Quả nhiên không ngoài dự đoán của Viễn Tu, thái độ của Trương Đàm, Trương Tuyết thực khẩn trương khi nhìn thấy Như Ý cả người đầy máu. Riêng Trương Tuyết, phải nói là cực kì ác liệt.
“Chuyện là thế nào?” Trương Tuyết ngồi trên ghế thái sư, mặt đầy phẫn nộ trừng Mạc Uẩn.
Bên trong phòng, Thập Nương đang cùng Cát Tường băng bó cho Như Ý. Phùng Tuyệt nhìn bộ quần áo bị đao kiếm cắt nát được Cát Tường thay ra, trong lòng cũng không khỏi xót xa cho cô gái. Xuống tay đủ độc.
Mạc Uẩn ngồi bên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng chuyển dời về phía Trương Tuyết, lại nhìn nhìn Phùng Tuyệt đang đứng phía sau, bỗng dưng kêu lên, “A! Ngươi vẫn còn sống?”
Phùng Tuyệt kinh ngạc, sau đó lập tức đưa ra kết luận. Tên này, thứ nhất: hắn đang mê sảng; thứ hai: hắn có liên quan tới Ti Sát.
Mọi người giật mình, đừng đùa chứ? Người hạ độc Phùng Tuyệt chẳng lẽ lại là hắn?
Sắc mặt của Trương Tuyết càng thêm xấu. Trương Đàm cũng không có hảo cảm nhìn Mạc Uẩn. Không khí cực kì lạnh lùng, cho đến khi họ Mạc thốt lên câu tiếp theo, “Vậy là Ích Công Tán đã thành công rồi?” lại lầm bầm, “Nhưng thế quái nào mà khi ta thử trên đám người phái Nguyệt Thần, bọn chúng lại lăn ra chết cả?”
“Ích Công Tán? Mạc quán chủ, huynh là đang nói…”
Mạc Uẩn hai mắt sáng như sao nhìn Phùng Tuyệt, “Là Ích Công Tán, ta nhớ ta đã thử trên người hắn… Phải rồi! Bởi vì Vô Công! Bởi vì ngươi có Vô Công, chả trách, cái đám người phái Nguyệt Thần đều là tôm tép! Nội lực chả tới đâu…”
Trương Đàm sửng sốt liếc sang Viễn Tu và bọn Hùm Thúc. Hiển nhiên bọn họ cũng đang rất kinh dị. Với khả năng của Mạc Uẩn, chẩn ra Vô Công của Phùng Tuyệt thì không phải chuyện gì lạ, nhưng theo lời hắn nói, thì cái chất độc thứ hai đã hòa vào với Ti Sát hóa ra là do gã ban tặng! Vẫn biết tên họ Mạc này trong đầu thiếu vài sợi dây, nhưng ngay cả người mình cũng không từ, thật sự là… Ngứa da đây mà!!
Trương Tuyết bật dậy, giận đến run người, “Tên biến thái nhà ngươi! Mau giao thuốc giải!”
Mạc Uẩn đẩy kính mắt nhìn Trương Tuyết, chớp mắt đã lao tới trước mặt nàng, một tay đầy kim vung lên, “Nhóc con, thuốc giải thì ca không có, nhưng độc thì có cả đống đây!!”
“ẦM!”
Giây tiếp theo đã thấy Mạc Uẩn tựa như tên bắn bay ngược trở lại, tông gãy bàn ghế nằm sấp trên sàn nhà, mắt kính rớt ở một bên. Mọi người nhìn Mạc Uẩn nằm trên sàn không dậy được, ánh mắt kinh dị chậm rãi dời sang bóng người đang đứng chắn trước Trương Tuyết.
Phùng Tuyệt cũng khiếp sợ không kém. Anh chỉ là theo bản năng nhảy ra che chắn cho Trương Tuyết, tay vung lên cũng chỉ với ý niệm muốn đẩy lùi Mạc Uẩn. Thế nhưng không ngờ là Mạc Uẩn hoàn toàn bị đẩy lùi trong tíc tắc. Phùng Tuyệt ngơ ngác nhìn hai bàn tay của mình, vừa rồi xảy ra quá nhanh, anh còn chưa hề cảm nhận được mình có chạm vào Mạc Uẩn hay không.
Viễn Tu ngồi xổm xuống xem xét Mạc Uẩn, nói, “Bất tỉnh rồi.”
Thật sự là bất tỉnh! Ôi Phật Tổ hiển linh, không ngờ lại có một ngày con được nhìn thấy tên quái y này bị người ta đánh bất tỉnh!
