Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

quyển 3 chương 28: trả thù

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Có thể bất tri bất giác tiến vào hoàng cung, Bộ tiên sinh quả nhiên giống như lời đồn là đến từ Thánh môn, chỉ là nếu trẫm không có nhờ nhầm, Thánh môn từ trước đến nay là một nơi không xen vào thế sự, lần này lại đường đột xâm nhập, không biết có chuyện gì hay không?” Không có gọi người đến, cũng không có đuổi chúng ta đi, Bạch Hạ trấn định tự nhiên đứng tại chỗ.

Ta giơ tay lên ngăn cản Bộ Phong Trần nói, mỉm cười: “Không liên quan đến hắn, bất quá ta yêu cầu hắn đem ta tới đây.”

“Thiên Ca…” Bạch Hà nhìn ta, khi thì dùng thần sắc phức tạp quan sát người đang đứng phía sau ta cách đó không xa, Bộ Phong Trần một mình uống trà.

Ánh mắt này của Bạch Hà làm ta thích thú, cảm thấy ghen hay sao? Chậc chậc — mặc kệ ngươi là thật sự yêu ta, hay là bởi vì bị người ta đoạt đi người ngươi muốn mà khổ sở, loại khổ sở này chính là thứ mà ta muốn nhìn thấy.

Triệu Thành nói rất đúng, ta không có cách nào, quên đi chuyện bị Bạch Hà phản bội, Sầu Thiên Ca chính là một kẻ lòng dạ hẹp hòi như thế, yêu ghét rõ ràng, lại là nam nhân thập phần ghi thù. Chỉ là phương pháp trả thù có rất nhiều, không chỉ có giết người.

Giết người, là nhanh nhất, nhưng là cách trả thù hạ đẳng nhất.

“Ta tới đây chỉ muốn hỏi ngươi một việc, một vấn đề, Bạch Hà, ngươi phải thành thành thật thật, không được lừa dối ta, có biết không?” Ta chậm rãi hướng về phía nam tử đi qua, Bạch Hà chỉ nhìn ta từng bước từng bước đến gần, không có đi tới, cũng không có lui.

“Ta đã nghĩ ngươi sẽ không bao giờ muốn gặp ta nữa.” Bạch Hà cười khổ lắc đầu, nói “Hỏi đi, ngươi muốn biết cái gì?”

Ta đi tới trước mặt Bạch Hà, rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, trên người tỏa ra mùi hương thản nhiên thơm mát, nhìn đến đáy mắt của hắn lộ ra vài tia mỏi mệt, xem ra làm hoàng đế quả nhiên không tốt.

“Sự tình này chính là do ngươi sai bảo?” Ta chậm rãi hướng tới Bạch Hà vươn tay nhẹ nhàng nắm tóc hắn, lông mi nam tử hơi run lên, ta có cảm giác ánh mắt Bộ Phong Trần đột nhiên chăm chú phía sau lưng ta.

“Thiên Ca, việc ngươi hỏi là chuyện gì?” Thanh âm Bạch Hà có chút nhanh, có lẽ bởi vì ở quá gần ta? Hay là bởi vì… Tay của ta chạm lên hai má hắn.

“Nga Sơn trấn.” Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, tay ta đặt lên bả vai Bạch Hà, chậm rãi nói “Tên kia chưa nói với ngươi hay sao? À… tên Xích Nhiêm.”

“Ngươi quả nhiên là vì chuyện đó mà tới” Bạch Hà cúi đầu thở dài, cười khổ nói “Nếu ta nói việc kia không liên quan tới ta, ngươi tin tưởng không?”

“Ngươi muốn ta tin ngươi không?” Ta hỏi ngược lại, cười, một lần nữa kéo dãn khoảng cách.

Có đôi khi có một số việc không thể giải thích, tuy rằng ta vẫn là ta nhưng bộ dáng đã thay đổi, vì sao Bạch Hà thấy ta vẫn sẽ có một ít biến hóa?

