệnh lăng xê.】【Vì bộ phim đầu tiên, bất cứ giá nào.】
Ngoài ra...... Còn có lầu CP.
Một đám người nói hai người không minh bạch, cái gì "chính chủ phát đường" "ăn ngon ăn ngon".
Từ sau khi video Tả Nhiên đứng ở cầu thang, ôm Hà Tu Ý xuống ở Venice bị đưa lên mạng, hai người vẫn luôn có fan CP.
Sau lại, có người tự xưng là "fan cứng" của Tả Nhiên tỏ vẻ, Tả Nhiên đã từng công khai tỏ vẻ diễn viên thích nhất là Hà Tu Ý, cũng khát vọng hợp tác nhất, cung cấp ra hint để ghép đôi.
Sau đó, bùng nổ tin nóng thế thân Hà Tu Ý đá văng Liễu Dương Đình, Tả Nhiên tức giận mắng Liễu Dương Đình, làm một đám người nhảy hố, hơn nữa tỏ vẻ CP này thật sự quá ngon miệng bổ mắt. "Lực bạn zai" của Tả Nhiên mười phần mười, hơn nữa "lõa thế" dễ dàng làm người có liên tưởng kiều diễm, họa sĩ, tay bút bắt đầu bổ não, nhiều cẩu lương lại làm rất nhiều người nhảy hố, tỏ vẻ dùng cách này, nói không chừng có thể nhìn thấy hai người come out, trải nghiệm hạnh phúc một phen, hạnh phúc của fan CP.
Sự kiện lần này, các fan CP phản ứng phi thường lớn.
Họ căn cứ các loại đôi câu vài lời, dấu vết để lại ý đồ khai quật chân tướng:
【Anh hùng cứu mỹ nhân!】
【Không tiếc sinh mệnh!】
【Các thím nghĩ coi, cần cẩu rơi xuống có thể có mấy giây? Đây căn bản là phản xạ có điều kiện, không cần nghĩ.】
【Tả Nhiên cứu người. Phần đầu, tay, chân Tả Nhiên nhiều chỗ bị thương, Hà Tu Ý lại bình yên vô sự. Các chị em, chứng minh cái gì? Chứng minh Tả Nhiên đè Tu Tu ở dưới thân đóa......】
Một đám người gào thét "Rất có đạo lý", hỗn loạn vài câu: 【Emma, cưng quớ.】
Hà Tu Ý lướt lướt, cảm thấy nếu mình không hẹn hò với Tả Nhiên, quả thực đại nghịch bất đạo, sẽ trở thành một tra nam siêu cấp làm muôn vàn hội chị em thất vọng.
Đọc các loại tin tức thật lâu. Trong chốc lát vì Tả Nhiên cảm thấy vui vẻ, trong chốc lát vì Tả Nhiên cảm thấy khổ sở, mãi cho đến giờ tối, Hà Tu Ý mới bị Tả Nhiên kêu ngủ.
"Được rồi." Hà Tu Ý bò lên trên một giường khác ở phòng bệnh, "Ngủ đi."
Anh tắt đèn, phòng bệnh lâm vào tối tăm.
Lúc không có ánh sáng, người thực dễ dàng yếu ớt. Sau khi phòng chìm vào bóng tối, ở trong một góc tối trong phòng, luôn cảm thấy có quái thú gì đó nhìn trộm nơi này, làm người có chút sởn tóc gáy. Ập vào trước mặt, dường như có thể bao phủ người tối đen như mực, Hà Tu Ý thấy Tả Nhiên động đậy.
"......" Tả Nhiên —— đúng vậy, cái loại sợ hãi tựa lưỡi dao sắc bén bổ ra ngực, xẻo tâm đào phổi đã qua đi, Tả Nhiên còn nằm ở đối diện. Còn có cái gì may mắn hơn thế này nữa.
Việc ban ngày không thể vứt đi được. Tả Nhiên lúc ấy...... Đại khái là phản ứng theo bản năng. Hà Tu Ý nhớ tới kịch bản của《Gia tộc》 có một câu: "Tống Chí, anh luôn cảm thấy, làm một người yêu, cùng làm một quân nhân, có chỗ tương tự, chính là lời nói ngoài miệng tất cả đều không thể chứng minh cái gì, chân chính có thể chứng minh tâm ý, chỉ có trung thành cả đời —— đặt em ấy ở trong tim, cho rằng sinh mệnh em ấy cao hơn sinh mệnh của mình, cho rằng tôn nghiêm của em ấy cao hơn tôn nghiêm của mình, thẳng đến hơi thở cuối cùng. Chỉ có tới lúc ấy, mới có thể nói bản thân gánh được thân phận."
Đại khái...... Sắp muốn ở bên nhau rồi. Ba mươi năm độc thân, có lẽ sắp kết thúc.
Ở trong lúc có dự cảm này, Hà Tu Ý cũng không cảm thấy hoảng loạn gì, ngược lại, anh có một loại ngọt ngào thâm nhập tâm tì. Anh thậm chí vòng tay ôm lấy gối đầu, vùi đầu dùng sức cọ cọ, dùng để giảm bớt xúc động nhảy nhót của mình.
Ở trong lúc miên man suy nghĩ, Hà Tu Ý ngủ mất. Trong mộng, anh lại về tới phim trường kia, bên tai là tiếng vang cần cẩu đổ, trước mắt là cảnh tượng bụi đất mịt mù.
Anh nằm ngửa, ngủ cũng không sâu.
......
Nửa đêm, Hà Tu Ý đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó sai sai.
Mở to mắt, anh phát hiện...... Tả Nhiên nằm ở bên người anh, tay cách chăn ôm eo anh. Tả Nhiên tựa hồ không ngủ, mà lẳng lặng cảm nhận ấm áp khó có được.
"......"
Giọng nói lạnh lẽo vang đến: "Váng đầu, buồn nôn, khó chịu, muốn ôm em."
"Ah......"
"Em không phản kháng à?"
Hà Tu Ý dùng kỹ thuật diễn che giấu ý nghĩa chân thật: "Phản kháng cái gì, dù sao cậu cũng trả treo được." Kỳ thật đây là nói dối. Mình tỏ vẻ không muốn, Tả Nhiên chưa bao giờ ép mình.
Tả Nhiên không vạch trần, mà là được một tấc lại muốn tiến một thước ôm ôm.
"Kệ đi, đúng vậy đấy." Hà Tu Ý nói, "Tôi lưỡi ngắn, mồm mép không nhanh nhẹn bằng cậu, để cho cậu chiếm tiện nghi ngoài miệng."
Tả Nhiên động nửa người, trong bóng đêm lẳng lặng nhìn Hà Tu Ý.
Hà Tu Ý: "......?"
Tả Nhiên bỗng nhiên chậm rãi cúi xuống, hôn một nụ hôn chuồn chuồn nước trên môi Hà Tu Ý. Rất nhẹ nhàng, giống như là lông chim, đôi môi chỉ bị đè ép một chút, liền tạm biệt cái loại mềm mại này.
"......" Kỳ thật, Hà Tu Ý có cơ hội ngăn cản, nhưng anh không làm.
Tả Nhiên cười nói: "Chiếm chút tiện nghi ngoài miệng."
"......"
Tác giả có lời muốn nói: Tu Ý: Cậu sẽ dùng miệng trả lại.
Ảnh đế: Tôi còn sẽ dùng chỗ khác trả lại em QAQ.