Chuyển ngữ: Mic
Tức Mặc Vô Bạch lần nữa quay về phủ thành chủ, địa vị rất khác trước đây, không chỉ được thành chủ tạm thời đích thân ra đón mà còn đặc biệt sắp xếp vị trí tốt nhất trong phủ thành chủ cho hắn, chính viện phía nam phong cảnh cực đẹp, ngay cả người hầu tùy tùng hầu hạ hắn cũng nhiều hơn gấp bội.
Đỗ Tuyền được cưng mà hoảng. Hiện tại hắn chẳng cần làm gì, ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt như thay y phục cho Tức Mặc Vô Bạch cũng không cần động tay, cảm thấy mình sắp trở thành chủ tử tới nơi rồi. Thậm chí hắn còn luôn hoài nghi liệu có phải bản thân đang nằm mơ hay không, khi tỉnh giấc việc đầu tiên chính là véo bắp đùi một cái mạnh, phát hiện đau thấu trời xanh thì lập tức vui như hoa, cảm thấy bao mệt nhọc của chặng đường này đều rất đáng giá.
Nhưng Tức Mặc Vô Bạch lại rất thoải mái, sáng sớm thức dậy, tinh thần sảng khoái.
Lững thững đi dạo tới trong viện, chợt nghe thấy bụi cây trong góc có tiếng sột sà sột soạt, lại gần xem thử, ấy vậy mà lại là Sư Vũ đang chui ở trong đó, người mặc Hồ phục chất liệu mềm mại ôm sát cơ thể, phần hông bó chặt, đang khom lưng bận rộn chăm sóc hoa cỏ.
Nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu nhìn sang, thấy hắn thì vẫy tay: “Hiền chất tới giúp một tay nào.”
Tức Mặc Vô Bạch cột vạt áo ngang hông, chui vào bụi cây: “Mới sáng ra sao lại có hứng làm những việc này?” Miệng nói vậy nhưng tay đã giúp nàng nâng một cây con trồng xuống.
Âm thanh Sư Vũ hạ thấp, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi dùng lý do gì điều Kiều Định Dạ đi vậy?”
Tức Mặc Vô Bạch cười nhạo: “Hắn phát binh tới đây tương trợ, bệ hạ hết sức vui mừng, ta liền dứt khoát viết một tấu chương tranh công cho hắn. Bệ hạ triệu hắn về đô lĩnh thưởng, không quá một tháng thì sẽ không quay lại.”
Sư Vũ ngồi xổm, trông như đang trồng hoa nhưng thật ra cũng không chuyên tâm: “Trước đây ngươi và ta thư từ qua lại, hồi âm của ta đều bị chặn, may mà trước đó ta đã gửi đi một bức thư trống.”
Tức Mặc Vô Bạch nhìn trái ngó phải, tiện tay nhổ một khóm hoa, che chắn kín kẽ cho hai người: “Cô cho rằng Mặc thành có tai mắt trà trộn?”
Sư Vũ gật đầu: “Trước đó Nhược Khương đột kích, thư Hoắc thúc thúc gửi cho ta một phong cũng không tới tay, ta còn hoài nghi do ngươi ở Trường An giở trò, hiện giờ xem ra, hẳn là vấn đề phía Mặc thành.”
Tức Mặc Vô Bạch ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Chưa chắc, Mặc thành vững như thành đồng, quan viên bên dưới đa phần đều là lão thần nguyện trung thành với lão thành chủ, sẽ không có bất cứ cơ hội nào để bố trí tai mắt. Theo ta thấy, thư của cô sau khi ra khỏi Mặc thành mới bị chặn.”
Sư Vũ bỗng nghĩ tới chuyện gì: “Thế sao thư ngươi gửi tới lại có thể bình an đến nơi? Huống hồ ngươi viết thư đi Trường An, thời gian lại ngắn như thế?”
Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày: “Người trên núi tự có diệu kế.”
Sư Vũ liếc mắt khinh bỉ rồi cụp mắt dùng ngón tay trắng nõn thon thả nghịch nghịch khối đất: “Thư sau khi ra khỏi thành hiển nhiên phải ngang qua An Tây Đô hộ phủ, người chặn thư ắt hẳn là Kiều Định Dạ rồi.”
Tức Mặc Vô Bạch múc một gáo nước từ chiếc thùng đặt bên cạnh tưới cho cây giống, cười bảo: “Cô gửi một phong thư trống đi, hẳn là đã đả thảo kinh xà. Người như Kiều Định Dạ há lại dễ dàng đối phó, lúc trước ta vạch mặt cũng không hạch tội được hắn, cô cho rằng hắn ở độ tuổi này làm tới chức Đại đô hộ là giả à?”