Trong khoảnh khắc, bốn vị quản sự đều dùng ánh mắt long lanh ngập nước mà nhìn Phùng Tuyệt để biểu đạt lòng thành kính… khục... =.=!
Vô Công, thực sự là lợi hại! Mức độ phá hoại cũng ngày một leo thang!!
(MC: Chúc mừng, chúc mừng! Tuyệt đại gia, thế là đã level up rồi nhá! Cố gắng lên!)
Trương Đàm tức giận bước tới, giơ chân tặng thêm vài đạp vào người Mạc Uẩn, mắng, “Khốn kiếp ngươi! Dám đùa trên đầu thái tuế! Hùm Thúc, mau chuẩn bị một vạc dầu sôi!”
Viễn Tu vội can ngăn, “Mô Phật, Đàm thiếu, dầu sôi không tốt, không tốt đâu!!”
Trương Đàm giận tái mặt, “Bỏ mẹ nó! Biến thái như vậy, tốt nhất là cứ lăn bột chiên lên rồi cột nòng đại bác bắn ra biển! Thế thiên hành đạo! Trừ hại cho dân!!!”
Trương Tuyết nào còn tâm trí nghe bọn họ hỗn loạn, nàng nhìn sang Như Ngọc, thấy y vẫn thất thần nhìn hai tay, chân mày nhíu lại. Trương Đàm nói không sai, thứ ‘bác học biến thái’ như Mạc Uẩn, tốt nhất nên chiên vạc dầu rồi tống xuống biển là ý kiến tuyệt vời nhất.
Nhưng mà…
Thả độc là hắn, giải độc e cũng chỉ có hắn. Trương Tuyết biết rõ, khả năng của Bùi Lãnh chỉ tạm thời giúp Như Ngọc kìm chế, mọi thứ đều có thể phát sinh bất ngờ. Mặc dù nàng không hiểu gì về đông y hay trung y, thế nhưng chỉ cần nhớ lại cái thứ ‘xuân dược’ đã hại đời trai của Trứng Ngỗng năm kia, da gà da vịt lập tức nổi dầm nổi dề. Uy lực của cái đám rễ cây cỏ lác kia quả thực không thể nào xem thường!
“Thiếu gia, Như Ý tỉnh rồi!” Cát Tường mặt mày ướt nhẹp chạy ra, hớn hở nói.
Trương Tuyết lập tức dẫn đầu tiến vào, đi ngang qua chỗ Mạc Uẩn còn chán ghét ném một câu, “Lột sạch sẽ, tìm chỗ nào nắng gắt treo ngược lên cho ta!”
Hiển nhiên lời này rất được sự ủng hộ của toàn gia, mà điển hình là Úc Phấn Hồng. Viễn Tu nhìn Phấn Hồng nắm giò họ Mạc lôi sềnh sệch ra ngoài, chân răng không khỏi ê ẩm. Đó là Mạc Uẩn a, là thiên tài quái y mà giang hồ vừa nghe tên đã sợ mất mật a…
“Thiếu gia…” Như Ý nằm trên giường, vừa thấy Trương Tuyết vén rèm bước vào, ánh mắt liền sáng rỡ.
Trương Tuyết nhìn cô gái nhỏ khắp người đều là vết thương, không khỏi xót xa trong lòng. Như Ý cũng như Cát Tường, đều là trẻ mồ côi bị đem ra bán ở chợ nô lệ, do chính nàng mang về thu dưỡng từ mười năm trước. Cảm tình quấn quýt bên nhau, đâu phải ngày một ngày hai?
Nàng vén tà áo ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay Như Ý, trầm giọng hỏi, “Nói cho ta nghe, đã xảy ra chuyện gì? Là ai? Là tên khốn kiếp nào dám động đến em?”
Như Ý hai mắt phiếm hồng, cả người run rẩy đáng thương, “Thiếu gia…”
Trương Tuyết vội ôm lấy Như Ý, giọng mũi nghẹn ngào, “Ngoan, từ từ nói cho ta nghe…”
Như Ý níu tay áo Trương Tuyết, hít sâu một hơi mới thút thít kể, “Trưa nay, em định ra sau núi hái nấm hương…” Thầm nghĩ nhanh một chút trở về làm cơm trưa, ai ngờ, trên đường trở về, lại bắt gặp hai nhóm người đánh nhau bên sườn núi.
