Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đuôi lông mày hắn nhướng lên, khóe mắt tung bay, quả thực là một bộ mặt vui vẻ thản nhiên giống như không biết những lời mình vừa mới nói ra hoang đường đến cỡ nào. Chu Duật Minh nghi ngờ trong lúc mình hôn mê thì toàn bộ người trên thế giới này điên rồi. Mà Triệu Thâm luôn luôn là thiên tài trong việc dằn vặt cậu, mỗi lần hắn có ý tưởng kỳ lạ, rơi xuống người Chu Duật Minh sẽ trở thành nổi đau không thể chịu đựng được.
Người này cậu không trêu chọc nổi, không tránh thoát, hận sâu hơn cũng không dám viết lên mặt. Chu Duật Minh cong lưng thành một cây cung, thủ thế chờ đợi, gắt gao kềm chế, cúi đầu nói: “Tôi không có chỗ nào đáng giá để cho anh được vài phần kính trọng, anh cần gì phải bắt tôi làm trò cười.”
Triệu Thâm lại cảm thấy suy nghĩ này của mình vô cùng không sai, hắn nắm chắc chủ ý, ngữ điệu xoay chuyển sinh động như thật mà kể lại ngày đó Thư Vân Kỳ có những cử chỉ mạo phạm mình như thế nào. Hắn càng nói càng hứng thú, như ngẫu nhiên bàng quan nhắc đến một chuyện cười. Chu Duật Minh ở trong phòng bệnh ấm áp, nghe kể mà chảy mồ hôi lạnh khắp cả người. Cuối cùng Triệu Thâm hỏi cậu: con người của tôi từ trước đến giờ có thù tất báo, em nói mặt mũi tôi bị ném đi như thế thì nên tìm ai bù đắp mới tốt?
Chu Duật Minh cảm thấy mình bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, bàn tay kia chính là lửa giận của Triệu Thâm. Cậu không biết Thư Vân Kỳ đã được ân sư giáo của anh bảo vệ, cậu chỉ cho là Triệu Thâm dùng cách này áp chế. Hắn không nỡ động Thư Vân Kỳ, thì sẽ động đến cậu, dù sao trong mắt hắn cậu là một tiện nhân, một kẻ đáng chết.
Cậu cố gắng nuốt xuống uất nghẹn chết lặng nói: “Anh muốn mua tôi sao? Anh nhất định muốn dùng tiền tài đến làm nhục tôi?”
Lòng Triệu Thâm thoáng mờ mịt, lúc đầu hắn dự định chuyện của mình sẽ không quan lụy đến người khác, tất cả chỉ là một chút dục vọng, một phần kích động. Đối với hắn mà nói, thêm hay bớt một tình nhân cũng không khác biệt, chuyện hắn làm với Chu Duật Minh lớn như vậy trái lại là vượt qua lý lẽ bình thường. Trên mặt hắn hiện ra một nụ cười khinh bỉ, đầy kiêu ngạo: “Không đề cập tới tiền, lẽ nào em còn muốn hai chúng ta nói chuyện tình cảm sao? Đầu óc tỉnh táo một chút, làm tình nhân của anh em sẽ kiếm rất nhiều tiền, không có lỗ đâu.”
Trước khi đi hắn lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt vào má của Chu Duật Minh, khi tay chạm da thịt mịn như tơ làm cho hắn hồi tưởng lại cái đêm hoang đường cuồng loạn kia, trong lòng hắn dục vọng như mãnh thú đang thức tỉnh gào thét. Vì vậy hắn bỏ xuống một câu nói: “Anh cho em một tuần lễ cân nhắc, một tuần sau, đừng trách anh tiên lễ hậu binh.”
Lễ của hắn là viên đạn bọc đường, mật ong quấn lấy thạch tín. Đồng hồ nổi tiếng, châu báu quí giá, thẻ ngân hàng được đưa tới trường học, tặng quà cho từng người, chỉ kém là chưa gióng trống khua chiêng, dẹp đường, trong lúc nhất thời trong trường học tiếng gió nổi lên bốn phía, lời đồn như lửa. Lính của hắn cũng tới khí thế hùng hổ, Chu Duật Minh khó bề giải thích bị mấy chủ quán nơi mình làm thuê sa thải, hỏi lý do đều nói quanh co líu lưỡi, không nhận, không dám nói.
Bốn bề thọ địch.
