Phùng Tuyệt thấy trên bàn có món gì trông như bánh đậu xanh dẻo, bèn gắp thử một miếng. Deo dẻo, ngọt mà không ngấy, bùi mà không béo, tuy không giống món bánh đậu xanh bột mà Trương Tuyết rất thích, nhưng theo nhận xét của anh, thì nàng sẽ thích món này.
Trương Tuyết thực ra không thích mấy loại bánh trái ở đây, bọn họ không làm ngọt mà làm mặn, thấy Phùng Tuyệt đang nhai chậm nuốt kỹ miếng bánh đậu, không khỏi tò mò, bèn hỏi, “Ngon không?”
“Thử xem?” Phùng Tuyệt đem nửa miếng bánh còn lại trong chén gắp lên, đút vào miệng Trương Tuyết.
Động tác của anh tự nhiên, liền mạch như thể đã làm qua không dưới ngàn lần hơn, cả vẻ mặt cũng dửng dưng như thường, khiến người ngoài nhìn vào không biết nên tỏ thái độ gì cho phải. Ngay cả đương sự là Trương Tuyết cũng bị sự tự nhiên của anh làm cho quên cả ngượng ngùng, chuyên tâm mà nhấm nuốt miếng bánh dẻo ngọt ngào kia.
Ừm, không tệ, rất hợp khẩu vị.
Vì thế, đội hình khi rời khỏi tửu quán vẫn như cũ, chỉ có điều trên tay Phùng Tuyệt sẽ nhiều hơn một cây dù tím và một hạp điểm tâm ngọt cho Trương Tuyết. Trương Đàm theo sau chỉ có thể ngửa cổ nhìn trời, ta đúng là đã vớt nhầm hà bá, chẳng những có thể thuần phục chị của ta, còn biến tất cả chúng ta thành trâu kéo rồi!
Phùng Tuyệt bung ô che nắng cho Trương Tuyết, vẻ mặt lành lạnh không biểu hiện gì, nhưng thực ra nội tâm đang rất vui vẻ. Đã lâu không được cùng nhau đi dạo như thế này, dĩ nhiên, mấy cái đuôi đằng sau đều bị Tuyệt đại gia PS biến thành background mây và núi.
(MC: PS = Photoshop >.