Như Ý cũng không lạ gì cao thủ so chiêu, trong Hồng Hi Quán ngày nào mà chẳng thấy Phấn Hồng và đầu trọc choảng nhau, nhưng nhác thấy hai bên giao chiến thực tàn nhẫn, thậm chí còn có người chết. Cảnh máu me vung vãi, thiếu nữ khuê các như nàng làm sao nhìn thấy bao giờ. Lúc ấy nàng đã bị dọa cho sợ run rồi, cũng chẳng còn biết bỏ chạy đằng nào, cuối cùng lại bị cuốn vào hỗn chiến. Có rất nhiều người chết, cũng có người bảo nàng mau chạy, thế nhưng đám người Đầu Ưng kia quả thật rất tàn nhẫn, đuổi cùng giết tận.
Đúng lúc này, Mạc Uẩn lại xuất hiện, cả người đầy bùn đất, cũng chả biết là từ cái động nào chui ra. Thấy hắn ngu người đứng trước bọn Đầu Ưng, Như Ý bỗng dưng tỉnh ra, vội kéo hắn bỏ chạy cùng mình. Ai mà ngờ được, tên này quần áo quá kém chất lượng, Như Ý vừa kéo một cái, ống tay áo của hắn đã rách toạc. Nàng mất đà ngã lăn xuống sườn núi, bất tỉnh.
Sau đó tỉnh lại, thì đã thấy mình nằm ở nhà, cũng chẳng biết chuyện cuối cùng là như thế nào.
Trương Tuyết qua lời kể của Như Ý, cũng có chút tưởng tượng. Đại khái thì, bọn người kia hẳn là đều đeo một loại mặt nạ hình chim ưng, nên mới bị Như Ý gọi là Đầu Ưng. Ừm, về khoản này, Như Ý vẫn khá hơn Cát Tường, nếu là Cát Tường, phỏng chừng đã kêu bọn chúng là Đầu Gà hay Đầu Chim gì đó rồi…
Tô Mặc đề nghị, “Hay là, chúng ta báo quan đi? Chết người rồi…”
Viễn Tu lắc đầu, “Có vẻ như là giang hồ thanh toán nhau, việc này quan phủ sẽ không nhúng tay vào.”
Thập Nương lại nói, “Thế nhưng chuyện xảy ra ngay ngọn núi trong trấn, nếu không giải quyết, e rằng đêm nay khó mà ngủ ngon.”
Lão Phúc chợt hỏi, “Nha đầu gầy, vậy cháu có thấy bên còn lại ăn mặc ra sao không?”
“Bọn họ đều trùm áo khoác đen, đeo nửa cái mặt nạ…”
Trương Đàm và Viễn Tu liền trao đổi một ánh mắt vừa lúc bị Phùng Tuyệt bắt được. Xem ra đây hẳn là có liên quan đến Chu Tước Lệnh kia. Mấy ngày qua bận làm vườn, anh lại quên béng mất chuyện này.
Trương Đàm cau mày nói, “Xem ra nơi này không an toàn, trước mắt không biết được mục đích của bọn Đầu Ưng kia là gì, nhưng ra tay tàn nhẫn, rõ ràng là một kiểu đuổi tận giết tuyệt.”
Tô Mặc bưng miệng nhịn xuống tiếng thét thất thanh, hai mắt trợn to kinh hãi, run lẩy bẩy, “Vậy, vậy giờ, biết trốn, trốn đi đâu?”
Trương Tuyết cũng khẩn trương không kém, “Tứ đệ, đi hay ở?”
Trương Đàm cau mày, “Trước mắt, Viễn Tu cùng Hùm Thúc sẽ hộ tống chúng ta theo đường hầm đến sau núi. Chúng ta sẽ tạm thời tránh ở đó để quan sát tình hình trước. Về phần Thập Nương, Lão Phúc, Phấn Hồng, Mạc Uẩn sẽ lưu lại, bởi vì bọn họ đều là nhân vật thường trực ở nơi này.”
Trương Tuyết lo lắng nhìn Thập Nương và Lão Phúc, một người phụ nữ và một ông lão, nếu có biến thì biết làm sao?
Thập Nương che miệng cười duyên, “Tam gia, ngài chớ có lo, đám vô giáo dục kia cứ để cho chúng tôi dạy dỗ đi! Chớ quên ở đây còn có một Mạc Uẩn nức tiếng giang hồ!”
Lão Phúc vuốt chỏm râu nhọn, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, “Đã lâu không vận động gân cốt, cứ để cho lão già này trông nhà, bọn nhỏ các cháu cứ thảnh thơi mà đi chơi đi, ha!”
Lúc này, Phùng Tuyệt lại bất ngờ lên tiếng, “Viễn Tu, một trong hai nhóm đó là Chu Tước Lệnh.”
Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định. Viễn Tu khựng lại. Trương Đàm ở phía sau hắn cũng không tự giác mà lạnh sống lưng. Ánh mắt của Phùng Tuyệt lúc này không những lạnh nhạt, mà thậm chí còn mang chút hơi hướm đe dọa, khiến cho không khí quanh thân y bỗng chốc trở nên khí thế bức nhân.
Nhìn xem, nhìn xem, còn không phải đã vớt nhầm hà bá rồi sao? Có khi nào không cẩn thận, bị cặp mắt kia bắn cho một phát lỗ đầu luôn không?
Viễn Tu cười xòa, “Tiểu ca thật giỏi suy luận, nhưng chúng ta còn chưa nhìn thấy tận mắt, thật sự không thể biết chắc chắn được…”
Phùng Tuyệt lạnh lùng ngắt lời, “Các người đang giấu ta cái gì?”
Dường như nhận thấy không khí nghiêm trọng, mọi người đều im lặng.
Đàm thiếu rốt cuộc chịu không nổi ánh mắt thấu tỏ như gương của Phùng Tuyệt nữa, phát hỏa, “Được rồi! Ta nói là được chứ gì?”
Trương Đàm không có hảo cảm với Phùng Tuyệt, đồng thời, hắn cũng không dám khinh suất trước mặt người này. Lý do, có lẽ là do trực giác của hắn nói cho hắn biết, cái vị nhân huynh xinh đẹp này không phải loại người mà hỗn thế tiểu ma đầu như hắn có thể trêu vào.
Tin tức mà Viễn Tu mang về lại càng khiến hắn tin tưởng trực giác của mình hoàn toàn là có lợi không hại…
Đó là một đêm nguyệt hắc phong cao, vô cùng thích hợp để đào tường, trộm cướp, giết người, thông gian, vân vân mây mây…
“Tu huynh, đêm không ngủ lại đi đào tường khoét vách nhà ai đấy hử?”
Viễn Tu chắp tay cười, “Không có, chẳng qua là đi một chuyến đem vật hồi cố chủ mà thôi.”
Trương Đàm nhướn mày, “Ồ, thế đã gặp rồi?” ánh mắt dừng lại trên vai áo của Viễn Tu, vẻ mặt thích thú thấy rõ, “Thế nào?”
Viễn Tu cũng nhìn vết cắt bên vai áo, bật cười, “Là một vì bằng hữu đeo mặt nạ rất thú vị!”
Trương Đàm bĩu môi, “Ừm, thú vị là tốt. Thú vị chơi mới vui!”
“Tôi còn nghe được bọn họ nói vài điều càng thú vị hơn nhiều.”
“À? Họ nói cái gì?”
“Bọn họ đúng là đang theo dõi Tô Mặc như lời Đàm gia đã nói. Nhưng mà, bọn họ phát hiện trong mấy người chúng ta hôm đó, có một người dung mạo giống Thái Tử Gia đến mười phần!”
Trương Đàm đờ mặt ra. Viễn Tu thấy thế bèn lập lại lần nữa, hắn mới giật mình hỏi lại, “Huynh nói, bọn họ trông thấy một người giống hệt Thái Tử Gia? Lẫn lộn trong đám chúng ta?”
Viễn Tu vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Trương Đàm nhíu mày, nét bỡn cợt cũng bớt đi ít nhiều, lẩm bẩm, “Chúng ta hôm đó có ta, tam ca, Như Ý, Cát Tường, Tu huynh… làm sao lại có người giống Thái Tử được?”
Mấy gương mặt này quá là quen thuộc, ngay cả Tô Mặc cũng chẳng phải mặt hàng gì hiếm lạ.
Ầy…
Nói đến hiếm lạ, không phải vẫn còn một người đấy sao?
Trương Đàm cảm thấy không khí đêm nay chợt lạnh đến bất thường. Một cơn gió thổi qua, hắn mới cảm giác được sống lưng đã lạnh toát mồ hôi, trên trán, trong lòng bàn tay cũng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Hắn không dám nghĩ nhiều, cũng không dám nói nhiều, chỉ nhỏ giọng nói, “Trước hết cứ chờ xem sao đã. Tu huynh, để mắt theo dõi nhất cử nhất động của y. Ta sẽ thử tìm hiểu tình hình bên chỗ nhị ca xem sao.”
