Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

quyển 4 chương 6: từng bước từng bước rơi vào bẫy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gạt người, không có ngân phiếu thì bình thường ngươi lấy đâu ra từng bó lớn bó nhỏ tiền, chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống?

“Hai vị có phải quên mang theo không?” Người của tiền trang cũng không khiến hai người khó xử, nghe thấy ta cùng với Bộ Phong Trần không mang theo ngân phiếu cũng không có biểu hiện ra một tia không kiên nhẫn nào.

“Bộ Phong Trần…” Ta trừng mắt nhìn người này liếc mắt một cái.

Bộ Phong Trần từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài màu đen đưa cho thiếu niên: “Đưa cho ông chủ tiền trang của các ngươi xem.”

“Thỉnh nhị vị chờ.” Thiếu niên cẩn thận nhận lấy lệnh bài, chính mình cúi đầu nhìn thoáng qua, trong mắt lộ ra vài phần nghi hoặc, thiếu niên này đại khái cũng lần đầu tiên nhìn thấy lệnh bài này, cũng không biết rốt cuộc nó có lợi ích gì, thiếu niên nhanh chóng mang lệnh bài vào phòng trong của tiền trang.

Ta nghĩ, thứ kia nhất định là Bộ Phong Trần dùng làm bằng chứng để lấy tiền từ Thông Hải tiền trang, nếu từ Bộ Phong Trần lấy được lệnh bài, có phải là có thể mượn lệnh bài này đến Thông Hải tiền trang lấy được… rất nhiều rất nhiều tiền? Thậm chí có quyền ra lệnh cho tiền trang Thông Hải.

“Lệnh bài kia…” Ta tiến đến bên cạnh Bộ Phong Trần, vừa mới nói câu mở đầu kia, ông chủ của tiền trang ở bên trong vội vàng chạy ra.

“Nhị vị thỉnh chờ, tại hạ lập tức mang tất cả tiền bạc bên trong tiền trang đem ra!” Không có hỏi nhiều, ông chủ tiền trang lập tức tiến đến đem lệnh bài màu đen hai tay dâng trả cho Bộ Phong Trần, ra lệnh thuộc hạ nhanh chóng đi chuẩn bị ngân lượng.

“Lão bản, số tiền mặt…” Thiếu niên theo bên cạnh tựa hồ bị làm cho sợ hãi, ở tiền trang Thông Hải nhiều năm qua, thiếu niên đại khái còn chưa từng thấy ông chủ của mình tích cực như thế, lại càng chưa hỏi đến số tiền mặt hiện có trong tiền trang, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn liếc qua một khối lệnh bài lập tức hạ lệnh đem tất cả tiền mặt đưa ra.

Quyền lợi bực này, chính là giống như đại đương gia của Thông Hải tiền trang còn chưa đạt tới nữa là!

Lệnh bài màu đen kia rốt cuộc là cái gì?

“Xuy!” Ông chủ phát ra âm thanh ngăn cản, trầm giọng nói: “Chỉ cần để ý phân phó thuộc hạ đi làm, không cần hỏi, cũng không cần nhiều lời.”

“Vâng.” Thanh niên cúi đầu nói.

“Không cần.” Bộ Phong Trần nhận lệnh bài, nhét lệnh bài vào trong ngực, nói: “Tiền trang dù sao cũng phải lưu lại một ít tiền mặt để xoay xở, các ngươi chuẩn bị một vạn lạng bạc là được.”

Ông chủ tiền trang chỉ gật đầu nói dạ.

……….

……….

“Thấy sao?” Ra khỏi tiền trang rồi Bộ Phong Trần mới mỉm cười vừa đi vừa nhẹ giọng nói.

Thấy được, ta dĩ nhiên là thấy được, thấy được cái phương thức mà Bộ Phong Trần ngươi lấy tiền từ tiền trang, chỉ nhìn lệnh bài không nhìn người, đây không phải đại biểu cho việc mặc kệ khối lệnh bài kia nằm trong tay ai đều có thể sử dụng?

“Ha hả, thấy được.” Ta gật đầu, vừa nói đi đến tiền trang, Bộ Phong Trần cũng thập phần phố hợp, cư nhiên làm cho ta xem một màn này.

“Tặng cho ngươi.”

