Nhất Thế Kiêu Hoành

chương 9: cao thủ?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm hôm đó.

Trong lúc Bạch Lang và Hoàng Dao còn đang cùng nhau chìm vào giấc ngủ trong phòng.

Tại phòng khách, có hai bóng người lẳng lặng ngồi uống trà.

Chỉ thấy có một nam một nữ. Người nam tuổi ngoài tứ tuần, đang mặc một bộ bạch y, chỗ tà áo còn thêu một con hạc tuyệt đẹp, sắc mặt người trung niên nghiêm trang, tay đang cầm chén trà thưởng thức một cách từ tốn, diện mạo của hắn có mấy phần giống Bạch Lang, không, phải nói diện mạo của Bạch Lang có mấy phần giống người nam tử trung niên này mới đúng. Còn người nữ tuổi cũng đã ngoại tứ tuần, mặc cho mình một bộ hồng y rực rỡ, da nàng trắng như tuyết, trên khuôn mặt tuy đã dính lấy một vài vết tích của thời gian nhưng không thể chối bỏ rằng, thời thanh xuân của người phụ nữ này cũng đã từng là một tuyệt sắc giai nhân, tuy không còn như thời thanh xuân nhưng dung nhan của nàng bây giờ vẫn giữ vẻ xinh đẹp, nàng cũng giống người nam tử kia, đang lặng lẽ thưởng thức uống trà.

Trong Bạch gia trang, một nam một nữ đang nhẹ nhàng uống trà, không phải song thân yêu quý của Bạch Lang thì còn là ai. Nam tử trung niên kia, chính là Bạch Thiên đại danh đỉnh đỉnh trong thành Trạch An này, còn nữ tử trung niên kia chính là phu nhân Bạch gia, Tần Ngọc.

Cả hai bọn họ đã thưởng thức xong chén trà trên tay, Tần Ngọc nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên, giọng nói mang vài phần trách móc: "Tại sao chàng lại làm như vậy?"

Phía đối diện, Bạch Thiên nghe xong câu hỏi, sắc mặt nghiêm trang giờ nào bỗng chốc hóa sợ hãi, giọng điệu của hắn chần chừ, không biết trả lời làm sao cho lẽ phải.

"Nói!" Tần Ngọc cau nhẹ đôi mày, giọng nói tức giận cùng ngưng trọng.

Câu nói ấy của Tần Ngọc nghe thì đơn giản, nhưng như là một mệnh lệnh tuyệt đối, khiến Bạch Thiên không dám chần chừ thêm nữa, hắn nuốt nước miếng cái "ực" một phát, tựa như sắp phải đối mặt với thứ gì đó nguy hiểm, từ từ nói: "Là vì. . . Là vì ta . . . Ta hơi chút hiếu thắng."

"Ầm!" Bạch Thiên vừa dứt lời, chỉ thấy Tần Ngọc đứng dậy, vỗ mạnh tay lên bàn, giận dữ nói: "Hiếu thắng? Chàng chừng này tuổi rồi, còn muốn hiếu thắng?"

"Ta xin lỗi mà!" Bạch Thiên khi đối mặt với cơn giận của Tần Ngọc, như mất hết phong phạm của một Bạch gia chủ đại danh đỉnh đỉnh, tựa như một người chồng sợ vợ.

Như cố tình không nghe thấy lời xin lỗi của Bạch Thiên, Tần Ngọc tiếp tục lên tiếng: "Là vợ chồng lâu năm, tính hiếu thắng của chàng ta cũng hiểu được phần nào, nhưng ta không ngờ rằng, ngay đến cả con của chúng ta mà chàng cũng muốn hiếu thắng!"

"Ây da, nàng đừng giận nữa, ta biết lỗi rồi mà!"

"Hừ!" Tần Ngọc hừ lạnh một tiếng, nét tức giận trên khuôn mặt không giảm đi chút nào.

"Kỳ thực ta cũng không muốn ra tay với nó mạnh như vậy, chỉ là có chút lí do nên mới làm như vậy."

"Lí do?" Tần Ngọc liếc xéo Bạch Thiên.

"Phải, phải, có lí do mà!"

"Được, vậy ta cho chàng nói lí do, nếu nó không hợp lí thì tối nay chàng liệu tìm chỗ mà ngủ!"

Nghe xong, Bạch Thiên bất giác run sợ, không biết tối nay có ngủ ở ngoài hay không đây?

Sau đó hắn liền nở nụ cười hiền hòa, bước đến dìu Tần Ngọc ngồi xuống ghế.

"Phu nhân ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện."