Nhìn thấy sắc mặt Trương Đàm khẽ biến, Viễn Tu cũng nhanh chóng xác định suy nghĩ ban đầu của mình khi nghe lén được đoạn đối thoại kia của Chu Tước Lệnh. Xem ra, vì một lý do nào đó, Chu Tước lại chú ý đến hành tung của Tô Mặc, lại từ đó mà phát hiện bên cạnh Tô Mặc xuất hiện nhân vật ‘giống hệt Thái Tử Gia.’ Viễn Tu không biết còn có một vụ ám sát kia, chỉ biết bên cạnh bọn hắn đang đặt một cái hố bự chảng đầy chông nhọn.
Viễn Tu là người giang hồ, nhưng xuất thân từ Tướng Quốc Tự, sư huynh, sư phụ của hắn đều là nhân vật cấp cao trong tự, được Hoàng Gia hằng năm lễ bái, cho dù hắn có được xem là cá biệt, thì cũng không đến nỗi cái gì cũng không biết.
Chuyện này, nói nhỏ thì chỉ là người giống người, nhưng nhân vật liên can ở đây lại là Thái Tử Gia, thì đó đã là chuyện hoàn toàn khác. Đây, nếu xử lý không khéo, e rằng sẽ tái hiện một màn tắm máu ‘Ngô Triệt’ tựa như năm mươi năm trước, khi Cố Văn Đế hạ lệnh tru di thập tộc họ Ngô. Không phải là cửu tộc, mà là thập tộc, đem một họ tộc hoàn toàn xóa sổ khỏi Bách Gia Toàn Thư. Những trang sử đẫm máu ấy, vẫn còn là cơn ác mộng trong tâm trí mỗi một người dân Đại Triều.
Viễn Tu nghĩ đến đó, lưng áo bất giác cũng lạnh ướt một mảng. Hắn gật đầu đáp ứng, nhìn vẻ mặt cực kì nghiêm trọng của Trương Đàm, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Hắn không rõ quan hệ và vị trí của Trương Gia trong triều, nhưng hắn biết chắc, tiểu ma đầu Trương Đàm sẽ không dám đem đầu cả họ tộc ra đùa giỡn.
Viễn Tu suy nghĩ không sai, Trương Đàm quả thật lúc này đã muốn đứng không vững rồi. Hắn cùng tam tỷ của hắn trời sinh tính tình khác người, thích gì làm nấy không hề đắn đo, trước nay chỉ đối với Trương Tĩnh còn một chút e dè, nhưng cũng không còn sợ hãi như trước. Tuổi càng lớn, lá gan cũng ngày một trương phình, càng coi trời bằng vung, bằng chứng là chuyến đào binh lần này.
Trương Đàm vỗ trán, việc bọn hắn đào ngũ hẳn đã sớm đến tai nhị ca rồi. Hiện giờ mà ló mặt ra chẳng khác gì chui đầu vào rọ, không chết cũng trọng thương. Thế nhưng chuyện này đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa, ngay cả nhị ca cũng chưa chắc sẽ xử lý ổn thỏa được.
Đây là việc liên quan đến vương triều, Hoàng Thất.
Lại nói, Thái Tử Gia làm sao lại ở chỗ khỉ ho cò gáy này, chẳng lẽ đi học gà mái đẻ trứng hay sao? Cho dù né tránh sát thủ thì cũng phải lựa chỗ tốt mà tránh chứ, ví như chỗ Trương Nhị Gia ấy, hà cớ gì phải chui chút ở chỗ này làm nô bọc?
Thái Tử Gia?
Hắc! Sao có thể?
Làm gì có Thái Tử Gia nào lại giỏi lựa xương cá, bóc vỏ tôm như vậy?
Làm gì có Thái Tử Gia nào lại tình nguyện bưng nước rửa chân cho đại tỷ nhà ta?
Không phải đâu!
Lầm rồi, chắc chắn là lầm rồi!
Sau đêm đó, Trương Đàm vẫn luôn tự trấn an mình rằng thân thế của Hà Bá vớt được dưới sông không thể nào lại lớn như vậy. Muốn ép chuyện này xuống, nói không chừng vẫn có cách, thí dụ như dịch dung cho hắn, hoặc là mạnh tay hơn một chút, hủy dung hắn luôn đi! Nghĩ lại dung nhan như ánh trăng kia, Trương Tứ Gia lại lần nữa khổ sở.
Hà cớ gì dung nhan xinh đẹp nhường ấy lại giống hệt Thái Tử Gia cơ chứ? Khiến cho người ta thực không đành lòng xuống tay… Lại nói, ngộ nhỡ hắn là Thái Tử thật, còn không phải ta tự rửa sạch cần cổ chờ lão Hoàng Đế chặt xuống nấu canh à?