Ngày Chu Duật Minh chuẩn ra đi cậu trốn cả ngày ở trong nhà làm tổng vệ sinh. Cái gì cũng không nghĩ chỉ một lòng một dạ lao động, làm việc, mãi đến khi gỗ trên sàn nhà sáng lấp lánh, phản chiếu thân thể như xác chết di động của cậu. Cậu không cẩn thận đổ thùng đựng nước, động tác lau chùi rất máy móc, qua thật lâu mới dừng lại ngồi co quắp một chỗ, muốn khóc mà khóc không ra nước mắt, cậu không có mặt mũi ngồi ở đây mà khóc.
Cậu lấy tay tới tới lui lui vuốt ve giấy dán tường, năm đó cậu và Thư Vân Kỳ tự tay dán lên, xoa xoa nó thật lâu giống như được chạm vào đầu ngón tay của người yêu trước kia, như tìm chút hơi ấm từ một con đom đóm. Cậu dùng sức quá lớn làm rách một chút sợ đến run run rẩy rẩy thu tay về, chỉ dám dùng ánh mắt mà nhìn một cách trân trọng giống như cúng bái.
Nơi này đã từng là ngôi nhà cậu tha thiết ước mơ. Là thánh địa của cậu là nơi che chở cậu, là nơi cậu tị nạn. Rốt cục vẫn mất đi, giống như hai mươi năm trôi qua cậu mất đi từng thứ ở bên mình mà không thể cứu vãn.
Đến lúc phải ra đi, Chu Duật Minh để lại chiếc chìa khóa trên khay trà. Trong gian phòng này không có dấu vết của cậu, hành lý đều được người của Triệu Thâm phái tới khiêng hết vào trong xe. Rất nhiều năm sau cậu mới trở lại chốn cũ, là bởi vì nghe tin Thư Vân Kỳ qua đời. Khi đó cậu nghĩ, nếu cả đời cậu không trở lại nơi này có lẽ sẽ hạnh phúc hơn không?
—————————
Mấy ngày nay tâm tình của Triệu Thâm vô cùng vui sướng, người chung quanh đều nhận ra hắn hưng phấn, trêu ghẹo hắn nói: “Triệu thiếu gần đây tinh thần thật không tệ.” Trong đó không ít người có tâm tư linh hoạt, quanh co lòng vòng hỏi thăm thì biết được hắn vừa có một tình nhân mới nên muốn lấy lòng, muốn đi nịnh nọt. Nhưng Triệu Thâm đem tiểu tình nhân che dấu rất kín đáo, bình thường không khen ngợi cũng không lộ ra tiếng gió, vì vậy có người trêu đùa chẳng lẽ hắn đã động chân tâm. Dù sao bọn họ là bọn háo sắc không hợp với quy củ, cũng không giống như con người của Triệu Thâm.
Chỉ có hắn tự mình biết chân tướng là không phải như vậy. Bảo hắn trả lời, hắn cũng không trả lời được. Khởi đầu hắn chỉ muốn đùa giỡn như mèo bắt chuột nhưng qua một thời gian lại coi người kia như một cây xanh biếc trồng ở trong căn phòng trống rỗng của mình, xa xa đứng nhìn cũng cảm thấy vui vẻ, như lưu lại một chút mùa xuân vào trong đôi mắt nhiều năm quạnh hiu của hắn
Triệu Thâm thu xếp cho Chu Duật Minh ở một khu lâm viên biệt thự cũ trong nội thành. Nơi đó còn lưu lại lối kiến trúc cũ của thời kỳ thực dân, tất cả ngôi nhà đều xây dựng theo một kiểu ngói đỏ tường trắng, những hàng cây xanh tươi được cắt tỉa tinh xảo, ánh mặt trời chiếu vào tận cửa sổ thoáng đãng, làn gió thổi thông thoáng mang theo mùi thơm của trà, của cà phê. Nơi như thế này chỉ thích hợp làm phông nền cho những vở kịch đồng thoại trên sân khấu, không phải nơi mà các quý công tử “kim ốc tàng kiều”.
Chu Duật Minh đã quen ở những khu phố ngõ hẹp bần cùng, đi vào nơi xa hoa như vậy cảm thấy hoàn toàn không hợp. Cậu chán ghét căn nhà này, chán ghét những đồ đạc trong phòng, mặc dù chính cậu cũng là một vật trang trí bị Triệu Thâm trưng bày trong phòng. Đương nhiên, cậu ghét nhất vẫn là Triệu Thâm.