“Hửm? Lúc Bộ Phong Trần nói cũng đồng thời ta cảm thấy được bàn tay bị một bàn tay nam nhân nắm chặt, một khối lệnh bài lạnh lẽo cứng rắn bị nhét vào trong lòng bàn tay ta, ta không khách khí cầm lấy.

“Này tính là cái gì, sính lễ hay là đồ cưới?” Nếu tặng cho ta, ta đây sẽ không khách khí. Cười cười, ta cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay, màu đen tinh khiết, trên mặt có điêu khắc một vài hoa văn phức tạp xem không hiều, duy nhất có thể nhìn hiểu là một đóa hoa đào màu hồng nhạt, ở trên một mảnh đen thuần lộ ra thần bí hương vị.

“Sầu Thiên Ca, nhận rồi sẽ không thể trả lại.” Nhẹ nhàng nói ra một câu, những lời này của Bộ Phong Trần thiếu lúc nữa làm cho ta vứt ‘củ khoai nóng bỏng tay’ đi.

“Ha hả… ha hả a…” Khóe miệng run rẩy, ta kéo bàn tay Bộ Phong Trần đang chuẩn bị đem khối lệnh bài nóng phỏng tay này đưa cho nam nhân, Triệu Thiệu đang ở trong xe ngựa ló đầu ra, ánh mắt nhìn chằm chằm xem xét ta cùng với Bộ Phong Trần đang lôi kéo, cúi đầu cười hắc hắc, không có ý tốt nói: “Ôi, Bộ tiên sinh, Thu đại ca, đang ở chỗ công cộng hai người có cần ân ái như vậy hay không nha?”

“Đi chết đi, đừng nói bậy!” Trừng mắt với Triệu Thiệu, nào biết lúc này Bộ Phong Trần đã rời ta đi về hướng xe ngựa, lệnh bài trong tay cũng không thể đưa trả.

Chậc chậc, làm sao có chuyện ép mua ép bán như thế, lúc về nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại, tiền trang Thông Hải tuy rằng nhiều tiền thật, ta cũng không có phúc để hưởng thụ, đừng nói đến phút cuối còn không có hưởng thụ được mà phải đem bản thân ra bồi thường.

Bộ Phong Trần đối với ta thật tốt, nhưng tưởng tượng đến hôm nay Bộ Phong Trần thổ lộ với ta mà bắt đầu cảm thấy sau những cái ‘tốt’ kia đều là một đám bẫy rập! Chưa từng nghĩ đến lúc rơi vào đó, sẽ bị cái tên vẻ ngoài thánh thiện kia ăn đến ngay cả xương cũng không chịu nhả.

Quả nhiên, có thông minh đến thế nào cũng khó có thể cùng Bộ Phong Trần đối nghịch, Bộ Phong Trần là người thông minh, hơn nữa là một người thông minh sống thật lâu, ta cũng không biết cùng hắn chơi đùa rốt cuộc đến cuối cùng ai sẽ thắng.

Suy nghĩ bay rất xa, xe ngựa đã tới đổ phường Phú Quý.

“Thu đại ca, Bộ tiên sinh, tới rồi, chúng ta xuống xe đi.” Triệu Thiệu nói.

“Không, ngươi xuống trước đi, chúng ta cần phải đi một vòng nữa.” Bộ Phong Trần khó có khi nói một câu, hoặc là nói, nam nhân này rất hiếm khi tự mình quyết định, không phải hắn là một nam nhân không có chủ kiến mà là rất nhiều thời điểm hắn đều không để ý, mà nếu là chuyện hắn đã để ý, hắn quyết định sẽ không ai có thể thay đổi.

Giống như hiện tại, câu nói đầu tiên của Bộ Phong Trần làm cho Triệu Thiệu không dám nói tiếp nữa, rõ ràng nơi này là miền Nam, là địa bàn của tiểu vương gia Triệu Thiệu.

“Đều đã tới nơi rồi, sau còn muốn chạy một vòng nữa làm gì?” Ta nói nói, luôn cảm giác được nếu đi một vòng nữa sẽ gặp nguy hiểm.

“Cùng tiểu vương gia đi vào, người khác nhất định đoán được thân phận của ta và ngươi, làm sao có thể chơi đùa tận hứng?” Bộ Phong Trần mỉm cười, lời nói cũng có loại khí thế làm cho người ta không thể cãi.