Trương Tứ Gia hết lo đông lại sầu tây, thậm chí còn đang suy nghĩ liệu cầm búa nện một cái có thể giúp Hà Bá nhớ lại chút gì hay không. Nhưng sau một màn vừa rồi Hà Bá đánh bay Mạc Uẩn, Trương Tứ Gia tin chắc, Hà Bá không thể nào là Thái Tử Trình Tuyệt được!
Đơn giản, bởi gì Thái Tử Gia không có võ công!
Đúng vậy, Đương Kim Thái Tử Gia của Đại Triều nổi tiếng là người đàn ông ba không của thiên hạ: không tửu, không sắc, không công!
(MC: Khụ, khụ, ‘công’ ở đây là ‘võ công’ chớ không phải ‘công’ cái kia kia… khụ, Tuyệt đại gia của chúng ta tuyệt đối không thể ‘công’ cái kia kia được… khụ, thỉnh các vị đại hủ tiểu hủ hãy kiềm chế…)
Trương Đàm chưa từng có dịp tiếp xúc với Thái Tử Gia, nhưng hai vị huynh trưởng nhà họ Trương khẳng định đối với Thái Tử không thể nào xa lạ!
Bọn họ tuy không thể gọi là bạn nối khố, nhưng dầu gì đều sinh cùng thời, cùng nhau đứng vững trong triều đình từ thời niên thiếu. Cho nên, Trương Đàm đối với lời kể từ miệng lão đại và lão nhị đều rất tin tưởng.
Vậy nên, nghi vấn lại tăng thêm.
Nếu Phùng Tuyệt không phải Thái Tử Gia, vậy vì sao lại bị Chu Tước Lệnh, đại nội mật thám, nhận định là ‘giống nhau như đúc’? Điều này đại diện cho điều gì?
Trương Đàm cùng Viễn Tu liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện rõ dáng vẻ khiếp sợ của đối phương.
Tráo Đầu Long!
Đó là tử tội, cho dù tội danh có thành lập hay không, đều bị quy vào ‘có thể có’, trăm phần trăm là tử tội!
Cũng chính là tội danh đã xóa sổ Ngô Gia năm mươi năm về trước.
Trương Đàm có thể đùa giỡn, chơi khăm rất nhiều người, nhưng tuyệt đối sẽ không đem đầu người nhà ra đùa. Vậy nên, nếu người trước mắt không phải Thái Tử nhưng lại giống hệt Thái Tử, thì hắn không thể vờ như chẳng có việc gì.
Phùng Tuyệt nhìn thái độ của Trương Đàm, cũng hiểu được suy nghĩ của bọn họ.
Nói không lo lắng là giả, nhưng điều khiến anh không ngờ, chính là sự xuất hiện của mình lại có thể phá vỡ cuộc sống hiện tại của Trương Tuyết. Thì ra, Tô Mặc chỉ là một ngòi dẫn, cơ bản cái bọn họ muốn tìm lại chính là anh, hay nói cho chính xác, là chủ nhân của thân thể này.
Đáng tiếc, bọn họ lại không biết, chủ cũ của thân xác này hiện giờ đã không biết tiêu thất ở nơi đâu, để lại cục diện rối rắm cho anh. Thật là may mắn, cũng thật là buồn cười. Anh không có chút ký ức gì về thân thế mới này, nhưng đây lại là biện pháp duy nhất để anh tồn tại. Nếu đã nhận mệnh, thì Phùng Tuyệt không thể vờ như một tờ giấy trắng, nhất là, việc này lại có thể ảnh hưởng đến an nguy của Trương Tuyết…
Phùng Tuyệt chợt cười nhạt, “Tôi hiểu rồi. Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ lập tức rời đi, sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống an bình mà mọi người đang cố gắng gầy dựng.”
Viễn Tu có chút chột dạ mà nhìn Phùng Tuyệt. Bọn họ đúng là muốn gầy dựng một cuộc sống mới, muốn vứt bỏ quá khứ đen tối trước kia, cho nên mới cam tâm tình nguyện đi theo Trương Đàm, mà hắn thì cũng vui vẻ thu lưu họ. Nói như vậy, chẳng phải người thanh niên trước mắt này cũng đang trải qua tình cảnh giống hệt như họ năm xưa sao?
Một người, có thể chỉ vì khó khăn của riêng bản thân mình mà mặc kệ sống chết của người khác được sao?
“Ngươi muốn đi đâu?”