Mới bắt đầu Triệu Thâm một tuần tới gặp cậu một lần, không nói được hai câu lập tức kéo cậu vào trong phòng, lột sạch quần áo, đẩy hai chân ra, động thân tiến thẳng vào. Lúc làm tình Chu Duật Minh trước sau không chịu nhìn hắn, không chịu lên tiếng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ánh đèn trên trần nhà lộng lẫy chói mắt, ánh sáng của ngọn đèn kia giống như kim cương cứng rắn lạnh lẽo lần lượt đâm nhói đôi mắt.
Triệu Thâm nhận ra cậu bất tuân, trong lòng nổi lên lửa giận vạn trượng quyết tâm cuồng nhiệt mà đâm vào, sử dụng tất cả bản lĩnh khiêu khích cậu. Lúc trước hắn đã ở trong bụi hoa luyện được rất nhiều chiêu thức, toàn bộ dùng ở trên người Chu Duật Minh. Khối thân thể mỹ lệ mẫn cảm này trải qua vài lần được hắn khai khẩn, mỗi một tấc da thịt đều nhuộm chất lỏng dục vọng của hắn hòa dính vào dục vọng của cậu. Mỗi khi dục hỏa được dục vọng dập tắt, đối với Triệu Thâm mà nói cũng coi như tạm được.
Nhưng con người hắn lại có chút tiện. Nếu tiểu tình nhân mà đòi hỏi phải chìu chuộng, như một con chim nhỏ nép vào người nhu tình mật ý, hắn sẽ cảm thấy không có hứng thú. Chu Duật Minh đối với hắn hờ hững lạnh như băng hắn lại không thể chờ đợi được mà muốn cậu, muốn cậu nhận rõ thân phận mình là nam sủng, như là hạt bụi, lúc nhìn hắn thì không nhìn nơi khác, muốn đôi lông mày nhíu chặt của cậu khi mình phất tay một cái phải một lần nữa thư giãn, muốn nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu.
Số lần Triệu Thâm đến chỗ Chu Duật Minh càng ngày càng nhiều, tình duyên không giống như sương sớm theo thời gian vô tình mà bốc hơi hết, đến cuối cùng bọn họ cũng ở cùng với nhau, cùng ăn cùng ngủ chung. Triệu Thâm bỏ ra càng nhiều tinh lực để ứng phó với tiểu tình nhân quật cường này, nhưng đối với Chu Duật Minh mà nói đây không phải là tin tức tốt. Thiên tính của cậu là thích yên tĩnh, không thích người xa lạ xâm lấn không gian của mình, những người giúp việc Triệu Thâm phái tới đều bị mời đi ra ngoài. Cứ như vậy trong căn biệt thự to lớn cũng chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
Chu Duật Minh có thói quen chăm sóc người khác, nhưng sự chăm sóc ôn tồn của cậu không phải giành cho Triệu Thâm, cậu đối xử với hắn chỉ làm qua loa. Nhưng Triệu Thâm lại cảm thấy mới mẻ, cứ như vậy mà nhẹ nhàng sinh hoạt không một chút gợn sóng, Chu Duật Minh cũng phải bất đắc dĩ chăm sóc hắn.
Lúc mệt mỏi hắn thích gối đầu trên đùi Chu Duật Minh, khi mới vừa gối đầu trên đùi cảm giác rất cứng do độ cứng của xương cốt, tuy không mềm mại nhưng mang theo nhiệt độ thân thể rất là phù hợp. Ngoại trừ tình dục, hắn chưa từng dùng bất kỳ lý do gì thân cận một người khác chỉ vì nhiệt độ thích hợp.
Theo góc độ như vậy nhìn sang, ánh sáng mặt trời như vĩnh viễn ở lại trên nửa bên mặt của cậu, lan truyền đến làm da thịt oánh oánh phát quang. Triệu Thâm gối đầu nhìn nửa khuôn mặt của cậu khó tránh khỏi sinh ra ảo giác: vạn vật lặng im, năm tháng cũng yên tĩnh trôi qua.
Sinh hoạt trôi qua rất bình thường, trên giường củi khô lửa bốc, dưới giường cơm canh đạm bạc, Triệu Thâm sai lầm khi cho là bọn họ sẽ như vậy suốt đời. Mãi đến tận ngày nào đó hắn nhìn thấy Chu Duật Minh từ trường học cầm văn kiện trở về, ngồi vào máy vi tính làm việc đến khuya, lông mày nhíu lại dường như rất phiền não. Hiếm khi hắn săn sóc một lần, cười hỏi: “Làm gì đó?” Rồi đến gần muốn xem. Nhưng Chu Duật Minh phản ứng cực kỳ kịch liệt, lập tức đóng máy vi tính lại, làm văn kiện rơi hết xuống đất, cậu nói một cách lạnh lùng, chuyện không liên quan tới anh.