Sư Vũ trừng hắn: “Thì sao, ta còn sợ hắn không phải ấy!”
“Chứ sao nữa, cô cô anh dũng như vậy, sợ ai cơ chứ? Chẳng qua ấy mà….” Tức Mặc Vô Bạch lại gần hơn một chút: “Cô nên tìm một đồng minh đối phó với hắn mới được.”
“Tìm ai?”
Tức Mặc Vô Bạch đưa ngón tay chỉ vào mũi mình.
“……..”
Bàn bạc chưa xong thì chợt nghe bên ngoài hét to một tiếng, một thanh kiếm xuyên qua bụi cây khiến cành lá rụng lả tả, mũi kiếm nhắm thẳng về phía hai người.Tức Mặc Vô Bạch phản ứng cực nhanh, tay phải kéo Sư Vũ ra sau, nghiêng đầu tránh mũi kiếm, tay trái dạt bụi hoa ra, bất ngờ trông thấy Hoắc Kình cầm kiếm đang đứng bên ngoài.
“Thành chủ?” Ông ấy hết sức kinh ngạc, hết nhìn Tức Mặc Vô Bạch rồi lại nhìn Sư Vũ đằng sau lưng hắn, rồi lại nhìn bụi cây rậm rạp kín mít ấy, ho khan một tiếng quay đầu sang hướng khác.
Sư Vũ phủi phủi tay, chui ra khỏi bụi hoa: “Hoắc thúc thúc sao lại đến đây ạ?”
Giọng Hoắc Kình không tốt cho lắm: “Lão phu tới bẩm báo tình hình biên giới cho thành chủ, đúng lúc ngang qua đây, nghe thấy có người thì thào nói chuyện, còn tưởng là trong phủ có thích khách.”
Sư Vũ cười gượng: “Con rảnh rỗi nên trồng chút hoa cỏ ấy mà, hoa của Trung nguyên quả thực không dễ trồng, may mà có hiền chất hướng dẫn.”
Hoắc Kình quay đầu nhìn Tức Mặc Vô Bạch, hắn đang nghiêm túc trồng hoa, khá là ra sức, khá là tỉ mẩn.
“Nếu thành chủ thật sự muốn nghiên cứu việc trồng hoa thì lão phu có thể giới thiệu một thợ chăm hoa qua đây, sao lại để Thái thường thiếu khanh vất vả được.” Ông ấy vứt lại một câu, dẫn đầu đi trước.
Sư Vũ vô cùng xấu hổ.
Tức Mặc Vô Bạch cũng có chút ngượng, rõ ràng không có gì, nhưng cảm giác như bị bắt gian tại giường này là sao ấy nhỉ?
Hắn rửa tay, chỉnh lại y phục, dắt ngựa ra ngoài.
Biên giới có Hoắc Kình trấn giữ, không cần lo lắng. Hắn tập trung tới ngồi ở các trà lâu tửu quán, nghe ngóng một ít tin đồn có liên qua tới Kiều Định Dạ, khi quay về thì suốt đoạn đường đều sắp xếp các manh mối, suy nghĩ đối sách.
Trước mắt Kiều Định Dạ xuất binh trợ giúp, ngoại trừ việc nấn ná không chịu đi thì cũng không có hành động gì quá phận, chặn thư từ cũng không có bằng chứng xác thực, không đoán được ý đồ. Chẳng qua với sự hiểu biết của Tức Mặc Vô Bạch về hắn, nhất định không phải chuyện tốt gì.
Hắn cưỡi ngựa ngang qua phố, đã có phần hơi mất tập trung, con ngựa bên dưới bỗng nhấc vó khiến hắn bừng tỉnh, cẩn thận nhìn kỹ, không biết từ lúc nào đã có thêm một người dắt ngựa cho hắn.
“Thiếu khanh đại nhân chỉ lo ngẩn người, khiến các cô nương xung quanh ngắm tới mê mẩn rồi.”
Tức Mặc Vô Bạch ghìm ngựa dừng lại, cúi người đến gần người đó quan sát, ánh mắt bỗng liếc về phía cổ tay hắn, người kia lập tức giấu tay ra sau.
“Ây yo~~~ Hình tiên sinh à, lâu quá không gặp nhỉ.”
Hình Việt sờ sờ chòm râu trên mặt, muốn khóc không được. Nếu như không có con dấu chết tiệt kia thì sao có thể dễ dàng bị bọn họ nhận ra kia chứ!