Phùng Tuyệt chậm rãi nhìn sang,đối diện với đôi mắt đen phản chiếu ánh đuốc lập lòe của Trương Tuyết, trong lòng không hiểu lại có chút chờ mong. Anh biết mình không nên như vậy, nhưng phàm là người đều sẽ đối với người mình yêu có chờ mong hy vọng.
Nhưng…
Phùng Tuyệt nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, đã hoàn toàn một mảnh trong trẻo lạnh lùng, tối tăm tựa như một loài dã thú bất tuân, “Đất trời bao la, có thể đi bất cứ đâu.”
“Ngươi còn có thể đi nơi nào?” Trương Tuyết vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đã gấp muốn chết. Nàng cũng không muốn tin Như Ngọc là Thái Tử Gia, nhưng trong tình huống này, nếu Như Ngọc không phải là Thái Tử, thì một ngày y còn tại Đại Triều, ngày đó vĩnh viễn sẽ không có đường sống. Ký ức của nàng về Thái Tử Trình Tuyệt thực mơ hồ, huống hồ khi ấy, Thái Tử chỉ là một gia hỏa mới chín tuổi.
Chín tuổi và hai mươi ba tuổi là cả một dãy số nha!
Thời gian qua, quen thuộc của hắn, dịu dàng của hắn, chăm sóc của hắn, toàn bộ đều giấu kín dưới vẻ mặt lạnh lùng kia. Trương Tuyết có thể làm người vô tâm vô tình, nhưng điều kiện tiên quyết là đối với ai. Nàng có thể vô tâm đối với Diệp Trầm, bởi vì hắn không đáng. Nhưng nàng lại không thể giả ngu đối với người này.
Trương Tuyết khổ sở nhận ra, lòng nàng mặc dù đã đóng chặt, nhưng suy cho cùng không phải sắt đá. Mắt nàng không điếc, tai không mù, càng không phải kẻ vô tri vô giác. Thay vì nói nàng hoàn toàn không hoài nghi thân thế cũng như mục đích của người trước mắt, chi bằng nói nàng dựa vào trực giác mà hoàn toàn tin tưởng con người thật đằng sau lớp vỏ bọc băng giá kia.
Sự tin tưởng này khiến cho trong lòng Trương Tuyết dấy lên một nỗi băn khoăn khó nói thành lời, thậm chí là khó để mà hình dung.
Người có thể hiểu rõ từng đường đi nước bước của nàng, có thể khiến cho nàng hoàn toàn tin tưởng ỷ lại… thế giới này lại sẽ có một người như thế sao?
Tính ương bướng của Trương Tuyết lại nổi lên. Đến cả Trương Đàm cũng không có cách nào, dù sao thì tam tỷ nói không sai, người không có ký ức, không có quá khứ
lẫn tương lai như Hà Bá thì còn có thể đi nơi nào?
Nhưng Phùng Tuyệt lại đạm cười, giọng điệu cũng trở lạnh lẽo khiến người ta rùng mình, “Ta muốn đi, các người có thể cản được sao?”
Tô Mặc chết nhát đã sớm tìm chỗ nấp sau lưng Thập Nương. Trương Đàm càng không nghĩ sẽ đối đầu với nhân vật bí ẩn cấp chín hệ số nguy hiểm cấp SSSS này.
Hiển nhiên, Đàm thiếu gia trí nhớ cực tốt, sẽ không sớm quên một màn niệm lực đánh bay người vừa rồi.
Mọi người đều im lặng gởi cho nhau một ánh mắt khẳng định: Vô Công vô đối, muốn cản? Tìm chết!
Trương Tuyết còn định nói gì đó, nhưng một bàn tay đã đặt lên vai nàng khẽ vỗ. Thập Nương đưa ánh mắt nhìn sang Trương Đàm, “Có rất nhiều người xuất hiện quanh đây, chúng ta cần phải nhanh lên.” Sau đó lại nhìn Phùng Tuyệt, nở nụ cười của đại tỷ, “Có chuyện gì, sau khi xong việc hẵng nói.”
Trương Đàm gật đầu, lập tức tiến tới định đỡ Trương Tuyết nhưng lại bị Phùng Tuyệt chắn trước, mặt không đổi sắc nói, “Cứ đi trước dẫn đường, tôi sẽ chăm sóc… tam gia.”
Trương Tứ Gia trừng mắt muốn phun tào, nhưng đối diện với tầng áp suất thấp của Phùng Tuyệt, cuối cùng vẫn là hậm hực kéo Bùi Lãnh đi trước. Trương Tuyết một bên dìu đỡ Như Ý lên lưng Hùm Thúc, cho nên một màn kì đà chọi đá vừa rồi hoàn toàn không hay biết. Những người khác đối với tình trạng này chỉ có thể vờ như không thấy. Không hiểu vì sao, đối diện với khí thế của Phùng Tuyệt, người ta dường như đều vô ý thức mà rơi vào thế bị động.