Triệu Thâm ngẩn ra, chỉ một thoáng mà trong lòng lật lên muôn vàn tư vị. Hắn mở to mắt muốn nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt của Chu Duật Minh như ngậm oán mang hận, như bị ngâm trong huyết độc, thì những lời nói sắt bén như dao liền miễn cưỡng bị cắt đứt giữa không trung. Nhìn thấy ánh mắt thù hận của Chu Duật Minh đã lâu không gặp, đột nhiên hắn không có cách nào dùng thủ đoạn tàn bạo đánh trả. Không lý do, xì hơi, thả lỏng sức lực, trong lòng có thứ gì đó cũng không như bình thường.
Tên đã lắp vào cung lửa giận phun ra không được, cũng chỉ có thể đổi loại phương thức khác để tiêu tán tức giận trong lòng. Triệu Thâm đè Chu Duật Minh ở trên bàn sách, xé quần áo, mở hai chân, khinh xa thục lộ mà đâm vào. Cơ thể tuổi trẻ sáng loáng nằm ngang ở trên mặt bàn lạnh lẽo run rẩy bất lực như cừu con, hung khí phía dưới như lưỡi dao sắc nhắm thẳng vào cậu, từng dao từng dao mà xâm phạm, đâm vào hạ thân của cậu làm chảy ra dâm dịch và cả máu đỏ hồng.
Thân thể sẽ không lừa người. Triệu Thâm cảm giác được nơi bí ẩn bị hắn thảo phạt đang bài xích mình, mấy tháng qua nhọc lòng dạy dỗ đều như nước chảy về biển đông. Cho dù hắn mặc áo giáp, cầm binh khí, dùng hết tất cả thủ đoạn thì Chu Duật Minh vẫn đối với hắn đóng chặt cửa thành. Không dùng bạo lực thì không thể bước vào cửa thành nhưng càng bạo lực thì mong muốn càng xa xôi.
Lúc trước Triệu đại thiếu làm tình cũng vì muốn được sảng khoái. Nhưng hôm nay thân thể không sảng khoái, tinh thần không vui vẻ, vẫn không nỡ kết thúc, giống như kẻ nghiện uống rượu độc giải khát. Đột nhiên thân hình trắng như tuyết của Chu Duật Minh căng thẳng, run rẩy, xóc nảy trên bàn giống như cá chết, Triệu Thâm biết cậu đã đến cao trào, tự mình làm cho cậu đến cao trào, nhưng trên mặt của cậu chỉ có thống khổ không có vui thích. Tim hắn đau đớn mà co quắp một trận, càng cảm nhận thêm một loại đau đớn huyền diệu khác.
Triệu Thâm tức giận, đầu óc nóng bỏng, con ngươi đỏ tươi, máu dưới hạ thân muốn chảy ngược. Hắn tóm chặt tóc của Chu Duật Minh, hung tợn ép hỏi cậu: “Nhìn dáng vẻ hạ tiện của em kìa! Tiện nhân, nói cho anh biết em là hạng người nào? Còn dám ở đây dùng sắc mặt này với anh!”
Chu Duật Minh không trả lời, sau khi bắn tinh vô cùng mệt mỏi, rất là lạnh nhạt. Dưới cơn nóng giận Triệu Thâm sẽ bịt hết miệng mũi của cậu nhìn cậu nghẹt thở, giãy dụa, thất thố.
Sau khi xong việc Triệu Thâm dùng văn kiện của Chu Duật Minh lau người cậu. Hắn nhìn lướt qua phát hiện là đài truyền hình bản địa mời cậu đến thực tập, xì khẽ một tiếng: “Anh còn tưởng rằng là thứ bảo bối gì thì ra em muốn đi thực tập. Em nói với anh sớm một tiếng, muốn ngành gì, cương vị gì anh sẽ an bài cho em.”
Chu Duật Minh không để ý hắn. Cậu còn có một chút cảnh giác, một chút bi thiết kỳ vọng: Cậu không muốn làm một hoa thố ty cả đời đeo bám con người mình thống hận. Cơ hội này muốn chiếm được cũng không đơn giản, người muốn được mời đến thực tập rất nhiều, tuy cậu là sinh viên xuất sắc nhưng vẫn phải nắm được cơ hội mới bộc lộ được tài năng.
Hoa thố ty: là hoa chùm gửi hay dây tơ hồng. Là một loài thực vật sống bám vào một loài thực vật khác.