"Hứ!" Sắc mặt tuy không bớt được chút nào nhưng Tần Ngọc vẫn để cho Bạch thiên dìu nàng ngồi xuống ghế.

"Chuyện là như thế này, dạo gần đây ta biết được bốn ngày trước, tiểu Lang nhà mình trốn ra ngoài đi chơi, vậy mà còn gây gỗ với con trai của Hắc Hoàng."

"Còn có chuyện này?" Đôi mày của Tần Ngọc nhẹ cau lại.

"Hai đứa nó tỉ thí với nhau một trận, cuối cùng là tiểu Lang chiến thắng."

"Hay, phải như vậy chứ, tiểu Lang nhà mình là nhất!" Nghe thấy con trai mình chiến thắng, nàng không kìm được sự phấn khích cùng tự hào.

"Ây, nàng dạy con kiểu gì vậy, nó gây gỗ với người ta đấy, nghe đâu còn đánh Hắc Sư bầm dập nữa kìa, vậy mà nàng lại bênh nó!"

Tần Ngọc đang vui sướng, nghe Bạch Thiên nói xong, mất hứng, ánh mắt viên đạn liếc xéo đến hắn. Bạch Thiên lập tức im bặt, không dám nói thêm nửa lời.

Lát sau, Bạch Thiên ho vài tiếng tiếp tục kể: "Ta thừa dịp cũng đang muốn kiểm tra võ công của hắn đến đâu nên mới ra tay nặng như vậy."

Cánh tay đang cầm chén trà của Tần Ngọc đột nhiên đập xuống, lực đạo mạnh mẽ đến nổi chấn nát cả chén trà, giận dữ nói: "Bạch Thiên, thiếp không có đùa với chàng, chàng kể một đống chuyện vừa rồi, cái nào là lí do?"

Bạch Thiên nhìn thấy những mãnh vỡ của chén trà, sắc mặt tái nhợt, lấp ba lấp bấp nói: "Ta. . . Ta chỉ muốn hắn hiểu là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, để nó không vì chuyện đánh thắng Hắc Sư mà kiêu căng tự phụ."

Tần Ngọc nghe Bạch Thiên nói như vậy, thấy cũng hợp lý, nên sắc mặt dịu đi mấy phần, Bạch Thiên thấy thần sắc của vợ hòa hoãn hơn trước, vội thở phào một hơi.

"Vả lại ban đầu ta không có ý định như vậy, nhưng lúc ta chuẩn bị đem cái bình sứ ấy đi thì tiểu Lang ngăn ta lại, nó bảo là bình sứ ấy rất quan trọng đối với hắn, nếu muốn mang đi thì phải đánh ngất được nó." Nói xong, Bạch Thiên liếc mắt về phía cái bình sứ đang đặt trên cái bàn nhỏ trong góc phòng.

"Nàng cũng biết tính cách của tiểu Lang rất quật cường mà."

Hai người trầm mặc hồi lâu, Tần Ngọc đứng dậy bước vào trong phòng, Bạch Thiên thấy nàng không nói lời nào, biết tối nay phải ngủ ở phòng khách, chỉ đành thở dài một hơi. Nhưng sau đó lại nghe thấy thanh âm của Tần Ngọc từ trong phòng ngủ truyền ra.

"Đi vào ngủ!"

Bạch Thiên tựa như trong tăm tối tìm được ánh sáng, sắc mặt u buồn chợt trở nên phấn khởi, chạy vào trong phòng, hô lên: "Lão bà vạn tuế!"

Tần Ngọc nghe xong, tức giận quát: "Còn la nữa là ra ngoài ngủ luôn đấy!"

Bạch Thiên vội im miệng, làm dấu sẽ không nói nữa, nhẹ nhàng nằm lên giường, cùng Tần Ngọc chìm vào giấc ngủ.

. . .

Chiều tối hôm sau, Bạch Lang, Hoàng Dao cùng Bạch Thiên và Tần Ngọc đang ngồi ăn tối.

Hoàng Dao tuy là gia đinh trong nhà nhưng hai vợ chồng Bạch Thiên lại rất yêu quý nàng, coi nàng như người thân nên để nàng ăn cơm cùng với gia đình.

Mà người hưởng lợi nhiều nhất từ việc này lại là Bạch Lang. Kỳ thực Bạch lang đang ngồi bên cạnh Hoàng Dao, mà tay của hắn đang nhẹ nhàng nắm lấy tay của nàng. Hoàng Dao ngượng ngùng, cúi gầm mặt xuống đất, sử dụng tay trái dùng đũa gắp thức ăn.