Lại nói, đó mà là hoa cúc à? Rõ ràng là một đống hoa tả tơi!
Hình Việt nghiến răng nghiến lợi nghĩ, một ngày nào đó phải đem chuyện Quyền thành chủ vẽ tranh xấu vô đối này lan truyền khắp thiên hạ cho ai nấy đều biết, thế mới có thể giải tỏa được nỗi thống hận trong lòng hắn!
“Hình tiên sinh, nghĩ thì thế?” Tức Mặc Vô Bạch đưa tay huơ huơ trước mặt hắn.
Hình Việt lấy lại tâm trí, ho khan một tiếng: “Không có gì.”
Tức Mặc Vô Bạch chợt nghĩ ra một chủ ý, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: “Hình tiên sinh, chúng ta trao đổi nhé, thế nào?”
Hình Việt vỗ trán một cái: “Ta không nên lượn lờ trước mặt ngươi, ta đi đây!”
“Quay lại!” Tức Mặc Vô Bạch đưa tay níu cổ áo hắn: “Ngươi có muốn sắm vai mệnh quan triều đình một lần không?”
Hai mắt Hình Việt sáng rực: “Ngươi nói gì cơ?”
Tức Mặc Vô Bạch xoay người xuống ngựa, cười tỉm tỉm đi tới cạnh hắn, kéo bả vai hắn về trước: “Ta đang có một cơ hội cho ngươi, ngươi giúp ta làm xong chuyện này, ta cho ngươi diễn vai mệnh quan triều đình một lần.”
“Chuyện này….” Hình Việt do dự: “Muốn thì muốn đó, nhưng giả mạo mệnh quan triều đình phải vào ngục. Lời này lần trước lúc ta đóng giả thứ sử Nhuận Châu, không phải ngươi bảo ta đấy à.”
“Ầy,” Tức Mặc Vô Bạch cười khan: “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Ngươi nghiện việc này, sao lại không chơi lớn một lần chứ?”
Sắc mặc Hình Việt nới lỏng.
Giọng nói Tức Mặc Vô Bạch mang theo dụ hoặc: “Còn có thể giả mạo ta vào cung diện kiến bệ hạ nữa.”
“Một lời đã định!” Hình Việt cất lời đồng ý, xoa xoa tay hỏi: “Thế ngươi muốn ta làm gì?”
“Ta muốn ngươi giả trang Tây An Đô hộ phủ Kiều Định Dạ, tới Đô hộ phủ một chuyến.”
Hình Việt càng kích động hơn, vừa bắt đầu đã chơi lớn thế này, quá chi k1ch thích!
Ăn nhịp với nhau, Tức Mặc Vô Bạch mời hắn ăn uống ngon lành một bữa ở tửu đi3m, đích thân tiễn hắn ra khỏi thành.
Chuyến đi này chưa được mấy ngày thì trời đã vào thu, cảm giác se se thâm nhập bốn phương tám hướng, ngày hạ lặng lẽ rút lui, không để lại dấu vết.
“Tức Mặc Vô Bạch đến đây đã nửa tháng, cả ngày lượn lờ khắp nơi trong thành, muội cũng hơi dung túng hắn quá rồi đấy.” Vài tia nắng nhạt màu hắt vào thư phòng buổi chiều tà, khiến người ta mơ màng buồn ngủ. A Chiêm một tay chống trán, biếng nhác tựa vào lưng ghế đối diện Sư Vũ, đôi mắt chăm chú nhìn nàng.
Sư Vũ đang vùi đầu xử lý chính vụ, ngước lên trừng hắn một cái: “Lần trước huynh chạy ra ngoài đã để không ít người nhìn thấy dung mạo của huynh, ta trước trước sau sau tốn biết bao công sức mới ém xuống được, vậy mà huynh dám tới phủ thành chủ!”
A Chiêm khẽ thở dài một tiếng: “Phủ thành chủ đã bị Tức Mặc Vô Bạch chiếm rồi, ta há có thể không tới.”
Thật ra trước đó hắn nghe Hoắc Kình kể chuyện ở bụi hoa thì thực sự đã kiềm chế không được nên mới chạy tới. Lý do này đương nhiên không thể để Sư Vũ biết.
Sư Vũ gác bút, bật cười: “Hắn giúp ta lui đi binh mã của Kiều Định Dạ, dùng lễ đối đãi với hắn là điều đương nhiên.”
“Nhưng ta lại thấy Kiều Định Dạ tốt hơn hắn nhiều.” A Chiêm ngồi thẳng người dậy: “Ít nhất Kiều Định Dạ ra sức vì Mặc thành, còn hắn thì lại tới cướp Mặc thành.”