“Như vậy đi, ta xuống trước!” Nói xong câu đó, Triệu Thiệu nhảy xuống xe bắt đầu trốn chạy.

“Từ từ, trước để ta xuống…” Ta hô một tiếng.

“Đi.” Bộ Phong Trần nói một chữ, xe ngựa liền chạy, người này căn bản không thèm nghe ta nói.

“Cùng ta trở về là được.” Bộ Phong Trần cười đến ôn nhu, ôn nhu này càng nhìn càng làm cho người ta phát hiện ôn nhu đôi khi có thể dìm chết người ta.

“Ha hả…” Cười gượng hai tiếng, ta đem lệnh bài màu đen vừa nãy đưa lại cho Bộ Phong Trần “Ngươi cầm đi, ta bây giờ còn chưa có tính cưới ngươi đâu.”

“Đã đưa cho ngươi làm sao có thể thu hồi?” Bộ Phong Trần lúc nói chuyện còn đem lệnh bài đẩy về phía tay, ta lại đẩy về phía hắn, nam nhân mở miệng nói “Sầu Thiên Ca, ngươi đã lấy rất nhiều đồ của ta rồi, đều đã không thể trả lại được, ngươi còn không lấy nốt đi.”

“Ý của ngươi là… Có phải nói là mặc kệ ta nguyện ý hay không về sau đều phải ở bên cạnh ngươi?” Nói thật, trước kia ta vô điều kiện nhận lấy chiếu cố từ Bộ Phong Trần, nhưng cho tới bây giờ đều không có nghĩ đến tầng ý nghĩa sâu xa kia, ta vẫn cảm thấy người như Bộ Phong Trần sẽ khong yêu một người như ta.

Bất quá hiện tại thoạt nhìn, nội tâm của Bộ Phong Trần cũng không giống như bề ngoài lãnh đạm vô tình.

“Không thể nói như vậy.” Bộ Phong Trần lắc đầu, nghiêm trang nói “Ta tuy rằng không miễn cưỡng ngươi lưu lại, chỉ là Sầu Thiên Ca ngươi đã biết quá nhiều bí mật của Thánh môn, thân là Thánh môn môn chủ, ta sẽ không để ngươi ở lại thế gian.”

Khá lắm, thật đúng là lý do đàng hoàng!

“Họ Bộ kia, da mặt không cần dày như vậy.” Trừng mắt nhìn Bộ Phong Trần, ta hừ lạnh hai tiếng.

“Mặc kệ ngươi thích Bộ Phong Trần nào, Bộ Phong Trần đều ở đây.” Thản nhiên nói một câu, Bộ Phong Trần vẫn cười ôn nhu như cũ.

“Dừng.” Xe ngựa dừng lại, Bộ Phong Trần vươn tay về phía ta “Chúng ta xuống xe đi.”

Chúng ta cùng nhau xuống xe ngựa, bước chầm chậm trên đường ở Hoàng Thành miền Nam, Bộ Phong Trần cúi đầu nhìn ta, mìm cười nói: “Chân đã khỏe lên nhiều rồi nhỉ.”

“Đúng vậy, ít nhiều là do thuốc của ngươi.” Từng bước giẫm thật mạnh lên mặt đất, tưởng tượng dưới chân ta là Bộ Phong Trần vừa ôn nhu lại bá đạo mà giẫm, giẫm chết hắn!

“Sầu Thiên Ca, ta có thể chữa thương cho ngươi, cũng có thể chiếu cố cả cuộc đời của ngươi.” Miệng nói những lời buồn nôn đến cực điểm, Bộ Phong Trần không hề đổi sắc mặt.

Ta cảm giác được bản thân nổi đầy da gà rớt đầy đất, Bộ Phong Trần này, nói cái gì mà cả đời của ta? Chậc chậc — con người khi còn sống là dễ dàng để chiếu cố như vậy hay sao?

Ta Sầu Thiên Ca, còn chưa đến nỗi phiền người khác chiếu cố đâu.

“Ha hả… Ha hả a… Ha hả a..” Cười lạnh hai tiếng, ta chỉ đổ phường cách đó không xa nói “A, chúng ta tới rồi, đi vào đi thôi.”

“Sầu Thiên Ca, ta nói thật đó.”

Không nghe, ta không có nghe thấy gì hết…

Truyện Chữ Hay