Bạch Lang thấy nàng khó khăn ăn uống, biết mình có hơi quá đáng, nên buông tay nàng ra. Hoàng Dao tuy có thể dễ dàng ăn uống nhưng trong ánh mắt của nàng lại ẩn vẻ buồn lòng, có lẽ vì không được nắm tay Bạch Lang nữa.

Nhưng điều Bạch Lang không ngờ đến chính là sau khi hắn buông tay nàng thì lại cảm nhận được nàng đang nắm lấy tay hắn. Không tin vào cảm giác của mình, hắn quay đầu nhìn lại, đích thực Hoàng Dao đang chủ động nắm tay hắn, một cảm xúc ngòn ngọt trào dâng trong lòng của Bạch Lang, nhưng sau đó hắn lại buông tay nàng ra một lần nữa, Hoàng Dao bị Bạch Lang làm như vậy, cảm thấy buồn tình, nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt tuyệt sắc của nàng.

"Hoàng Dao, ta thấy muội gắp thức ăn không tới, hay là muội đổi chỗ với ta đi!"

Hoàng Dao không nói gì, vâng lời Bạch Lang đứng dậy, đổi chỗ ngồi. Ngay khi nàng vừa ngồi xuống, bàn tay ấm áp của Bạch Lang đã nắm lấy tay nàng, hành động của Bạch Lang khiến nàng bất ngờ không thôi, thì ra Bạch Lang đổi chỗ là để nàng có thể dễ dàng gắp thức ăn bằng tay phải, trái tim của nàng rung động, tựa như héo úa lại hóa tươi xanh, nàng xoay đầu nhìn lại, mỉm cười với Bạch Lang.

Tần Ngọc ở một bên, quan sát lấy cặp đôi trẻ yêu nhau, hướng tới Bạch Lang, giơ ngón cái tỏ vẻ làm tốt lắm.

Mà vô tình lại bị Hoàng Dao nhìn thấy được, biết mình bị bại lộ, khuôn mặt đỏ như lửa đốt, thẹn thùng xấu hổ, cúi gầm mặt xuống dưới.

Tần Ngọc nhìn thấy cảnh này, che miệng cười khúc khích, nghĩ thầm: "Con dâu của ta thật là đáng yêu!"

Qua một lúc, bốn người bọn họ cũng đã ăn tối xong, Hoàng Dao dọn dẹp chén bát, đem xuống phòng bếp để rửa sạch.

Bạch Lang nhìn thấy, ôm quyền nói với song thân: "Thưa phụ mẫu, con về thư phòng nghỉ ngơi đây ạ!" Nói như vậy nhưng ai cũng biết tâm tình của hắn, chắc chắn xuống phòng bếp phụ Hoàng Dao dọn dẹp một tay chứ làm gì có chuyện về thư phòng.

"Đứng lại!" Nhưng chỉ nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Bạch Thiên vang lên.

Sống lưng của Bạch Lang như có một luồng khí lạnh thổi qua, bất giác run lẩy bẩy, nhưng hắn vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, hỏi: "Không biết phụ thân bảo con ở lại có chuyện gì không ạ?"

Trong đầu nghĩ thầm: "Không lẽ phụ thân đã biết ta trốn ra ngoài đi chơi, thôi rồi, đời trai của ta đến đây là kết thúc rồi!"

Chợt giọng nói nghiêm túc của Bạch Thiên lại vang lên: "Con đã làm gì sai trái, mau nói ra, để còn được khoan hồng từ phụ thân!"

Nghe thấy hai chữ "khoan hồng" Bạch Lang như vớt được cọng cỏ cứu mạng, biết rằng cha mình không bao giờ nói dối, không một chút do dự, hắn liền quỳ xuống, giả bộ khóc lóc cầu xin tha thứ.

"Phụ thân, hài nhi biết sai rồi, là hài nhi không nghe lời của phụ thân, trốn ra ngoài đi chơi, còn gây chuyện ở bên ngoài, là hài nhi không đúng, mong phụ thân hãy trách phạt thật nặng!"

"Biết lỗi chưa?"

"Dạ, dạ, biết lỗi rồi, từ nay không bao giờ tái phạm nữa!" Bạch Lang xoay mặt về phía Tần Ngọc, chỉ thấy nàng nháy mắt ra dấu với hắn, bảo là đừng lo lắng.

Bạch Lang như nghĩ đến một viễn cảnh nào đó, nhưng hắn không dám nghĩ tiếp, làm sao mà có thể dễ dàng như thế được, nhưng vì tin tưởng mẫu thân của mình nên hắn chỉ đành đặt một phần niềm tin vào viễn cảnh ấy.

Nhưng không ngờ, điều hắn không nghĩ đến lại trở thành hiện thực.