Chậc, có lẽ là màn đánh bay tên quái y họ Mạc kia đã khiến mọi người không nhịn được mà phải nhìn Phùng Tuyệt bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Ít nhất là với bốn vị quản sự, bọn họ là người giang hồ, dư biết những ‘chiến công’ lẫy lừng của họ Mạc.
Giữa sân có dựng một cây cột lớn để treo đèn lồng, Phấn Hồng họ Úc đã đem Mạc Uẩn lột sạch chỉ còn cái quần tà lỏn, treo ngược lên. Bên dưới theo ‘cao kiến’ của Trương Đàm kê một thùng tắm đầy dấm. Vì dấm không có đủ, nên Phấn Hồng họ Úc đã đem cả nước vo gạo, nước rửa chén, nước lau nhà cùng nước rửa chân đổ vào cho đầy. Giữa trưa nắng gắt, thùng tắm bốc một loại mùi rất có… triển vọng.
Phấn Hồng làm xong việc đang đứng nghiệm thu thành quả của mình, nhác thấy đám người lũ lượt đi ra, lập tức chạy tới hồ nghi hỏi, “Làm sao vậy?”
Viễn Tu đem vài ba câu tóm tắt lại cho Úc Dật Thanh. Vừa nghe xong, mức độ hưng phấn của họ Úc đã vọt đến trình độ khiến người ta phải đau răng, “Hahahah! Cuối cùng cũng có cơ hội cho bổn công tử đây trổ tài! Được lắm, cái đám chim gì gà gì đó cứ mặc sức mà đến đây, xem bổn công tử vặt lông ngắt đầu bọn bây!!”
Mọi người nhìn Phấn Hồng hưng phấn đến độ vứt cả lịch thiệp tao nhã pha chút đỏng đảnh chua ngoa thường ngày lên chín tầng mây, không tự chủ đều lùi lại.
Ngay cả Hùm Thúc đang cõng Như Ý cũng phải thụt lùi, bộ râu xồm xoàm rung rung như đang cố gắng kìm nén cái gì đó.
Trương Tuyết, Trương Đàm dời mắt nhìn bạn nhỏ bánh bao thần kinh thô vẫn đứng trên ‘tiền tuyến’, không khỏi co rút khóe miệng.
Bạn nhỏ Cát Tường nghiêng đầu nhìn Phấn Hồng thật tỉ mỉ từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên ba lượt, nhìn đến độ quai hàm của họ Úc đang căng ra hết cỡ vì cười đều chuyển sang ê ẩm, mới chậc lưỡi nói, “Dật thiếu, thật ra nội tâm của huynh rất bạo lực, đúng không?”
“Bạo… bạo lực… ta?” Úc Dật Thanh nhe răng, thậm chí có thể nghe quai hàm đang kêu ‘pực pực’.
Cát Tường ôm một đống hành lý trên người, vừa đi vừa lắc đầu, “Không thể tin được…” sau lại gật đầu, “Qủa nhiên có bệnh…”
Để lại Úc Phấn Hồng một mình thạch hóa rồi phong hóa, vỡ thành bụi cám tá lả trong gió.
Mọi người chỉ có thể đồng ý chứ chẳng đồng tình, “Úc Dật Thanh, ai bảo ngươi bình thường cứ thích làm dáng, rõ ràng là lưu manh lại cứ thích giả danh trí thức…”
“Này, các ngươi có phiền không? Nếu không phiền, thì làm ơn lát nữa lại tâm sự có được không? Nhìn xem, bọn chúng tới rồi!”
Mọi người ngửa đầu nhìn lên, liền thấy Mạc Uẩn đã tỉnh, đang trưng ra vẻ mặt muốn ăn đòn.
Hắn nhìn Phùng Tuyệt, tí tởn, “Thế nào? Có phải Ích Công Tán rất tuyệt vời không? Dồi dào sinh lực, nội công thăng tiến? Có phải vậy không?”
Phùng Tuyệt nhìn hàng loạt Đầu Ưng bao quanh trên mái nhà, chân mày nhíu chặt, lạnh lùng nói, “Nhúng nước hắn.”
Úc Dật Thanh dường như chỉ chờ có lời này. Phùng Tuyệt vừa dứt lời, hắn đã một kiếm cắt dây, đem Mạc Uẩn thả xuống bồn như bò nhúng dấm.