Sư Vũ lắc đầu: “Những chuyện này hiện thời huynh vẫn chưa rõ, đừng nhúng tay vào, ta tự có tính toán của mình.”
A Chiêm mím chặt môi, vứt bỏ mặt mũi: “Ta chẳng biết gì cả, không phải là vì mọi người không cho ta biết đó sao.”
Sư Vũ biết mình đã nặng lời, vội đứng dậy bước qua, ngồi xuống cạnh hắn: “Được rồi, chuyện nhỏ thôi mà, đừng để trong lòng. Huynh vẫn nên tiếp tục ở trong Hoắc phủ, đừng tùy tiện ra ngoài, để Tức Mặc Vô Bạch phát hiện ra huynh thì không hay.”
A Chiêm định lên tiếng phản bác nhưng đã bị Sư Vũ đưa tay ngăn lại, hắn dùng cánh tay nàng làm gối, nằm trên chân nàng, nhắm mắt: “Ta nghỉ ngơi một lúc sẽ đi, từ khi muội làm thành chủ, ta khó khăn lắm mới gặp được muội, lần tới không biết khi nào mới gặp.”
Sư Vũ nhẹ vỗ má hắn: “Đừng ngủ, bị lạnh lại nằm trên giường không dậy nổi.”
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân chậm rãi, Sư Vũ ngạc nhiên. Túc Diên đã canh cửa cho nàng, sao lại có người tới?
Nàng đi đến bên cửa quan sát rồi vội quay lại đỡ A Chiêm dậy, cột chặt áo choàng trên người hắn, mũ cũng đội chắc chắn: “Mau đi ra từ cửa sổ.”
A Chiêm kinh ngạc: “Vì sao?”
“Tức Mặc Vô Bạch tới rồi.”
“Hắn tới tại sao ta nhất định phải tránh chứ?”
“Vì gương mặt này của huynh.”
A Chiêm sửng sốt, ngoan ngoan đi tới cửa sổ. Ngoài cửa đã truyền tới âm thanh gõ cửa cốc cốc, quả nhiên là Tức Mặc Vô Bạch.
Bệ cửa sổ hơi cao, Sư Vũ nhìn sang, lo lắng A Chiêm bị ngã nên nhất thời do dự, thời gian gấp rút, cuối cùng đành phải để hắn tránh ra sau bình phong.
Nàng trở lại, ngồi xuống sau bàn rồi cất tiếng mời vào. Tức Mặc Vô Bạch đẩy cửa vào trong, cao quan cẩm bào, thần thái sáng láng.
“Hiền chất gặp chuyện gì tốt à?” Sư Vũ mỉm cười nhẹ nhàng.
Tức Mặc Vô Bạch ngồi đối diện với nàng: “Coi như chuyện tốt đi, mặc dù bệ hạ đã biểu dương Kiều Định Dạ, nhưng không thăng quan cho hắn, chỉ ban thưởng ít tài vật.”
Sư Vũ cẩn thận nghiền ngẫm, gật đầu: “Đây cũng coi như việc tốt, ý đồ của hắn không rõ, nếu quyền lực lớn hơn thì cũng sẽ càng khó đối phó.”
“Có lẽ rất nhanh sẽ biết được ý đồ của hắn thôi.” Tức Mặc Vô Bạch lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy đưa cho nàng, vừa nhìn đã có thể nhận ra là vừa lấy từ chân chim bồ câu.
Sư Vũ mở xem, đầu ngẩng phắt lên: “Ngươi vậy mà lại cài cả tai mắt trong Đô hộ phủ?”
“Người khác có thể không cài cắm được, nhưng cũng có một người có thể đường đường chính chính trà trộn vào trong.”
“Hả? Ai cơ?”
Tức Mặc Vô Bạch bật cười: “Kẻ gọi cô là cô cô, gọi ta là cô phụ đấy.”
Bên cạnh bỗng khẽ truyền tới tiếng động, Tức Mặc Vô Bạch cảnh giác quay qua, Sư Vũ vội kéo ánh mắt hắn về: “Người ngươi nói là Hình Việt?”
“Ừm.” Tức Mặc Vô Bạch là người luyện võ, mắt tinh hơn người, miệng đáp nhưng ánh mắt sớm đã quét tới bóng người phía sau bình phong, một góc vạt áo hơi lộ ra, thế nhưng lại là nam tử.
Hắn liếc nhìn Sư Vũ, lòng bỗng nặng trĩu.