Ta nghĩ nếu bộ dáng hiện tại của Bộ Phong Trần không đẹp như vậy, ta tuyệt đối sẽ không để hắn tới gần ta, càng đừng nói là làm cái chuyện đó, có lẽ bởi vì cảm tình của ta đối với Bộ Phong Trần còn chưa chấp nhất được như vậy, khắc cốt ghi tâm, bất quá nói đến lý trí, làm sao không phải là một loại lành lùng?

Bất quá nói trở lại, Bạch Hà quá mức chấp nhất với một người cũng không tốt.

“Thiên Ca, ta đã hoàn toàn thất vọng với ta, chỉ là làm một hoàng đế của một quốc gia, ta còn không đến mức tàn nhẫn như vậy.” Bạch Hà cười khổ một tiếng, nói “Ta chỉ có thể nói như vậy, ta hy vọng ngươi có thể tin tưởng ta, Thiên Ca…”

Lời nói bị kẹt lại trong yết hầu, Bạch Hà dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng bởi vì có Bộ Phong Trần ở đây nên không tiện.

“Tốt lắm, ta đã hiểu.” Tay vừa nhấc lên, ta đối Bạch Hà nói “Quốc gia này là của ngươi, ngươi muốn thống trị thế nào thì thống trị, chỉ là trong đó cũng có vài thuộc hạ của ta, nếu ngươi thật sự đuổi tận giết tuyệt, phải đem họ trừ tận gốc từng người một, ta đây sẽ… Ngươi cũng có thể đem nửa giang sơn này phá nát.”

Sắc mặt Bạch Hà đông cứng lại, vẫn chưa nói cái gì.

“Ta tới đây là muốn nói cho ngươi một việc, nội chiến hẳn là nên có nhưng đừng quên địch nhân thật sự là ai, không lâu về sau miền Nam sẽ phát sinh đại sự, lấy thông minh tài trí của ngươi hẳn là có thể hiểu được lời ta, hiện tại không rõ cũng không sao, trở về suy nghĩ một chút, ngươi sẽ biết.”

Ta nói, một bên hướng tới cửa sổ nhìn nhìn, sắc trời đã dần dần tối, mà ta cũng đã nhẫn nại một đoạn thời gian.

Hít thật sâu một hơi, ta vịn vào cái bàn ngồi xuống, mỗi lần dược tính phát tác đều là cái dạng này, khô nóng, tê dại còn có một ít cảm giác muốn ngủ, chỉ là không thể ngủ bây giờ.

“Thiên Ca?” Cảm thấy ta không ổn, Bạch Hà rất nhanh bước đến.

“Đừng tới đây!” Ta đột nhiên lớn tiếng hô, Bạch Hà nhất thời liền đứng tại chỗ không dám bước đến nữa, chỉ là dùng thần sắc phức tạp nhìn ta.

Đã nhìn ra rồi sao? Dược ngươi hạ lên người ta đến bây giờ vẫn chưa hết, muốn biết một tháng này làm sao ta có thể sống qua chứ gì?

Đáp án như này, ngươi có muốn biết hay không, Bạch Hà?

“Trở về đi.” Bộ Phong Trần chạy tới chỗ ta, bàn tay lôi kéo cánh tay ta, ta thuận thế gục trong lòng ngực hắn, nam nhân cũng liền kéo ta lên.

“Trở về đâu?” Ta khẽ cười một tiếng, ôm Bộ Phong Trần nói “Ta chính là nhẫn nại không được đến lúc ngươi mang ta trở về miền Nam, Bộ Phong Trần, ngươi biết không? Nơi này từng là phòng của ta, hết thảy từng thuộc về ta, chỉ là hiện tại, cái gì cũng không phải của ta nữa rồi.”

“Sầu Thiên Ca.” Bộ Phong Trần hơi hơi nhíu mày, ôm chặt ta hơn một chút.

Mặc dù ta không quay đầu lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được sắc mặt lúc này của Bạch Hà có bao nhiêu khó coi.

“Các ngươi đi đi!” Bạch Hà trầm giọng nói.

Đi? Vì cái gì phải đi? Bạch Hà, ngươi nghĩ ta hôm nay tới đây chỉ vì nói cho ngươi biết một chuyện thôi sao?