Chỉ nghe giọng điệu của Bạch Thiên từ nghiêm túc chuyển sang dịu hòa, nói: "Con biết lỗi là tốt rồi, lần này ta sẽ tha thứ cho con, nhưng nếu còn tái phạm, ta sẽ trừng phạt con, hiểu rõ chưa?!" Kỳ thực hắn rất muốn trừng phạt Bạch Lang nhưng vì có thế lực thứ ba nhúng tay, nên hắn chỉ đành bỏ qua.

"Hiểu rõ rồi ạ!" Lát sau Bạch Lang lại hỏi: "Phụ thân, tại sao con không thể ra ngoài vui chơi như những người bình thường khác vậy ạ?"

Tuy hỏi đơn giản như vậy nhưng lại khiến phu thê Bạch Thiên rúng động tâm can, trong ánh mắt của bọn họ ngân ngấn giọt lệ, Tần Ngọc nhanh chóng xoay người lại, cố gắng kìm chế cảm xúc, còn Bạch Thiên thì làm bộ có hạt bụi rơi vào mắt, giả bộ giụi giụi con mắt, cố gắng áp chế tâm tình của mình, hai người bọn họ như có nỗi niềm sâu thẩm nào đó.

Qua một lát, Bạch Thiên mới từ tốn trả lời, nhưng nghe trong câu trả lời ấy là hỗn loạn hương vị cảm xúc đan xen với nhau.

"Tiểu Lang, phụ thân chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi!"

"Con chỉ mới trải nghiệm bề nổi của tảng băng trôi, còn về phần chìm dưới đáy, nó kinh khủng hơn con nghĩ nhiều!"

"Thế giới này, nhìn bên ngoài thì tươi đẹp, đáng sống nhưng không ai biết được hậu trường đằng sau cảnh phim giả tạo ấy, loài người nhìn như tốt bụng nhưng ai trong đó cũng có thể trở thành diễn viên, thế giới đen tối được bao bọc bởi một lớp màn sáng mỏng, sẽ không giúp nó che đậy tất cả bi kịch mà nó có!"

"Con người nhìn như vô tội, kỳ thực lại vô cùng xấu xa, không tội lỗi nào không dám làm, lừa lọc, giết chóc, cướp đoạt, . . . "

Bạch Thiên liền đi đến, đặt tay lên vai con trai mình, nhẹ nhàng nâng hắn đứng dậy.

"Con phải hiểu, luôn cẩn thận với thế giới xung quanh, nó nguy hiểm hơn con tưởng, ta làm như vậy chỉ muốn tốt cho con, mong con hãy hiểu cho ta!"

"Vâng, phụ thân!" Bạch Lang vẫn không hiểu, những lời Bạch Thiên nói đối với trải nghiệm của hắn hoàn toàn trái ngược.

"Kha kha kah khạc khac. . ."

Ngay khi Bạch Lang vừa nói xong, xa xa ngoài cửa, một tràn cười ma quái, tựa như quỷ tru sói gào, vang lên ông ông trong tai của ba người.

Bạch Lang cảm thấy màng nhĩ như sắp rách ra, vội bịt hai lỗ tay lại, Bạch Thiên cùng Tần Ngọc vận công lực chống lại tràn cười vừa rồi.

Màng tai của Bạch Lang đã đạt đến giới hạn, nếu vượt qua giới hạn kia, nó lập tức rách không nghi ngờ, nhưng sau đó có một bàn tay đặt lên vai hắn, áp lực của màng tai đột nhiên dần dần giảm xuống.

Nhìn qua, thì ra là Bạch Thiên đang truyền nội lực để giúp Bạch Lang chống đỡ.

Lát sau, tràn cười đã qua, Bạch Thiên vội nói Bạch Lang: "Con mau đi kêu tất cả gia đinh trong nhà bỏ trốn ra cửa sau, nhà mình có chuyện không hay xảy ra rồi!"

Bạch Lang hiểu chuyện, "Vâng" một tiếng, xoay người chạy về phía hậu viện.

Bạch Thiên cùng Tần Ngọc bước ra khỏi phòng khách, dáng đi hiên ngang, ngạo nghễ.

Giọng nói của Bạch Thiên hùng hồn vang lên: "Cao thủ phương nào, còn không mau lộ diện!" Qua tràn cười ma quỷ vừa rồi, Bạch Thiên có thể đoán được võ công của đối phương đã đạt tầm cỡ nhất lưu cao thủ.

"Khạc kah, đêm hôm nay, huyết tẩy Bạch gia trang!!!"

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Truyện Chữ Hay