Không, ngoại trừ chuyện đó ra, ta còn muốn nói cho ngươi một tháng vừa qua, ta ở bên ngoài làm sao giải trừ thống khổ mà dược tính mang lại.

Ngươi không phải yêu ta sao? Ngươi không phải hao tổn tâm tư muốn phá hủy tất cả của ta để đem ta giữ lại bên người, ở lại làm một nam nhân ngoan ngoãn bên cạnh ngươi sao? Ngươi hiện tại không muốn ôm ta hay sao?

Hiện tại, ta trước mặt ngươi, cho ngươi nhìn ta như thế nào cùng nam nhân khác thân mật…

“Mang ta… Mang ta đến bên giường.”

Bộ Phong Trần vẫn không nói gì, chỉ là trầm mặc một lát, Bạch Hà ở một bên cũng đã thiếu kiên nhẫn.

“Sầu Thiên Ca, đủ rồi! Nếu ngươi muốn tra tấn ta, trả thù ta thì mục đích của ngươi đã đạt được, nơi này là hoàng cung, các ngươi xông vào còn chưa đủ, còn muốn… Còn muốn làm cái gì!” Thanh âm Bạch Hà run rẩy cùng tức giận có khống chế “Bộ Phong Trần, ngươi sẽ không để hắn ở lại, có phải hay không?”

Bộ Phong Trần nếu muốn lưu lại ta, lúc trước sẽ không mang ta rời khỏi.

Ta xoay người bước qua Bạch Hà đến bên giường mà ta từng nằm, cái giường mà Bạch Hà vừa mới nằm, thay đổi chủ nhân thì giường vẫn là giường, chỉ là hôm nay nằm trên đó sẽ không phải là ta Sầu Thiên Ca cùng Bạch Hà, nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng, ta ngồi trên giường nhìn Bộ Phong Trần nhẹ nhàng cười.

“Vì cái gì phải làm như vậy?” Bộ Phong Trần chậm rãi đi tới, trong mắt toát ra vài phần bất đắc dĩ, vừa mới còn đứng bên bàn Bạch Hà đã bị Bộ Phong Trần điểm huyệt ngủ té xỉu.

“Ai bảo hắn lúc trước bức ta uống dược, ta chỉ là cho hắn nhìn, dược mà hắn mang đến cho ta chính là cái gì mà thôi.” Liếc mắt Bạch Hà đã té xỉu cách đó không xa, ta cười cười, Bạch Hà hôn mê bất tỉnh cũng tốt, chỉ cần mục đích đạt tới là được, dù sao, ta cũng không muốn ở trước mặt người khác biểu diễn long dương thập bát thức (cái này chém thôi).

Ta đưa tay kéo Bộ Phong Trần, hai người nhất thời liền ngã xuống giường.

“Ta nghĩ… Chúng ta hôm nay phải nhanh lên.” Ta nhẹ nhàng thở dài.

“Sầu Thiên Ca, thủ đoạn trả thù này của ngươi thật quá ngây thơ.” Nói xong một câu này, Bộ Phong Trần lập tức đè lên, nói ta ngây thơ, còn kẻ phối hợp với ta một đại thánh nhân như ngươi thì thế nào? Vừa mới, Bộ Phong Trần có thể cưỡng chế đem ta rời đi.

Bộ Phong Trần, làm sao không phải biết thời biết thế nói cho Bạch Hà, Sầu Thiên Ca lúc này là người của ai?

Cũng không biết sau khi Bạch Hà tỉnh lại nhìn đến một đống hỗn độn trên giường sẽ có biểu tình gì, chính là loại tâm tình nào, ta nghĩ nhất định phi thường tốt.

Tựa như giờ phút này ta cảm giác cũng rất tốt.

Đêm đó làm xong ta dường như ngủ quên, cũng không biết Bộ Phong Trần đưa ta về như thế nào, chỉ nhớ rõ trong lúc đó đã về tới khách điếm ở Thanh Thành, bên người chính là Bộ Phong Trần.

Một đêm này, ta có thể xem như là một loại hoang đường.

Trả thù mặc dù ngây thơ, nhưng cũng hiệu quả tốt nhất.

Truyện Chữ Hay